CHƯƠNG 102: SALAZAR ĐI RỒI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDITOR: YUKI NGÂN HÀ


Tàu tốc hành Hogwarts vững chắc chạy thẳng về hướng bắc, cảnh sắc ngoài cửa sổ càng ngày càng có dã thú, cũng càng ngày càng đen, đám mây trên đỉnh đầu cũng càng ngày càng dày đặc, ở bên ngoài thùng xe của bọn họ không ngừng có người lướt đi qua lại.

Trong thùng xe cuối cùng, không khí trầm trọng.

Harry và Black ngồi ở một bên, Ron và Lư Bình ngồi ở một bên, Harry mất thời gian rất lâu mới làm giáo sư Lupin thu hồi đũa phép —— Black hóa thành chó đen, trầm mặc nằm ở trên chỗ ngồi bên cạnh Harry.

Harry tận lực trật tự kể rõ ràng nói cho giáo sư Lupin —— nhưng biểu cảm hiển nhiên của giáo sư Lupin nói cho Harry biết, nếu cậu nói chính mình có ký ức đời trước —— vậy thì sẽ vượt qua điểm mấu chốt mà giáo sư Lupin hiện tại có thể tin tưởng được, Harry đành phải nhịn xuống không nói, chờ đợi sau này tìm được cơ hội ——

Lúc này, bọn họ lại nghe thấy được ngoài xe truyền đến tiếng bước chân —— Alice túm Draco và Leo tới, Draco trong lòng ngực còn ôm Crookshanks.

Tầm mắt của Alice khi quét đến Lupin, thì giữa mày hơi nhăn lại.

"Sao mọi người lại tới đây?" Harry khó hiểu hỏi.

"Ah —— tôi chuẩn bị gần gũi tham quan một chút bộ dáng té xỉu của ngươi." Alice đem tầm mắt chuyển dời đến trên mặt của Harry, nói với vẻ mặt mỉa mai.

Harry cười, "Chẳng lẽ không phải bởi vì cậu rất sợ hãi? Cậu biết sử dụng thần chú Thần Hộ Mệnh sao?"

Sắc mặt của Alice cứng lại, "Tôi lập tức là có thể hoàn toàn nắm giữ được!"

Draco vỗ vỗ đầu của nàng, "Không có gì, em rất nhanh thì có thể thuần thục."

Thần chú Thần Hộ Mệnh là nội dung huấn luyện quan trọng của GS ở học kỳ trước.

Leo ngồi bên cạnh Ron —— vừa nhớ tới thiếu niên mười hai tuổi này thật ra là Salazar Slytherin, Ron không ngừng dưa lại gần bên người giáo sư Lupin—— Black không thể không nhảy xuống sô pha để nhường chỗ ngồi, cũng may sàn nhà còn tính sạch sẽ —— Alice vì có thể làm Draco cùng Leo ngồi đối diện, không thể không ngồi xuống bên cạnh Harry với vẻ mặt không tình nguyện —— khi nàng nhìn thấy Harry nhếch miệng cười với chính mình, tâm trạng quả thực ác liệt đến cực điểm.

Draco ngồi bên cạnh Alice —— Leo thoạt nhìn giống như không muốn bức Draco chặt quá, bởi vậy Draco không có tìm y, y cũng không có đi tìm Draco, bọn họ đều biểu cảm đạm nhiên, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng thật ra đem Alice làm nóng nảy đến chết khiếp ——

Xe lửa tiếp tục chạy về hướng bắc, mưa rơi càng lúc càng lớn, cửa sổ pha lê bày biện ra một mảnh màu xám nồng đậm sền sệt, ngoài ra dần dần gia tăng, thẳng đến hành lang và kệ để hành lý đều sáng đèn lên.

Xe lửa lung lay, hạt mưa gõ trên cửa sổ xe, gió thổi gào thét, sắc mặt của Alice càng thêm trắng bệch, nàng không tự giác đem thân mình trốn vào bên trong —— Harry không thể không lại hướng bên trong tránh —— cậu gắt gao mà dán ở trên vách tường.

