Chương 11: Cổng vào Abyss

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làng Huddle là một ngôi làng nhỏ với cư dân chỉ vỏn vẹn có vài chục người, sống trong những ngôi nhà gạch dựng san sát nhau. Đa số người dân ở đây đều là phù thủy, tuy nhiên cũng có vài Muggle đứng tuổi mở quán rượu nhậu nhẹt hay đi lên núi hái nấm dại hoặc trồng những vạt cây rừng để bán sống qua ngày.

Ấy bởi thế mà cái việc có một hố không gian ngay bìa rừng đã chẳng mấy chốc lan truyền ra giữa các phù thủy có thể nhìn thấy chúng. Những người Muggle không nhìn thấy cái hố to khổng lồ đó thì cũng hết sức lo lắng, bởi một lão già tên Erchie - dù cả làng không ưa lão chút nào, bởi cái tánh thích nhậu nhẹt rồi gây sự khắp nơi - đã lên rừng mất hơn một tuần mà không dám quay lại.

"Dám cá trên rừng có hổ đó!" Lão David ngửa cổ ra tu bình rượu tại quán rượu nhỏ của bà Belita, quán rượu Muggle duy nhất trong thị trấn, vừa kháo với đám bạn già "Tôi thấy hồi bữa trên vô tuyến phát tin có vườn thú ở gần đây xổng chuồng, bọn họ kêu đã bắt được hết đám thú nuôi chạy mất, nhưng biết đâu được lại chả sót một hai con!"

Người dân trong làng định lên quận trình báo với cục cảnh sát, thì đầu tuần trước đột nhiên thấy có nhân viên chính quyền đến, bảo họ không được lên núi trong thời gian sạt lở, sau khi cử được người lên giám định thì mới có thể đưa ra được hướng khắc phục.

Đám phù thủy đã định cư lâu năm trong ngôi làng thì đâu phải những kẻ mù mờ dễ bị bịp bợm như vậy. Bọn họ cũng không lạ gì cái dáng người điển trai, mái tóc vàng óng cùng đôi mắt hổ phách của một trong lục Đại Hiền Nhân - Hiền Nhân Leon.

Lời tác giả: Hiện tại thế giới chỉ biết đến Sáu Hiền Nhân, vì Harry hiện tại đang ở ẩn. Nếu tính cả Harry nữa thì có cả thảy là Bảy Hiền Nhân nhé (mình nhận ra cô Jo thích xài con số bảy nhiều nên quyết định tôn trọng điều đó.)

Nhưng mà cư dân pháp thuật của làng Huddle lại được phen xì xầm to nhỏ về việc tại sao một vị hiền nhân chỉ tham gia vào những chuyện lớn tầm cỡ thế giới mà lại đến cái làng nghèo xác xơ đã chẳng có gì thú vị kể từ năm mươi năm trước rồi ấy.

"Hay là có một tên tội pháp quốc tế đang lẩn trốn ở đây?" Một lão già vừa rót cho mình một ngón rượu vodka vừa lè nhè.

"Tôi nghe nói có thể lắm đó, ông Burry à. Tên Sirius Black vẫn chưa bị bắt đâu đó." Mụ phù thủy bập bập ống píp bàn chêm vào.

"Bậy nào, chị Meline. Sirius Black cùng lắm cũng chỉ là một tên tội phạm vượt Azkaban, so với Anh Quốc thì lớn, chứ nào có thể khiến Hiền Nhân phải đuổi cùng giết tận đến như vậy?"

Mụ phù thủy già cãi lại:

"Thế thì ông nghĩ còn lý do nào nữa nào?"

"Thế hay là do cái thứ tỏa ra ánh sáng xanh xanh rồi lại đen thui nhô lên ở giữa đường rừng lên núi ấy nhỉ?" Một người trong quán gợi ý. "Hồi trước lão Thompson thó được một cái cặp cũ trong đó, sau khi đưa nó cho Hiền Nhân, ông ta liền xanh mặt rồi lập tức cấm tất cả chúng ta vào rừng luôn.

"Phải đấy, thế cái lỗ to đùng đó nó là gì thế nhỉ? Có ai ở đây dò la được tin tức gì không?"

Đến đây thì tất cả mọi người đều nhún vai lắc đầu, bởi hoàn toàn không có ai có bất cứ một thứ manh mối gì về việc thứ đó là gì, hay tại sao Hiền Nhân lại tới đây vì nó.

