CHƯƠNG 76: TÔI KHÔNG MUỐN KẾT HÔN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDITOR: YUKI NGÂN HÀ


Ngày hôm sau, thời tiết sáng sủa, ánh nắng tươi sáng, làn gió nhẹ dễ chịu nhẹ nhàng thổi qua.

"Là thời tiết lý tưởng nhất để thi đấu Quidditch!" Ở trên bàn cơm nhà Gryffindor, Wood vừa nhiệt tình hào hứng nói vừa cho thêm rất nhiều món trứng xào vào dĩa của mỗi người đội viên. "Harry, tỉnh lại nhanh lên, em cần phải ăn xong bữa sáng."

Harry miễn cưỡng mỉm cười với Wood.

Mấy tháng này ở dưới sự cổ vũ của Ron, Harry đã thử kéo gần một chút quan hệ với Ginny. Tuy nhiên giai đoạn hiện tại Ginny còn không thể nói chuyện thật tốt với cậu, hoàn toàn không thể tiếp tục giao lưu nên Harry đành phải án binh bất động. Thường thường thử dùng lý do "ngẫu nhiên gặp được", để chào hỏi với cô nàng và hy vọng cô nàng có thể nhanh chóng làm quen một chút.

Gryffindor lập tức truyền ra lời đồn Harry giống như đang theo đuổi Ginny Weasley, và lời đồn này giống như làm sinh hoạt của Ginny trở nên khó khăn một chút, bởi vì các học sinh nam luôn luôn lấy nàng ra để nói giỡn mà các học sinh nữ thì ẩn ẩn bài xích cô nàng.

Chuyện này làm Ron rất bực bội, "Đương nhiên, mình không phải nổi giận với cậu." Ron nói với Harry, "Nhưng mình không hiểu! Cậu và Draco không phải đang làm cùng một chuyện sao?!"

Đúng vậy, đương nhiên rồi. Từ sau sự kiện trưởng thành sau một đêm, thì Draco thường thường xuất hiện và lắc lư xung quanh Leo. Sau đó mỗi lần gặp được thì đều thân thiện chào hỏi với y —— nhưng ai sẽ đi nghi ngờ thủ tịch Slytherin được hoan nghênh nhất sẽ đi theo đuổi một chàng trai chứ!?

Đặc biệt tương phản với Ginny bị cô lập ở Gryffindor, bọn học sinh Slytherin cho rằng Leo rất được Draco coi trọng nên sôi nổi biểu lộ thiện ý với y —— được rồi, nói là nịnh bợ thì khả năng có chút quá mức, tuy nhiên so với lúc trước thì Leo trở thành củ khoai lang chạm vào là bỏng tay của Slytherin.

"Bởi vì cậu ấy không phải đang theo đuổi." Sau khi Blaise nghe được cách nói này của Ron và dùng lời lẽ chính đáng để đáp trả lại, "Cậu ấy chỉ muốn thí nghiệm một chút rốt cuộc thì cảm giác của cậu ấy đối với Leo là cái gì!"

"Ồ? Vậy kết quả thí nghiệm bốn tháng của cậu ấy là cái gì?!" Ron không nhượng bộ chút nào.

"Draco nói hiện tại còn chỉ dừng lại ở giai đoạn chào hỏi, còn chưa có thâm nhập ở chung nên không thể đưa ra kết luận gì được." Theodore thở dài, "Cậu ấy trông giống như nhất định phải hiểu rõ mới được, rốt cuộc cái giấc mơ khác với người thường và trái với thế giới quan của cậu ấy kia đã làm cậu ấy trưởng thành sau một đêm là chuyện như thế nào chứ."

"Mình dám cá là từ đây cậu ấy đã mở ra cánh cửa của một thế giới mới!" Harry khẳng định nói.

"Cậu lại nói! Cậu lại nói! Cậu lại nói tiếp nữa thì đừng có mà sao chép luận văn độc dược của tôi!" Theodore phát điên lên và đoạt lấy tấm da dê của mình lại.

"Cậu lại đoạt! Cậu lại đoạt! Cậu lại đoạt nữa thì sau này đừng có sao chép bài tập bùa chú của tôi!" Harry vội vàng viết xong dấu chấm câu cuối cùng và ngửa mặt lên trời hoan hô một tiếng, "Hoàn thành!!"

Hồi ức đã kết thúc.

Harry và Ron, Hermione cùng nhau rời khỏi Đại Sảnh Đường và đi thu thập vật phẩm thi đấu, 11 giờ bọn họ cùng nhau đi về phía sân cỏ.

