CHƯƠNG 57: HOA NGỮ TƯỜNG VI TRẮNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDITOR: YUKI NGÂN HÀ


Kể từ sau chuyện yêu tinh Cornish mất khống chế, giáo sư Lockhart không bao giờ mang theo đồ vật còn sống vào lớp học. Hiện tại, hắn đọc những cuốn sách của mình cho các học sinh nghe, và đôi khi đọc diễn cảm những đoạn kịch tính. Hắn thường chọn Harry lên để giúp hắn tái hiện lại những cảnh tượng đó.

...... Tôi có thể nôn vào mặt của hắn không. Mỗi lần Lockhart gọi Harry ở đằng sau một đống sách lớn, sắc mặt của cậu âm trầm giống như vẻ mặt khi Snape nhìn thấy cậu vậy.

Tuy nhiên rất nhanh Harry đã được giải thoát, bởi vì giáo sư Dumbledore có vẻ nghĩ rằng ý tưởng diễn kịch của Lockhart rất thú vị và nó có thể giảm bớt áp lực của học sinh và giáo sư trong không khí nặng nề này. Vì vậy ông đã cho Lockhart rất nhiều phương tiện —— ví dụ như cho Gryffindor và Slytherin cùng nhau học lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám —— bởi vì vở kịch nói về Gryffindor và Slytherin, cho nên diễn viên đều là học sinh của hai Nhà này.

Khi Draco biết chuyện này, hắn muốn quỳ gối trước mặt Dumbledore.

"Mình thật ngốc, rất ngốc," Draco nhìn tờ thông báo kia, thật sự không biết nên có cảm nghĩ gì, "Vậy mà mình nghĩ mình có thể trốn được...... Mình nên sớm biết là Lockhart sẽ không buông tha cho mình......"

Theodore vỗ vỗ bả vai của Draco, "Đừng như vậy, Draco, cậu phải xem xét xa hơn, cậu nghĩ đi, rất nhiều người đàn ông cả đời đều không có kinh nghiệm đóng giả làm một người phụ nữ ......"

"Ai hiếm lạ mấy thứ kinh nghiệm này chứ?!" Draco bực bội nói, "Mình thật sự không hiểu tại sao hắn ta lại không đi tìm một cô gái thật sự?"

"Bởi vì tìm Alice biểu diễn là chuyện không có khả năng." Theodore nhún vai, "Gia tộc Malfoy đã đầu tư vào nhà xuất bản chuyên phát hành sách của Lockhart. Dù sao cậu cũng phải giúp hắn ta. Hắn ta càng kiếm được nhiều tiền thì gia đình cậu sẽ càng kiếm được nhiều tiền."

"Nhưng tại sao mình phải đóng vai nữ?!"

"Đừng nhớ ngẩn, người thừa kế của gia tộc Malfoy chắc chắn phải đóng một trong những nhân vật chính, là một học sinh nhà Slytherin, chẳng lẽ cậu muốn diễn vai Gryffindor? —— Tuy rằng mình cũng rất kỳ quái không biết đầu óc của Lockhart lớn lên như thế nào vậy mà muốn Weasley diễn vai Gryffindor?" Blaise vuốt tóc, "Mà Slytherin —— Slytherin cũng không có người có mái tóc màu bạch kim."

"Mình có dự cảm đây sẽ là lịch sử đen mà mình không muốn nhớ lại......" Draco nhìn tờ thông báo trên tay, "Hai cậu phải xem kỹ cho mình, nếu trong buổi biểu diễn mà có ai dám cầm camera để chụp ảnh thì phải lập tức kéo ra ngoài!!"

Tờ thông báo là một tờ giấy viết thư màu hồng nhạt đặc trưng riêng của Lockhart, mặt trên viết:

Diễn viên chính:

Godric Gryffindor —— Ron Weasley.

Salazar Slytherin —— Blaise Zabini.

Vợ chưa cưới Belika —— Draco Malfoy.

Vai phụ:

Bà vú: Hermione Granger.

Thủ lĩnh hắc Phù thủy: Theodore Nott.

Hắc Phù Thủy A: Seamus Finnigan.

Hắc Phù Thủy B: Neville Longbottom.

......

Một người đàn ông bí ẩn hướng dẫn con cừu bị lạc đường: Gilderoy Lockhart khách mời hữu nghị.