Cách đó không xa, hai bóng người - một lớn, một nhỏ - vừa mới độn thổ xuất hiện tại bìa rừng.

* * *

Harry ngước nhìn cánh cổng Abyss đã mở rộng đến mức nuốt chửng cả những nhánh cây cao nhất, và trông như thể sắp sửa chạm tới ánh trăng trên cao. Độ rộng của một 'Cánh Cổng' không hề quyết định được loại quái vật nào đang ở đằng sau cánh cổng này. Lúc trước, trước khi Abyss nuốt trọn thế giới, có những cánh cổng trông thì rất to, nhưng đằng sau có thể chỉ tồn tại một bầy Org hay goblin yếu ớt. Còn một vài cánh cổng trông nhỏ xíu không có gì hào nhoáng, những khi chúng bị phá ra thì lại gây ra thảm họa.

Chỉ có những pháp sư ở cấp cao thì mới có thể thực sự đo lường được sức mạnh bên trong cánh cổng, nhờ cảm nhận lượng ma lực tỏa ra từ bên trong chúng. Ma lực càng lớn thì cổng càng được xếp ở thứ hạng cao. Nhờ vậy mà trước khi thế giới chìm vào bóng đêm, bọn họ đã có thể cầm cự được trong vài tháng, do có thể phân chia được loại cổng và đưa lực lượng tương ứng đến đối phó.

Harry chậm rãi bước đến phía trước 'Cánh Cổng'. Ngay khi nó đến chính tâm cổng, lượng ma lực khổng lồ phóng ra gần như muốn bóp nghẹt lấy nó. Harry thấy lạ là mình không đổ mồ hôi đầm đìa trước một cái cổng khủng khiếp như thế này.

Nó nuốt nước bọt. Leon thực sự không hề đùa giỡn việc bọn họ có thể bỏ mạng ở nơi này. Đây là một cánh cổng cấp S.

Bên cạnh nó, Leon cũng bước tới trước cánh cổng. Anh nắm tay nó:

"Sẵn sàng chứ?"

Harry gật đầu, nhưng nó cảm thấy như mình không còn lựa chọn nào khác. Nếu nó không sẵn sàng, thì cả thế giới này cũng không sẵn sàng để đối mặt với những điều khủng khiếp đằng sau cái lỗ đen mù mịt kia.

"Đi thôi." Harry nói một cách cứng ngắc, siết chặt lấy tay Leon.

Cả hai bọn họ bước vào đằng sau hố đen sâu thăm thẳm.

* * *

Harry nhận ra cái mùi này ngay khi nó bước qua 'Cánh Cổng'. Mùi ngai ngái của rêu phong, và mùi của sắt thép đã gỉ sét. Cái không khí lạnh khiến nó sởn cả gai ốc, và Harry rùng mình một cái trước khi quay lại tìm bóng dáng người bạn đồng hành của mình.

Leon bước đến bên cạnh nó, anh ta búng tay một phát, và một ngọn lửa bừng lên sáng rọi cả cái hành lang trống trơn, trông như thể là bên trong một tòa lâu đài nào đó. Bức tường hành lang ở bên cạnh họ được làm bằng đá, màu xám xịt, mọc đầy rêu. Hành lang này dường như dài đằng đẵng vô tận, và đầu kia của nó chìm trong bóng tối.

"Lần này là bên trong một tòa lâu đài à?" Leon bình luận.

Abyss có vô số những hầm ngục khác nhau. Mỗi một hầm ngục lại là một thế giới riêng biệt, và có bối cảnh riêng của chúng. Harry cũng khá ngạc nhiên khi 'Cánh Cổng' đầu tiên mở ra trên thế giới này lại lấy bối cảnh là một hành lang của lâu đài nào đó, trong khi những cảnh sắc thông thường sẽ là trong hang động, trên sa mạc hoặc những nơi hoang dã hơn một chút.

Bất chợt, họ nghe tiếng lanh canh của sắt thép va vào nhau trong bóng tối phía xa. Leon tính thắp những ngọn đuốc lên, thì cả hai đều đột ngột cảm thấy một luồng ma lực khủng khiếp đang lao về chỗ mình. Với phản ứng nhanh hơn tia chớp, Leon xoay mình né được, còn Harry phóng thẳng một cú đấm về phía luồng ma lực, khiến thứ đó bay đi cỡ hai thước, rồi dộng vào bức tường đối diện đánh rầm một cái. Mấy viên đá đằng sau thứ đó vỡ vụn, rơi lộp bộp xuống nền. Thứ đó trượt dài xuống, rồi hiện hình đã giấu từ nãy giờ ra.

