Ngoại truyện 2 : Quá khứ xa xưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại truyện 2: Quá khứ xa xưa

***

"Sly-the-rin!" Nón Phân Loại ngay lập tức hét lớn.

Thế nhưng toàn bộ đại sảnh đều đã nhốn nháo hết cả lên. "Mèn đét ơi! Chúa Cứu Thế lại là Slytherin!"

Giờ phút này, trên bàn giáo viên cũng tràn đầy áp lực. Đôi tay của Severus Snape siết chặt lại, trong mắt chỉ có trống rỗng. Ngay khoảnh khắc cảm nhận được nỗi khiếp sợ ập đến, hắn đã bắt đầu sử dụng Bế Quan Bí Thuật rồi, thế nhưng vẫn có cơn cuồng phong thổi quét trong lòng hắn. Hắn không thể tin nổi Harry Potter lại sẽ bị phân đến nhà mình.

"Nón Phân Loại điên rồi hay sao?" Rất nhiều người đều nghĩ như vậy.

Thế nhưng, khi nhìn thằng nhóc gầy guộc rõ ràng đứng dưới ánh đèn lại vẫn mang vẻ u ám như thân ở trong bóng tối, mọi người lại nghĩ: "Có khi là Slytherin thật chứ chả chơi..."

-

Snape nhìn cậu bé ấy, tưởng đâu như thấy được chính mình trong quá khứ xa xưa.

...

Khi đó Harry Potter chỉ mới mười một tuổi, khi đó nó không biết mỉm cười, không hiểu ngụy trang, khi đó nó chỉ quen cúi đầu, giấu đi đủ loại ý nghĩ trong lòng. Cho dù đã có thể thoát khỏi cuộc sống trước đây, cũng không thể khiến nó thật sự vui sướng, cho dù đã có thể đứng trong thế giới tràn ngập pháp thuật, cho dù biết được ba má mình đều là người của thế giới này và đã bị giết chết bởi một Phù thủy tà ác, cũng chẳng sao thay đổi được gì dễ dàng.

"Ồ, để ta xem nào, Harry Potter à... Nhóc con, vào nhà Slytherin đi, Slytherin sẽ cho mi những gì mi muốn."

"Nhưng—"

"Sly-the-rin!"

Trong đầu còn chưa kịp nghĩ ra câu nào để phản bác, Nón Phân Loại cũng đã đưa ra kết luận rồi. Dưới ánh mắt hoài nghi và kinh ngạc của mọi người, Harry chỉ có thể đi đến bàn dài nhà Slytherin, rồi ngồi xuống vị trí sau chót trước mỗi khuôn mặt đang ẩn giấu vẻ khinh miệt dưới những nụ cười giả lả.

Đừng nhìn tôi nữa, đừng nhìn nữa mà...

Cúi đầu, ăn ngấu ăn nghiến những đồ ăn phong phú trên bàn, thế nhưng thiệt nhiều ánh mắt không ngừng rơi xuống trên người, khiến cho nó không khỏi chậm lại động tác rồi ngưng hẳn. Mình thuộc về nơi này, nó nói với bản thân như vậy, mình thuộc về nơi này.

...

Tháng ngày ở Slytherin, không thể nói có chỗ nào không tốt, cũng không thể nói có chỗ nào tốt.

Chỗ tốt có lẽ là không có ai cố ý bắt nạt nó nhỉ? Mà chỗ xấu ư? Nó vẫn chẳng có lấy một người bạn, cho dù các bạn học nhà Slytherin vẫn rất lễ phép thậm chí còn coi như khá thân thiện với nó, chỉ tiếc là cũng không thay đổi được sự lãnh đạm bên dưới những nụ cười, sự cô lập bên dưới vẻ thân thiện.

Đúng vậy, nó vẫn bị cô lập. Bạn học nhà mình chẳng thể trông cậy vào được rồi, thế nhưng là học sinh nhà này cũng rất khó để tiếp xúc với các học sinh nhà khác, huống chi còn có tụi Gryffindor chướng tai gai mắt nhà Slytherin nhất.

"Thỉnh thoảng" bị Gryffindor trêu chọc, Hufflepuff nghị luận sôi nổi, Ravenclaw khoanh tay đứng nhìn, Slytherin làm bộ làm tịch sau đó... Buồn cười làm sao, cho dù đến thế giới này rồi, nó vẫn cứ cô độc như trước.

Thế là, nó nhảy xuống. Vào giữa đêm trước Halloween, gần hai tháng sau ngày khai giảng, một mình nó lặng lẽ đi đến Hồ Đen bên cạnh Rừng Cấm, sau đó nhảy xuống... Trong cái thế giới đầy tuyệt vọng này, còn có gì đáng để nó lưu luyến đây?

Hồ nước thật lạnh lẽo làm sao, hệt như trong lòng nó vậy. Cảm giác nghẹt thở khiến nó nhịn không được giãy giụa vài cái, nhưng tay chân càng ngày càng vô lực, dần dần chết lặng, ngay cả cảm giác đau với khó chịu cũng đã hoàn toàn biến mất, tâm trí như tách ra khỏi cơ thể. Nó mở to mắt ra, nhìn hồ nước đen như mực với ánh mắt vô thần, a, phía trên có ánh sáng kìa, là ánh trăng sao? Hồ Đen cũng có ánh sáng chiếu xuống được ư?