Nima ngươi dám để một cô gái đóng một những vai chính không!! Nima ngươi có dám để ta diễn Godric Gryffindor không!!

"Mình vẫn luôn cho rằng cậu là người đóng vai của Lockhart rốt cuộc thì hắn ta coi mình ở chỗ nào chứ!? Hắn ta thật sự muốn mình đóng vai Godric Gryffindor, lẽ ra mình nên sớm hiểu được là Lockhart thật sự rất yêu mình a......" Ron run rẩy cầm tờ giấy nhìn Harry. "...... Mình muốn cùng Blaise đoạt Draco...... Áp lực của mình rất lớn......"

Harry nghẹn cười và vỗ vỗ bả vai Ron, "Mình nghĩ có lẽ giáo sư Lockhart vô cùng hiểu rõ mối quan hệ ân oán tình thù giữa cậu và Blaise......"

"Đừng như vậy...... Blaise coi mình như đối thủ...... Nhưng không phải Salazar và Godric là bạn tốt sao? Cậu nghĩ mình và Blaise có thể diễn thành bạn tốt của nhau không?!"

"Không có việc gì. Hiện tại có rất ít người nghĩ rằng Gryffindor và Slytherin là bạn tốt của nhau. Dù sao thì họ sẽ trở mặt nhau trong vở kịch, các cậu diễn rất phù hợp."

"...... Harry cậu là thật lòng an ủi mình sao?" Ron trừng mắt nhìn Harry.

Đây là tiết học đầu tiên của lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám sau khi khóa học đã được thay đổi.

Tất nhiên, hiện tại bọn họ không ở trong phòng học, ngoại trừ thời gian dùng bữa, Đại Sảnh Đường được sửa sang lại để cho bọn họ sử dụng.

Chuyện xưa mở đầu chính là Salazar rời khỏi gia tộc Slytherin và cùng các bạn bè thành lập trường học. Rất lâu rồi y không quay về nhà, thậm chí còn viết thư nói rằng nếu Hogwarts không có bước lên quỹ đạo thì y sẽ không quay trở về kết hôn. Vì vậy Belika đã một mình đi tìm chồng sắp cưới của mình, cố gắng tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra và yêu cầu y hủy bỏ hôn sự với cô.

Lockhart bắt đầu tuyên bố với tinh thần sáng láng.

Cảnh tượng trong Đại Sảnh Đường bắt đầu tự động thay đổi, các học sinh kinh ngạc cảm thán nhìn cảnh tượng xung quanh biến thành căn phòng xinh đẹp lộng lẫy của tiểu thư quý tộc.

Ngoài ra các học sinh khác ngồi ở dưới đài, nhìn Draco vẻ mặt vặn vẹo đối lời kịch với Hermione.

"Bà vú, Sa...... Ý tôi là, Salazar, vẫn chưa viết thư trả lời cho tôi sao?"

Hermione nỗ lực biểu diễn một bà vú đủ tiêu chuẩn, cô nàng mím môi cố gắng nghẹn cười lại, "Tiểu thư, vẫn chưa có, người đừng có gấp, tôi sẽ đi kiểm tra lại."

Dưới đài vang lên một tràng tiếng cười.

"Không được không được không được," Lockhart mặc một chiếc áo choàng dài màu đỏ tím, cả người đều lóa mắt, hắn ở dưới sân khấu lắc đầu ôm hai cánh tay thở dài, "Trò Malfoy, trò không thể diễn như vậy, cậu phải diễn nỗi buồn ai oán của Belika, nhớ nhung, khát vọng và đau khổ." Hắn khoa tay múa chân nói.

Draco: "......"

Gặp quỷ hay sao mà ai oán nhớ nhung khát vọng đau khổ......

Draco cẩn thận nhìn Lockhart —— người chắc không phải là Salazar đang chơi hắn đi......

Harry và Ron cười đến mức ngã lăn xuống đất.

"Đừng như vậy, Draco," Harry cười nhìn hắn nói, "Nếu muốn diễn, thì chúng ta phải diễn cho tốt."

Draco nhướng mày lên làm ra biểu tình bất đắc dĩ, nhìn khuôn mặt đầy ý cười của Harry, hắn thở dài, "Được rồi, được rồi, để mình điều chỉnh một chút......"

