CHƯƠNG 72: HUY CHƯƠNG VÀNG VÀ HƠN THẾ NỮA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDITOR: YUKI NGÂN HÀ


Lần này hoạt động của GS vô cùng bi thảm, tuy nhiên cũng may là phần lớn học sinh đều không có bị thương.

Alice và Ron ở trong mật thất canh giữ Draco và Leo, Harry đưa bọn học sinh về trên mặt đất và sau khi dặn dò bọn họ chạy nhanh quay trở lại phòng sinh hoạt chung, thì mang theo cả người đầy nước bùn và dịch nhầy cùng với vết máu loang lổ chạy về phía văn phòng Hiệu trưởng. Khi cậu đang hết đường xoay sở không biết mật khẩu là gì —— thì cửa mở ra.

Giáo sư McGonagall tức giận, kinh ngạc nhìn Harry xuất hiện ở sau cánh cửa văn phòng của Dumbledore.

"Đi cả đêm không về!" Giáo sư McGonagall vừa nhìn thấy Harry thì bắt đầu tức giận quát, "Khi trò Granger nói cho ta biết, ta thật sự không dám tin tưởng —— ah, trời ạ!" Giáo sư McGonagall bỗng nhiên thấy rõ bộ dáng chật vật của Harry, "Harry! Trò đã ở đâu vậy!?"

Ra khỏi mật thất âm u lạnh lẽo, sau khi nhìn thấy kẻ thần bí và xà quái, cho dù là giáo sư McGonagall tức giận cũng không thể làm Harry cảm thấy đáng sợ. Tuy rất mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng đánh tinh thần lên và nói một cách dồn dập, "Mật thất mở ra, kẻ thần bí —— kẻ thần bí bắt đi Alice, Draco đi cứu cô ấy —— kết quả bị hóa đá, Leo ngất xỉu ở dưới đó —— con, con tới tìm giáo sư xuống đó giúp đỡ —— giáo sư McGonagall —— cầu xin ngài, Leo chờ không kịp nữa đâu! Lối vào của mật thất là ở trong phòng vệ sinh kia ——"

Giáo sư McGonagall không thể tin tưởng mà nhìn Harry, nhưng Dumbledore phản ứng lại rất nhanh, "Minerva, phiền cô đi thông báo cho Poppy và Snape ——"

Giáo sư McGonagall há miệng và xoay người rời đi.

Harry khẩn trương nhìn Dumbledore, nhưng Dumbledore cũng không hỏi cái gì hết, "Harry, dẫn đường."

Harry xoay người chạy và khi bọn họ đi tới phòng vệ sinh thì Snape đã ở chỗ đó.

Giáo sư Snape có lẽ rất bất mãn vì bị kêu lên vào sáng sớm tinh mơ, sắc mặt của hắn càng âm trầm so với ngày thường.

"Có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra không?" Snape đè thấp giọng nói.

"Ồ, Severus......" Giáo sư Dumbledore nhìn hắn, "Chỉ sợ là có ba học sinh của Nhà cậu...... Đang bị nhốt ở trong mật thất."

Snape sửng sốt một chút, "......Tôi không rõ? Mật thất? Tại sao bọn họ lại đi nơi đó?!" Hắn bỗng nhiên trừng mắt nhìn về phía Harry giống như Harry đá bọn họ xuống dưới đó vậy. Hắn nheo đôi mắt đầy nguy hiểm, "Ồ, Harry Potter, ta sớm nên nghĩ đến, ngươi có cùng một bộ dáng đối với cha của ngươi —— luôn luôn không coi mạng sống con người là chuyện gì quan trọng —— mặc kệ là chính mình hay vẫn là người khác!"

"Đừng nói như vậy, giáo sư." Harry nói một cách yếu ớt.

Bà Pomfrey vội vàng chạy đến với giáo sư McGonagall, Harry đẩy ra cửa phòng vệ sinh ra và Myrtle chưa từng gặp qua nhiều người bước vào như vậy —— nên nàng bực bội nhìn Snape và thét chói tai: "Chỗ này chính là phòng vệ sinh nữ!!"

