Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại lều hét, bóng hình người đàn ông ẩn mình trong chiếc áo chùng đen, người đã gây ra bao nhiêu nổi ám ảnh đối với tất cả các học sinh Hogwarts bấy giờ đang nằm trong vòng tay của người mà hắn luôn dùng những từ ngữ khó nghe để nói đến cậu

Nhưng cũng dùng tất cả, kể cả tính mạng của mình để bảo vệ cho người mà gã từng nói là ghét cây ghét đắng. Harry ôm lấy cơ thể đang dần mất đi hơi ấm, bàn tay cậu không ngừng đè mạnh vào cổ hắn, chỉ mong sao máu từ vết thương trên cổ hắn có thể ngừng tuông ra, nhưng dù cậu có cố gắng đến cách mấy thì dòng máu đỏ tươi, tánh tưởi từ cổ hắn vẫn vô tình chảy qua từng kẻ tay của cậu cho dù cậu có cầu xin đến cỡ nào cũng chẳng có dấu hiệu sẽ ngừng lại

Harry có thể cảm nhận rõ ràng người đang nằm trong vòng tay cậu đang dần mất đi sự sống, từng hơi thở, từng nhịp đập cứ vậy mà chậm chạm đến mức như chẳng có, cậu chưa bao giờ hận bản thân mình như lúc bây giờ, cảm giác bất lực cứ vậy dâng trào, sự bức bối cùng thống khổ khiến cho đôi mắt sắc lục của cậu ngập trong một tầng nước, chẳng thấy được gì rõ ràng

" Giáo sư Snape " giọng nói run rẩy như không muốn tin những gì mà mình thấy

Harry có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim hắn đang yếu dần, hơi thở cũng khi có khi không, nhưng cậu không hề cảm nhận được rằng cảm giác nóng ám của dòng lệ đang chảy dài trên đôi má của mình, cậu khóc? Đúng vậy, Harry đang khóc. Dòng lệ như những giọt pha lê lấp lánh dưới ánh trăng, vừa xinh đẹp lại vừa...đau khổ

Harry không biết tại sao bản thân cậu lại phải rơi nước mắt vì hắn, trong chiến tranh chuyện sống chết là quá đỗi thường tình, nhưng tại sao người này chết đi lại khiến cậu không cam tâm mà đau đớn đến mức chẳng thở được, Harry điên cuồng ôm lấy thân thể to lớn ấy, dùng chính nhiệt độ cơ thể của bản thân để sưởi ấm cho cơ thể đang lạnh dần của hắn

" Giáo sư...thầy cố lên em đưa thầy đến gặp bà Pomfrey " Harry như lấy lại được suy nghĩ của mình trong dòng cảm xúc hỗn loạn của mình

Cậu vừa định đưa hắn đi thì cánh tay to lớn và có phần thô ráp cầm lấy bàn tay của cậu, ngăn cho cậu không làm điều mình muốn, đôi con ngươi đen huyền như bầu trời đêm không trăng không sao luôn dán chặt trên gương mặt của cậu, đôi mắt đen tựa hắc diệu thạch chưa từng có dấu hiệu rời đi, Snape nhìn vào đôi mắt xanh đong đầy nước mắt của Harry

Hắn dùng chút hơi tàn của mình nâng cách tay vô lực, vốn chẳng còn chút cảm giác gì nữa của bản thân chạm vào gương mặt thấm đẫm nước mắt của cậu, ngón tay thô ráp lau đi dòng lệ đang chạy dọc trên gương mặt Harry, cậu nắm lấy bàn tay đang đặt trên mặt mình, cậu vùi gương mặt của bản thân vào lòng bàn tay to lớn của vị giáo sư mà cậu từng rất câm hận nhưng lại ngưỡng mộ, lại tôn trọng và.....thầm thương?

