QUYỂN I - Chương 12 (Cuối)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Tâm tư của họ

***

Draco nằm trên chiếc giường êm ái, nhìn phòng ký túc xá trống không, rồi thở dài lần thứ hai mươi từ khai giảng tới nay. Merlin hỡi! Phải biết rằng, mười một năm qua nó cũng chẳng thở dài nhiều như một tuần nay đâu!

Ủ rũ cụp đuôi bò dậy khỏi giường, sau khi vào phòng tắm giải quyết vấn đề sinh lý rồi, lúc đi ngang qua gương vô tình liếc thấy chính mình, nó trợn mắt há mồm ngay tắp lự với hình tượng bản thân trong ấy. Hóa ra không biết từ bao giờ, đầu tóc luôn chải vuốt chỉnh chỉnh tề tề của nó giờ phút này đã loạn tung hết cả!

"Trông y chang Harry." Lập tức, Draco nghĩ ngay tới mái tóc đen thật dài rối bù của Harry, sau đó thở dài lần thứ 21.

Có Merlin biết, sau khi gặp qua một lần trong cửa hàng quần áo, nó vẫn luôn "nhớ mãi không quên" Harry, cuối cùng cũng chờ được đến khai giảng rồi, cuối cùng Harry cũng được phân vào Slytherin rồi, cuối cùng cũng được phân cùng một phòng với Harry rồi, kết quả thì sao! Một tuần rồi mà vẫn chưa thể mở mồm nói được một câu, huống chi bởi vì vấn đề thân thể, Harry còn chưa từng ở trong phòng ký túc xá của hai đứa tụi nó lấy một lần!

Sống ở đời mười một năm, bạn học rồng nhỏ chưa từng gặp phải gian nan trắc trở nào, lần đầu tiên được nếm mùi cuộc sống gian khổ, vận mệnh chông gai, "cầu mà không được", "lòng đầy sầu lo".

Hoàn toàn quên mất mái đầu tổ quạ không phù hợp với phong cách quý tộc của mình, Draco tiếp tục ủ rũ cụp đuôi đi trở về mép giường, nặng nề quăng mình lên giường.

"Harry à, Harry ơi, Harry hỡi, Harry Harry Harry..." Rõ ràng là mình quen trước mà! Tụi mình còn chuyện phiếm với nhau thiệt vui! Nhưng sao mấy đứa Gryffindor xui xẻo ấy cứ chèo kéo mãi không thôi thế nhờ!

Quả thực không thể nào mà chua xót hơn cho được! Mỗi ngày nó đều dậy sớm đi đại sảnh ăn sáng, nhưng toàn chả trông thấy Harry trên bàn cơm được lần nào!

Mỗi lần đến phòng học định ngồi cạnh cậu, nếu không phải bên cạnh cậu ấy lại luôn bị mấy đứa Gryffindor hoặc là Ravenclaw bá chiếm từ đời nào, thì cũng là bị vài người vây ra không gian trống riêng, thế thì nó phải chính đại quang minh qua đó ngồi cạnh cậu như thế nào hả! Muốn chào hỏi Harry, nhưng nó đảo mắt qua chỗ Harry nhiều lần lắm rồi, Harry một lần cũng không đáp lại có được không!

Draco cảm thấy có chút tuyệt vọng, đừng bảo là tới tận tốt nghiệp nó cũng chưa giao lưu được gì với Harry đấy nhé? Nó đưa tay lên vò đầu, chẳng chú ý tới tóc của nó đã càng ngày càng rối.

Đột nhiên nghĩ tới cái gì, Draco bật dậy khỏi giường, lấy ra một tấm giấy viết thư bắt đầu viết, nhưng mà mới được có mấy dòng, nó đã vội vàng vo tròn giấy viết thư ném vào sọt rác, trong sọt đã có mấy cục y chang như thế rồi.

Nó phải ăn nói với ba kiểu gì? "Ba, con hy vọng Harry có thể trở thành bạn của mình, nhưng con không biết phải ở chung với cậu ấy như thế nào, trên thực tế, đến bây giờ trừ lúc đi học ra thì con chẳng gặp được cậu ấy nữa, ngài có thể nói cho con biết nên làm như thế nào được không?"...

