Trò đùa thứ tám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch: Yên Hy

Thời điểm Wendy trở lại phòng nghỉ chung, đã có không ít người mặc váy dạ hội cùng nhau nói chuyện. Những chiếc váy đủ mọi màu sắc xen lẫn, Wendy cảm thấy mình có chút đau mắt.

Chờ cô trở lại phòng ngủ, Elma đã mặc đồ xong.

Nhìn thấy Wendy trở về, cô nàng giữ chặt cánh tay cô, sốt ruột: "Cậu mau thay đồ đi, sắp đến bảy giờ rồi." Cô nàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Wendy, nhìn khuôn mặt đỏ bừng và áo choàng đen ẩm dưới ánh đèn, nhịn không được cất cao tiếng: "Cậu đến cùng đã làm gì vậy?"

"Tớ đã chơi một trận chọi tuyết." Wendy để áo choàng dính tuyết sang một bên, khịt khịt mũi.

"Cậu mau tắm đi, nhanh lên nào, nếu không sẽ không kịp đấy." Elma sờ vào tóc Wendy, "Tóc cậu tệ quá."

Wendy đi tắm rửa, dưới sự thúc giục và giúp đỡ của Elma, mặc xong váy.

"Tớ phải ra ngoài, chắc Sous đã chờ sẵn rồi." Elma nhìn thời gian, nói với Wendy, "Tự cậu có thể làm chứ?"

Wendy gật đầu một cái, cô chỉ cần sửa sang lại tóc nữa thôi. Vì thế Elma vội vã chạy ra khỏi phòng ngủ.

Chờ Wendy thu thập xong, chui ra khỏi phòng nghỉ chung Hufflepuff. Bên ngoài có vài nam sinh mặc lễ phục đang đợi, đại khái là nam sinh nhà khác hẹn nữ sinh Hufflepuff.

Không có Fred.

Wendy giơ tay, đi vòng quanh cửa phòng vài lần chờ đợi.

Lối vào phòng nghỉ Hufflepuff ẩn mình giữa những thùng gỗ xếp chồng lên nhau. Chỉ cần bạn tìm đúng thùng và gõ đúng nhịp vào nắp thùng, cánh cửa của phòng sẽ mở ra.

Khi Wendy vẫn là một học sinh năm nhất, đã tận mắt nhìn thấy một năm nhất nhớ sai nhịp, bị giấm phun đầy người. Còn có người tìm nhầm thùng bị cái thùng đó nuốt vào, phải tìm giáo sư Sprout cứu cậu ta ra.

Cho nên, mỗi lần cô nhìn những chiếc thùng sáng bóng này, trong lòng luôn mang theo kinh sợ.

Wendy nhìn thùng gỗ trước mặt, lại người quay lại, nhìn sang cầu thang gần cửa.

Chính vào lúc này, Fred mặc một bộ lễ phục đen, ngồi trên tay vịn cầu thang trượt xuống.

Nhìn thấy Wendy, tay anh đề vào tay vịn gỗ, dùng sức chống một cái, từ trên tay vịn nhảy xuống. Đi vài bước tới trước mắt Wendy.

"Oa."

"Oa."

Hai người họ đồng thời phát ra tiếng tán thưởng.

"Cậu thật đẹp."

"Vừa rồi thật ngầu, tôi cũng muốn thử một lần."

Fred nghe được câu này, nghiêng đầu nhìn thoáng qua cầu thang, nhún nhún vai: "Cậu muốn thử không ?"

"Đáng tiếc là tôi không dám." Wendy nói, nhấc làn váy lên, hơi khuỵu gối, "Cám ơn đã khen ngợi." Cô hướng Fred cười ngọt ngào.

Fred nâng cánh tay lên, để Wendy đặt vào, hắng giọng một cái: "Tôi chỉ nói thật mà thôi."

"Đương nhiên, cậu chừng nào đã nói dối đâu." Wendy nghiêm túc nói.

Hai người họ cùng nhau cất bước đi lên cầu thang.

"Cậu đã chuẩn bị khiêu vũ ổn chưa?" Wendy hỏi.

"Giáo sư McGonagall đã tiến hành huấn luyện cho tụi này." Fred ngả đầu, tới gần Wendy, thấp giọng nói.

Chân mày Wendy có chút giãn ra, thở phào: "Chúng tôi cũng có huấn luyện, lúc tập còn bị vài bạn nam đạp trúng chân, nam sinh mấy người nhảy múa thật giống như một con khỉ đầu chó."

"Thật may các nữ sinh lại giống như thiên nga." Fred nhấc khóe miệng, "Hơn nữa trong cơ thể tôi có một con sư tử, chuẩn bị săn mồi."Nói xong, anh liền nở nụ cười.

Wendy hơi nhướng mày, có chút buồn cười nói: "Sư tử? Loại nào cơ?"