" Giáo sư, người đừng cử động nếu người không muốn đi vậy em đi tìm bà Pomfrey đến đây, bà ấy chắc chắn sẽ có cách " Harry thấy hắn không có ý định muốn tiếp tục sự sống thì cảm giác lo lắng và sợ hãi càng thêm lớn mạnh

Nhưng đáp lại cậu chỉ là cái lắc đầu đầy khó khăn của hắn, Snape thừa biết bản thân hắn chẳng còn có thể sống được bao lâu, dù có cố gắng đến cách mấy cũng chẳng thể nào kéo hắn từ lưỡi hái tử thần về được, vì nộc độc của Nagini là tuyệt đối, với cả hắn sống tiếp thì được gì? Hắn bây giờ đã hoàn thành sứ mệnh do chính hắn đặt ra thì sống tiếp để làm gì? Hắn đã dành tuổi trẻ của mình chỉ để yêu và dõi theo một người, dùng phần đời còn lại chỉ để bảo vệ đứa con trai của người mà hắn đã từng rất yêu thương

" Look at me " Snape cố gắn nói dù cổ họng của gã đã đau rát và tràn ngập mùi tanh của máu

Chỉ một câu nói của hắn cũng đủ làm tâm can của Harry trở nên quặn thắt, cảm giác ngẹn ắng cứ lưng chừng cổ họng càng làm Harry thêm đau đớn

Cậu nhìn thẳng vào hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt đen đang dần đục ngầu mất đi tiêu cự, nhìn từng đường nét trên gương mặt hắn, mắt, môi, mũi..., như muốn ghi nhớ tất cả dù chỉ là một thứ nhỏ nhất

Từ khoé mắt của Snape chảy ra dòng lệ, Harry lần đầu tiên thấy được hắn khóc, nhưng tại sao không phải là giọt nước mắt hạnh phúc mà lại là đau khổ của giây phút cuối đời, hắn không thể nào mở miệng ra nói thành lời vì cổ họng của hắn chẳng còn lại gì ngoài máu và máu, hắn chỉ có thể dùng những hành động để cho cậu biết được rằng hắn muốn cậu lấy kí ức của bản thân

" Lọ rỗng? Đúng vậy là lọ rỗng " cậu vừa nói vừa lục tìm trong túi không gian của bản thân để tìm kiếm một cái lọ rỗng

Nhưng bàn tay run rẩy không nắm chặt được bất cứ thứ gì nên dù cậu có gắng cách mấy cũng không tìm ra được một cái lọ rỗng, nhưng may mắn thay ở đó không chỉ có mỗi cậu và hắn mà còn có cả Hermione và Ron, cô nàng thấy Harry tìm kiếm trong vô vọng thì nhanh chóng đến bên cạnh cậu đưa ra trước mặt cậu một chiếc lọ rỗng

" Của cậu đây Harry "

Harry thấy được thứ Hermione đưa cho mình thì quên cả nói lời cảm ơn mà cầm lấy chiếc lọ rỗng đó hứng từng giọt nước mắt của hắn đang rơi xuống

Harry cầm lấy chiếc lọ chứa đựng dòng kí ức của Snape với bàn tay dính đầy máu, hắn thấy được cậu đã lấy xong dòng kí ức hắn để lại cũng chẳng còn vương vấn gì thêm nữa, hắn nhìn vào gương mặt của thiếu niên đang ôm lấy mình lần cuối cùng, nhìn vào đôi mắt xanh khiến hắn đem trọn trái tim nhìn dành cho, Snape từ từ nhắm đôi mắt nặng trĩu của mình xuống, khoé môi cũng kéo lên tạo nên một nụ cười chứa đầy sự mãn nguyện rồi chìm vào giấc mộng, một giấc mộng với những kí ức về người con gái hắn từng yêu

Nhịp đập không còn, hơi thở cũng biến mất, cơ thể cũng trở lạnh. Harry không dám tin vào sự thật, cứ vậy mà ôm chặt lấy hắn, ôm thật chặt, thật chặt, như thể muốn khảm cả cái thân xác đã chết đi của hắn và cơ thể của cậu hoà làm một

" Giáo sư Snape, giáo sư người tỉnh dậy đi, người mau tỉnh dậy đi, chẳng phải người rất ghét em sau, nên là tỉnh dậy và tiếp tục ghét em đi giáo sư, đúng rồi! Chẳng phải người luôn yêu Lily sao? Vậy thì mau mở mắt ra nhìn vào em đi, em sẽ không quậy phá nữa, sẽ không khiến người phải tức giận nữa, em sẽ trở thành Lily, trở thành Lily Evans của người, nên là...cầu xin....cầu xin anh Severus...mở mắt ra mà nhìn em đi " Harry như muốn hét lên để trút ra nỗi đau khổ mà cậu phải chịu đựng