Chìm xuống, chìm xuống, không ngừng chìm xuống... Nhưng mà hình như có gì không đúng lắm, sao ánh sáng lại đang dần đến gần nó vậy? Nơi càng sâu càng khó để ánh sáng chiếu đến mà nhỉ, chỗ nó đang ở lúc này sao lại sẽ có ánh sáng thế?

Cho đến khi ánh sáng càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ, cho đến khi nó cuối cùng cũng mất đi ý thức trong lồng ngực quá đỗi ấm áp.

Lại mở to mắt ra, đập vào mắt chính là trần nhà cao cao trắng tinh. Hóa ra, nó còn sống ư?

"Harry Potter! Sao mi dám! Sao mi dám làm chuyện như vậy!" Câu chất vấn mang theo lửa giận ngút trời ập đến rào rạt.

"Thầy S... Snape?" Giọng nói vẫn còn khàn khàn, Harry mới vừa tỉnh lại kinh ngạc nhìn người đàn ông sắc mặt tiều tụy lại tràn đầy phẫn nộ trước mặt, không hề bỏ lỡ hơi thở trên thân người đàn ông, giống y hệt hơi thở mà nó cảm nhận được khi bị ôm dưới lòng Hồ Đen. "Là thầy? Sao thầy lại cứu con?"

Xem hắn nghe được cái gì đi! Trước đó hắn còn có thể tự nhủ có lẽ chỉ là tai nạn thôi, nhưng giờ thì! "Sao thầy lại cứu con?" Sao nó dám chứ! Sao nó có thể làm như vậy chứ!

Lời mỉa mai không tự chủ được buột miệng thốt ra. "A, nhìn xem, cậu bé nổi danh của chúng ta, là không hài lòng chỗ nào sao? Phải dùng cách như vậy, hử? Cảm thấy danh khí của mình vẫn chưa đủ lớn à? Tùy tiện lãng phí mạng sống (má mi để lại)... của chính mi?"

Như chẳng nghe thấy mấy câu châm chọc đầy cay độc ấy, có lẽ là bởi trước mặt chính là người đã cứu mình, Harry bật ra những lời vẫn luôn cất giấu dưới đáy lòng: "Vậy con tồn tại... có ý nghĩa gì?"

Người đàn ông mới nãy còn giống như một vạc độc dược sắp nổ lập tức nguội xuống, không khí lạnh như băng tràn ngập toàn bộ Bệnh xá.

"Xem không hiểu sách giáo khoa, không luyện được thần chú, không làm tốt bài tập, người khác nói gì cũng chẳng bao giờ xen miệng vào được, bất kể là lúc ăn cơm hay là ở hành lang, luôn sẽ có phân nửa số người chỉ chỉ trỏ trỏ vào con, mà nửa còn lại thì như thầy lúc trước ấy, coi con như chẳng hề tồn tại! Học sinh nhà Gryffindor cứ luôn bắt nạt con, nhưng tất cả mọi người đều nhắm mắt làm ngơ!"

Nói rồi, cảm xúc của nó trở nên kích động lên. "Nếu biết trước rằng ở đây cũng là như thế này! Vậy con tới nơi này lại có ý nghĩa gì cơ chứ! Dù sao cũng vậy cả thôi! Con chính là đồ quái vật không ai thích chẳng ai cần đấy! Con sống hay chết thì có sao! Ai sẽ quan tâm chứ! Thầy cứu con chỉ là phí công thôi! Vốn sẽ chẳng có ai quan tâm đâu! Tại sao thầy lại cứu con hả!"

Người đàn ông muốn trả lời, muốn nói trò không phải quái vật, muốn nói hắn quan tâm, thế nhưng khuôn mặt của Chúa Tể Hắc Ám và Dumbledore lại lướt qua trước mắt... Hắn thôi những lời mình muốn nói, xoay người rời đi thật nhanh, như là muốn trốn chạy cái gì, nhanh chóng, bỏ lại đứa bé ấy... cho tương lai tuyệt vọng.

...

Không biết về sau đã xảy ra chuyện gì, mà trong bữa tiệc Halloween, cậu bé càng trở nên âm u hơn, ai cũng không biết nó đã gặp phải những gì. Mà sau cái đêm đã định là kinh tâm động phách ấy, Hogwarts vĩnh viễn mất đi hai đứa nhỏ, một đứa tên là Ron Weasley, một đứa tên là Hermione Granger, sinh mệnh của hai đứa cứ thế dừng ở tuổi mười một.

Cũng bắt đầu từ ngày đó, các học sinh Slytherin và mấy nhà khác đều phát hiện, Harry Potter đã dần thay đổi. Từ hoàn toàn ngu dốt vô tri, yếu đuối dễ bắt nạt, trở nên càng ngày càng mạnh lên, việc học rốt cuộc cũng không làm khó được nó nữa. Sau lại, nó dần dần nắm giữ toàn bộ Slytherin.

Lại sau đó, Chúa Tể Hắc Ám sống lại, nó lãnh đạo nhóm Slytherin gia nhập dưới trướng hình thành thế lực thứ ba sau Tử Thần Thực Tử và Hội Phượng Hoàng.

"Dù cho cậu có là... Chúa Tể Hắc Ám đời thứ ba... Thì ta vẫn muốn cậu sống sót... Tồn tại... Ta quan tâm đến cậu..."

Tiếc là đáp án nó muốn lại đến muộn suốt bảy năm, tất cả đều đã chẳng thể cứu vãn được nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net