Nhưng không có ai để ý đến cô nàng.

Harry hít sâu một hơi, cậu thấp giọng nói mở ra đối với cái vòi nước kia ——

Các giáo sư kinh ngạc và nghi ngờ nhìn Harry.

"Ah...... Harry —— trò ——" giáo sư McGonagall dùng tay ôm lấy ngực và hít từng ngụm từng ngụm khí lạnh, "Trò là —— ta muốn nói là ——"

Harry chưa kịp nói cái gì thì cậu ta đã nhảy xuống rồi.

Khi cậu ta một lần nữa đáp xuống mật thất yên tĩnh, sự yên tĩnh quá mức của mật thất khiến cậu ta có loại cảm giác dường như đã trôi qua mấy đời rồi —— không biết Draco và Leo như thế nào rồi.

Rất nhanh, các giáo sư từng bước từng bước xuống dưới. Sau đó bọn họ phát ra tiếng kinh hô.

"Chỗ này chính là mật thất Slytherin ——?"

"Ah, trời ạ."

"Ở bên này, giáo sư." Harry quay đầu lại nói với bọn họ, Dumbledore gắt gao đi theo Harry và bọn họ cùng nhau đi băng qua những đường hầm tối tăm không hề đáng sợ. Bởi vì bùa chiếu sáng của Dumbledore rất sáng ngời lập lòe.

Ở khi gặp được da rắn bị lột ra, giáo sư Snape rất khó có thể thuyết phục chính mình rời đi. Tuy nhiên Dumbledore nói đợi lát nữa hắn có thể toàn bộ về.

Khi bọn họ tới căn phòng bí mật, thi thể của con xà quái rất lớn khiến bọn họ hít một ngụm khí lạnh thật lớn.

Alice canh giữ ở bên người Draco đang bị hóa đá, Ron thì đứng bên cạnh Leo đã ngất xỉu.

"Ai làm!?" Giáo sư McGonagall vội vàng chạy qua, "Ah —— trời ạ —— nếu là các trò —— thì chúng ta chỉ có thể nói, quả thực không thể tưởng tượng được —— mấy học sinh năm dưới ——!"

"Giáo sư Snape!" Alice khóc nức nở hô.

Khuôn mặt của Snape xanh mét và ngồi xổm xuống, cẩn thận xem kỹ trạng thái của Draco, "Hóa đá." Hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Alice, "Cô Malfoy, chuyện gì đã xảy ra vậy ——?!"

Nước mắt của Alice không ngừng chảy xuống, Harry bỗng nhiên mở miệng nói chuyện, "Là kẻ thần bí, giáo sư."

Mọi người đều nhìn về phía hắn, ngoại trừ bà Pomfrey đang kiểm tra tình trạng của Leo.

Harry nhặt cuốn sổ nhật ký bên cạnh Leo lên, "Là cái dạng này......cuốn sổ nhật ký này......" Cậu ta hít một hơi thật sâu, "Cuốn sổ nhật ký này, có một đoạn ký ức của kẻ thần bí —— hắn ta vì muốn có được sức mạnh, yêu cầu hấp thụ sinh mệnh lực —— không biết tại sao hắn ta lại lựa chọn Alice —— vì vậy hắn ta bắt cô ấy xuống dưới đây. Sau khi con và Draco biết được thì lập tức xuống dưới đây cứu cô ấy, Ron và Leo rất lo lắng cho tụi con —— cho nên ——" Lời nói dối này trăm ngàn chỗ hở, Harry luôn luôn không am hiểu điều này.

Khuôn mặt của giáo sư Snape hiện lên vẻ "Ngươi đang lừa đứa ngốc sao".

Mấy người giáo sư đều bán tín bán nghi, nhưng giáo sư Dumbledore lại gật đầu.

