Chương 9: Lời tỏ tình cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lũ trẻ ngay lập tức im bặt khi giáo sư Snape mở cách cửa hầm ngục để cho các học sinh của ông vào, mặc không gì khác ngoài chiếc áo chùng đen quá khổ thường ngày và khuôn mặt vẫn cáu kỉnh khó chịu, thậm chí còn gấp mấy lần khi ổng thấy tụi con gái cứ đánh mắt sang mấy đứa con trai rồi quay sang cười tủm tỉm với nhau.

Harry không thể nhịn được đảo tròn con mắt. Có lẽ với thầy Snape thì chả có cái sự gì gọi là ngày nghỉ hay Dạ Vũ Giáng Sinh đâu ấy.

Trước khi Ron có thể rủ nó xuống cuối lớp học ngồi, Harry đi một mạch lên cái bàn đầu tiên liền trước bàn giáo viên và ngồi xuống, đối mặt với thầy Snape. Nó cảm thấy áy náy với Ron, nhưng vào những giờ khắc cuối cùng như thế này, nó chỉ muốn được nhìn thấy người mình thầm thương thêm một chút nữa mà thôi. Chỉ chút nữa thôi, điều đó hoàn toàn không ích kỷ mà, phải không?

Ron tỏ ra bối rối trước thái độ của Harry, lưỡng lự không biết nó có nên lên bàn đầu ngồi cùng với thằng bạn hay không. Thầy Snape thấy nó cứ đứng chần chừ trước lối đi, thầy nạt:

"Trò Weasley, nếu trò không thể tìm được chỗ ngồi bằng cái đầu óc không có một chút chất xám nào của trò thì đừng trách rằng điểm số của nhà Gryffindor sẽ bị trừ đi năm điểm trước cả khi buổi học bắt đầu!" ông tiếp tục "Và cả trò nữa, Granger!"

Ron liền vội vã qua chỗ Harry ngồi, hai tay cuộn lại thành nắm đấm dưới gầm bàn, ngó trừng trừng cái khuôn mặt ghét cay ghét đắng của thầy Snape. Hermione cũng vội vã đến chỗ ngồi gần cô bé nhất, bên cạnh Lavender Brown.

Thầy Snape có vẻ cũng ngạc nhiên không kém về hành động kỳ lạ của Harry, ông nheo mắt nhìn nó một cách khó chịu, rồi hô vang với cả lớp bằng giọng lạnh lùng:

"Tôi không cho rằng các trò nghĩ mình sẽ được nghỉ ngơi trong lớp học của tôi chỉ vì Giáng Sinh sắp tới. Ngày hôm nay các trò sẽ thực hiện bài kiểm tra về món Thuốc Giải Độc Trừ Tà. Bất cứ ai rớt buổi bào chế Độc dược ngày hôm nay thì sẽ phải viết nộp cho tôi một bài luận dài 10 tấc về nguyên nhân và cách sửa món thuốc giải bên cạnh bài tập về nhà trong kì nghỉ lễ."

Trong khi đám học sinh nhà Gryffindor thở ra những tiếng kêu than nho nhỏ rồi lôi bộ đồ nghề Độc dược của chúng ra, Harry buột miệng hỏi một câu theo phản xạ:

"Loại độc tố mã màu gì ạ?"

Ron quay ngoắt sang nó với vẻ mặt bối rối:

"Hả?"

Chỉ đến lúc này thì Harry mới giật mình nhận ra mình đã lớ lời. Trong số 7095 độc chất được công bố (vào năm 2022), được chia thành 7 mức độ với 7 mã màu, học sinh trước khi thi chứng chỉ Phù Thủy Thường Đẳng chỉ học các loại Độc tố nằm trong một loại mã màu duy nhất: mã xanh. Mã này thường dành cho các loại độc tố thông dụng và có độ ảnh hưởng không nặng nề đến bệnh nhân. Đến khi họ học lên cấp bậc Tận sức thì mới tiếp tục học loại mã màu tiếp theo, và chỉ có Lương Y tập sự thì mới có yêu cầu phải nhớ được tương đối các loại độc và thuốc giải thuộc tất cả các mã màu.

Lũ bạn của nó lúc này, nếu không tính Hermione, thậm chí còn không biết là Độc dược được chia theo mã màu chứ đừng nói là đủ khả năng để mà hỏi mã màu gì.