Draco cố gắng nhớ lại vợ chưa cưới của Salazar trông như thế nào —— Dolores dùng giọng điệu như thế nào khi nói chuyện với Salazar?

【 "Salazar, anh nhìn kìa, đóa hoa kia rất đẹp đúng không?" Một người phụ nữ có mái tóc xoăn dài màu vàng luôn mỉm cười ở bên cạnh Salazar.

Salazar ngồi ở dưới gốc cây lật xem bài tập về nhà của học sinh, y không để ý ngẩng đầu nhìn lướt qua, "Hoa tường vi trắng, thuộc họ tường vi, thường nở hoa vào mùa xuân. Là cây thực vật lâu năm thân cỏ. Có thể làm dược liệu, là tài liệu cơ sở để điều chế độc dược mê hoặc. Có màu trắng, hồng nhạt, màu đỏ." Salazar gật gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới Rowena dạy hắn phải biết cổ vũ vợ chưa cưới của mình, khiến cô nàng vui vẻ, cho nên do dự một chút rồi khen ngợi: "Nó không có độc. Ánh mắt lựa chọn thực vật của em rất tốt."

Nụ cười khéo léo của Dolores cứng đờ, cô nàng mỉm cười miễn cưỡng, "Cảm ơn, anh có biết hoa ngữ của nó không? Salazar?"

Salazar nhìn nàng, nghi hoặc nói: "Hoa ngữ của nó rất quan trọng sao? Anh cần phải biết sao?"

"Không," Dolores gục đầu xuống, "Cũng không quan trọng lắm."

"Tuy rằng cô ấy nói rằng không quan trọng, nhưng bộ dáng của cô ấy thoạt nhìn trông rất chán nản." Salazar khó hiểu nói cho Godric nghe. "Hoa ngữ của tường vi trắng là gì?"

Godric nhìn y một cách bất đắc dĩ, "Mình nói rồi lâu lâu cậu cũng nên quan tâm một chút đến mấy chuyện lãng mạn mà các cô gái thích đi? Thật sự không chịu nổi cậu khi nhìn thấy một gốc cây thực vật thì phản ứng theo bản năng ở trong não là có thể làm ra được loại độc dược nào."

"Cậu là cái người từ trước đến nay không phân biệt được mũ thầy tu và cây bả sói vậy mà còn không biết xấu hổ nói mình?"

"Lập tức cút đi trước mắt ông đây, ông đây không muốn lải nhải dài dòng thảo luận về độc dược với cậu, có giỏi thì cậu học được bùa phi hành đi!"

"...... Cậu cho là mình ngốc lắm sao mà tỷ thí bùa chú với cậu?" Salazar trừng mắt nhìn hắn một cái.

"Cô ấy đang oán giận với cậu đó." Godric uống một ngụm trong cái ly, hận sắt không thành thép nhìn Salazar, "Hoa ngữ của bạch tường vi là tôn trọng, vẻ đẹp không thể chê được, là tình yêu thuần khiết, nguyện trả giá tất cả mọi thứ vì người, và tôi đủ để xứng đôi với người."

"Sao cậu biết được?"

"...... Cậu lại không phải không biết...... Tư duy của Rowena rất lợi hại, vì có thể nói chuyện cùng với Rowena, mình phải tìm hiểu mọi thứ một chút......"

Salazar nhướng mày lên, "Cậu còn chưa theo đuổi được sao?"

Godric đứng dậy và chuẩn bị rời đi, "Cậu đi tìm người khác nói cho cậu biết vợ chưa cưới của cậu muốn nói gì đi."

"Từ từ ——!" Salazar nắm chặt áo choàng của hắn lại, "Mình sai rồi, mình thật sự sai rồi...... Cậu nói, cậu nói."

Godric hừ một tiếng, ngồi xuống một lần nữa và bắt đầu phân tích cho Salazar bằng kinh nghiệm tuyệt vời của hắn, "Mình nghĩ, cô ấy có lẽ có ý như thế này, 'chúng ta là vợ chồng sắp cưới, cho dù là ở bất kỳ phương diện nào em cũng xứng đôi với anh, nhưng em tôn kính anh, yêu anh như vậy, anh cũng không chú ý đến vẻ đẹp của em.' chắc chắn là cậu lại làm cái gì đó khiến cô ấy cảm thấy cậu không coi trọng cô ấy?"