"Chúng nó có phải hay không muốn tới......?" Giọng nói của Alice có chút run rẩy.

Nàng vừa mới nói xong, xe lửa chạy chậm lại, sau khi chấn động thì nó hoàn toàn ngừng lại, nơi xa truyền đến âm thanh hành lý rơi xuống dưới đất. Sau đó, bỗng nhiên tất cả đèn đều tắt hết.

Black nhảy dựng lên, cảnh giác v có một chút sợ hãi trừng mắt nhìn cửa xe, trong bóng đêm, đôi mắt của Crookshanks phát ra ánh sáng và nó híp mắt nhìn cửa.

Giáo sư Lupin rút đũa phép ra, hắn sử dụng bùa thắp sáng, mới phát hiện Draco, Leo, Harry, Ron đều rút đũa phép ra —— Alice có một chút hoảng loạn rút đũa phép ra và nắm chặt ở trong lòng bàn tay.

"Chúng ta hẳn là đi ra ngoài nhìn một cái xem là chuyện như thế nào." Lupin nói. Nhưng không có người đáp lại hắn, Alice gắt gao mà túm chặt quần áo của Harry —— Harry đoán trong nháy mắt vừa rồi kia nàng căn bản không biết chính mình đang dựa vào trên người của ai —— nàng suy yếu nói, "Tôi không muốn đi ra ngoài ——! Tuyệt đối không đi ra ngoài!"

"Mau, chúng ta mau khóa cửa lại ——" Alice nói, nàng hoảng sợ nhìn cửa, "Đừng làm cho chúng nó tiến vào ——!"

Nhưng mọi chuyện giống như muốn đối nghịch với nàng vậy, cửa thùng xe bỗng nhiên mở ra, Alice dồn dập hét lên một tiếng, có người đau khổ té ngã ở trên mặt đất.

"Thật sự xin lỗi ——! Các cậu có biết xảy ra chuyện gì không? Ai da ——!" Là Neville.

"Xin chào , Neville." Draco đem Neville đỡ lên.

"Draco?" Neville kinh hỉ nói, "A, cậu ở chỗ này! —— cậu có biết đã xảy ra chuyện gì không?"

"Không biết......" Lời nói Draco còn chưa nói xong, giọng nói dồn dập của Alice vang lên, "Ai có thể đem cửa đóng lại?! Đem cửa đóng lại ——! Đóng lại! Khóa lên!"

"Được rồi, được rồi, để anh đóng ——" Draco nói, nhưng hắn còn chưa đứng dậy, cửa thùng xe lại mở ra ——

"Ai?" Dưới ánh sáng tối tăm, chỉ có đại khái nhìn ra đó là một cô gái. Draco nghi hoặc hỏi.

"Ngươi là ai?" Cô gái nói.

"Là Ginny sao?" Ron hỏi.

"Là em ——" Ginny nói, "Em tới tìm anh ——"

"Mau vào đi, mau bước vào đây." Ron nói.

Trong xe cãi cọ ồn ào, giáo sư Lupin không thể không lớn tiếng nói, "Yên tĩnh!"

Trong lúc nhất thời không ai nói chuyện. Hắn giơ đũa phép lên, ánh sáng lập lòe chiếu lên khuôn mặt trắng bệch mệt mỏi của hắn, ánh mắt của hắn vừa cảnh giác lại cũng vừa vô cùng cẩn thận, "Các con ở yên tại đây đừng đi đâu hết." Hắn chậm rãi đứng lên, Harry thấy hắn giống như cảnh cáo mà liếc mắt nhìn Black một cái.

Alice thoạt nhìn lo lắng, nhưng nàng không dám tự mình đi đóng cửa —— "Trước đóng cửa ——! Chúng nó muốn vào tới —— chúng nó sẽ tiến vào!"

Lupin an ủi nàng, "Không có việc gì, đứa nhỏ."

