CHƯƠNG 67: ĐỒ VẬT TRONG MẬT THẤT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDITOR: YUKI NGÂN HÀ


Có lẽ bởi vì mấy ngày qua diễn ra hoạt động Halloween, cho dù là vở kịch hay câu lạc bộ quyết đấu tay đôi, thì rốt cuộc bầu không khí trong Hogwarts cũng trở nên tốt đẹp hơn một chút, không còn là bầu không khí khiến người khác hoảng sợ.

Đương nhiên rồi, mức độ nổi tiếng của Harry và Draco đã tăng lên rất nhiều. Slytherin và Gryffindor khó tránh khỏi việc xung đột về vấn đề rốt cuộc giữa Harry và Draco ai là người được hoan nghênh nhất —— cũng may đó chỉ là cuộc tranh cãi nhỏ giữa các cô gái —— cuối cùng các học sinh nữ nhà Ravenclaw và Hufflepuff cũng gia nhập vào.

Rất nhanh một tuần đã trôi qua, càng ngày càng đến gần hoạt động đi vào phòng chứa bí mật. Không ít thành viên của GS đều xuất hiện vẻ mặt tái nhợt, trạng thái lo lắng nôn nóng. Vì vậy bọn họ sinh năm hai rất săn sóc tiến hành tư vấn tâm lý và khuyên bảo bọn họ.

Alice cũng là một người trong số đó, cô nàng có vẻ vô cùng lo lắng.

Vào chủ nhật, các thành viên GS mặc áo choàng tàng hình và tập trung ở Phòng Yêu Cầu. Draco mang theo chiếc nhẫn có thể triệu hồi ra "Salazar". Điều này có thể mang đến cảm giác an toàn cho bọn học sinh, bọn họ sinh năm hai chủ yếu phụ trách coi chừng học sinh năm nhất, và mang theo nhiều trang bị cần thiết —— ví dụ như chổi bay —— loại chuyện tham gia chiến đấu vẫn là rất khó đối với bọn họ.

Bên kia Harry đã bắt đầu thành lập nhóm nhỏ DA, tuy rằng không có Hermione tham dự dẫn tới tiến triển có chút chậm chạp. Tuy nhiên chờ đến thời cơ thích hợp, D.A và GS hợp lại trở thành liên minh Gryffindor Slytherin chân chính.

Nhóm người trốn ở sau lớp áo choàng tàng hình, lặng lẽ bước đi trong ban đêm đến nhà vệ sinh nơi mà bà Norris bị hóa đá.

Leo ở hàng cuối cùng, tâm trạng nặng nề phức tạp.

Đã từng là chủ nhân của xà quái, không có ai biết rõ sự đáng sợ của Helbo hơn so với y, cũng không có ai biết rõ Helbo đáng yêu đến mức nào...... Hơn so với y.

Y còn nhớ rõ đời trước sau khi ký kết khế ước với Helbo, cái loại cảm giác ăn ý tâm linh tương thông, thân thiết khăng khít —— khi đó Helbo vừa mới sinh ra, rất nhớ nhung và ỷ lại y.

Là y còn chưa kịp đem nó nuôi lớn thì đã yên lặng đi xa, vứt bỏ một mình nó ở trong mật thất —— y không có dạy dỗ tốt nó, thế cho nên nó bị người dạy hư và đi nhầm đường......

Tấn công và làm bị thương người khác, thậm chí hại chết một học sinh, đây đều là sai lầm của y với tư cách là chủ nhân.

Ngoài ra......

Leo trong lòng có chút chột dạ...... Cái bí mật kia y giấu ở trong mật thất...... Draco sẽ không phát hiện đi? Hẳn là sẽ không đi...... Sẽ không...... Đi?

Bọn họ trộm đột nhập vào trong nhà vệ sinh nữ, Myrtle đang ngồi ngơ ngẩn ở trên vòi nước.

Dáng vẻ của cô vẫn giống y như lúc chết đi, tuổi trẻ và ngây thơ như vậy, cô kinh ngạc nhìn cánh cửa bị mở ra, lại không có nhìn thấy bất kỳ ai đang bước vào.

Cô mở to hai mắt nhìn và lập tức bay lên giữa không trung, "Là ai?!" Giọng nói của cô rất sắc nhọn, có thể nhìn ra được tính cách cô rất nhạy cảm và hay lo lắng, "Là học sinh đi dạo ban đêm sao? Hay là hồn ma nào đó?"

Draco phớt lờ cô, Harry cúi đầu và hít sâu một hơi, nhìn vòi nước khàn khàn nói bằng xà ngữ: "Mở ra."

Giọng nói Harry được đè rất nhỏ, bởi vậy những người khác chỉ nghe được âm thanh mơ hồ, nghe không rõ là rốt cuộc cậu đang nói cái gì, cũng nghe không rõ rốt cuộc là xà ngữ hay là tiếng Anh.