"Nhưng mình rõ ràng không có làm cái gì......"

"...... Mình nghĩ, có lẽ vấn đề là ở......" 】

—— được rồi thật ra hắn và Dolores cũng không thân lắm, hắn với Salazar càng thân thiết hơn......

Suốt thời gian một tiết học, bọn họ cuối cùng cũng đối tất cả lời kịch thông qua một lần.

Draco là bị lặp lại nhiều nhất, nhưng Ron lại được Lockhart khen ngợi.

"Có lẽ mọi người đều cảm thấy Gryffindor có chút ngốc nghếch giống như mình vậy?" Ron an ủi Draco người đang có vẻ mặt mặt tiều tụy.

"Cậu cảm thấy mình nghe thấy những lời này sẽ cảm thấy tốt hơn một chút sao?" Draco nói một cách vô lực.

Rất nhanh đã đến thứ bảy, Harry sắp nghênh đón trận thi đấu đầu tiên năm thứ hai của cậu.

"Mỗi lần Quidditch đều xảy chuyện không bình thường." Harry nghiêm túc cùng Ron cùng nhau đi về phía Đại Sảnh Đường, "Lúc này sẽ là chuyện gì đây?"

"...... Mình nghĩ, Dobby sẽ phụ trách khống chế trái Bludger, sau đó Lockhart phụ trách rút hết xương cốt của cậu......" Ron nói một cách chân thành, "Harry...... Cậu chắc chắn cậu thật sự muốn đi thi đấu sao?"

"...... Chắc chắn sao? Đương nhiên là chắc chắn...... Mình nghĩ lúc này đây Dobby sẽ cố kỵ đến chủ nhân nhỏ Draco của nó nên sẽ không làm tổn thương mình...... Không phải cậu đã thấy sao lúc khai giảng chúng ta đã đi xuyên qua được bức tường? Tuy nhiên Ron, lỡ như có cái gì không đúng, cậu phải nhanh chóng chạy đi tìm Draco ——" Harry nói, "Mình thật sự hy vọng lúc này Dobby xem ở tình bạn của mình và Draco mà buông tha cho mình...... Việc này nếu để Draco biết, nó tuyệt đối sẽ bị trừng phạt."

"Trước hết cậu vẫn nên nghĩ đến xương cốt của cậu đi." Ron nói. "Cậu cẩn thận một chút, thành viên đội Slytherin luôn có một số người thích phạm quy."

Gần tới mười một giờ, tất cả giáo viên và học sinh của trường đều đi đến sân vận động Quidditch. Đây là một cái thời tiết oi bức và ẩm ướt, trên không trung còn vang lên vài tiếng sấm.

Khi bọn họ đi tới sân thi đấu, chào đón bọn họ là một loạt tiếng ầm ĩ. Có tiếng hoan hô cũng có tiếng cãi nhau.

Tuy nhiên Harry cũng không rảnh để suy nghĩ nhiều như vậy, khi bà Hooch thổi còi một cái, Harry lập tức cưỡi chổi Nimbus 2000 bay lên không trung trong tiếng reo hò ầm ĩ.

Cậu thấy Ron ra hiệu OK với cậu, rốt cuộc cũng cảm thấy yên tâm —— cảm ơn trời đất, cuối cùng cậu cũng thoát được lịch sử đen bị gãy tay và bị rút hết xương.

—— từ từ tại sao năm thứ hai lại có nhiều lịch sử đen như vậy?!

...... Tất cả đều là do kẻ thần bí sai!

Nghĩ như vậy, Harry bỗng nhiên nhìn thấy ánh sáng màu vàng chợt lóe ở trên sân bóng, sau đó cậu lập tức đuổi theo ——

Alice không muốn đi xem trận đấu Quidditch —— đặc biệt là, cô biết khi Harry Potter có mặt, thì Gryffindor nhất định sẽ thắng.

Cô nàng uể oải mặc kệ bản thân ngủ quên, khi cô nàng bò dậy từ trên giường, trong phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin không có ai hết.

—— cái bóng dáng kia, không thể gọi là người được.

Alice sợ hãi mở to hai mắt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net