CHƯƠNG 59: VỞ KỊCH HALLOWEEN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDITOR: YUKI NGÂN HÀ


Mặc dù Gryffindor đã thắng Slytherin trong trận đấu Quidditch, nhưng sau chiến thắng, sự sôi nổi, kích động lòng người dần dần lắng xuống. Lời đồn đãi trong trường học vẫn lan truyền như cũ, mỗi người đều nghi thần nghi quỷ.

Hiện tại học sinh mới năm nhất vẫn luôn hoạt động tốp năm tốp ba cùng nhau, giống như bọn họ sợ nếu họ hành động một mình thì sẽ bị tấn công.

Trong khoảng thời gian này, mọi người gạt giáo sư ríu rít trao đổi bùa hộ mệnh với nhau, vật trừ tà và các món đồ chơi bảo vệ khác, loại cách làm này nhanh chóng thịnh hành khắp toàn trường.

Có lẽ là bởi vì mọi người đều đề cao cảnh giác, có lẽ là do các giáo sư gia tăng đề phòng, có lẽ là do sự tồn tại vô cùng mãnh liệt của những con gà trống trên đồng cỏ, tóm lại một tháng trôi qua mà không hề có nguy hiểm.

Một tháng này, ngoại trừ huấn luyện GS, điều chế độc dược có thể làm phượng hoàng rơi nước mắt, bọn họ còn phải tập luyện cái vở kịch đáng chết kia. Hermione đối với chuyện này vô cùng nghiêm túc, cô nàng từ thư viện tìm được rất nhiều cuốn sách về phương diện biểu diễn, cô nàng cũng bắt buộc bọn họ phải đọc xong cuốn sách《 diễn viên tự mình tu dưỡng 》.

"Ít nhất các cậu phải biết cách làm cho biểu cảm của mình không giả tạo như vậy nữa, cách đọc lời thoại để thể hiện cảm xúc của mình tốt hơn." Hermione nói.

Ron và Draco tỏ vẻ vô cùng đau khổ. Harry tỏ vẻ không hề áp lực —— tuy rằng cậu rất phiền chán, mỗi lần khi Lockhart gặp được cậu, thì túm lấy cậu và nói không ngừng, "Harry nha Harry nha Harry, ta biết trò rất không hiểu, nhưng ta nghĩ quyết định của ta là chính xác —— hiện tại danh tiếng của trò quá nổi, nếu để trò diễn vai Godric Gryffindor, trò sẽ bị rất nhiều người đố kỵ ghen ghét —— Harry nha Harry nha Harry, ta biết trò rất khổ sở......"

Ở một lần khi GS tập hợp, Draco vui vẻ kích động thông báo độc dược có thể làm phượng hoàng rơi nước mắt đã đã điều chế thành công. Vì vậy hắn vô cùng cảm ơn Hermione Granger đã hỗ trợ hắn về kỹ thuật điều chế và một số giúp đỡ khác cho hắn.

Nhưng bước tiếp theo kế hoạch của hắn đã làm rất nhiều người cảm thấy hoang mang.

"Ý cậu là? Ý cậu là, muốn lẻn vào phòng hiệu trưởng trộm nước mắt của phượng hoàng!?" Blaise thật sự không dám tưởng tượng ra đó sẽ là cảnh tượng gì. "Chúng ta còn không biết phòng hiệu trưởng ở đâu, ngoài ra chúng ta vào bằng cách nào!? Sau khi đi vào rồi bị phát hiện thì phải làm sao? Nói không chừng chuyện này sẽ khiến chúng ta bị trừ đá quý nhà Slytherin!"

Draco trông rất bình tĩnh, "Chỉ cần không bị phát hiện là được rồi."

Ngọa tào làm gì mà dễ dàng như vậy được!?

Harry bắt đầu vì mọi người mà tiến hành phổ biến khoa học, ví dụ như vị trí của phòng hiệu trưởng, ví dụ như mật khẩu của phòng hiệu trưởng, ví dụ như vị trí địa lý của con phượng hoàng trong văn phòng......

