Chương 4: Trò chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Hai vị đến đây có việc gì sao? - Cô bé mái tóc vàng hạ cuốn sách đang đọc xuống, nhìn chằm chằm vào hai vị giáo sư của Hogwarts.

Dumbledore và Snape có thể thấy rằng cô bé vừa nói chuyện với họ, sắc đẹp không hề thua kém Harry. Mái tóc vàng óng ả không chói nắng mà nhàn nhạt, đôi con ngươi màu tím hiếm có, nó xinh đẹp như ánh màu 'Avada Kedavra' của Harry. Khuôn mặt non nớt của các cô cậu bé 11 tuổi, cô mang trên mình bộ váy màu lam trắng làm tôn nước da trắng mịn, hồng hào khác với Harry. Hai người cùng một chỗ tựa như là đang ở thiên đường, nếu các nhà họa sĩ có mặt tại đây họ sẽ có rất nhiều ý tưởng về thiên sứ.

Dumbledore biến ra một bộ bàn ghế, trên chiếc bàn là bốn ly trà cùng một đĩa bánh tinh xảo. Cụ ngồi xuống, giáo sư Snape đứng sau.

- Ta và giáo sư Snape đến để mời cậu Harry Potter đến một trường năng khiếu đặc biệt. - Dumbledore mỉm cười hiền từ.

- Loại ngôi trường như thế nào? - Cô bé tóc vàng lên tiếng hỏi nhưng giọng điệu dường như có một tia lạnh lùng, thay cho Harry.

- Thực ra, đó là ngôi trường mà là ta hiệu trưởng , trường Hogwarts, một ngôi trường pháp thuật có ngàn năm lịch sử. - Dumbledore không chần chừ, ông cảm thấy cô bé này hình như cũng là phù thuỷ một tia cảm giác loé qua rồi biến mất.

Albus bắt đầu kể lại và giải thích với Harry và cô bé đang tựa đầu vào chân của Harry, ông thực hiện một số pháp thuật đơn giản để chứng minh cho hai cô cậu bé rằng đây là sự thật. Và ông đã tin chắc rằng những pháp thuật mà ông thực hiện sẽ làm thu hút và Harry sẽ dời sự chú ý ra khỏi cuốn sách mà nhìn ông, cùng với cô bé tóc vàng sẽ nhìn ông bằng con mắt hâm mộ, lấp lánh. Nhưng ông đã lầm, những pháp thuật mà ông thực hiện không thể nào làm dời ý thức của Harry ra khỏi cuốn sách và cô bé nhìn ông tựa như đã nhìn qua rất đã thấy qua rất nhiều lần nhưng trong ánh mắt vẫn hiện lên vài tia sáng. Đủ để chứng minh nó không phải hoàn toàn vô hiệu nhưng mà vẫn là ông thất vọng a.....

- Ô, Harry cuối cùng em cũng nhận thư! - Cô bé vui vẻ kêu lên, ngước lên nhìn Harry đang chăm chú đọc cuốn sách.

- Đúng vậy. - Giọng nói trong trẻo gần như với những nốt nhạc, cậu bé hạ cuốn sách xuống một chút lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, ôn nhu với cô bé và quay lại chăm chú cuốn sách đang đọc. Snape có thể chắc chắn rằng nếu không có cuộc trò chuyện với bà Famela, ông sẽ tin nụ cười ấy tựa như thiên sứ.

- Cuối cùng cũng nhận thư? - Dumbledore khó hiểu.

- Đúng thế! Tôi đã nhận được bức thư. - Cô bé giơ bức thư làm bằng da dê lên, Dumbledore có thể thấy trên bức thư con dấu, kí hiệu của bốn nhà sáng lập đại biểu cho Hogwarts.

Severus Snape cau mày, ông không biết ở đây lai còn có một phù thủy khác.

- Ah! Quên chưa giới thiệu với hai người. Tôi là Syrupy Rihanna Laiter. - Cô bé mỉm cười giới thiệu.

- Latiert? - Dumbledore hơi nhíu mày, hình như ông từng nghe họ này ở đâu rồi.