Draco dám cá là, nếu nó thật sự viết thế, thì chẳng những nhất định sẽ không nhận được cao kế từ ba, mà còn sẽ bị hỏi "Sao con lại muốn làm bạn với Harry Potter?... Harry Potter là người như thế nào?" Chẳng lẽ nó thật sự có thể nói là nó cảm thấy có thể trở thành bạn bè thực sự với Harry à? Chẳng lẽ nó phải nói với ba mình Harry là một người mặt không cảm xúc, lạnh nhạt ít lời nhưng hẳn là rất ôn nhu và thiện lương?

Draco nằm về giường lần thứ hai, nó cảm thấy bản thân đang gặp phải thử thách lớn nhứt trong cuộc đời.

...

Tên của ta là Quirinus Quirrell, má ta là một nữ phù thủy, nhưng ba ta lại là một Muggle, ta vẫn luôn cho rằng điều đó chẳng mấy quan trọng, bởi vì ta thấy họ cũng giống như những bậc phụ huynh khác, yêu thương nhau, thấu hiểu nhau. Mãi cho đến năm ấy, mộng đẹp của ta vỡ nát...

"Cậu Quirrell, chúng tôi phải báo cho cậu một tin buồn, xin cậu nhất định phải bình tĩnh. Ba má cậu, hôm trước... đã bất hạnh qua đời... Theo điều tra của chúng tôi, nhiều năm qua vợ chồng Quirrell đã xảy ra nhiều cuộc cãi vã, cũng từng sử dụng một ít thủ đoạn bạo lực... Đây là một tai nạn, có lẽ bọn họ cũng không định giết chết đối phương, thế nhưng... Thật sự bất hạnh, xin cậu cần phải nén bi thương..."

Kể từ giây phút đó, thế giới của y hoàn toàn tan vỡ.

Y không hề biết quan hệ giữa ba má mình cũng không tốt như đã tưởng, những gì y thấy chỉ là hình ảnh giả dối do người thân dựng lên cho y, mà hiện thức và hậu quả bên dưới sự giả dối ấy, khiến y tuyệt vọng đến hầu như chẳng thể thở nổi.

Phù thủy và Muggle sao có thể chung sống hoà bình được chứ? Uổng công y vẫn là Ravenclaw thông thái! Nhưng y lại chẳng biết gì!

Sau đó là tạm nghỉ học suốt một năm, y đắm chìm trong đau buồn và hoảng hốt như vậy vượt qua một năm, sau đó về trường học, cuối cùng tốt nghiệp.

Hogwarts không hề thay đổi, các bạn học mừng vui cũng không hề thay đổi, chỉ có y, chỉ có y là mặt ngoài hoàn hảo không tổn hao gì, nội tâm lại hoàn toàn hư thối biến chất, thứ chảy trong cơ thể y không còn là dòng máu đỏ tươi nữa, mà là sự điên cuồng và khát vọng mãnh liệt nhất.

Đi qua những nơi nào, đi được bao xa rồi, y đã chẳng còn hay nữa, không lúc nào là không sợ hãi, không lúc nào là không chạy trốn, rốt cuộc y đang sợ cái gì?

Đôi mắt đỏ tươi đầy khát máu, chủ nhân của nó dường như có thể làm được tất cả.

Nếu ngài ấy có thể khiến ta không còn sợ hãi, nếu ngài ấy có thể cho ta quyền thế để ta không còn trốn tránh, nếu ngài ấy có thể cho ta sức mạnh để ta thay đổi hiện trạng, như vậy ta nguyện ý, ta nguyện ý để ngài bám vào thân thể ta, ta nguyện ý làm chuyện ngài ra lệnh cho ta làm, ta nguyện ý giao phó tương lai cùng toàn bộ mọi thứ của mình cho ngài! Chỉ cần có thể! Chỉ cần có thể...

Gã ra lệnh cho y đi xin chức giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, cho nên y đi, thế nhưng, sao y phải dạy cho một đám nít ranh tri thức của mình chứ? Nhìn khuôn mặt hoạt bát non nớt của chúng, nhìn chúng hoặc chạy hoặc nhảy lúc khóc lúc cười, tại sao cơ chứ!

Y vâng lệnh gã để mắt đến Harry Potter đó, có điều, đứa nhỏ này là người hiếm hoi mà y có chút ấn tượng tốt. Bùa chú không tiếng động? Không tồi, rất thông minh. Không nói lời nào, không cười không nghịch, trầm tĩnh lại không có sức sống. Rất không tồi. Cha mẹ đều mất? Thật sự rất không tồi.