Thầy Snape ngó nó trừng trừng một cách kì lạ, đôi mắt thầy nhấp nháy một cách nguy hiểm (hay nếu là Harry ngày trước thì sẽ nghĩ vậy) trước khi thầy trả lời:

"Trò Potter, ta có một lời khuyên tử tế cho trò đây, rằng tốt nhất đừng có tự đắc huênh hoang trong khi cái đầu óc tăm tối của trò không hơn được ai. Nổi tiếng cỡ cái đầu gút kim hay gì đi chăng nữa, trò vẫn chỉ là một đứa nhóc xấc xược trong mắt ta mà thôi."

Cả lớp học Độc dược ngay lập tức im re. Đám nhà Slytherin thừa lúc này mà bụm miệng khúc khích cười. Tuy nhiên, đám học trò nhà Gryffindor lại ném những ánh nhìn tức giận về phía ông thầy Độc dược đáng ghét của chúng. Đương nhiên, bọn trẻ cũng không còn lạ gì với việc Hermione là người thỉnh thoảng chêm vào một vài câu uyên thâm đi trước chương trình học. Nhưng rõ ràng là với thầy Snape, bất cứ đứa học trò nào không phải từ nhà của thầy dám phát biểu ngoài lĩnh vực cho phép thì đều là loại huênh hoang bố láo cần phải được dạy dỗ lại hết.

Harry nghe đến đây thì cảm thấy trong lòng vô cùng ấm ức. Nó nghiến chặt răng, bấm cả vào môi mình, không muốn bật khóc trước mặt thầy Snape. Tại sao nó lại yêu con người này cơ chứ? Tại sao nó đã biết rằng thầy tàn nhẫn, độc đoán, luôn thiên vị nhà Slytherin một cách mù quáng, mà nó vẫn yêu, yêu để rồi lại tuyệt vọng?

Harry không dám hít hơi mạnh, cũng không dám trả lời. Nó sợ thầy sẽ phát hiện cái mũi sụt sịt của nó, hay trái tim đang đau đớn đập trong lồng ngực nó.

Thầy Snape thấy nó không đáp lại, liền nói vọng xuống cả lớp:

"Nghe đây. Hiện giờ mấy cái đầu của các trò vẫn chưa thể nào hiểu được sự phức tạp và phong phú của tất thảy các loại độc dược, cho nên đến khi các trò tốt nghiệp chứng chỉ Phù Thủy Thường Đẳng, tôi không muốn nghe nói về mã màu Độc dược một tiếng nào hết. Những kiến thức đó sẽ dành cho bậc học Tận Sức, cấp bậc mà..." ánh nhìn của thầy xoáy về phía Harry "có thể một số trong chúng ta không hề có thiên tư để đạt được."

Đoạn thầy tiếp tục quay lưng lại để viết đề bài cho bài kiểm tra thuộc giải độc.

Ron lầm bầm nhỏ rí để chỉ Harry nghe thấy:

"Lão ác dễ sợ!"

Harry nhắm mắt lại, rồi thở ra một hơi dài. Khi nó cất tiếng nói, giọng của nó dường như chỉ còn một nỗi buồn đã nguội lạnh:

"Thôi nào, Ron. Chúng ta cần tập trung vào món Độc dược."

Trái ngược với tâm trạng của nó, đôi bàn tay của Harry dường như tự động theo hướng dẫn mà thầy Snape đã từng đưa ra ở những tiết học trước, không chỉ chính xác đến từng chi tiết nhỏ, mà thậm chí ở một số chỗ còn đưa ra một vài điều chỉnh hết sức sáng tạo để điều chỉnh món thuốc trở nên hoàn hảo hơn. Cứ như thể chúng đã là một phần bản năng của nó, là thứ nó đã phải tạo tới hàng trăm, hàng ngàn lần một cách nhuần nhuyễn.

Trong vô thức, Harry như trở lại với chiến trường bên trong Abyss năm nào. Trong suốt 18 năm ròng rã bọn họ bị nhốt trong một thế giới bao vây là quái vật, thức ăn và nước uống đều vô cùng khan hiếm, bệnh tật và bị quái vật làm trọng thương liên miên. Harry không chỉ là một chiến binh giỏi đứng ở tiền tuyến chiến đấu, mà cũng đã luôn ở trong đội Y Sĩ chế tạo độc dược cứu người bên trong Abyss. Những món thuốc này đến với nó cũng tự nhiên như thể người ta hít thở không khí vậy.

Harry không hề nhận ra, sự tự nhiên và có phần tài năng của nó đã thu hút Ron cùng mấy đứa bạn ngó nó chòng chọc một cách kỳ quái, còn thầy Snape cũng đứng bên cạnh nó một lúc lâu để quan sát.