- Latier gia tộc cổ xưa của Pháp? -Severus lên tiếng.

- Có vẻ như vẫn người nhớ đến gia tộc tôi nhỉ? - Syrupy cong môi.

- Không phải Latier đã diệt vong từ 8 năm trước? - Severus cau mày hỏi.

- Ngài đoán xem, giáo sư?

- Hừ, ta nhớ Latier gia tộc có người tên Syrupy Rihanna Latier. 8 năm trước, Hogwarts từng gửi thư đến, ta là người phụ trách đưa cô đến trường nhưng chúng ta không nhận được bất kì câu trả lời, có phải ngươi chính là người đó? - Snape nhìn chằm chằm vào Syrupy, ông không tin một người của 8 năm trước bây giờ lại 11 tuổi, tính theo đúng tuổi Syrupy đã 19. Càng không tin Latier bị diệt vong lại còn người sống, Nhật Báo Tiên Tri đưa tin không một ai trong Latier còn sống. 

8 năm trước từng có một sự kiện làm cho thế giới pháp thuật Châu Âu kinh ngạc, Latier là một dòng họ lâu đời và cổ xưa của Pháp. Dòng họ xuất hiện từ ngàn năm trước, thời điểm của bốn nhà sáng lập Hogwarts. Latier được thế giới phù thủy biết là hậu duệ của loài tinh linh sống nhiều đời ở Pháp bởi họ thừa hưởng vẻ đẹp cùng dòng máu thuần huyết, đẹp tựa như Veela. Đặc điểm nhận dạng ở dòng họ này là đôi mắt màu tím huyền bí cùng mái tóc vàng nhàn nhạt gần giống mái tóc bạch kim của nhà Malfoy. Vào một ngày thế giới pháp thuật nghe tin, Latier gia tộc bị diệt vong còn có thể nói đúng hơn là thảm sát. Trong một đêm, Latier hùng mạnh từ ngàn đời như thế lại biến mất, các Thần Sáng đã đến nơi làm việc nhưng không có bất cứ ai tìm ra nguyên do cuộc thảm sát, họ đã thông báo tất cả thành viên của Laiter không có một ai thân thể được giữ nguyên vẹn và dường như tất cả người tại Latier đều chết. Ngay lúc này,  Severus Snape lại thấy cô gái mang họ là Latier xuất hiện trong cô nhi viện này cùng Cứu Thế Chủ Harry Potter. Ông nhíu mày đánh giá từ trên xuống dưới của Syrupy, các đặc điểm nhận dạng hoàn toàn tương thích.

Syrupy nhún vai, không phải giáo sư ngài nghi ngờ sao a? Đôi khi nghi ngờ lại là sự thật, nhưng sự thật đôi khi lại không nên biết.

- Như ngài đã nghĩ, giáo sư. - Cô bé chậm rãi trả lời.

- Con không nghĩ sẽ mất quyền lợi nhập học sao? - Dumbledore hiền từ hỏi.

- Mất quyền? Ôi thôi nào vị Hiệu Trưởng kính mến của tôi, tôi không phải được sinh từ một gia đình Muggle hay một quý tộc nào như đám ngu xuẩn hiện tại. Latier là gia tộc cổ xưa ngay từ lúc Hogwarts chưa thành lập, điều này rất ít người biết, chỉ biết Latier từ thời các nhà sáng lập lại không biết Latier xuất hiện từ lúc nào. Nhưng có một điều không biết, Latier cùng Slytherin có quan hệ mật thiết với nhau, Latier là họ hàng với Slytherin nhiều đời. Hogwarts không thể từ chối khi người có cùng gần huyết thống với Slytherin được, và tôi lại là hậu nhân cuối cùng của Latier, người thừa kế duy nhất của Latier và nếu tôi muốn, tôi có thể kế thừa gia sản của Slytherin. - Syrupy cong khóe môi giải thích.

- Cái.... - Severus trợn mắt không thể tin được, vì sao lại chưa bao giờ nghe ai kể về điều này?

