Trò đùa thứ mười lăm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch: Yên Hy

Fred sờ sờ cánh mũi, anh quay đầu nhìn thoáng qua George. George đứng bên cạnh Angelina, từ trong túi lấy ra một món quà đưa vào trong tay cô, Angelina thì đáp lại bằng một nụ cười rực rỡ.

Fred có chút khó chịu. Anh đem túi giấy trong tay nhét vào trong ngực Lee Jordan, sau đó đi đến bên quầy bar, đếm số người rồi nói với ông chủ: "Làm phiền, có thể cho chúng tôi... Hai mươi sáu ly bia bơ được không ?"

"Cám ơn." Fred nói xong đem bia đưa cho mọi người, "Mỗi người cũng ra ít tiền đi, tôi không có tiền mua nhiều bia như vậy..."

Wendy cũng được chia một ly, cô hơi chần chờ bưng ly đồ uống, cô chưa từng nếm thử bia bơ.

Fred đứng dựa vào quầy, cánh tay hữu lực khoác lên mặt bàn, tay trái nắm ly bia bơ, hai chân dài thảnh thơi giao điệp.

Anh đứng đối diện Wendy, lúc uống đồ uống, anh ngẩng cao đầu, tầm mắt lại rơi xuống quan sát Wendy. Cô đang rất nghiêm túc nghe Hermione nói chuyện, tư thế nhu thuận, hai chân khép lại, hai tay nâng cái ly.

Trọng tâm đề tài thảo luận của họ từ cái chết của Cedric nhảy đến sự tích của Harry.

Biểu cảm của Wendy cũng theo tự thuật mọi người dần trở nên sinh động, ánh mắt không ngừng chớp, miệng hơi mở ra, nghe thấy Kona Michael nói đến chuyển kiếp của rồng lửa, cô liền cau mày gật đầu theo.

Fred nhìn Wendy, bất tri bất giác đã uống hết một ly kem bơ, đặt ly lên trên quầy bar. Anh rất muốn đứng bên cạnh Wendy, nhưng cô và bạn tốt đã ngồi chung một chỗ, không thể làm gì khác đành khoanh hai tay gác trước bụng.

Hermione đã thành công chuyển đề tài tới lớp học môn Phòng chống nghệ thuật Hắc ám sẽ kéo dài bao lâu, cái trước đã ổn, nhưng địa điểm tụ họp thì tương đối khó tìm. Cuối cùng Hermione nói: "Chờ tụi này xác định được thời gian và địa điểm tụ họp đầu tiên, sẽ phát tin tức thông báo tới mọi người."

Nói xong cô nàng liền lục trong túi sách ra một tấm da dê cùng một bút lông chim, chần chờ chớp mắt một cái mới nói: "Tôi muốn mỗi người viết tên bản thân xuống, như vậy chúng ta cũng biết hôm nay có những người nào. Đồng thời tôi cũng cho rằng..." Cô tạm dừng một chút, "Chúng ta hẳn giống nhau sẽ không khoe khoang chuyện này ra ngoài. Cho nên một khi mọi người ký tên, cũng có nghĩa là mọi người đồng ý không nói với Umbridge hoặc bất kỳ người nào khác."

Wendy kéo người Elma, thấp giọng hỏi: "Cậu muốn ký tên không?"

Elma nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Tớ đồng ý."

"Tớ cũng rất vui lòng." Wendy cười híp mắt nói.

Ngài Wright năm nay luôn cực kỳ khẩn trương, ông là người làm ăn, sợ nhất chính là xã hội không yên ổn, ảnh hưởng đến việc làm ăn của ông. Cho nên lúc ông nghe được hơi thở của nguy hiểm, sẽ luôn nghĩ cách để tránh rủi ro. Ông đã cùng con trai thương lượng giảm bớt số lượng cửa tiệm, còn nghĩ biện pháp chuyển dời một số lớn tài sản tới những ngân hàng khác. Cho nên Wendy cũng muốn tự trang bị cho mình một chút, dù sao cơ hội học tập với Harry Potter không phải lúc nào cũng có, còn phải tiến hành lén lút gạt mụ Umbridge.

Ngẫm lại cảm thấy rất kích thích.

Danh sách truyền đến trong tay Fred, anh thực tiêu sái ký xuống tên bản thân, bước mấy bước đứng bên người Wendy, đem tấm da dê đưa tới tay cô: "Cậu muốn gia nhập sao?"

Wendy ngửa đầu nhìn Fred một cái, nhận lấy tấm da dê, sảng khoái ký tên của mình: "Đương nhiên muốn rồi." Biểu cảm đầy kiêu ngạo.

Elma cũng ký tên vào, cô nàng đem danh sách truyền cho người kế tiếp, lại quay đầu nhìn về phía Fred, bộ dáng thần thần bí bí: "Anh chàng và cô gái kia có phải đang yêu đương hay không?" Cô nàng vụng trộm chỉ George và Angelina, "Cậu ta là... ?"