Leo đang đánh giá Myrtle đang lo lắng sợ hãi ở giữa không trung —— đây là học sinh đã bị giết chết......

Cô thoạt nhìn còn nhỏ như vậy...... Vốn dĩ, cô ấy có một bó lớn thanh xuân có thể tiêu xài, có thể đuổi bắt và đùa giỡn với bạn bè ở Hogwarts, có thể đi mạo hiểm, yêu nhau, tốt nghiệp, gả chồng, sau đó nhìn con cái dần dần lớn lên, cùng người yêu cùng nhau chậm rãi già đi......

Mà không phải bị nhốt ở Hogwarts, cô đơn, tịch mịch, nhạy cảm, một mình không có gì làm rồi lại ngây ngốc.

Tương lai của cô ấy từng tươi sáng như vậy, nhưng hiện giờ chỉ còn sống dài dòng lạnh lẽo.

Cô ấy đã bị kết thúc vĩnh viễn ở trong quá khứ.

Lối vào mật thất mở ra, mọi người cố gắng kìm nén tiếng kinh hô của mình ở dưới lớp áo choàng tàng hình, Myrtle hét lên và nhảy vào một phòng vệ sinh nước bắn ra tung tóe —— chắc cô ấy trốn vào trong bồn cầu rồi.

Có lẽ cô ấy cho rằng người thừa kế của Slytherin lại thả con quái vật có đôi mắt màu vàng kia ra.

Các thành viên năm hai của GS bình tĩnh cho bản thân bùa phòng vệ và bùa bắn ngược lại, thuận tiện còn giúp nhóm học sinh năm nhất có chút co rúm sợ hãi bổ sung mấy cái bùa chú hữu dụng mà họ đã bỏ lỡ.

Alice hơi run rẩy, sắc mặt của cô nàng đặc biệt tái nhợt, khi thêm cho mình mấy cái bùa chú thiếu chút nữa là làm rớt đũa phép.

Trong một lúc thân thể của mọi người đều xảy ra biến hóa khác nhau —— có người hóa đá tầng da bên ngoài của mình và trông giống như một bức tượng, có một số người cho bản thân bùa khiên chắn và cái này làm cho cơ thể người đó phát ra ánh sáng bảy màu. Có người muốn có thể chạy trốn nhanh chóng hơn nên cho bản thân vài cái bùa trôi nổi, cả người đều bay lên và lơ lửng giữa không trung.

"Chuẩn bị sẵn sàng chưa?" Draco dùng khẩu hình không tiếng động dò hỏi bọn họ.

Không ai nói chuyện.

Draco mỉm cười, "Các cậu là những người anh hùng vô cùng dũng cảm." Cậu dùng khẩu hình nói, "Salazar Slytherin cũng sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì các cậu."

Những lời này đối với Leo không hề xa lạ chút nào, tuy nhiên phiên bản mà y nghe được là, "Gryffindor cũng sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì các trò", câu nói khích lệ này ở một ngàn năm trước khi vừa nói ra thì sẽ có vô số học sinh nhà Gryffindor hét lên đầy kích động.

Leo còn chưa mắng xong ở trong lòng, thì thấy Draco vươn tay trái ra và cho bọn họ xem chiếc nhẫn ở trên ngón tay, chiếc nhẫn kia vô cùng phối hợp mà sáng lên.

Khuôn mặt của Leo tối sầm xuống.

Dường như đôi mắt của mọi người đều sáng lên. Ưỡn thẳng ngực —— đối với bọn họ mà nói, được đến sự cổ vũ của Salazar Slytherin, cho dù có lăn một vòng vào núi đao biển lửa thì bọn họ cũng cam tâm tình nguyện.

Harry và Ron nhảy xuống đầu tiên, Leo đi theo ở phía sau cùng của nhóm học sinh năm nhất, nhìn bọn họ một người rồi lại một người lo lắng bất an rồi lại kích động chờ mong nhảy xuống với vẻ mặt âm trầm.

Draco đứng ở bên cạnh chuẩn bị và làm người nhảy cuối cùng, cậu nhìn thấy Leo đang mím môi rất chặt, bộ dáng giống như đang cảm thấy rất lo lắng và sợ hãi, sau khi suy nghĩ một lúc đưa tay ra.

Leo hoảng sợ.

"Đừng sợ." Draco mỉm cười nói với y, trong bóng đêm nụ cười kia giống như có một ma lực kỳ lạ vậy.

Draco nắm tay y, Leo mở to hai mắt nhìn và theo bản năng rút ra một chút —— nhưng không rút ra.

Nhịp tim lo lắng của y hoàn toàn đập rối tung lên, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Không cần nói với y là thật ra Draco đã chú ý y rất lâu hiện tại muốn thổ lộ nha!! Đây không phải là phong cách của Godric có biết không, hành động đột nhiên tấn công có biết là phạm quy nghiêm trọng không hả!!!!

