CHƯƠNG 74: BUỔI TỐI NGÀY LỄ TÌNH NHÂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDITOR: YUKI NGÂN HÀ


Vào ban đêm, Leo ngồi ở trong mật đạo ở phía sau lò sưởi trong tường tường trong phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin rất lâu. Đây là mật đạo mà y xây nên để tặng cho Godric, lúc ấy y muốn xây mật đạo này đi thẳng tới tháp Gryffindor, khi đó y cũng chưa nhận ra được cái gì chỉ muốn tới gần cậu thêm một chút nữa và muốn thấy mặt kinh ngạc vui vẻ cười to của cậu.

Tuy nhiên đến cuối cùng y vẫn quyết định xây dựng mật đạo đến hành lang lầu 4, bởi vì nếu tùy tiện xây đến tháp Gryffindor nói không chừng sẽ chọc Godric tức giận.

Không biết tại sao nhưng Godric vẫn không có phát hiện ra mật đạo này, sau đó mật đạo không bị phát hiện ra này vẫn luôn bị y coi như là hốc cây của mình.

Hiện tại mật thất đã không có ý nghĩa gì nhưng địa phương duy nhất khiến y cảm thấy bình yên một chút cũng chỉ có chỗ này, không có bất kỳ cái gì quấy rầy và chỉ có một mình y. Có thể yên tĩnh một mình và yên lặng suy nghĩ chuyện của chính mình.

Y đợi cho đến khuya và khi y đi ra ngoài thì trong phòng sinh hoạt chung cũng không có —— uh, còn có một người.

Thiếu niên có mái tóc màu bạch kim ngồi trên chiếc ghế khắc hoa và dựa lưng vào lò sưởi trong tường đang yên lặng ngẩng đầu và ngây người nhìn sóng nước lấp lánh ở trên nhà.

Là Draco.

Leo lập tức căng cứng một chút, y muốn lén rời khỏi cái lò sưởi trong tường có độ nghi ngờ rất cao này và chậm rãi đi về phía ký túc xá của mình.

Khi y đến gần ký túc xá nam thì đột nhiên nghe thấy từ phía sau lưng truyền đến tiếng thở dài.

Tiếng thở dài kia lập tức khiến cơ thể Leo trở nên nặng nề hơn, y không có cách nào có thể để Draco ở một mình ở trong phòng sinh hoạt chung.

Leo chần chờ trong chốc lát rồi yên lặng xoay người đi qua.

Draco nhắm mắt lại và dựa vào trên ghế khắc hoa, hai tay duỗi ra và đặt ở trên tay vịn, khi Leo đến gần bỗng nhiên phát hiện hốc mắt của cậu đỏ hoe trên lông mi còn dính giọt nước.

Điều này khiến cho Leo cảm thấy bực bội, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy mà ta không có khóc thì rốt cuộc cậu có cái gì để khóc chứ?! Mình làm nhiều chuyện như vậy cậu không thể vui vẻ một chút sao!?

Có lẽ là do ánh mắt tức giận của y quá hấp dẫn sự chú ý của người khác nên Draco mở mắt ra và mỉm cười với Leo, còn dùng giọng mũi nhẹ nhàng nói, "Là cậu a, tại sao cậu còn chưa ngủ nữa?"

Leo mím môi không nói lời nào.

Draco khó hiểu nhìn y.

"Cậu......Cậu khóc cái gì?" Leo nghẹn thở, nhỏ giọng nói.

"......Không có gì," Draco cúi đầu lau đi vệt nước dính trên lông mi và trầm mặc trong chốc lát, "...... Tôi chỉ là, nhớ tới một người bạn."

Trái tim Leo nhảy dựng lên. "...... Người bạn gì?"

Draco mím môi, ngẩng đầu nhìn sóng nước lấp lánh trên trần nhà, ảnh ngược của sóng nước phản chiếu ở trên khuôn mặt và trong đôi mắt màu xám của cậu khiến cả người hắn giống như phát ra ánh sáng xinh đẹp mỏng manh.

"...... Người bạn tốt nhất của tôi." Draco thấp giọng nói.

"Có thể......nói cho tôi nghe một chút được không?" Leo cẩn thận hỏi, y biết rất rõ Godric là loại người sẽ yên lặng và đau khổ hơn rất nhiều nếu chỉ có một mình hắn. "...... Cậu có thể nói cho tôi nghe, tôi chắc chắn sẽ không cho người khác......"