Trong không gian yên tĩnh, không còn bất cứ tạp âm nào, tiếng nói của cậu thiếu niên mang theo sự cầu xin với người trong vòng tay vang vọng cả một khoảng trời tĩnh lặng, giọng nói dù không lớn không nhỏ nhưng ở trong cái không gian lặng lẽ ấy, giọng nói của Harry như thể được ếm thêm bùa Sonorus [ bùa tạo âm vang] vang vọng cả khoảng không ấy

Hermione nhìn thân hình nhỏ bé của Harry đang ôm lấy cơ thể người đàn ông to lớn hơn cậu mấy lần trong vô vọng, khẩn cầu người đàn ông ấy tỉnh dậy mà nước mắt cô nàng chẳng biết từ khi nào cũng đã rơi xuống, cô đi đến bên cạnh Harry ôm lấy thân thể vô hồn của cậu vào lòng, cô biết bản thân mình dù có nói gì đi chăng nữa cũng chẳng khiến Harry có thể trở vể như khi trước ngày ngày vui vẻ, cô chỉ có thể ôm lấy cậu vào lòng không nói gì, dùng vòng tay mình an ủi cậu lẫn cái cảm xúc mà cậu đang mang, Hermione biết được cảm xúc của Harry đang mang không chỉ là sự đau khổ dành cho người thầy mà cậu tôn trọng ra đi, mà là một loại cảm xúc khó có thể nói thành lời đối với Snape

Harry vẫn cứ ôm chặt lấy hắn, một kẻ hỡ cũng chẳng có, không khóc, không cười, không đau khổ, không vui vẻ, vô hồn! Đúng vậy chỉ có hai từ ' vô hồn ' để nói cậu lúc bây giờ, đôi mắt ngọc lục bảo từng toả sáng hơn cả ánh trăng lúc này lại chẳng hề có một chút ánh sáng

" Harry cậu tỉnh táo lại cho mình, mình biết cậu đang rất đau khổ nhưng Harry à đây là chiến tranh, chuyện hi sinh đương nhiên là không thể tránh khỏi hay nói trước được, hôm nay là giáo sư Snape nhưng cũng có thể hôm sau người hi sinh lại là Hermione này, chuyện chúng ta cần làm bây giờ chính là kết thúc cuộc chiến vô nghĩa này càng sớm càng tốt, chỉ có như thế thì mới không để thêm những người vô tội phải hi sinh. Harry Potter cậu nên nhớ cậu hiện tại là ' Cứu Thế Chủ', là người dẫn dắt mọi người chiến đấu giành lại sự hoà bình, nếu bây giờ cậu gục ngã thì chúng ta chẳng khác gì rắn mất đầu, mất đi người dẫn dắt, cậu thử nghĩ xem mọi người sẽ ra sao. Là chết đó Harry, cậu nỡ lòng để tất cả những gì mà chúng ta cố gắng giành giật lại đổ sông đổ biển sao? Cậu nỡ lòng nào để giáo sư ra đi một cách vô nghĩa sao?" Hermione không thể nhìn được nữa nước mắt vẫn chảy dài nhưng phải kiềm nén cảm xúc lại khuyên ngăn bạn mình

" Cậu nhìn mình này Harry, cậu phải chiến đấu, vì mọi người, vì thế giới phù thủy, và cả vì...giáo sư Snape" Hermione nắm lấy vai cậu, ép cậu nhìn thẳng vào mình rồi ra sức thuyết phục cậu

Con ngươi vốn không còn tia sáng của Harry cũng bắt đầu đảo động bởi những lời nói của Hermione, đúng vậy! Bây giờ cậu không còn một mình nữa, trên vai cậu đang mang trọng trách to lớn biết bao nhiêu, mỗi một hành động, mỗi một lời nói của cậu đều có thể dẫn đến sự thất bại hay thành công của cuộc chiến tranh, trên chiến tuyến cậu chính là người dẫn đầu, cậu không có quyền vì cảm xúc của mình mà khiến những người đồng đội của mình phải hi sinh, nếu có hi sinh thì ít nhất cậu cũng phải chiến thắng cái cuộc chiến tranh vô nghĩa này, cậu nhất định không để sự ra đi của Severus Snape trở nên vô nghĩa! Lấy cái chết của người thương làm hạt giống, lấy sự đau khổ làm chất dẫn, lấy sự bị thương làm nước tưới để nuôi dưỡng một cái cây mang tên thù hận, cây được nuôi lớn sớm đơm hoa kết quả, đến lúc Harry Potter thu hoạch những gì bản thân đã nuôi dưỡng mà thành, đó chính là sự trả thù

________còn tiếp ______


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net