Draco rũ mắt xuống và mạnh mẽ nắm tay Leo, loại cảm giác quen thuộc này đánh trúng trái tim của Leo trong nháy mắt ——

Ở rất lâu lúc trước, bọn họ còn kết bạn cùng nhau đi mạo hiểm khắp nơi, khi gặp được nguy hiểm Godric sẽ từng bước từng bước nắm tay bọn họ và hắn sẽ cười nói: "Ta đem dũng cảm của mình chia cho các cậu."

"Cho nên, không cần sợ hãi." Draco ngẩng đầu chân thành nhìn y, "Tin tưởng mình, mình sẽ bảo hộ các cậu."

Leo mím môi nhìn chằm chằm cậu.

"Ngoài ra, chúng ta còn có Salazar Slytherin a." Draco nắm tay y và cho y nhìn thấy chiếc nhẫn đang đeo trên ngón tay. "Sẽ không có việc gì, lấy hết can đảm và nhảy vào."

"Tôi cho rằng," Leo bực bội rút tay ra, liếc mắt nhìn ngón tay kia một cái, "Gryffindor mới có thể đặc biệt chú trọng lòng dũng cảm."

Y cũng không quay đầu lại và nhảy xuống mật đạo —— cho nên cậu một con sư tử lớn đích thực mang theo tư tưởng của Gryffindor muốn dẫn lối sai lầm cho học sinh Slytherin của tôi là sao vậy hả!! Còn đeo một chiếc nhẫn không biết là cất giấu thứ gì!! Cái đồ vật kia có phải là tôi không chẳng lẽ cậu không phân biệt được sao!?! Còn không biết xấu hổ nói tôi là người bạn tốt nhất của cậu!? Dựa vào cái gì tôi phải căng thẳng run rẩy, lo được lo mất, cậu lại có quan hệ tình cảm không rõ ràng đối với mấy học sinh khác a tên khốn!

Leo nổi giận đùng đùng ném một bùa chú giảm xóc trước khi tiếp đất. Y nhảy xuống đất một cách vững vàng và đứng trên mặt đất ẩm ướt, Harry và Ron giống như đang dùng đạo cụ phép thuật gì đó, bọn họ đem quả cầu phát sáng kia treo ở trên không trung giống như là một cái bóng đèn vậy, miễn cưỡng có thể chiếu sáng một phần không gian này.

Bọn họ nhờ ánh sáng của quả cầu để đếm lại số lượng thành viên, có mấy thành viên GS dường như không canh tốt thời gian cho nên khi ra tới thì bị ngã sấp mặt trông hơi chật vật. Có rất nhiều tò mò nhìn xung quanh, nhìn con đường tối đen như mực và vách tường nhầy nhụa.

Alice ngơ ngác đứng ở một bên, trầm mặc nhìn đũa phép trong tay mình, ánh đèn không sáng ngời lắm chiếu vào khuôn mặt của cô nàng, trông rất quỷ dị.

Sau khi Leo gia nhập vào đội, Draco cũng nhảy xuống rất nhanh.

Leo xoay người và tránh né, không hề để ý đến Draco.

Y nghe thấy Harry nói với Draco, "Số lượng đầy đủ."

Cho dù cậu ta đè thấp giọng nói, nhưng nó vẫn vang vọng trong đường hầm đen nhánh một lúc.

Draco giống như rất vừa lòng ừ một tiếng, thấp giọng nói nhưng lại đảm bảo mỗi người đều nghe thấy được, "Vậy thì, mọi người đều khoác áo choàng tàng hình lên đi. Ở chỗ này chờ, mình và Harry đi trước để dò đường."

"Ron ở lại đây......để đề phòng có chuyện gì bất ngờ xảy ra......" Draco mở năm ngón tay ra và triệu hồi Salazar, có tiếng nhỏ giọng hoan hô ở trong đám người.

Một người đàn ông đẹp trai có mái tóc dài màu đen hơi hơi cúi đầu nhìn Draco, mỉm cười nói, "Lại gặp được cậu......"

Draco dứt khoát lưu loát cắt đứt lời nói của hắn, "Xin ngài ở lại nơi này bảo vệ các bạn bè của tôi, có được không?"

Salazar trầm mặc trong chốc lát, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, "......Được rồi. Cậu......"

Tại sao cậu lại nói chuyện với ta bằng ngữ khí khách khí như vậy......?

Nhưng có học sinh khác nhảy ra đánh gãy lời hắn nói, vì vậy hắn ngoan ngoãn đứng ở một bên và nhìn bọn họ.

"Draco, ngài Salazar vẫn là đi theo cậu đi, chúng ta ở chỗ này thì có nguy hiểm gì chứ? Lỡ như ở bên trong đó các cậu gặp phải xà quái......"

"Yên tâm đi." Draco cười nói, "Không có người triệu hồi thì nó sẽ không ra tới đâu. Chúng ta chỉ đi xem xét địa hình, có cái gì không đúng thì sẽ lập tức chạy về."

Alice bỗng nhiên run rẩy khi nghe thấy lời này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net