- Ngài không biết cũng phải, giáo sư. Latier chưa từng tiết lộ thông tin này ra ngoài qua ngàn đời, tại Latier nhân tộc chưa hẳn cũng biết, cái này chỉ gia chủ cùng người thừa kế mới biết được. Well, một số thông tin về Latier quan hệ với Slytherin thì có ghi trong cuốn 'Hành trình Hogwarts' trong phòng hiệu trưởng đã bụi chưa nhỉ? 

.... - Albus Dumbledore câm nín, cuốn đó đã được ông vứt đi đâu đã không nhìn thấy lâu rồi. 

- Vậy... vậy tại sao con lại không nhập học Hogwarts? - Albus Dumbledore cười gượng, cố che khuôn mặt đã nhăn nhó khó coi. 

- Vì sao nhỉ? Vì Harry chăng ~? Syrupy cao giọng, nửa đùa nửa thật. 

- Tại sao lại là Harry? - Dumbledore hiền từ hỏi.

- Harry là người quan trọng. - Syrupy ngắn gọnt trả lời, cô không có ý gì là giấu, dù sao đây cũng là sự thật a~

- Không phải ngươi ghét tên nhóc này? - Severus khó hiểu. Không phải lúc trước còn hại tên quỷ không lồ mắt xanh Potter sao? 

- Ôi ôi giáo sư, lúc trước vì tôi không hiểu chuyện mà thôi. Tôi làm sao có thể ghét Harry được a, tôi quý Harry còn hết nữa là~ 

Albus Dumbledore trầm mặt không biết phải nói gì, bản thân ông giờ đã đau đầu. Ông không nghĩ bên cạnh Harry lại có thêm một người, càng là không nghĩ đến lại là hậu nhân cuối cùng của Latier còn sống liên quan đến Slytherin.

- Như vậy... đã nói xong? - Một giọng trong trẻo như những âm thanh dịu dàng trong những bài đồng quê, nốt nhạc êm dịu phá bỏ bầu không khí im lặng. 

Albus di chuyển tầm mắt, Harry đã hạ sách sang một bên, lộ ra khuôn mặt trắng treo, trong sáng có phần ngây thơ. Khuôn mặt không mang nét lạnh lùng mà mang nét ôn nhu bảy tám phần, đôi mắt xanh của màu 'Avada Kervada' hiện rõ, nó làm cho khuôn mặt của Harry đã xinh đẹp càng xinh đẹp hơn, khuôn mặt luôn được bảo hòa nét ôn nhu không lạnh lùng giống đôi mắt. 

- Harry đã đọc xong rồi? Có đói không? Chị đi lấy chút thức ăn. - Syrupy ôn nhu hỏi, giọng điệu nuông chiều mười phần. 

- Có chút. - Harry gật đầu. 

- Vậy đợi, chị đi lấy đồ cho em. - Syrupy nói xong liền đứng dậy bước ra khỏi phòng để lại Harry cùng hai vị giáo sư của Hogwarts. 

- Ô, Harry thân ái, con trai của ta, lâu rồi không gặp, xem nào, lần đầu ta gặp con lúc con còn là một đứa trẻ, thời gian trôi thật mau. - Albus khi đã thấy Syrupy đi nhanh chóng treo cho mình nụ cười hiền từ trên khóe miệng, nét già nua của cụ làm cho người ta ấm áp. 

Đối với những đứa trẻ khác hẳn sẽ có tác dụng, Thế nhưng, đối với Harry thì lại không có tác dụng! 

- Tôi nhớ tôi không phải con ông, hiệu trưởng Albus Dumbledore đúng không nhỉ? - Harry giọng điệu trào phúng, ánh mắt hờ hững dường như chẳng quan tâm những điều khác. 

.... - Nụ cười của Albus Dumbledore nháy mắt trở nên cứng ngắc, linh cảm xấu lại xuất hiện.

Severus Snape ánh mắt khinh thường nhìn Albus, hừ, ông rút cuộc cũng có ngày này!