Nhưng Alice phát ra một tiếng thét chói tai —— cửa thùng xe chậm rãi mở ra, một con Giám Ngục đột nhiên xuất hiện ở cửa vào, nó khoác áo choàng, thân cao có thể với tới trần nhà, khuôn mặt của nó hoàn toàn biến mất ở dưới lớp áo trùm đầu, một bàn tay từ áo choàng vươn tới, phát ra ánh sáng nhạt màu xám, thon gầy còn kết vảy, giống như thứ gì đó đã chết nhưng lại ngâm mình ở nước hư thối......

Alice từ trong cổ họng phát ra một tiếng hàm hồ, nàng gắt gao túm chặt cánh tay của Harry.

—— nó lại chậm rãi hít hà một hơi thật dài ——

Tất cả mọi người cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo ẹt qua toàn thân, quả thực thâm nhập cốt tủy —— hô hấp của bọn họ giống như đều bị ngưng kết ở trong ngực ——

"Chúng ta không có ai đem Sirius Black giấu ở dưới lớp áo choàng." Lupin nói với nó.

Black cứng đờ đứng trên mặt đất, ngơ ngác nhìn chằm chằm một màn này.

Nhưng nó không có động —— đũa phép của Harry đằng trước lập tức nhảy ra một con nai cái cường tráng và phóng về phía nó, đem nó không chút khách khí đuổi đi ——

Alice suy yếu mà lại bực tức nói, "Hiện tại, chúng ta, có thể đem, cửa, đóng lại sao?!"

Lupin thuận tay đóng cửa lại, quay đầu lại nhìn Harry, cười nói, "Thần Hộ Mệnh thật sự rất tốt đâu —— ah," hắn nhìn về phía Draco, "Con có khỏe không? Cậu bé?"

Harry lúc này mới quan sát đến Draco —— sắc mặt của hắn cực kỳ tái nhợt —— "Draco?"

Draco miễn cưỡng mỉm cười, tê liệt ngã xuống ở trên sô pha ——

Vừa rồi trong nháy mắt kia, giống như cả người đều bao phủ ở bên trong rét lạnh ——

Thật giống như về tới lúc ấy ——

【 "Helga, cậu có biết Salazar ở nơi nào không?" Godric từ ngoài cửa dò ra nửa người.

Helga đang cong eo chỉnh sửa cây lá thì đột nhiên đứng thẳng người lên, "Mình không biết —— gần đây giống như không nhìn thấy cậu ấy ở trong lâu đài —— cậu có đi tầng hầm tìm qua chưa?"

"Oh, nhưng mọi khi vào giờ này thì cậu ấy thường học ở lớp học nha." Godric nói, "Để mình đi tầng hầm tìm thử xem."

"Cậu đi làm cái gì? Godric?" Helga tò mò hỏi.

"Cậu biết mà —— không lâu trước đây tụi mình cãi nhau một trận, mình phải đi tìm cậu ấy để xin lỗi —— lúc này đây thời gian rùng mình của chúng mình đã lâu lắm rồi nha." Godric ngượng ngùng mỉm cười, "Cậu thì sao? Helga? Cậu và Rowena có làm hòa với nhau chưa?"

"À," Helga lộ ra biểu cảm tức giận, "Đúng vậy, còn không có. Rowena thanh cao! Làm sao sẽ đến xin lỗi chứ!?"

"Vậy thì —— cậu không hề nghĩ là, cậu đi xin lỗi thử xem sao?" Godric do dự một chút.

"Không, tuyệt đối không." Helga mím môi lại, thoạt nhìn ngoài ý muốn nghiêm khắc, "Trước kia mỗi một lần đều là mình di xin lôi trước —— mình nhường nhịn cậu ta —— nhưng là mình chịu đủ rồi, lúc này đây, mình sẽ không đi xin lỗi trước."

"Thôi được rồi." Godric nói, "Hy vọng các cậu sớm ngày làm hòa với nhau."