Đội viên đi về phía sân thi đấu trong tiếng hoan hô rung trời. Oliver Wood bay lên trời và làm nóng cơ thể bằng cách bay quanh các cột khung thành.

Bà Hooch phóng mấy trái bóng ra. Đội viên đội Hufflepuff mặc quần áo màu vàng nhạt, giờ phút này họ đang tụ tập lại với nhau và nắm chặt một phút cuối cùng trước khi thi đấu để thảo luận chiến thuật.

Harry híp mắt quét nhìn chỗ ngồi của hai Nhà Gryffindor và Slytherin, muốn trước khi thi đấu tìm được tung tích của Draco. Tuy nhiên cậu không có nhìn thấy mái tóc màu bạch kim —— được rồi, Draco giống như rất ít khi tới xem thi đấu Quidditch, điều này khiến cho cậu có chút thất vọng.

Bà Hooch huýt gió một tiếng, Harry đành phải cưỡi lên cái chổi bay và nhanh chóng bay lên không trung.

Chiến thuật của đội Hufflepuff thiên về phòng thủ và tấn công, trong khi Gryffindor dựa vào khí thế mở màn để tăng vọt tinh thần chiến đấu.

Harry ở trên không trung và nhìn xuống toàn bộ sân bóng, ý định tòm được tung tích của trái Golden Snitch.

Alice ngồi ở trong phòng sinh hoạt chung không một bóng người và ngửa đầu nhìn trần nhà một cách ngây ngốc, giống như đôi mắt của nàng có thể xuyên thấu qua Hồ Đen trên phòng sinh hoạt chung nhìn thấy được trái Golden Snitch trên sân bóng Quidditch vậy.

Trận đấu Quidditch —— đương nhiên rồi, nàng đương nhiên vẫn giống như đời trước yêu thích nó một cách nhiệt liệt —— nhưng tên Harry Potter đáng chết kia ở đó ——

Hừ, nàng cũng sẽ không thừa nhận nàng sợ hãi gặp cậu ta, nhưng nàng thật sự không muốn xuất hiện ở trước mặt cậu ta —— có khả năng sẽ nghe được tiếng cười nhạo và châm chọc của đầu sẹo —— nếu đầu sẹo đem chuyện nàng biến thành con gái lan truyền ra ngoài, hoặc là dùng nhược điểm này để giễu cợt nàng —— nàng không muốn tự mình rước lấy nhục.

Từ sau khi đầu sẹo biết được thân phận của nàng, không có lúc nào nàng không bị vây quanh bởi sự sợ hãi. Mỗi lần khi qua chỗ nào có nhiều người, nàng đều nhịn không được cảm thấy rằng những đó đang chỉ trỏ và nghị luận sôi nổi về nàng.

Đầu sẹo đâu có nghĩa vụ gì để bảo vệ bí mật của nàng đâu? Ngay từ đầu bọn họ chính là đối thủ một mất một còn —— ngoài ra, ngoài ra...... Nàng từng đưa Tử Thần Thực Tử vào trường học và giết chết Dumbledore ——

Đầu sẹo hận không thể lập tức giết chết nàng —— tại sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy chứ!?

Alice càng nghĩ càng sợ hãi.

Ở sau khi cấm Alice không được sử dụng quá nhiều sáp vuốt tóc và quấn ngực, bóng dáng từ phía sau của Alice nhìn qua càng ngày càng giống của Draco. Nhưng nhìn từ phía trước, bọn họ khác nhau càng ngày càng rõ ràng, khuôn mặt của Draco thiên về lạnh lùng và đẹp trai thì khuôn mặt của Alice càng thêm ôn hòa và tinh xảo.

"Anh đoán em sẽ không đi xem Quidditch, tuy nhiên anh còn nghĩ rằng em sẽ đi thư viện làm bài tập đó." Cánh cửa phòng sinh hoạt chung nhỏ mở ra, Draco bước vào từ ngoài cửa.

Alice bực bội nhăn lông mày lại, đứng lên muốn về phòng của mình.

"Chúng ta không thể ngồi xuống và nói chuyện một cách yên bình với nhau sao?" Draco gọi Alice lại, "Mấy tháng gần đây em ngoại trừ xuất hiện ở phòng học khi đi học hoặc là đi đến thư viện, thì chính là ở trong phòng không chịu ra."

Alice không kiên nhẫn xoay người và ôm hai tay lại, "Tôi không cho rằng —— có cái gì để nói."