Cùng lúc Syrupy bước vào, trên tay là một khay thức ăn. Cô bước đến để trên chiếc bàn đã biến ra từ lúc nào, làm cho Dumbledore cùng Severus bất ngờ vì xử dụng thần chú không đũa phép. Cô lấy một phần thức ăn ra và đưa cho Harry, Harry nhận lấy và ăn khẩu phàn Syrupy đã chuẩn bị. Khi đã làm xong, cô liền quay sang nhìn hai vị khách vẫn chưa chịu về, ngước nhìn chiếc đồng hồ treo tường cách 30 phút nữa là 5 giờ, nhanh chóng trao ra một câu để đuổi khách.

- Tôi thấy sắc trời đã không còn sơm, hai vị không định về nghĩ ngơi? Nếu không cần, thì chúng tôi cần.

Đây là đang đuổi bọn họ về? - Albus Dumbledore ngơ ngác.

Syrupy cùng Severus khinh bỉ, ý không phải quá rõ?

- Khụ, hôm nay chúng ta tới một phần đưa thư nhập học và một chuyện khác là đưa Harry đi mua đồ cho năm học mới. - Albus Dumbledore khàn khàn ho nhẹ một tiếng.

- Well, quả thật là phước lành a, được chính tay Hiệu Trưởng Hogwarts, Bạch phù thủy vĩ đại nhất thế giới pháp thuật dẫn đi mua đồ dùng. Nhưng tôi lấy làm tiếc, hiện tại đã quá giờ có thể đi, phiền thỉnh về cho. - Syrupy châm chọc, muốn cùng bệ hạ mua đồ? Nga, mơ đi!

- Nhưng mới.... - Albus muốn nói lại bị cắt ngang.

- Tôi thiết nghĩ Hiệu Trưởng của chúng ta  đã có tuổi, ông nên về nghĩ Albus Dumbledore! - Severus cắt ngang, ý đã quá rõ còn muốn ở lại? Severus bỗng thấy trong lòng có gì có ngứa ngứa, ông thật không hiểu nhưng ông không muốn Dumbledore đi cùng Harry.

- Sev.... - Albus muốn nói lại tiếp bị cắt ngang.

- Phiền thỉnh về, hiệu trưởng. Chúng ta sẽ gặp nhau lại Hogwarts.

Ngắt lời, Albus Dumbledore đã thấy bản thân không còn trong tòa nhà tại cô nhi viện. Ông đang ngồi trên chiếc ghế và ở ngoài cổng cô nhi, Severus lại không thấy đâu, ông thầm phỉ nhổ trong lòng, nghiến răng rồi đứng dậy ra về.

Trong lúc đó, Severus Snape vẫn còn trong không giống Dumbledore bị cho một bùa đuổi ra ngoài. Severus liếc mắt nhìn Syrupy, cô trao cho anh một nụ cười vui vẻ.

- Giáo sư, em rất quý thầy nha. Sẽ không làm như vậy đâu~

- Hừ. - Để lại một tiếng, rồi quay đi. Đến cánh cửa Severus mở ra thì giọng Syrupy lại cất lên

- Bọn em không cần giáo sư dẫn đường, phiền ngài nói giúp. - Severus bước đi, không nói gì nhưng Syrupy hiểu. Syrupy nhìn bóng người đã khuất sau khi rời khỏi.

- Lần sau không cần như thế. - Giọng trong trẻo lại cất lên.

- Không sao, chị không thích ai nhìn em khi đang ăn thôi a~ - Syrupy quay sang, vui vẻ cười.

Harry nhìn Syrupy một lát rồi quay lại với thức ăn, cô gái này luôn như thế, haiz...

Syrupy thấy Harry quay lại với thức ăn của mình, nụ cười liền hạ xuống. Cô trầm mặt,  rồi ngước nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ bằng ánh mắt nhớ nhung, đau khổ?

====================================

Vào năm học rồi, mình lại học cả ngày nên có lẽ truyện sẽ ra chậm không giống mấy truyện khác của bản thân a. Học cả ngày, tối lại phải học thêm nữa :< tất cả truyện của mình sẽ chậm lại nhé.

2365 từ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net