Cái này khiến cho Harry thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu thật sự rất mệt một khi thả lỏng thì dưới chân lập tức mềm nhũn. Đầu óc cậu hỗn loạn và cậu ta nằm xuống thì mơ mơ màng màng nói, "Giáo sư Dumbledore, con quá mệt mỏi...... Để con ngủ một lát, lúc đi nhớ kêu con......"

Harry cuộn người lại và ngủ thiếp đi.

Alice: "......"

Ron: "......"

Giáo sư McGonagall: "......"

Giáo sư Snape: "......"

Bà Pomfrey: "......"

Giáo sư Dumbledore nhẹ nhàng ho một tiếng đối với mọi người: "Xem ra trò ấy thật sự rất mệt nha! Chúng ta tốt nhất vẫn không nên đánh thức trò ấy dậy có đúng không?"

Thẳng đến sau tháng mười hai Mandrake mới hoàn toàn trưởng thành.

Khi Draco tỉnh lại bị ánh nắng sáng ngời trong Bệnh Thất làm choáng váng rất lâu sau đó mới nhớ ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Pansy ngồi bên cạnh giường Draco, khi thấy Draco mở mắt ra thì hét lên một tiếng và nhào vào trong lòng ngực hắn, "Draco! Cậu rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi! Bọn họ nói uống xong độc dược thì sẽ tỉnh lại trong vòng sáu tiếng đồng hồ, mình vẫn luôn canh giữ bên người cậu ——"

"Pansy......?" Draco cảm thấy đầu óc rất là choáng váng.

"Là mình, là mình!" Pansy rưng rưng nước mắt nhìn hắn, "Draco, cậu làm mình sợ muốn chết —— làm mình sợ muốn chết!"

Draco cau mày, thử ngồi dậy, Pansy vội vàng đỡ lấy cậu và kê cái gối ở phía sau lưng Draco.

"Ừm......hiện tại là khi nào?" Draco mơ mơ hồ hồ ôm đầu.

"Ah, hôm nay là ngày 1 tháng 12. Cậu bị hóa đá vài tuần rồi —— hơn nữa cậu đã bỏ lỡ tiệc tối mà trường học tổ chức vì sự kiện mật thất rồi!"

"Mình không quan tâm đến cái đó......" Draco dựa vào đầu giường và trầm mặc một lúc lâu giống như đang điều chỉnh trạng thái. "Alice có khỏe không?"

"Rất tốt. Em ấy thường xuyên tới thăm cậu."

"Leo đâu?"

"Ah, y cũng không tệ ——"

"Mọi người đều tốt?"

"Đúng vậy, đều tốt ngoại trừ cậu."

Draco mỉm cười. "Mình cũng không tệ lắm."

Pansy hít hít cái mũi, "Chuyện này mà cũng kêu là không tệ lắm sao? Xà quái rất khủng bố đó!"

"Cậu nói giống như cậu đã gặp qua xà quái vậy?" Draco cười nói.

"Đương nhiên là mình đã gặp qua." Sắc mặt của Pansy trở nên tái nhợt, "Mình nhìn thẳng vào đôi mắt của nó! Khiến mình sợ muốn chết! Khi mình mới tỉnh lại đã sợ tới mức hét lên một lúc lâu!"

Draco suy đoán quả nhiên không sai, Pansy trực tiếp nhìn thẳng vào đôi mắt của xà quái. Cũng may là con búp bê đã chết thay nàng và biến mất, nên không còn vật nào phong ấn Salazar và hắn ta lại xông ra.

"Mình không hiểu...... Nói chung là xà quái sẽ không tấn công Thuần Huyết?" Draco hoang mang nhìn nàng.

Cơ thể Pansy cứng đờ, nàng dừng một chút, "Thật ra là mình cố ý. Lúc ấy huấn luyện GS xong rồi, mình muốn đi tìm cậu...... Lúc ấy mình dùng bùa chú kiểm tra mà cậu dạy —— mình kiểm tra ra được nó......"

