Trò đùa thứ mười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch: Yên Hy

Wendy quan sát xung quanh, đây là một gian phòng không lớn lắm, ánh đèn cũng mờ mờ tối, giống một phòng cất đồ.

"Này, quý cô ơi." Giọng Fred yếu ớt, "Có thể để tôi lấy hơi không ?"

Wendy cúi đầu, chống lại ánh mắt Fred, anh trợn tròn mắt. Bởi vì trong lúc rơi vào đường trượt quá mức sợ hãi, cô đã gắt gao ôm lấy Fred. Hiện tại cả người cô đều áp trên người Fred, hay tay vòng sau gáy anh... Wendy dùng sức trở mình, cùng Fred sóng vai nằm ngửa trên mặt thảm.

Cô thở hổn hển mấy cái, nhìn chăm chăm vào trần nhà, nhỏ giọng: "Nếu không phải ngã ở chỗ này, không chừng ngày mai chỉ có thể phát hiện ra chúng ta đã té gãy cổ."

Fred suy yếu ừ một tiếng, chậm rãi nói: "Tôi nghĩ cũng không chỉ té gãy cổ." Anh nói xong, ôm bụng chính mình, làm bộ ho khan vài tiếng, "Wendy, tôi cảm thấy cậu..."

"Ngừng!" Wendy đột nhiên đánh gãy lời Fred, "Tôi cảm thấy nếu cậu nói tiếp, tôi sẽ tức giận, cho nên tốt nhất cậu đừng nói gì tiếp."

"Vậy tất nhiên tôi sẽ không nói nữa.." Fred ngữ khí thoải mái nói, ngay sau đó lại than thở một câu, "Siết chết tôi ."

Wendy nghe thế, xoay đầu, nhìn Fred.

Tóc màu gừng đỏ rơi trên đệm, có vài sợi đặc biệt óng ảnh. Anh đưa tay kéo cổ áo, túm nơ áo xuống, động tác thô lỗ nhét vào túi áo khoác trước ngực, lại tiện tay kéo áo sơ mi ra.

Làm xong một loạt động tác, Fred cũng xoay đầu, nhìn về phía Wendy.

Tầm mắt hai người bất ngờ không kịp phòng bị đụng vào nhau, tâm Wendy không giải thích được ngừng lại. Cô nhanh chóng quay đầu, tốc độ quá nhanh, cô cảm thấy xương cốt cổ mình cũng phát ra tiếng.

"Tuy nhiên, thật sự là một ngày khó quên." Wendy chớp chớp mắt, nhìn trần nhà, theo bản năng nói.

"Một ngày khó quên." Fred cũng phụ họa theo, anh vẫn đang nhìn Wendy, mái tóc dài của cô rối tung, sóng tóc vàng như muốn lan đến trước mặt anh. Cằm cô hơi nâng lên, tạo thành một độ cong đáng yêu, kết hợp với chiếc cổ thon dài, đường cong đẹp mắt đến không nói nên lời. Anh có thể nhìn thấy đằng sau lông mi cong dài, là ánh mắt màu xanh biển mê người.

"Không gồm một đoạn này." Wendy cường điệu nói.

"Vì sao?" Fred xoay người, tư thế biến thành nằm nghiêng đối mặt với Wendy, tay phải anh chống đầu, tay kia thì nhịn không được vươn ra, chạm một cái vào tóc Wendy, rất nhanh thu ngón tay lại, trở tay cầm lấy tóc chính mình, "Không phải tất cả mọi người đều có cơ hội bị thùng gỗ nuốt, cũng không phải tất cả mọi người có thể phát hiện mật đạo Hogwarts."

"Có lẽ chỉ có mấy cậu sẽ cảm thấy thú vị... ?" Wendy nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía Fred. Cô vừa động, tóc cũng di chuyển theo đó, tầm mắt Fred cũng đi theo chuyển động của từng sợi tóc.

Wendy không nghĩ tới Fred đã đổi sang tư thế này, tầm mắt anh cao hơn cô, tư thế như vậy, góc độ như vậy kỳ lạ đến khó nói. Cô có thể nhìn thấy Fred đã cởi bỏ cổ áo, lộ ra một ít da, khi nói chuyện có thể nhìn thấy hầu kết anh chuyển động, một ít tóc đỏ lọt vào trong cổ áo, làm tay Wendy có chút ngứa.

Cô có chút thất thần, chờ phản ứng đi lại, đã quên bản thân muốn nói gì. Vì vậy lập tức ngồi dậy, khẩn trương nhìn khắp nơi: "Chúng ta mau trở về thôi, hôm nay có giới nghiêm không?" Cô sửa sang lại quần áo một chút, đi đến bên cạnh quan sát.

"Ở đây có mấy chục tấm đệm quá... Phòng cất giữ thảm của Hogwarts sao?" Đầu óc Wendy nhất thời mê hoặc, ngồi bên cạnh, cẩn thận cọ cọ trên mặt đất.