Thật ra chẳng có gì thay đổi cả, đúng không? Y vẫn cứ sợ hãi, đi trên hành lang Hogwarts lại như đang đạp lên than lửa, mỗi một bước đều đau thấu tim gan, hô hấp càng ngày càng khó khăn, đầu óc lơ mơ không rõ, và cả thứ mùi cần che lấp không ngừng, sự giám thị của giáo sư Độc Dược, sự nghi ngờ của lão hiệu trưởng, sự chán ghét của bọn học sinh, mỗi thời mỗi khắc y đều ngày càng tái nhợt ngày càng mềm yếu.

Lúc này thì thối rữa thật rồi, y nuốt dòng máu màu bạc mỹ lệ xuống, nhấm nháp mùi tanh nồng và chua xót trong miệng, mỗi một khắc trôi qua đều càng thêm rách nát không chịu nổi.

Cuối cùng, y đứng trước tấm gương Ảo Ảnh, nhìn bản thân và ba má nhìn nhau cười trong gương, đột nhiên chẳng còn sợ hãi.

Khoảnh khắc cảm nhận được đau nhức, cảm nhận được sinh mệnh kết thúc, y cũng đã không hề sợ hãi. Kết thúc rồi, y nghĩ, đã kết thúc rồi.

...

Nó có năm người anh trai và một cô em gái, nó không đẹp trai như Bill, không đô con như Charlie, không thông minh như Percy, không hài hước như cặp song sinh, không đáng yêu như Ginny, nó chẳng được yêu chiều, chẳng được coi trọng, cho nên nó hay tự ti, lại còn có lòng ganh tị cực lớn, nó ăn nói cộc cằn và chẳng đếm xỉa gì đến người khác.

Nó chính là Ron Weasley.

Ngay từ nhỏ Ron đã phát hiện đời mình đúng là một bi kịch. Bị các anh trai trêu cợt, bị ba má bỏ qua, nếu lúc nó chơi cùng em gái mà cô bé khóc, vậy nhất định là nó bắt nạt em gái. Ron chờ tuyết rơi vào tháng sáu để chứng minh sự trong sạch của chính mình, nhưng mà sự thật chỉ có thể chứng minh, cái đứa chờ tuyết rơi tháng sáu là nó ấy, mới là một thằng rõ là ngu.

Không hiểu sao, tinh thần của Ron lại cứng cỏi và ngoan cường vô cùng, nó thuận lợi trưởng thành, đồng thời cuối cùng cũng tới được trường Phù Thủy và Pháp Sư Hogwarts đã khát vọng từ lâu.

Đầu tiên, nó muốn kết bạn, thật là nhiều bạn! Nghe nói, vào lần đầu tiên ngồi trong ga tàu ta có thể sẽ gặp phải người bạn thân cả đời đấy!

Nhưng mà, trong toa nó đụng phải — một thằng nhóc tóc đen dù như thế nào cũng không nói một lời, một cô bé đắc ý dào dạt luôn mồm luyên thuyên, và một thằng bé có khuôn mặt tròn tròn đang rầu rĩ không vui co người vào ghế.

Sau đó, nó muốn vào nhà Gryffindor! Nó làm được rồi, cơ mà, Harry Potter là đứa không nói lời nào kia á? Harry Potter bị phân vào nhà Slytherin? Nó đang không nằm mơ thiệt đó hả?

Được rồi, được rồi, chuyện đấy cũng không tệ lắm. Harry Potter không nói chuyện với ai, cũng không thân với ai, thậm chí còn bảo vệ Neville và tụi nó trong tiết Độc Dược nữa, có lẽ, Harry cũng nhận nó là bạn chăng?

Lại sau đó, Harry vào ở trong phòng ký túc xá của nó?! Thời gian tụi nó ở cùng nhau nhiều rất nhiều, và khi Harry lại cứu Neville lần nữa trong tiết Bay, nó cảm thấy Harry thực sự là bạn tốt của mình!

Hiện thực vả cho nó một cú tát đau điếng. Tại sao tụi nó đều ra khỏi Rừng Cấm hết rồi mà Harry vẫn còn chưa trở về? Chẳng phải cậu ấy đã bỏ lại đồng bọn mà về trước từ lâu rồi sao?

Nó cắn răng, run run, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh gõ cửa hầm, cho đến khi bóng dáng màu đen tràn đầy khí lạnh hoàn toàn biến mất rồi, nó cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

———

_ Hết quyển I _


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net