Draco dùng đôi mắt màu xám lập lòe ánh nước, có vẻ vô cùng sáng ngời và ướt át nhìn Leo, hắn nghiêng đầu mỉm cười với Leo, "Tóc của cậu màu đen......rất giống với y."

"Tuy nhiên, cậu không phải y......" Cậu quay đầu đi và tiếp tục nhìn trần nhà, "Tôi vô cùng vô cùng quý trọng y, yêu y nhưng...... Giống như lại vô tình làm tổn thương y......" Draco tự giễu mỉm cười, "Y là một người rất mẫn cảm cho dù chỉ là một chút việc nhỏ thì cũng sẽ để ở trong lòng. Nhưng bi kịch chính là người nhà của y từ nhỏ đã dạy y cách che giấu cảm xúc của chính mình, người vừa mẫn cảm vừa sống nội tâm luôn luôn dễ dàng nghẹn đến mức bị nội thương......"

"Nhưng mà tôi vẫn luôn không thể hiểu rõ những việc nhỏ có thể lập tức vứt ra sau đầu tại sao luôn có thể tạo thành bối rối lớn như vậy đối với y. Cho nên tôi vẫn luôn không hiểu tại sao y vẫn luôn nhẫn nhịn đau khổ, tính cách của hai người chúng tôi rất không giống nhau tôi thì cho rằng nói hết tất cả phiền não chính là cách thức tỏ vẻ thân thiết với bạn bè. Ngoài ra tôi cũng muốn được bạn bè của tôi nói hết tâm sự và dựa vào tôi, chúng tôi cùng nhau chia sẻ đau khổ, cùng nhau hưởng thụ vui vẻ. Nhưng y thì không giống như vậy......" Draco nhắm hai mắt lại, "Y cho rằng yên lặng gánh vác tất cả chính là cách thức tỏ vẻ thân thiết với bạn bè, cố gắng không cho bất kỳ chuyện gì có thể làm bối rối đến bạn của y. Y hy vọng cùng nhau chia sẻ vui vẻ với bạn bè nhưng lại luôn muốn một mình gánh vác hết đau khổ. Y hy vọng có thể được dựa vào, được tin cậy nhưng lại từ chối ỷ lại vào người khác."

Leo ngơ ngác nhìn Draco. Thì ra y ở trong mắt của cậu là cái dạng này sao?

"Lần đầu tiên gặp mặt tôi đã rất chán ghét y." Trên mặt của Draco hơi hiện lên một chút ý cười, "Nhưng sau khi hiểu rõ thì y là một người rất tốt."

"Ngày mà y rời khỏi tôi cũng chính là sinh nhật của y." Nụ cười của Draco dần dần phai nhạt. "Lúc đó chúng tôi vừa cãi nhau một trận rất lớn cách đó không lâu cho nên vẫn luôn chiến tranh lạnh với nhau. Tôi cầm món quà đi tìm y để giảng hòa nhưng y cũng đã rời đi......Y để lại một bức thư rất ngắn rất ngắn chỉ có đơn giản mấy chữ, tôi không hiểu tại sao y phải rời đi chứ? Có chuyện gì có thể chặt đứt tình bạn của chúng tôi sao?"

Tay của Leo giật giật, y thử thăm dò đem tay đặt ở trên tay của Draco. Thấp giọng trả lời, "Không có."

Nhưng Draco không có nghe thấy. "...... Sau đó, tôi không bao giờ gặp lại y."

Cậu dùng sức nhắm mắt lại nhưng vẫn có nước mắt liên tục trào ra và làm ướt lông mi rất dài của y.

"Tôi đem đồ đạc trong phòng y đều dọn trở về." Draco khàn khàn nói, "Tôi mỗi ngày, mỗi ngày, đều rất nhớ y."

Leo yên lặng nắm tay cậu.

"Tôi ở chỗ này......" Draco thở dài một hơi rất dài, cố gắng che giấu tiếng nức nở, "Tôi ở chỗ này, nhưng, nhưng y lại ở chỗ nào chứ."