Đến khi Harry khéo léo rót thứ thuốc màu vàng óng vào trong cái lọ đựng độc dược bé tí của nó, rồi đóng chặt nút bần lại, nó mới giật mình bởi một giọng nói trầm trầm phát ra phía sau lưng nó. Nỗi buồn và suy nghĩ của nó về thầy Snape đã ngăn không cho Harry phát hiện ra luồng ma thuật của chính thầy đang đến gần nó:

"Nhìn gì đấy, trò Weasley? Bài kiểm tra của tôi là thứ giờ chơi để mà cậu có thể ngó ngang ngó ngửa à? Nhà Gryffindor trừ mười điểm."

Ánh mắt của thầy dừng ở món thuốc của Harry một chút, thầy khịt mũi, rồi nói với cả lớp:

"Trò nào làm xong có thể nộp món thuốc các trò đã làm lên bàn giáo viên, sau đó các trò có thể rời khỏi lớp."

Đương nhiên là đám trẻ vẫn còn hì hục với món thuốc của chúng. Dù có giỏi cỡ nào, trẻ con cũng không thể nào đọ lại được với nhiều năm kinh nghiệm, hay những biến đổi trong công thức một cách sáng tạo nhằm rút ngắn thời gian bào chế. (Nếu mọi người thắc mắc vì sao Harry lại tìm cách rút ngắn công thức thì là bởi trong Abyss, bệnh nhân không có nằm đó chờ người ta nấu thuốc đâu. Chậm một chút thôi là chúng nó chết ngắc rồi. Nên cần thuốc nấu xong càng nhanh càng tốt.) Ngay cả Hermione, đứa sáng dạ nhất trong lứa học tụi nó vẫn mới chỉ xong được 1/2 công đoạn thuốc. Harry đành rụt rè đi một mình lên đặt món thuốc đã hoàn thiện của nó, rồi quay trở về chỗ dọn dẹp cái vạc và các nguyên dược liệu của mình.

Một lát sau khi thầy Snape đã đi vòng quanh hết lớp học, ngó nghiêng và chê bai nồi vạc của những đứa học trò thầy không ưa (tội nghiệp Neville bị mắng xối xả: món vạc của nó lúc này đáng lẽ ra phải được màu tím thẫm, thì lại chuyển thành màu trong vắt như nước lọc), áo chùng quét sau lưng thầy, thì thầy quay trở lại ngồi trên bàn giáo viên.

Nếu là Harry của năm học thứ tư, thì nó đã chẳng ngại ngần gì mà chuồn luôn khỏi lớp sau khi nộp xong món thuốc và dọn dẹp mớ nguyên liệu của nó xong xuôi. Nhưng trái với dự đoán của Snape, thằng bé chỉ ung dung ngồi lại, giở cuốn sách Độc dược của nó ra mà chăm chú đọc. Điểm này khiến Snape không khỏi chăm chăm ngó nó. Hắn không thể hiểu được Potter nữa.

Lúc đầu giờ kiểm tra, nó đã hỏi đến mã màu. Snape đã cho rằng Potter có lẽ đã đọc mót được ở đâu kiến thức đó, và nó chỉ muốn hỏi để lấy le với đám bạn, như James Potter đã từng huênh hoang về kiến thức của y với đám fan hâm mộ.

Nhưng những thao tác nhuần nhuyễn của Potter thì lại khác. Cho dù là một đứa trẻ thiên tài đi chăng nữa, thì quá trình nấu được một loại dược cũng là một quá trình phức tạp, không thể nào một đứa nhóc 14 tuổi có thể thực hiện chúng một cách quen thuộc như vậy được. Năm nay...mọi thứ đều rối tung cả lên...khi Chiếc Cốc Lửa chọn thằng nhóc làm quán quân thứ tư của kỳ thi đấu Tam Pháp Thuật. Một ý nghĩ khiến Snape lạnh cả sống lưng. Đúng rồi, biểu hiện này, chắc chắn không phải là của Potter. Nếu như một người nào đó giả làm Potter...

Gần nửa tiếng đồng hồ sau thì cũng có một vài đứa học trò xong bài sớm đi nộp món dược của mình, rồi những học sinh làm bài muộn cũng bắt đầu nộp bài. Chẳng mấy chốc, cả lớp đã vang lên tiếng lạo xạo leng keng của nào những vạc, muôi, rồi những cái cân đồng va vào nhau.