Cô đứng bên cạnh thảm đôi họ rơi xuống, giơ tay bắt đầu đếm: "Thật sự có mấy chục tấm thảm, ba mươi? Bốn mươi?" Cô liên tục lải nhải, cứ như việc không ngừng nói chuyện sẽ làm cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Fred rất nhẹ nhàng nhảy xuống, anh tò mò đánh giá xung quanh: "Tôi chưa từng tiến vào căn phòng này."

"Thôi đi, làm sao cậu có thể biết tất cả phòng trong Hogwarts được chứ." Wendy khẽ cười, ngón tay cô sờ qua thảm mềm mại, cảm thấy bản thân rốt cục cũng tìm về thái độ bình thường để nói chuyện với Fred.

"Nếu như tôi nói tôi và George gần như đã đi qua tất cả các phòng thì sao?" Fred tùy ý tựa vào cạnh thảm, nhìn chằm chằm Wendy, có chút đắc ý nói, "Cậu cho rằng sáu năm nay tụi này ở Hogwarts làm gì? Học mấy môn nhàm chán kia chắc?"

"Được rồi, cho dù hai người luôn thăm dò Hogwarts, cũng sẽ có nơi bị sót lại, như mật đạo chưa từng đi tới." Wendy quay đầu lại, thờ ơ nói, "Đây cũng không phải chuyện quá quan trọng."

"Đây là phòng phát hiện cùng cậu, trước kia đều là tôi và George." Fred liếm môi, không hiểu vì sao bản thân lại nói ra câu ngu ngốc này.

"Vậy khi chúng ta rảnh có thể đến xem một chút." Wendy có chút bối rối nói, "Còn bây giờ chúng ta trở về phòng nghỉ nhé, tôi hơi mệt."

Không biết có phải ảo giác hay không, Fred cảm thấy mặt Wendy có chút hồng, này phát hiện làm anh vui vẻ lại: "Đúng vậy, còn có thể đến thám hiểm sau, hiện tại tôi đưa cậu đưa về."

Bọn họ ra phòng, trong hành lang im lặng, một tấm thảm treo tường được bắt ở mặt tường đối diện, bên trên thêu một người khổng lồ ngớ ngẩn.

"Đây là chỗ nào? Tôi dường như nhìn thấy cầu thang." Wendy vừa nói, một bên đi về phía cửa.

Fred híp mắt xem thảm treo kia, không quá xác định than thở: "Lầu 8 sao? Lầu 8... Nhưng mà!" Hắn quay đầu nhìn người sau cửa, "Tôi không nhớ rõ... Wendy, cậu chậm một chút."

Anh cất bước đuổi theo Wendy, cánh cửa sau lưng hai người chậm rãi thu nhỏ lại, như bị bức tường nuốt chửng, biến mất.

Fred đuổi theo Wendy, cô đang đứng ở cửa, nhìn những chiếc cầu thang đang hoạt động: "Chúng ta đang ở lầu 8."

Wendy nhìn Fred một cái, hoang mang nói, "Chúng ta từ tầng hầm ngầm rơi đến lầu 8 hả?" Chính cô cũng không thể tin, quả thực quá kỳ là rồi.

Tuy nhiên cũng không quá khó để tiếp nhận, dẫu sao bọn họ có thể dời từ nơi này sang một nơi khác, càng không cần nói một chuyến trượt cầu.

"Tôi cảm thấy một đoạn này cũng rất khó quên." Wendy nói, cô nắm lấy tay vịn, đạp lên một cầu thang.

"Tôi rất đồng ý." Fred song song bước theo Wendy.

Wendy trầm mặc một lát, lại nhịn không được hỏi: "Fred, lúc đó cậu gõ vào cái thùng nào?"

"Hình như là cái nhỏ nhất." Fred suy nghĩ.

"Không có nhỏ nhất, chúng đều có kích cỡ bằng nhau, cậu nhìn thấy cái nhỏ nhất sao?" Wendy nhăn mũi, "Cậu nhớ rõ chứ?"

Fred nhíu mày suy nghĩ một chút, trong trí nhớ chỉ khắc sâu nhất vẻ mặt Wendy kích động chạy nhanh tới cầm chặt cổ tay anh... Hình như không thể chắc chắn thật.

"Có lẽ đến chỗ kia, nhìn lại những cái thùng gỗ tôi mới nhớ được ." Fred nói.

...

"Tôi hình như nhìn đến cũng không nhớ ra." Fred lại một lần nữa đưa Wendy đến cửa phòng nghỉ Hufflepuff, nhìn thùng gỗ xếp thành tường, bi thương nói, "Mọi người sao lại bày nhiều thùng gỗ giống nhau như đúc như vậy?"

"Thật đáng tiếc, vấn đề này cũng quấy nhiễu tôi sáu năm nay." Wendy nhún vai.

"Tuy nhiên chúng ta còn có thể tìm được căn phòng kia." Wendy lạc quan nói, "Nhưng không hoạt trượt cầu thang nữa đâu nhé ."

Hết chương 10.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net