"Như vậy." Fred sát lại gần Wendy, hướng về phía lỗ tai cô, học sư tử gầm nhẹ một tiếng.

"Phụt ha ha——" Luồng hơi ấm áp vào lỗ tai, Wendy bị chọc ngứa nghiêng đầu, phát ra một tràng cười.

Bọn họ vào tiến vào hội trường, bên trong đèn đuốc sáng trưng, trên trần nhà treo rất nhiều đèn thủy tinh lớn nhỏ, còn có bông tuyết bay bay, xinh đẹp đến mức làm người ta luyến tiếc không nỡ liếc mắt.

Tất cả mọi người vây quanh cửa hội trường.

Đã đến tám giờ, cửa lớn mở ra, theo tiếng âm nhạc chậm rãi vang lên, bốn vị dũng sĩ dẫn bạn nhảy của họ, đi vào hội trường.

Bọn họ đi vào giữa sàn nhảy, chuẩn bị cho điệu nhảy đầu.

Vóc người Wendy không tính là cao, nhưng bị Fred lanh lợi dắt lấy chen người lên phía trước.

Giáo sư Flitwick chỉ huy dàn nhạc, tấu vang âm nhạc.

Wendy cười tủm tỉm nói: "Nhìn kìa, Potter, cậu ấy thật đáng yêu."

Lúc âm nhạc vừa vang lên, Harry có chút luống cuống tay chân, tay cũng không biết nên đặt ở đâu, nhưng cậu ấy chậm rãi tiến vào trạng thái.

Sau đó, nhóm giáo sư cũng đi vào sàn nhảy.

Fred vươn tay phải, nhìn Wendy một cái, đầu cố tình hướng vào sàn nhảy, nhìn Wendy nhát mắt.

Wendy hé miệng nở nụ cười, cô đưa tay trái ra, nâng lên cao rồi thong thả hạ xuống, đặt vào tay Fred.

Lòng bàn tay ấm áp của cô nhẹ nhàng dán vào mu bàn tay khô ráp của Fred.

Fred xoay lòng bàn tay, nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay của Wendy rồi dẫn cô lên sàn nhảy.

Wendy chỉ cao hơn bả vai Fred, lúc bị anh ôm vào, có vẻ quá nhỏ bé, khoảng cách hai người cũng quá gần nhau.

Wendy tao nhã thẳng lưng, tầm mắt thỏa đáng dừng ở vai phải Fred. Mà Fred lại rũ tầm mắt, nhìn mặt Wendy. Mái tóc vàng của cô dùng băng đô cột lại, vài sợi tóc quăn rối tung trên đầu vai, anh có thể nhìn thấy hàng mi cong cong, nhưng không nhìn tới đôi mắt xanh lam của cô.

Khi xoay người, Wendy bị Fred đỡ thắt lưng giơ cao lên. Cô chung quy vẫn không nhịn được đè lên bờ vai anh, nhìn anh, phát ra cười bất đắc dĩ.

"Sao cậu lại hay cười như vậy?" Fred thả Wendy xuống, cúi đầu, thấp giọng hỏi.

"Tôi cũng không biết." Wendy ngẩng đầu, nhìn Fred cười nghịch ngợm, cặp đáng yêu kia tạo thành độ cong hoạt bát.

"Cùng tôi khiêu vũ rất vui sao ?" Fred hỏi. Thời điểm anh cúi đầu, những sợi tóc đỏ liền rủ xuống, theo bước nhảy của họ nhẹ nhàng đung đưa.

"Này, Fred." Wendy nâng cằm, theo sự dẫn dắt của anh xoay một vòng tròn, tay lại đặt sau lưng anh, "Cậu cũng đừng tự tin quá."

Kết thúc một bài.

Hai người theo lối ra cùng những người khác, ra khỏi sàn nhảy, một nhóm mới lập tức tiến vào.

Chung quanh bày rất nhiều bàn tròn lớn, được bao bởi khăn trải màu bạc, tỏa sáng lấp lánh, những cái mâm cũng được dùng bằng bạc, chính giữa còn được đăth một bức tượng khắc bằng băng.

Wendy từ trên bàn lấy một ly nước, uống một ngụm lớn, sau đó hít một hơi nói:

Fred để sát vào nhìn thoáng qua, tự mình lấy một ly, tiếc nuối nói: "Không phải, chỉ là làm có chút giống."

Toàn bộ hội trường cực kỳ náo nhiệt, khiêu vũ, tán gẫu, thoải mái ăn uống, như chưa bao giờ được tự do như vậy, Hogwarts cũng chưa từng có lễ giáng sinh nào náo nhiệt đến vậy.

Khi những chị em kỳ lạ tiếp quản dàn nhạc của Giáo sư Flitwick, vũ hội nhấc lên một cao trào khác. Trong nháy mắt đèn đều tắt đi, chỉ còn lại ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra từ bức tượng trên bàn.