Harry chờ cho đến khi đám học sinh đã dần rời khỏi lớp hết. Nó lắc đầu khi Ron cùng Hermione rủ nó đi ra Sảnh Đường ăn tối:

"Mấy bồ cứ đi trước đi. Mình còn một vài chuyện phải làm, mình sẽ ra sau."

Cuối cùng Harry cũng đứng lên. Nó có thể để ý hơn bao giờ hết ánh mắt của thầy Snape nhìn theo nó. Nhưng thay vì bước ra cửa, nó bước tới gần bàn giáo viên.

Gần như ngay lập tức thầy Snape đứng phắt dậy, thầy căng thẳng đến mức cái ghế giáo viên mất thăng bằng đổ đánh "cốp" một tiếng to xuống sàn đá lạnh. Harry mỉm cười, nó hỏi, bởi nó cảm thấy rất ngạc nhiên trước biểu cảm kỳ lạ này của thầy Snape:

"Giáo sư, thầy sao vậy?"

Thầy Snape quát, tiếng thầy run lên gần như hụt hơi, nhưng không phải là giọng đe nẹt. Chúng là một giọng điệu khác mà Harry đột nhiên nhớ có một lần nó đã nghe thấy thầy nói:

"Nói! Trò là ai?"

Harry đột nhiên nhận ra cái ngữ điệu hơi run run này. Nó biết chúng. Đó là lúc thầy trả lời giáo sư Dumbledore trước khi trở lại do thám cho Dumbledore, ngay cái đêm sau khi bài thi thứ ba kết thúc.

Severus Snape đang sợ hãi.

"Thầy nói gì vậy? Con là Harry Potter." Harry bình tĩnh trả lời.

"Không." Thầy Snape gầm gừ "Harry Potter không phải là người có thể làm món độc dược một cách hoàn hảo như vậy. Harry Potter không phải là người có thể hiểu được về mã màu." Thầy rút cây đũa phép của thầy, chĩa về phía nó. "Nói! Mi là ai?!"

Trước khi Harry có thể thanh mình gì, một giọng nói vang từ phía hành lang:

"Cậu ta là Harry Potter thật đấy. Nếu không tin, anh có thể hỏi trò ấy nói lại một chi tiết nào đó cả hai đều biết là được mà."

Harry và giáo sư Snape cùng quay ngoắt đầu lại. Hiền nhân Leon vừa mới mở cửa phòng học. Anh ta nhìn Harry, nhẹ mỉm cười, rồi ném một cái nhìn khó chịu về phía Snape.

(Tác giả: Tình địch đối đầu :3)

"Nào, nói đi, Harry."

Nó thở dài, quay mặt lại nhìn thầy Snape:

"Năm con học năm thứ nhất, thầy cứu con khỏi bị ngã khỏi cán chổi bay."

"Năm thứ nhất, trò đã làm gì sau khi ta tịch thu sách của trò?" thầy Snape hỏi.

"Con đến xin lại sách, và con thấy thầy bị thương"

Harry nói tiếp:

"Năm thứ hai, thầy đã đưa con và Ron đến văn phòng của thầy sau khi chúng con lái xe bay đâm vào cây Liễu Roi."

"Có những ai có mặt?"

"Con, Ron, và thầy. Lát sau thì giáo sư Dumbledore và giáo sư McGonagall cũng đến nữa."

Thầy Snape từ từ đút lại cây đũa phép của thầy vào túi áo chùng, nhưng đôi mắt của thầy vẫn lấp lánh một cách nguy hiểm:

"Năm ngoái, chuyện gì xảy ra khi trò đi chơi làng Hogsmeade?"

Harry nghiêng đầu khó hiểu:

"Con đâu có được đi làng Hogsmeade đâu thầy? Con không được dì dượng con ký tên."

Nó cúi đầu xuống nhìn vào sàn hầm đen kịt, giọng nhỏ hơn. Nó không muốn nói dối người nó yêu nữa. Nó không thể. "Nhưng lúc thầy bắt con ở chỗ bức tượng phù thủy chột mắt đó, con thực có lẻn đi chơi Hogsmeade một chút." Nó nói lí nhí:

"Vì chuyện đó, con thực sự xin lỗi. Con cũng xin nhận mọi hình phạt."