"Những nơi chúng tôi đã từng sống cùng nhau, khắp nơi đều không có dấu vết của y." Draco gắt gao nắm lấy tay của Leo và trong nháy mắt Leo cảm thấy hắn giống như trực tiếp nắm lấy trái tim của y, Draco gắt gao nhắm mắt lại. "Y cuối cùng, dấu vết tồn tại cuối cùng và chứng minh, hiện tại đều không còn nữa...... Nếu, nếu y biết......" Draco cắn răng, "Y khẳng định sẽ rất rất đau khổ...... Tôi chỉ tưởng tưởng đến cảnh y nhìn thấy......thi thể của nó, tôi đều có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của y, vẻ mặt vô cảm vẻ mặt yên lặng nghẹn thành nội thương. Nhưng, nhưng hiện tại tôi đã không có cách nào để đi an ủi y...... Muốn làm sao có thể khiến y lại một lần nữa vui vẻ lên?"

Draco bắt đầu nói năng hơi lộn xộn, "Tuy nhiên, có lẽ y cũng sẽ không biết...... Bởi vì, bởi vì, y đã không còn nữa a."

Leo cảm thấy cánh tay bị cậu nắm đang bắt đầu cảm thấy tê dại, một loại cảm giác đau âm ỉ từ ngực của y truyền xuống toàn thân, "Vậy nếu, y đã trở lại......cậu sẽ vui vẻ sao?"

Giọng nói của Leo quá nhỏ nên Draco giống như không có nghe thấy, hắn nhắm mắt lại cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình và không nói gì hết.

Leo ngẩng đầu lên và nhìn khuôn mặt Draco, "Nếu, y đã trở lại, cậu vui vẻ không?"

Draco vẫn không nói gì và lúc này Leo mới phát hiện ra bình rượu đặt ở bên chân cậu —— Draco giống như nhắm mắt lại và dần dần chìm vào giấc ngủ.

Tay của Draco dần dần mất hết sức lực, Leo thử rút tay ra và đặt ở trên của Draco.

Draco không có phản ứng, khuôn mặt của Leo chậm rãi trở nên mềm mại hơn, "Ngu ngốc."

Y nói. "Mình mới không cần cậu an ủi."

Nhưng y cũng nở nụ cười.

Chỉ cần có cậu ở đây, cậu phải nhớ rõ về mình...... Chỉ cần cậu còn coi trọng mình......

Đau khổ là cái gì. Có thể ăn sao.

Y lật tay Draco lại và đem tay của mình, năm ngón tay của mình và năm ngón tay của Draco nắm chặt vào nhau.

Cái động tác này khiến y hơi căng thẳng nên trên mặt hơi đỏ lên giống bị sốt vậy.

Y thử dùng sức một chút gắt gao nắm chặt tay Draco, lòng bàn tay của y dán chặt vào lòng bàn tay của Draco.

Nhiệt độ cơ thể của Draco rất cao, độ ấm từ lòng bàn tay truyền đến khiến tim Leo nóng lên giống như đang bị thiêu cháy vậy.

Bỗng nhiên tay Draco giật giật và Leo vội vàng giương mắt nhìn lên, Draco cau mày và híp mắt lại mơ mơ màng màng nhìn y, "...... Cậu?"

Cậu mơ hồ nói cái gì đó rồi dùng một cái tay khác che cái trán lại, dường như muốn rút bàn tay đang được Leo nắm lấy ra nhưng mà Leo đang gắt gao nắm chặt lại. Thậm chí y giống như bị cái mê hoặc bỗng nhiên có một cảm xúc xúc động toát ra từ tận đáy lòng khiến y chậm rãi dựa sát vào gương mặt của Draco.

Y quả thật không dám nhìn vẻ mặt của Draco cũng không dám nghĩ đến việc rốt cuộc là hắn còn choáng váng hay là đã tỉnh táo. Y dán môi mình lên trên má của Draco và cảm thấy một cảm giác mềm mại, Draco giống như uống quá nhiều rượu nên gương mặt đỏ lên. Leo cố gắng khống chế bản thân mình và đem gương mặt của mình dán vào trên má của Draco, thân nhiệt của Draco khiến toàn thân của y nóng lên.

Thật vất vả y mới lấy hết can đảm nâng đôi mắt nhìn lên thì thấy Draco đã sớm nghiêng đầu sang một bên và ngủ rồi.

Leo thở một hơi rất dài nhẹ nhõm.

Y cẩn thận kéo ra khoảng cách và cẩn thận quan sát Draco. Tình cảm kích động nào đó ở trong lòng khiến y vừa vui vẻ vừa đau buồn.

"Godric a......" Leo thở dài một hơi rất dài, "Thích cậu thật sự rất mệt a, ngoại trừ mình thì còn ai có chịu đựng được chứ?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net