"George." Wendy nói tiếp.

Dáng vẻ Elma như bừng tỉnh hiểu ra, cô nàng khoái trá cười cười: "Về sau tớ có thể phân biệt rõ ràng hai người... Nếu bạn gái hai người cũng tìm sinh đôi, sao có thể nhận ra cả hai được."

Wendy nhìn Fred, tưởng tượng một chút. Fred và George, những người hoàn toàn giống nhau, đứng cùng những người bạn gái, sau đó mỗi người đều có một cặp song sinh giống hệt nhau.

Có chút đáng sợ.

Cuối cùng Elma tổng kết kể lại: "Sau này tớ có thể phân biệt rõ ràng, có bạn gái là George, không có bạn gái là Fred." Cô nàng cho rằng lầm bầm lầu bầu, còn để củng cố trí nhớ mà đọc lại vài lần.

Nhưng Wendy và Fred đều nghe được.

Vì thế Fred tiếp thu đến ánh mắt đồng tình của Wendy. Anh khó chịu nhìn thoáng qua George, sau đó hạ tầm mắt xuống, nhìn thoáng qua Wendy đang ngửa đầu nhìn anh.

Gương mặt Wendy có chút bụ bẫm như trẻ con, một cặp mắt xanh trong suốt lớn tròn, làm ra biểu cảm đặc biệt vô tội, ngây thơ vô tội như vậy. Fred cuối cùng cũng không nhịn được, đưa tay đè đầu cô xuống, để tầm mắt của cô cách khỏi bản thân.

Đầu Wendy bị ấn xuống, thế nhưng Fred còn chưa thu tay lại, đặt lên đầu cô. Wendy lập tức nắm lấy tay Fred, bị anh linh hoạt tránh đi, hai tay ôm lấy đầu bản thân.

Cô ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Fred một cái.

*

Sau lần tụ họp lần đó, cách cũng không quá lâu, đã nhìn thấy thông báo mới của mụ Umbridge: Giải tán hết tất cả tổ chức, hiệp hội, đoàn đội và câu lạc bộ của học sinh.

Nhìn thấy thông báo này, Wendy và Elma thảo luận thật lâu, có phải có người mật báo hay không, vì nó xuất hiện thật sự quá khéo, giống như cố ý không cho họ thành lập "Tổ học tập nhỏ", hoài nghi về tính bảo mật nổi lên, cuối cùng vẫn lo lắng nhóm Harry có phải dẹp hoạt động này hay không.

Nhưng không ngờ rằng, họ rất nhanh đã nghênh đón hoạt động đầu tiên của Đội phòng ngự.

Là Fred đến thông báo cho các cô, Elma vừa nhận được thông báo, lập tức đi tìm Zacharias.

Wendy và Fred đứng ở cửa ký túc xá Hufflepuff, tán gẫu trước một đống thùng gỗ.

"Là giữa chúng ta có người để lộ bí mật sao?" Wendy lo lắng hỏi, "Tôi luôn cảm thấy thật giống như Umbridge đã biết cái gì đó."

"Không phải người trong chúng ta để lộ bí mật." Nói xong, anh hơi cúi người, để sát vào lỗ tai Wendy, thấp giọng nói, "Tấm da dê chúng ta ký tên có đặt lời nguyền, người mật báo có thể bị trừng phạt rất dễ thấy."

Wendy chớp mắt mấy cái, có thể nhìn thấy một chút xíu tò mò và nghịch ngợm trong mắt cô, cô chẳng hề cố kỵ khoảng cách giữa bọn họ, cũng nghiêng mặt đi, nói nhỏ vào lỗ tai Fred: "Có thể nói với tôi là gì không ?"

Hơi thở ấm áp khi cô nói chuyện, một đường truyền theo lỗ tai Fred đến trên lưng, rồi chuyển thành nóng bỏng, còn mang theo chút ngứa, làm anh rùng mình một cái.

Anh dừng lại một thời gian thật dài, đến khi Wendy đã lui một bước, kéo dãn khoảng cách giữa hai người, mới tìm lại được lý trí của mình: "Trên mặt mọc mụn hoặc tàn nhan gì đó chăng?"

"Tôi cảm thấy nữ sinh sẽ không mạo hiểm như vậy để đi mật báo." Wendy bi thương nói, "Người làm thần chú nhất định là một nữ sinh."

Nhất định là Hermione Granger. Wendy trong lòng bồi thêm một câu. Nữ học bá, thật đáng sợ.

"Cậu không thấy địa điểm tụ hội rất quen tai sao?" Fred còn nói thêm, anh đem địa chỉ đọc lại một lần, "Lầu 8, đối diện tấm thảm Ba-na-ba ngớ ngẩn."

Hết chương 15.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net