"Sát thủ tàng hình!" Leon kêu lên một cách kinh ngạc.

Harry lắc đầu:

"Không, nó chỉ là một bộ áo sát thủ được điều khiển mà thôi." Bộ áo sát thủ bị Harry cho một đấm đó liền xẹp xuống một cục dưới mặt đất.

Nhưng, cũng thật là đáng nguy hiểm. Bộ áo đó có thể đến gần tụi nó mà cả Harry và Leon đều không phát hiện như vậy, khả năng ẩn giấu ma lực của nó mạnh đến mức level S cũng không thể nào phát hiện ra ư?

Harry chưa kịp nghĩ hết câu thì nó cảm thấy một cơn đau nhói đến từ phía be sườn. Một con dao cỡ nhỡ đang cắm vào bên hông nó. Harry để ra một tiếng gầm đau đớn:

"Arghh!!"

Nó vội vung tay. Một luồng điện khổng lồ với tiếng kêu kinh người nhá ngang hành lang, thắp lên toàn bộ những ngọn đuốc dọc hai bên tường. Leon cũng nhanh chóng đá cho bộ áo sát thủ đang cắm dao vào Harry một nhát, và từ điểm chân tiếp xúc của anh ta, một luồng lửa lan ra khiến cho bộ áo bị thiêu thành tro chỉ trong tích tắc. Anh ta vội vã chạy qua chỗ Harry:

"Em có ổn không?"

Harry rút con dao ra, rồi lôi lọ thuốc trị thương và thuốc giải độc từ trong cặp ra, tu một hơi hết chai. Không phải tự nhiên mà nó trở nên giỏi hai loại thuốc này đến mức đáng ngạc nhiên vậy đâu. Nó gật đầu khó khăn với Leon, ra hiệu là nó tạm ổn.

Nhưng cả hai còn chưa kịp định thần, thì tiếng 'klang klang' khó chịu lúc trước lại vang lên khiến họ quay phắt lại. Trong ánh sáng bập bùng của những ngọn đuốc nó vừa mới thắp lên, hàng tá những bộ giáp sắt đang cùng nhau hành quân về phía hai người bọn họ. Một con dao tẩm độc sắc lẻm quệt qua kheo chân của Leon, khiến anh ta gào lên đau đớn, trước khi vung tay lên, và một luồng lửa dữ dội khác khiến cho bộ áo giáp sát thủ đang tàng hình bốc hơi.

Harry đưa tay ra cho Leon vịn, vừa ngóc đầu lên nhìn đám áo giáp. Nó nói qua hơi thở hổn hển:

"Tụi này sẽ khó xơi lắm đây."

* * *

Bọn họ đã chiến đấu suốt 3 ngày trời bên trong cái hang động tối đen gọi là Abyss ấy, và Harry cùng Leon đã nghiệm ra được một vài điều. Thứ nhất, ở trong đây không chỉ có những bộ áo giáp với ma thuật cường hóa độ bền, và những tên sát thủ tàng hình lẩn khuất khắp nơi, mà còn có cả những pháp sư (hay bộ áo chùng pháp sư thì đúng hơn, bởi bên trong những cái mũ đội đầu, họ đều không có mặt). Mấy pháp sư này được chia ra làm hai loại: triệu hồi và pháp sư thông thường. Tụi pháp sư triệu hồi thì liên tục tạo thêm ra mấy bộ giáp mới, còn các pháp sư hệ nguyên tố thì cứ phóng những luồng lửa khổng lồ về phía bọn họ, chúng lớn không khác gì mấy cái vòi rồng. Nếu mà bất cứ một pháp sư bình thường với loại bùa khiên thông dụng, hay cố gắng nấp đằng sau mấy bức tường đá thì chắc chắn sẽ bị thiêu ra tro, bởi những cái vòi lửa đó khủng khiếp tới mức nung chảy qua cả đá cẩm thạch.

Kể cũng may mà Harry có Leon là một pháp sư cấp S hệ chuyên sử dụng lửa, chứ không thì nó cũng không có cách nào để đối đầu với lũ quái nguy hiểm này.

Nhưng, việc phải chiến đấu liên tiếp trong ba ngày ba đêm đang ăn dần vào ý thức của bọn họ.