"Thật không hổ danh là học sinh có tần suất ghé thăm văn phòng hiệu trưởng Hogwarts nhiều nhất......" Sau khi Theodore nghe xong thì tán thưởng nói, "...... Thì ra cậu là một gián điệp."

Harry: "......"

"Nhưng," Blaise cau mày, "Chúng ta không biết mật khẩu là gì. Chẳng lẽ chúng ta cứ lần lượt đọc tên các món ăn vặt mà hiệu trưởng thích? Nếu văn phòng hiệu trưởng thật sự có phép thuật không cho người lạ bước vào, chúng ta phải làm gì nếu chúng ta có mật khẩu mà không được bước vào?"

"Yên tâm đi." Draco mỉm cười nói, "Mình sẽ làm việc này một mình, không có quan hệ với các cậu."

"...... Nhưng Draco, điều này rất mạo hiểm...... Giáo sư Dumbledore là Phù thủy có pháp lực mạnh mẽ......" Theodore cau mày.

"Yên tâm đi." Draco nghiêm túc nói, "Mình có thể làm được."

Sau đó bọn họ phải hoàn toàn chìm đắm trong "Ô long xuất động" của Draco, sau đó đấu tranh với nhóm con rắn màu sắc rực rỡ.

Và sau đó, còn có Halloween. Hagrid trồng ra những quả bí ngô lớn rốt cuộc cũng có thể sử dụng. Trong trường học bắt đầu trang trí Halloween, đèn bí đỏ và hàng trăm ngọn nến nổi lơ lửng ——

Trước Halloween một ngày, trường học tổ chức đêm tiệc Halloween, sở hữu học sinh đều được nghỉ và tới buổi tối bọn họ vô cùng phấn khích bước vào Đại Sảnh Đường một cách mạnh mẽ để xem vở kịch nói.

Trên bàn dài nhà Slytherin, Alice biểu hiện vô cùng chờ mong và tò mò. "Tôi thật sự muốn nhìn xem coi Draco biểu diễn thành cái dạng gì." Cô nàng vui vẻ nói với Goyle và Crabbe, Goyle và Crabbe nhìn cô nàng và nở nụ cười ngốc nghếch. Alice lập tức đen mặt, xoay người sang chỗ khác.

Leo ngồi đối diện Alice, nhìn sân khấu kia tâm trạng có chút phức tạp.

Trên đài rõ ràng đang diễn chuyện xưa của bọn họ, nhưng ở dưới đài y lại trở thành một người ngoài cuộc.

Đại Sảnh Đường ồn ào nhanh chóng yên tĩnh lại, bởi vì bức màn trên sân khấu bắt đầu được kéo lên ——

Trên đài Draco đội một bộ tóc giả với mái tóc xoăn dài màu vàng kim và mặc một chiếc áo choàng dài màu hồng nhạt (Giáo sư Lockhart thân thiện hỗ trợ). Ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn phương xa, Hermione đứng ở bên cạnh hắn.

Alice bật cười một tiếng, "Nhìn thấy bộ dáng của hắn không? Thật sự rất buồn cười!"

Goyle nói, "Nhưng Alice......cậu và cậu ấy trông giống y chang nhau?"

Nụ cười của Alice lập tức biến mất, cô nàng hung hăng liếc mắt nhìn Goyle một cái.

"Salazar, anh ấy còn viết thư hồi âm cho tôi sao?" Giọng nói của các diễn viên đều được dùng bùa phóng đại, dưới tình huống như vậy nếu như tình cảm trong giọng nói không đủ thì khó tránh khỏi việc trông có vẻ giả tạo và dối trá.

Tuy rằng mọi người đều rất mong chờ vở kịch này, nhưng phần lớn đều tới đây là để chế nhạo và xem náo nhiệt. Tuy nhiên khi mọi người có thể dễ dàng cảm nhận được nhớ nhung và đau buồn, mong đợi và thất vọng trong giọng nói của Draco, bọn họ ngồi thẳng người dậy và bắt đầu nghiêm túc xem.

