Chương 4: Sự thật ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này giáo sư McGonagall quay lại và ra lệnh: "Bây giờ các con sắp hàng một và đi theo ta"

Lúng túng vụng về như thể hai chân đã hóa thành chì, Harry đứng vô hàng, sau lưng Canis. Ron đứng sau lưng Harry, và cả bọn nối đuôi ra khỏi phòng, băng ngang hành lang, xuyên qua vài cánh cửa đôi nũa rồi mới bước vào đại sảnh chính.

Gian phòng rộng mênh mông được chiếu sáng bằng hàng ngàn hàng vạn ngọn nến, bốn dãy bàn dài nơi nhưng học sinh năm trước đang ngồi. Trên mặt bàn là những dĩa vàng và cốc vàng lóng lánh. Ở đầu đại sảnh đường là một cái bàn dài khác dành cho giáo sư. Giáo sư McGonagall dẫn đám học sinh năm thứ nhất về phía chiếc bàn này, để chúng đứng thành hàng đối diện với những học sinh khác, có các thầy cô ở sau lưng. Hàng trăm gương mặt chăm chú nhìn chúng, trông giống như những chiếc đèn lồng mờ mờ với những ngọn nến chập chờn thắp bên trong. Lẫn trong đám học sinh là đây đó những con ma ẩn hiện như làn sương bạc. 

Có vẻ không thich bị người nhìn chăm chú, Harry ngước nhìn lên phía trên và thấy vòm nhà đen như nhung rắc đầy những vì sao. Thật khó mà tin nói phía trên cao kia lại là một cái trần nhà và đại sảnh đường ắt hẳn phải ăn thông với bầu trời. Harry và Canis cùng nghe thấy một giọng nói thì thầm của một cô bé tóc xù. 

Tiếc là Canis không nghe rõ. Ngay sau đó, cô thấy Harry vội nhìn xuống, đúng lúc giáo sư McGonagall đặt một cái ghế cao bốn chân trước mặt bạn trẻ năm thứ nhất. Phía trên cái ghế đó là một chiếc nón phù thủy hình chóp. Cái nón te tua, vá chùm vá đụp, và dơ cực kỳ.

Harry hoang mang. Canis bình tĩnh. Xung quanh mọi người đếu dán mắt vào cái nón đó. Nó cũng chăm chú nhìn. Trong vài giây, không gian im lặng phăng phắc. Rồi bỗng nhiên cái nón vặn vẹo, một miếng toạt gần vành nón mở ra như một cái miệng, và cái nón bắt đầu hát:

"Ờ này ta dẫu không xinh Nhưng mà chớ xét ngoại hình Xét về thông minh, sắc xảo đố nón nào qua mặt ta

Các người cứ đội nón hoa Mũ cối, mũ nồi tuỳ thích Không sao, ta đây chấp hết, Nón ta phân loại Hogwarts 

Những điều giấu chẳng nói ra, Ta đọc được từ trong óc, Hãy chải đầu và vuốc tóc

Đặt lên, ta nói cho nghe

Người nào vô Gryffindor

Cái lò luyện trang dũng cảm

Người nào vô Hufflepuff

Nơi đào tạo kẻ kiên trung

Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng

Đáng tin, đúng người chín trực

Ai vào Ravenclaw được

Nơi đào luyện trí tinh nhanh?

Vừa ham học lại chân thành

Hoặc Slytherin cũng thế

Dạy cho ta đa mưu túc trí

Làm sai miễn đạt mục tiêu

Hãy đội lên! Hãy đội nào!

Đừng sợ sệt, nghe ta nói

Nghe ta nói, ta phân loại

Ngươi là ai, ở nhà nào

Hãy bình tĩnh, đội lên nào

Trong vành nón như tay ấm."

Kết thúc bài hát của chiếc nón, cả sảnh đường nổ tung trong tiếng vỗ tay. Cái nón nghiêng mình chào bốn phương tám hướng rồi đứng yên. Cậu bé mặt tàn nhan quay sang thì thầm với Harry. Hình như cậu ta là Weasley. Canis nhớ mọi người gọi cậu ta như vậy.

Sau đó chiếc mũ dần được thả lên từng đầu của từng tên được gọi. Và lúc này Canis thấy tên tóc bạch kinh chít tịt mà cô gặp ở tiệm " Trang phục cho mọi dịp" của phu nhân Malkin.

Đúng như cậu ta mong muốn, chiếc mũ chưa cần chạm vào đầu đã vang lên " Slytherin"

Nhìn nụ cười mãn nguyện của tên bạch kim khiến cô cảm thấy khó ưa, mong đến cô đừng vào Slytherin.

Lúc này, tên " Harry Potter" vang lên, tất cả mọi người chăm chú ngước nhìn cậu bé tóc xù đang đội mũ. Sau một lúc, chiếc mũ vang lên

" Gryffindor" - Ngay sau đó là tiếng hò reo từ nhà Gryffindor. 