Draco nhíu mày, "Vậy tại sao cậu ——?"

"Bởi vì, bởi vì xà quái sẽ không tấn công Thuần Huyết a ——" Pansy cắn môi, "Nếu xà quái chỉ tấn công hỗn huyết, Slytherin lại không có một người nào bị tấn công thì Slytherin sẽ vẫn luôn bị bài xích —— vậy Draco cố gắng nhiều như vậy, rốt cuộc là vì cái gì đây? Cho nên mình nghĩ —— mình thấy bà Norris như vậy,nên mình cho rằng nhiều nhất thì chỉ bị hóa đá ——"

"Ngu ngốc! Cậu sẽ chết đó!" Draco tức giận nhảy dựng lên. "Mình không cần cậu làm như vậy!"

Pansy cúi đầu, "Rất xin lỗi...... Mình, mình cũng không biết mình bị làm sao vậy, đầu óc đột nhiên nghĩ như vậy...... Sau này mình tuyệt đối sẽ không làm như vậy nữa!"

Pansy bỗng nhiên bật cười thành tiếng, Draco trừng mắt nhìn cô nàng. "Cậu có khả năng sẽ chết, chuyện này có gì buồn cười sao!?"

Pansy che miệng lại, mỉm cười hai mắt đều cong lên, "Không, không có...... Không, tuy nhiên mình luôn cảm thấy mặc kệ sợ hãi đến như thế nào hay chuyện khủng bố ra sao, chỉ cần Draco lo lắng cho mình thì mình sẽ cảm thấy rất vui vẻ ......"

"Cậu ——!" Draco sắp bị cô nàng làm cho tức chết rồi nhưng lại không thể nổi nóng được. "Về sau cậu phải bảo vệ tốt mạng sống của chính mình! Đừng suy nghĩ lung tung nữa!! Cậu cho rằng cậu là Gryffindor sao!?"

Pansy cúi đầu và cười khúc khích. Draco bực bội quấn chăn bao người mình lại và không thèm để ý đến cô nàng nữa.

Bọn học sinh bị hóa đá đã khôi phục, những chuyện xảy ra trong mật thất được truyền bay đầy trời.

Khi Draco đang đi ở trên hành lang có vô số học sinh dùng ánh mắt sùng bái và ngưỡng mộ nhìn cậu. Khi cậu ở cùng với Harry ánh mắt của mọi người sùng kính giống như đang chiêm ngưỡng tượng liệt sĩ trong viện bảo tàng vậy —— mọi người đặt cho Draco và Harry một cái biệt danh: Hoạt động truyền thuyết.

Vì vậy mà họ bị Ron cười nhạo mấy ngày.

Khi Draco xuất viện, ngày đó trường học lại tổ chức riêng một ngày yến hội nữa. Ngoài ra cậu, Leo, Harry, Ron cùng nhau được nhà trường trao giải đóng góp đặc biệt cho trường học.

Sắc mặt của Leo vẫn còn hơi tái nhợt và khi y nhận lấy cái cúp tâm tình của rất trầm trọng và phức tạp. Bà Pomfrey nói qua yết hầu của y tốt nhất là đừng nói quá nhiều, cho nên khi y trầm mặc cũng không có nói y cái gì hết.

Ron cảm thấy rất ngượng ngùng. Bởi vì thật ra cậu cũng không có làm gì hết chỉ ở thời khắc cuối cùng lộ khuôn mặt nhỏ ra trước mặt các giáo sư. Bởi vậy khi cậu nghe thấy tiếng nói ồn ào của các ca ca ở trên bàn dài nhà Gryffindor, khuôn mặt của cậu ta đỏ lên giống như sắp chảy máu ra vậy.

Toàn bộ lâu đài đều đang ở trong trạng thái phấn khích tột độ, giống như đang ở trong thời kỳ hormone tăng cao vậy. Sau đó ngày 14 tháng 2, ngày Lễ Tình Nhân vui vẻ đã đến.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net