Helga dừng một chút, lộ ra một nụ cười có chút thê lương, "Cậu cho rằng như vậy sao? Godric?" Nàng nói, "Mình thì không cho rằng là như vậy —— cậu không cảm thấy, quan hệ giữa bốn người chúng ta, đã khác rất nhiều so với lúc trước?"

Nàng cúi đầu đào bùn đất, "Rowena không thích học sinh của mình —— cậu ta cho rằng bọn họ quá mức ngu dốt —— nhưng nếu cậu ta cho rằng học sinh của mình đều là thùng cơm, vậy mình thì sao? Mình cũng là một cái thùng cơm."

Godric ôn nhu nhìn nàng, "Cậu ấy không phải là có ý này, tất cả mọi người đều biết, các cậu là bạn bè tốt nhất quan trọng nhất của nhau —— nói nữa, muốn nói thông minh, ba người chúng ta cộng lại đều thua kém Rowena nha."

"Nhưng chỉ có học viện của mình được gọi là thùng cơm." Helga cười lạnh một tiếng, "Mình vẫn như cũ xem cậu ấy là người bạn tốt nhất quan trọng nhất —— mình chịu đựng tính cách tự cho là đúng, ngạo mạn, thanh cao của cậu ấy —— cậu ấy thật sự xem mình là bạn tốt sao? Cậu ấy chỉ coi mình như một bức bình phong làm nền cho cậu ấy!"

"Đừng như vậy, Helga. Cậu không phải làm nền, cậu vô cùng ưu tú." Godric đi đến, hắn ôm lấy nàng. "Đừng nói như vậy, cậu rất quan trọng với cậu ấy."

"Cảm ơn cậu ——" Helga cúi đầu hít hít cái mũi, "—— nhưng sau khi cậu ấy kết hôn thì đã thay đổi, đối với cô ấy mà nói, chồng và con gái càng quan trọng —— con gái của cậu ấy cười nhạo học sinh của mình —— cậu ấy thiên vị con gái của mình —— nhưng cậu ấy không có nghĩ đến cảm nhận của mình ——"

Godric vỗ vỗ lưng nàng, Helga xoa xoa đôi mắt, nàng nhìn thấy đồ vật trong tay hắn, "Oh, đây là cái gì?" Nàng tò mò hỏi.

"Món quà xin lỗi." Godric mặt mày hớn hở lên, "Cũng là quà sinh nhật mà mình đưa cho Salazar —— cậu ấy khẳng định sẽ vô cùng thích ——"

"Cậu là vì cái này, mới rời khỏi lâu đài mấy tháng?"

"Đúng vậy," Godric sờ sờ cái mũi, "Thứ này muốn đi đến một chỗ rất xa mới có được —— rất khó kiếm được —— mình phải mất một khoảng thời gian rất lâu, đúng vậy —— tuy nhiên vừa vặn có thể đuổi kịp sinh nhật của Salazar cũng không tồi —— mình dám nói, hôm nay là một ngày tuyệt diệu để làm hòa."

"Cậu sẽ thành công." Helga mỉm cười và chào tạm biệt hắn. 】

Nhưng là không có. Hắn không có thành công.

Bởi vì, Salazar đi rồi.

Lúc ấy —— rét lạnh giống như hiện tại —— ý lạnh kia xuyên thấu làn da, vẫn luôn lạnh đến ngực của hắn, lạnh đến trong lòng của hắn ——

Một khối chocolate bỗng nhiên tiến đến trước mặt hắn, túm thần trí của hắn quay trở về, giáo sư Lupin đưa một khối chocolate đưa đến trước mặt hắn, "Ăn xong đi, cái này có ích đối với con."

Hắn cầm lấy chocolate, đột nhiên giương mắt nhìn lên thì thấy ánh mắt lo lắng và căng thẳng của Leo —— hắn hơi hơi sửng sốt, trong lòng bỗng nhiên ấm áp, hắn mỉm cười với Leo.

Leo có vẻ có chút kinh ngạc, y mím môi, cũng lộ ra một nụ cười nhợt nhạt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net