Giọng của thầy Snape đắc thắng. Harry ngẩng đầu lên, và nó ngó thấy cái niềm vui ác liệt trên khuôn mặt của thầy khi thầy cuối cùng cũng tóm đuôi được một hành vi sai trái của nó:

"Ra là vậy đấy! Potter, trò có vẻ coi những luật lệ bên dưới trò hết hử? Cấm túc tuần sau, và nộp bản chép phạt 'Tôi không được phép phá luật.' nộp cho ta vào ngày trò đến dự cấm túc."

Harry nói lặng lẽ:

"Vâng ạ."

Nếu như đây là niềm vui cuối cùng nó có thể đem đến cho thầy Snape. Thì Harry sẽ không có phàn nàn gì hết.

Thầy Snape lúc này mới chuyển hướng sang phía Leon:

"Hiền nhân Leon, ngài đến có chuyện gì vậy?"

Leon nhún vai:

"Ta không 'đến'. Ta chỉ tình cờ đi ngang qua thôi. Vậy, ta đi trước."

Đoạn anh ta đóng cánh cửa phòng học lại. Thầy Snape cũng lướt qua nó để đến Đại Sảnh Đường ăn tối.

Trái tim Harry nhảy lên một cái. Đây là cơ hội cuối cùng mà nó có.

Nó vội nắm lấy cánh tay của thầy Snape:

"Thưa...thưa thầy!"

Thầy Snape quay người lại, lạnh lùng ngó nó. Harry nuốt nước bọt:

"Chuyện...chuyện phạt đã nói rồi. Nhưng cũng có một thứ khác con phải nói nữa ạ."

Thầy Snape khoanh tay lại:

"Chuyện gì?"

Harry không dám nhìn lên ánh mắt của thầy Snape. Nó hít một hơi, rồi mở lời:

"Năm con học thứ nhất, cũng như năm ngoái, thầy đều cố cứu mạng con, nhưng con chưa từng cảm ơn thầy." Vừa thò tay vào trong cặp táp đeo bên mình, Harry vừa hi vọng tay mình đừng có chảy mồ hôi ghê thế. "Con chỉ muốn tặng thầy một món quà Giáng Sinh, coi như là lời cảm ơn ạ. Con mong thầy có thể nhận nó." Nó đưa cho thầy Snape một cái vòng tay bằng bạc và trang trí xanh lá cây, màu của nhà Slytherin, có hình con rắn nhỏ quấn xung quanh sợi dây. Nó cúi đầu thật thấp, hi vọng thầy Snape thấy hành động của nó chân thành.

Lồng ngực Harry đập loạn xạ, và nó cảm thấy tay mình tê đi. Nó biết thầy Snape, thầy sẽ không nhận nó đâu. Ở nơi nào đó trong lòng Harry đang đau lắm.

"Được rồi."

Harry cứ ngỡ là mình đang mơ. Nó ngước lên nhìn. Vẻ mặt thầy Snape vẫn tỏ ra cau có, nhưng thầy không có vẻ gì là bực bội vì cái vòng cả. Thầy đón lấy cái vòng, rồi nhìn nó:

"Còn chuyện gì nữa không?"

Harry nói, lúng túng. Nó chưa từng nghĩ đến thầy Snape sẽ nhận cái vòng, nên không biết phải nói gì đây nữa:

"Thầy có thể luôn đeo nó được không? Chỉ là con có thử làm một loại bùa bảo vệ nho nhỏ..." Không hiểu sao đoạn cuối của câu nói nhỏ dần và biến mất trong miệng của Harry.

Thầy Snape nói, nhưng trong giọng của thầy không có gì lạnh nhạt, hay thờ ơ. Đối với Harry thì đó là cả một sự tiến bộ:

"Dùng nó như thế nào là việc của ta, Potter. Giờ trò có thể đi rồi đấy."

Nó vội vã cúi đầu chào giáo sư Snape và chạy qua thầy ra khỏi cửa với hai má nóng bừng. Nhưng khi đến cửa phòng học, Harry đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Nó quay đầu lại và nói một câu nghiêm túc với giáo sư Snape còn đang đứng trong phòng học:

"Và con không phải là người gây ra những sự việc trong trường, nhưng con biết ai làm điều đó. Đó là Moody Mắt Điên. Hắn ta là do Barty Crouch con biến thành đó ạ."

"Cái gì cơ?" Snape phản ứng một cách bối rối. Nhưng Harry đã biến mất khỏi tầm mắt hắn trước khi hắn kịp hiểu được chuyện Potter nói có ý nghĩa gì. Nó không muốn phải giải thích về những gì nó biết, và tại sao mà nó lại biết được chúng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net