Canis thầm nghĩ: " đúng là những chú sư tử ầm ĩ"

Sau đó là tên của từng nhân vật vang lên, và đến tên " Ron Weasley". Lúc này cậu bé tàn nhan trông thật xanh xao, câu ta có vẻ khá lo lắng nhưng rồi lại quay sang vui mừng khi chiếc mũ thông báo " Gryffindor"

Cuối cùng lúc này sảnh chỉ còn Canis chưa được phân. Mọi người đều nhìn về phía cô với đôi mắt tò mò, mong chờ, khinh thường đủ loại.

"Canis" tên cô vang lên, Canis bước đến vào ngồi xuống. Chiếc mũ cúi xuống che mất đôi mắt. Canis chờ đợi. Lúc này cô nghe tiếng nói bên tai:

" Chà cô bé, khó đấy! Nhanh nhẹn, can đảm ... ừm Gryffindor. chà không không, thông minh, ham học Ravenclaw,.... cũng không được. Cháu có tấm lòng tốt, Hufflepuff. Nhưng càng không ổn. Cháu có tham vọng, khả năng làm chủ bản thân và mọi người khá cao. Ta biết rồi, nhà này sẽ phù hợp cháu nhất"

" Làm ơn không phải nó" - Canis đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất đối với cô. Ôi 7 năm không thể tàn.

"Slytherin" - Chiếc mũ cất cao giọng. Lúc này sảnh chính dường như chợt lặng người vài giây. Giáo sư McGonagall đã đoán được trước nhưng vẫn không khỏi ngạc nhiên. Harry và các giáo viên còn lại cũng không giấu nổi sự kinh ngạc. Tất cả học sinh trừ Slytherin nhìn về phía Canis như một thứ tà ác, đáng sợ. Tên tóc vàng hứng thú nhìn cô bé như thể cậu ta đã tìm được một trò chơi mới vậy. Giáo sư Snape càng không phải nói, gương mặt ông ấy vẫn không quan tâm sự đời cho lắm.

Canis bàng hoàng bước xuống khỏi ghế. Cô ngây ngốc bước về nhà Slytherin trước sự chào đón của nhà Slytherin. Bọn họ khác với nhà Gryffindor hay Hufflepuff hò hét, khác Ravenclaw im lặng. Họ chỉ đơn giản vỗ tay nhẹ nhàng đầy lịch sự. 

Canis bước xuống ngồi hàng đầu của dãy bàn, gần các giáo sư nhất. Cô chưa kịp hoảng thần thì một người con gái hỏi cô, hình như đó Parkinson:

" Mày có phải máu thuần không vây?" - Cô ta hỏi với một giọng đầy tò mò.

Tất nhiên Canis im lặng trước câu nói này. Vì cô thật sự khó trả lời. Cô hoàn toàn là máu thuần nhưng là thuần của người.

"Hừ, chắc là Muggle" - Không nhận được đáp án của Canis, Parkinson hừ lạnh và quay sang tám truyện với những người khác.

Lúc này cụ Dumbledore đứng lên dặn dò một vài thứ như học sinh không được làm này làm kia. 

 Và cụ nhấn mạnh "Và cuối cùng, tôi phải nói trước cho các con biết là năm nay, hành lang tầng thứ ba phía bên tay phải là khu vực cấm. Ai muốn chết một cách cực kỳ đau đớn thì cứ mò đến đó."

Canis thật sự không biết cụ vô tình hay cố ý. Chứ sau câu đó đám sư tử có vẻ hào hứng, nhiệt huyết đầy mình lắm.

Sau bữa ăn, tất cả các tân sinh sẽ theo anh chị năm trước về ký túc xá của nhà mình. Canis bước nhanh về phía khu nghỉ của Slytherin. Nói thật cô đã khá quen kiến trúc lâu đài nên lúc này cô thật sự chỉ muốn về nhanh, lấy phòng và nghỉ ngơi.

Khu ký túc xá của Slytherin được chia là 2 phần, nam và nữ. Vì năm nay tân sinh của Slytherin khá ít nên đành ra Canis được phân cho phòng đơn. Đây cũng là điều cô muốn vì cô thật sự khó ở chung với một kẻ nào đó. Tất nhiên trừ Canis, các giáo sư và anh năm học trước chỉ cô phòng thì không ai biết là Canis được phòng đơn. Được phòng đơn là một đặc quyền mà cụ Dumbledore dành cho Canis. Bất kể cô về nhà nào thì cô vẫn sẽ ở phòng đơn.  Cụ và các giáo sư khác đã bàn tàn thảo luận sau khi thấy pháp thuật của Canis ngày càng mạnh. Họ lo cô sẽ làm thương học sinh nên phòng đơn chính là thứ mà Canis cần thiết có. 

Ngược lại sự lo lắng của các giáo sư, Canis có vẻ là rất thích quyết định này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net