"Né đi, Harry!" Nó chỉ vừa kịp giật mình tránh một luồng lửa nóng chạy khác sượt qua bên cạnh, chúng bén vào áo chùng của nó, khiến da của Harry bị bỏng một vệt lớn, cháy xém. Nó gào lên đau đớn:

"ARGHHHH!!!"

Leon chạy vội về phía nó, không quên né một luồng lửa nữa nung chảy cả mấy phiến đá cẩm thạch. Anh lấy một cục đá, hất tung lên, rồi sử dụng chúng như một điểm tiếp xúc để tạo nên một vòi lửa khổng lồ, hướng về phía mấy bộ áo chùng.

Hai bộ quần áo pháp sư hệ lửa đó lập tức bị thiêu rụi.

Leon liếc nhìn cái bầm lên đỏ au và da thịt đen thui của Harry, biết là có nói những lời quan tâm lúc này thì cũng chẳng có ích gì. Bọn họ đã hết thuốc trị thương, và kẻ địch thì càng lúc càng đông lên. Anh ta gằn giọng:

"Nghe này. Anh vừa mới nhìn thấy có một pháp sư đứng ở cuối hành lang, một lên zombie thì đúng hơn. Hắn ta tạo ra hết thảy mấy tụi pháp sư với cả mấy cái áo giáp đó. Chắc hẳn hắn là boss của hầm ngục này. Anh sẽ dùng một lần sức mạnh để thiêu rụi chỗ áo giáp đang sấn sổ tiến lại đây. Em cần phải chạy theo đường máu để đánh gục hắn, được chứ?"

Harry chỉ biết gật gật đầu đờ đẫn. Đoạn, nó nấp mình sau một bức tường đá bên mạn phải của hành lang.

Leon gật đầu với nó, rồi ông vung tay ra phía trước, một quả cầu lửa to bự ngang với một chiếc xe Ford quăng mình vào giữa đám áo giáp kia.

Bằng một thao tác nhanh chóng, Harry chạy một mạch qua tụi áo giáp đã bị nung chảy theo sát quả cầu lửa khổng lồ. Quả cầu chỉ duy trì được đến trước con boss chừng hai hàng lính. Mấy cái áo giáp sắt có khiên liền đánh bật luồng lửa nguy hiểm ra, bảo vệ chủ nhân của chúng.

Harry nhảy lên chừng ba thước trên không trung, nắm lấy đầu của hai tên binh sĩ, rồi bẻ. Những cái mũ trống không văng về một phía, để lộ bộ áo giáp hoàn toàn rỗng ruột, không có bất cứ thứ thứ gì bên trong.

Nó lấy đà, đạp chân vào mấy cái mũ giáp, ở chân nó xẹt ra tia điện khiến đà bật của nó xa hơn cả lúc trước, và Harry đáp xuống ngay chỗ con boss, một sinh vật giường như là một pháp sư, nhưng cũng có một phần giống một bộ xương, với lớp da đã bị phân hủy khiến nhìn xa thì nghĩ nó là một con zombie cực bự.

Harry nghĩ rằng nó đã từng gặp loại sinh vật giống như vậy trong Abyss khi trước rồi - một Lich.

Ảnh: Lich

Tuy nhiên, tên Lich này có lẽ đã đầu tư hết cả ma lực vào quân đoàn triệu hồi của hắn, nên hoàn toàn bối rối khi thấy những kẻ xâm nhập đã vào được tới tận đây.

Hắn ta chậm chạp thi triển một ma thuật đen tối nào đó, nhưng Harry đã nhanh hơn rất nhiều. Chỉ với một cử động tay rất nhỏ, Harry đã triệu hồi vũ khí của nó ra: hai thanh dao găm được bao bọc bởi một lớp điện. Nó cắm thật lực thanh dao găm của nó vào đầu tên Lich, và la lên:

"Chết nè con!!!"

Ngay giây phút đó, hàng ngàn vạn luồng điện phải lên tới hàng triệu triệu vôn phóng ra từ con dao găm của Harry, truyền qua tên Lich. Đó chính là khả năng cấp S đặc trưng của nó, khả năng điều khiển điện từ.

Tên Lich gầm rít lên một tiếng động khó nghe, rồi đổ gục xuống sàn đá. Mấy bộ áo giáp sắt và áo chùng pháp sư cũng đổ rạp xuống như những con rối bị cắt mất dây.

Chỉ sau một thoáng chốc, cả hành lang đã trở nên im phăng phắc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net