Leo nhìn chằm chằm sân khấu với tâm trạng vi diệu.

"Tiểu thư, còn không có đâu," Hermione nhẹ giọng an ủi Draco, "Người đừng có gấp, ta lại đi xem một lần nữa."

Sau khi cô nàng bước vào tấm màn sân khấu, chỉ một lát sau lại vui vẻ ra tới, "Tiểu thư tiểu thư, thiếu gia Salazar hồi âm!!"

Leo: "......"

Draco nhảy dựng từ trên ghế lên và quay đầu lại —— mọi người trên bàn dài nhà Slytherin lập tức nhìn về phía Alice, nhỏ giọng thì thầm, "Nếu Alice để tóc dài chắc cũng giống như vậy đi?"

"Ai...... Sau này Alice chắc chắn rất xinh đẹp......"

"Huyết thống của nhà Malfoy thật sự rất tốt a."

Alice: "......"

Draco không có khả năng đẹp như vậy! Chuyện này không khoa học!!

"Salazar nói cái gì?" Draco ở trên sân khấu vừa vui sướng vừa kích động nói, "Y, y có nói khi nào quay trở về không? Đừng, đừng cho ta xem!" Draco có chút bất an mà lui về phía sau vài bước, "Ngươi xem, ngươi giúp ta xem, nếu y nói phải trở về thì đưa cho ta xem, nếu như, nếu y không có nói quay trở về ngươi, ngươi cũng đừng nói cái gì hết."

Draco vừa khẩn trương vừa chờ mong nhìn Hermione

Hermione mở ra bức thư ra, "Ah." Cô nàng ngẩng đầu nhìn Draco, không biết phải nói như thế nào mới tốt, vẻ mặt khó xử.

"Ngươi không nói lời nào......" Draco buồn bã nhìn cô nàng, "Y nói cái gì?"

"Thiếu gia Salazar nói...... Y nói y đang cùng với các bạn bè của y thành lập một trường học phép thuật, bọn họ sẽ tìm kiếm các đứa nhỏ có thiên phú phép thuật ở khắp nơi rồi mang về trường học và dạy dỗ bọn chúng thành tài......" Hermione nói, "Thiếu gia Salazar nói, ở trước khi ngôi trường được xây dựng xong, y, y sẽ không trở về......"

Dưới sân khấu vang lên một tràng tiếng cảm khái.

Draco giống như không thể chấp nhận được, "Đây là có ý gì?" Hắn nói, "Tại sao y lại không quay trở về? Y rời đi lâu như vậy, chẳng lẽ không nên trở về kết hôn với ta sao?...... Y không cần ta sao?"

Leo: "......"

Ngọa tào tuy rằng biết chỉ có tên là giống nhau nhưng tại sao vẫn có cái loại cảm giác không thể nhìn thẳng......

Số ít học sinh bật cười giống như cảm thấy lời thoại của Draco rất thú vị, tuy nhiên có đa số học sinh đều cho rằng Draco diễn rất tốt.

"Sẽ không, sẽ không," Hermione vội vàng an ủi Draco đang đau khổ, "Người và thiếu gia Salazar môn đăng hộ đối, hơn nữa hai người từ nhỏ quen biết và đính hôn nhiều năm như vậy, thiếu gia Salazar vẫn luôn đối với người rất tốt——"

"Vậy tại sao y không quay trở về......" Draco ai oán nhìn Hermione, "Ta nghe nói y có một người bạn là phụ nữ tên là Rowena Ravenclaw, cô ấy nổi tiếng vì vẻ đẹp và trí tuệ, Salazar có phải hay không......?"

Không ít học sinh đều nhìn về phía bàn dài nhà Ravenclaw, giống như muốn nhìn xem một chút coi bọn họ có phản ứng gì. Đa số học sinh nhà Ravenclaw đều đang xem với vẻ rất thích thú giống như cũng không cảm thấy bị xúc phạm mà là cảm thấy rất thú vị.