Những chị em kỳ lạ trang điểm đậm, mặc những chiếc váy rách tung tóe, chơi nhạc khá giống với nhóm nhạc rock 'n roll của muggle, dường như tất cả mọi người đều chen vào sàn nhảy, theo âm nhạc đung đưa cơ thể.

"Chúng ta hẳn nên khiêu vũ ." Fred nắm lấy cổ tay Wendy.

Wendy đang ngậm một hớp pudding, mơ hồ nói: "Tôi không biết khiêu vũ như này." Lời từ chối của cô cũng không được Fred nghe vào, anh kéo tay cô chen vào đám người.

Wendy đem pudding nuốt vào trong bụng, cô đạp vào váy bản thân, lảo đảo ngã về phía trước, lại bị Fred kéo vào lòng.

Cô đè lên ngực Fred để đứng vững, nghe tiết tấu nhạc nhanh, chân tay luống cuống, đành phải bối rối nhìn Fred.

Fred đã cởi bỏ lễ phục đen, lộ ra sơ mi trắng, com lê màu vàng, còn có nơ màu nâu. Cơ thể anh di chuyển theo âm nhạc, mái tóc đỏ cũng di chuyển theo.

"Tôi không biết nên làm cái gì bây giờ." Wendy nói với Fred, cô có chút ngượng ngùng giơ tay lên, học động tác người khác, đung đưa vài lần, mặt từ từ đỏ ửng.

Tiếng nhạc rất to, Fred không thể không xoay người cúi đầu, đem lỗ tai để sát vào Wendy: "Cậu nói cái gì?"

"Tôi nói, tôi sẽ không nhảy." Tóc Fred quét qua gò má Wendy, cọ vào chóp mũi cô.

Fred thẳng thắt lưng, nhìn Wendy hiếm thấy có biểu tình ngại ngùng cười to, hai tay giữ lấy cổ tay cô, bất ngờ đem cô đung đưa theo âm nhạc.

"Làm theo tôi." Anh thấp giọng nói vào lỗ tai Wendy.

Wendy cảm giác được hơi thở nóng hổi thổi vào trong lỗ tai, lại đảo qua gò má, tay cô bị Fred nắm chặt, dùng sức xoay người một cái, trần nhà trong mắt cô thành một hình tròn mơ hồ, lại thấy được nơ của Fred.

"Ha." Wendy kinh ngạc lại vui vẻ nở nụ cười. Cô ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt màu lục của Fred, cùng anh cùng nhau nhảy múa.

Bọn họ đi theo mọi người nhảy những điệu nhảy không biết tên, Wendy đã có chút đổ mồ hôi, hơi thở dồn dập, chưa từng nhảy quá sức đến như vậy.

Lúc này, âm nhạc kịch liệt lại kéo lên một âm cao, trong nháy mắt lại nhanh chóng hạ xuống, trở nên nhẹ nhàng thong thả.

"Hô ——" Wendy thở phào một cái, "Nếu còn tiếp tục, tôi sẽ ngất mất."

Cô giống như những người khác, tới gần chính mình bạn nhảy, bước theo nhịp, thả chậm bước nhảy.

Fred ôm thắt lưng cô, hai người dựa vào thật gần.

Wendy đã quá mệt để giữ bờ vai anh, nhẹ nhàng ôm lấy sau lưng anh.

Cô hơi cúi xuống đầu, trán dựa trên ngực Fred, thở hổn hển, điều chỉnh hô hấp của chính mình.

Fred hơi cúi đầu nhìn Wendy.

Cô thuận theo vùi người trong lòng anh, làm anh có loại cảm giác xúc động muốn sờ tóc cô.

Wendy ngáp một cái, cô ngẩng đầu, ánh mắt màu lam hòa hợp ngập đầy nước: "Tôi mệt quá." Cô nâng miệng, "Tôi muốn trở về."

Fred gật đầu: "Nhảy xong bài này đã."

Wendy nở nụ cười một chút, tỏ vẻ đồng ý, tay cô túm lấy cà vạt của Fred: "Kiểu thắt nút này ngầu quá."

Lúc đi ra khỏi hội trường, vẫn còn rất nhiều người đang khiêu vũ, bên ngoài hội trường cũng có rất nhiều học sinh đang tán gẫu, có rất nhiều trò để chơi đùa đến bình minh.

Bọn họ đứng ở cửa cầu thang.

Fred nhìn vào cầu thang dẫn đến tầng ngầm, nói với Wendy: "Muốn thử một lần không?"

Bàn tay anh đỡ lấy tay vịn, ngón tay búng búng trên thanh gỗ, phát ra âm thanh trong trẻo.

Ánh mắt Wendy hơi sáng lên, cô nắm lấy cổ tay áo Fred, nghiêm túc gật đầu.

Hết chương 8.

**

Hy: Nói về trình độ thả thính thì Fred không tầm thường chút nào. Giá như ảnh chia một tí cho Harry đc thì tốt biết mấy =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net