QUYỂN II - Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Sau lễ Giáng Sinh

***

Lúc chạng vạng, Snape và Harry rốt cuộc về đến Hogwarts, lúc rời đi, Harry lại nở nụ cười lần nữa. "Cảm ơn thầy, Severus."

Snape ngây dại, hắn hẳn nên cự tuyệt lời cảm ơn của cậu, hẳn nên chỉ trích thằng nhóc này lại kêu thẳng tên hắn, thế nhưng giờ hắn chỉ có thể đứng ngây ra đó, đầu óc tựa hồ không thể suy nghĩ tiếp được gì, có gì đó — có gì đó vẫn luôn ẩn sâu trong óc, có gì đó như đang phá vỡ giam cầm, lờ mờ sắp sửa trồi lên.

Cảm giác ấy quá đỗi mãnh liệt, tựa như khi hắn nhìn đến đôi mắt của bé con Harry lần đầu tiên, tựa như khi hắn chú ý đến Harry trong một góc tối ở Hẻm Xéo, tựa như khi hắn nghe được Harry bị phân vào Slytherin, tựa như khi hắn phát hiện bệnh tình của Harry, tựa như khi hắn cho Harry một nụ hôn ngủ ngon và được đáp lại, tựa như khi hắn nghe thấy Harry lần đầu tiên nói chuyện, tựa như khi trông đến nụ cười đầy chân thật của Harry vào buổi sớm nay, giống như bây giờ vậy.

Thật giống như, chỉ có những lúc như thế này, Harry mà hắn nhìn đến mới là Harry chân chính. Mỗi khi hắn định tỏ ra chán ghét đứa nhỏ ấy, khiến đứa nhỏ ấy căm ghét mình, thì loại cảm giác khó hiểu này lại cứ ảnh hưởng đến hắn suốt.

Bằng không mi sẽ hối hận, giọng nói dưới đáy lòng bảo vậy, và Snape tìm không ra bất cứ lý do gì để chối từ.

...

Số học sinh ở lại trường vào Giáng Sinh thật sự có thể đếm hết số ngón trên cả bàn tay, đặc biệt là Slytherin. Trên chiếc bàn dài chỉ còn lại mỗi mình Harry, mà Ron mới tới muộn thì chả kiêng nể gì mà tiếm luôn chỗ ngồi bên cạnh cậu. "Harry, Giáng Sinh an lành! Cả ngày hôm nay chả thấy bồ đâu cả, đi đâu về đấy?" Như cũng chẳng hy vọng Harry trả lời, Ron nói tiếp. "Lại ở rịt trong phòng ngủ suốt đấy hở?"

"Ron... Giáng Sinh an lành!"

"Mà đấy, sao quà bồ với Draco đưa tặng lại y chang vậy hén? Đừng bảo là nó giúp— bồ— chọn—?!!!" Mấy từ cuối đã thành ra ngắc ngứ hết, Ron đớ ra nhìn Harry, coi bộ vẫn chưa thông nổi vừa rồi có thực sự là Harry đang nói chuyện hay không, hay lại là do mình gặp ảo giác.

"Draco, đề cử, bồ thích." Harry trả lời, câu được câu không.

Ron nhéo mặt mình một cái, lập tức đau đến co rúm cả người lại. "Có thiệt là mình hông nằm mơ không? Harry nói chuyện với mình kìa! Nói chuyện kìa!!" Rốt cuộc cũng phản ứng lại, Ron thét to lên đầy vẻ hưng phấn.

Lập tức, mọi người trong đại sảnh quay ngoắt lại ngó nhìn tụi Harry với ánh mắt tò mò lắm, phải biết rằng, ngoại trừ số ít những người thân cận ra, thì đại đa số cũng không biết chuyện Harry không thể nói, nhưng lời của Ron thật ra lại khiến mọi người có càng nhiều suy đoán.

Snape ngồi trên bàn giáo viên là người duy nhất keo kiệt cho Harry một ánh mắt, nhưng người hiểu biết hắn lại có thể nhận ra động tác của hắn nhẹ nhàng lại mau mắn, cùng với nếp nhăn giữa đôi mày đã thả lỏng hơn rất nhiều.

Tóm lại, đây là một lễ Giáng Sinh mà ai ai cũng đều cảm thấy mỹ mãn.

Ấy? Có lẽ là ngoại trừ Hermione vẫn còn đang 'lo lắng' về mối liên quan giữa vết thương của thầy Snape và khu vực cấm trong trường, ha?

...

Trở lại ký túc xá, Harry chú ý tới đống quà chất trong góc phòng.

Ron tặng một bộ Cờ Phù thủy, Draco tặng một sợi dây cột tóc màu bạc nạm đá quý, Neville tặng một chiếc thẻ kẹp sách được chế từ thực vật, Hermione thì lại tặng một quyển "Coi chừng nguy hiểm quanh bạn"! Còn có mấy món quà bình thường mà vài học sinh Slytherin lớp dưới đưa tỏ vẻ hữu hảo, đều là kẹo và đồ ngọt.