Hermione không có cách để an ủi Draco đang nghĩ ngợi lung tung, vì vậy Draco quyết định rời nhà trốn đi và đi đến chỗ của Salazar.

"Nếu ta lại không đi gặp y, ta sợ y đã sớm quên mất bộ dáng của ta!"

Nói xong câu đó, ánh đèn trên sân khấu lập tức tắt hết.

Khi ánh đèn bật sáng trở lại, khung cảnh lại đổi thành một đầm lầy hoang vu.

Một số học sinh biết về câu chuyện này nên nhỏ giọng nói chuyện với nhau, "Gryffindor sắp ra rồi!"

Leo cau mày lại.

Trên sân khấu, Draco và Hermione bị vây quanh bởi ba người mặc áo choàng đen và mũ trùm đầu.

"Cô chính là vị hôn thê của Salazar Slytherin?" Thủ lĩnh Theodore cười lạnh.

"Các ngươi muốn làm cái gì?" Hermione hoảng hốt che ở trước người Draco. "Tôi cảnh cáo các ngươi, chúng tôi là......"

"Ta biết gia tộc của các ngươi mạnh đến cỡ nào." Nhưng Theodore đã đánh gãy lời của cô nàng, "Nhưng ta giết chết các ngươi ở chỗ này, ai cũng không biết rốt cuộc người nào mới là hung thủ."

"Tại sao muốn giết chúng tôi, tôi căn bản không quen biết các ngươi!" Draco hoảng sợ hỏi.

Theodore có chút không thích ứng được với kỹ thuật diễn xuất tinh vi của Draco, hắn nhìn biểu cảm hoảng sợ kia của Draco, có một chút muốn cười phá lên nhưng lại không thể không dùng sức cắn chặt răng, nghẹn cười nói, "...... Bởi vì, Salazar giết chết em trai của ta. Ta cũng muốn y nếm thử mùi vị mất đi người quan trọng nhất của mình!" Nói xong hắn đi lên túm chặt Hermione muốn kéo cô nàng ra.

Nhưng vào lúc này, Ron cầm một thanh kiếm dài và nhảy ra tới, "Buông cô gái kia ra!"

Trên bàn dài nhà Gryffindor vang lên một tràng tiếng cười, Percy nhỏ giọng nói chuyện với người khác, "Đó là em trai của mình, em trai nhỏ nhất của nhà mình."

George Weasley và Fred Weasley dùng sức vỗ vỗ tay, lỗ tai của Ron lập tức đỏ tươi giống như tóc của cậu, cậu hơi lắp bắp khi nói lời thoại của mình, "Em trai của ngươi quyết đấu thua Salazar, ngươi lại không dám dùng cách quyết đấu quang minh chính để chiến thắng, ngươi là một tên vừa nhu nhược, vừa tà ác!"

Theodore buông Hermione ra, cùng Neville và Seamus cùng nhau chiến đấu với Ron.

Ron đánh bại ba tên hắc Phù thủy, nhưng cũng bị thương, không có cách nào đuổi theo ba tên hắc Phù thủy đang chạy trốn.

Draco vội vàng đỡ lấy Ron, nói, "Cảm ơn sự giúp đỡ của ngài, ngài không có việc gì chứ?"

Ron co rút khóe miệng, đương nhiên là cũng có chút không có thói quen với thái độ tập trung diễn xuất của Draco, "Uh, ta không có việc gì, cô thì sao? Tiểu, tiểu thư xinh đẹp......"

Câu cuối cùng cậu nói là nhìn Hermione, Hermione âm thầm trợn trắng mắt, cúi đầu đỡ Draco.

"Ngài là bạn của Salazar?" Draco hỏi.

"Đúng vậy, ta tên là Godric Gryffindor." Ron hơi lo lắng nói.

Chỉ nghe thấy cái tên này cũng khiến trái tim Leo đập loạn nhịp, y mím môi, không vui khi nhìn Ron có vẻ không được tự nhiên.

Godric không phải như thế này......


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net