Cuối cùng, Harry còn tìm được một lọ nước thuốc, là Dược Dinh Dưỡng mà thầy Snape đã pha chế, cơ mà đấy có phải là quà Giáng Sinh hay không, thì lại chả ai biết.

Trong đống quà ấy, có một món quà không được ký tên đã thu hút sự chú ý của cậu.

Trông như một chiếc áo ấy, mềm nhẹ lại bóng loáng, nhưng khi cậu thử mặc lên người, lại phát hiện cả người mình đều biến mất, đây là một chiếc Áo Choàng Tàng Hình!

Sau khi lướt sơ qua tờ giấy để kèm trong bọc, Harry trịnh trọng cất cái Áo Choàng Tàng Hình vào nơi bí mật nhất.

...

"Đây là cái gì?" Harry kinh ngạc nhìn chiếc gương lớn được chạm trổ hoa lệ trong căn phòng học trống không.

"Tụi George nói đây là tấm gương có thể nhìn được tương lai!" Ron nói vẻ đắc chí lắm. "Xem đê! Tương lai tui chính là Thủ lĩnh Nam sinh á! Cả cúp Quidditch nữa này! Tuyệt vời ông mặt trời!"

"Không thể nào! Làm gì có cái gương nào có thể... Oa! Mình thấy tờ phiếu điểm của mình đều là 'O' hết này! Thiệt không thể tin được!" Hermione đầu tiên là hoài nghi, rồi ngay sau đó thái độ quay ngoắt sang hưng phấn.

Draco nhích lại gần hơn một chút, nó đọc dòng chữ khắc trên tấm gương. "Tôi không soi guơng mặt mà soi điều ước muốn trong tim." Draco quay đầu nhìn hai đứa bạn còn đang kích động mãi không thôi. "Đây là Chiếc gương Ảo ảnh, tao có đọc trên sách rồi, thứ mày thấy không phải tương lai đâu, tóc đỏ ạ, đấy chỉ là ảo tưởng của mày thôi, hoặc là nói khát vọng á."

Nói xong, nó đứng trước gương. "Để tao xem nào... Quào, đúng là rất thú vị..."

"Mày thấy cái gì đấy?" Não đã tắt máy Ron không để ý đến cách Draco gọi mình, ngược lại hỏi đầy hứng thú.

"Tao chả việc gì phải nói với mày cả." Draco trả lời với vẻ ngạo mạn.

Tiếp theo là Neville đến gần gương, sau đó nó đỏ cả hốc mắt. "Bà nội mình nói bà tự hào về mình lắm, nói mình đúng là đứa con ngoan của ba má." Nó đã sắp khóc đến nơi rồi.

Cuối cùng là Harry, ban đầu trong gương chả có gì, sau đó dần dần từng người một xuất hiện, đầu tiên là ba má cậu, lúc sau là bạn của cậu, thiệt nhiều thiệt nhiều người, rất nhanh đã tràn ngập toàn bộ gương, sau đó cậu trông thấy thầy Snape mặc áo chùng đen đứng khuất tít phía cuối cạnh rìa tấm gương. Trong gương tràn đầy người, có người quen, cũng có người không quen, mà kỳ lạ thiệt chớ, chỉ cần nhìn gương, là sẽ cảm thấy bọn họ có thể ở bên nhau mãi mãi rồi.

Lướt qua từng người trong gương, cuối cùng Harry thấy được ở đằng trước — một con chó màu đen to đùng?!

"Chú Sirius!" Harry buột miệng kêu lên, cậu lùi một bước về phía sau, rời xa tấm gương.

Trông thấy bộ dáng sầu lo nẫu ruột của Harry, Draco ngăn Ron và Hermione định hỏi Harry lại.

Rất nhanh, tụi nhỏ rời đi phòng học này, chẳng hề hay biết có một người đột nhiên xuất hiện trong căn phòng mà tụi nó vừa mới ở, đó là hiệu trưởng Albus Dumbledore của tụi nó.

Đêm nay nhất định cũng không tầm thường.

Sợ hãi khi đã qua rồi, tụi nhỏ cuối cùng cũng về tới ký túc xá, nhưng đêm nay tụi nó đều chẳng yên giấc nổi, trong đầu hiện lên nếu không phải là ảo giác lúc nhìn thấy trong gương, thì lại là con chó ba đầu đang hung dữ lao tới trong căn phòng cấm ở tầng bốn ấy.

Harry còn phải trằn trọc trên giường hơn mấy đứa kia nữa. "Chú Sirius, cả chú Remus nữa, bọn họ còn sống không nhỉ? Nếu còn, vậy bọn họ đang ở nơi nào?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net