Draco chậm rãi đến gần, Alice cũng không có lộ ra tư thế phòng bị, tuy nhiên Draco vẫn dừng lại ở phạm vi cách Alice khoảng năm bước chân.

"Anh là anh trai của em. Chăm sóc em là trách nhiệm của anh, giống như em...... Em nhỏ hơn so với anh, nên em có quyền tùy hứng." Draco vốn dĩ muốn nói là em gái, nhưng cậu biết Alice hy vọng bản thân là con trai nên cậu đành phải nói một cách mơ hồ. Cậu nhẹ nhàng nói tiếp, "Chúng ta là huyết mạch tương liên, có rất nhiều chuyện, em đều có thể nói cho anh biết, anh vĩnh viễn đều sẽ không làm tổn thương em, có biết không?"

Nhưng cách nói mơ hồ của cậu khiến Alice cảm thấy bực bội.

"Tôi chán ghét anh nói cái từ 'em gái' này, nhưng tôi cũng chán ghét cách nói mơ hồ này của anh —— nó giống như tôi làm chuyện gì khiến người khác không thích vậy." Alice mím chặt môi lại. "Nói đi, anh muốn hỏi cái gì?"

"Uh......" Draco cẩn thận nhìn cô nàng, "...... Em cảm thấy, con gái với con trai ai thích hợp để cùng nhau vượt qua quãng đời còn lại?"

Alice sửng sốt một chút.

"Anh không có phản đối tình yêu đồng tính." Draco vội vàng giải thích, "Tuy nhiên, hai người con gái luôn luôn nhận được càng nhiều áp lực hơn...... Có lẽ em sẽ càng khó khăn vất vả hơn......"

"Ai là đồng tính chứ!?" Alice bực bội mặt đỏ lên, trừng mắt nhìn Draco, "Con gái chẳng lẽ không tốt hơn rất nhiều so với con trai sao?! Chẳng lẽ chuyện này không bình thường sao!?"

Draco chớp chớp mắt, "...... Đối với con trai mà nói thì rất bình thường...... Tuy nhiên...... Chính là...... Alice em là một cô gái a......"

Alice lạnh mặt, "...... Cái này tôi biết!"

"Uh...... Vậy, con gái, ý anh là, đa số con gái —— mặc kệ các nàng ưu tú cỡ nào hoặc bình thường cỡ nào —— nhưng là, các nàng không phải đều gả cho một người đàn ông sao —— em cảm thấy sao?" Draco lo lắng nhìn vẻ mặt của Alice, "Không phải anh muốn can thiệp cuộc sống của em, cũng không phải có ý kiến gì đối với tình yêu đồng tính, nhưng là...... Nhưng là......"

Alice nhìn cậu bằng vẻ mặt vô cảm.

Draco thở dài, "Được rồi, nếu em thật sự cảm thấy con gái tốt hơn so với con trai, anh đương nhiên sẽ duy trì em, tuy nhiên em tính toán muốn nói với ba mẹ như thế nào?"

"...... Tên khốn kia —— Tom......" Alice cắn răng nói, sắc mặt của nàng tái nhợt một chút, "Được rồi, kẻ thần bí, hắn ta đều nói anh biết cái gì rồi?"

"...... À, hắn ta nói nguyện vọng của em là muốn biến thành một người con trai." Draco xóa đi những từ ngữ khác có thể khiến Alice cảm thấy tự ti và lo lắng nói.

"Vậy hắn thật đúng là người bạn tốt giữ kín như bưng." Alice mỉm cười châm chọc, "Từ trước tới nay tôi đều không nghĩ thích con trai, nhưng hiện tại tôi cũng không nghĩ thích con gái! Tôi muốn biến thành con trai không có quan hệ gì với tính hướng của mình!"

"Ồ......" Draco chần chờ một chút, "Tại sao em, muốn trở thành một người con trai?"

Alice không nói lời nào.

"Được rồi, không muốn nói cũng không sao hết, mỗi người đều có một ít bí mật của riêng mình." Draco miễn cưỡng mỉm cười, cậu cảm giác có một khoảng cách khác nhau rất sâu rất to lớn giữa cậu và em gái của mình —— trong lòng cậu thật sự rất mệt mỏi khi có một cô em gái có tâm tư khó lường lại vẫn luôn ở vào độ tuổi phản nghịch mẫn cảm phản nghịch kỳ mẫn cảm......

"Tôi không muốn kết hôn." Alice bỗng nhiên nói chuyện, nàng cắn răng tìm được một cái lý do sẽ không bại lộ ra chuyện bản thân mình đã từng là một người con trai, sẽ không bại lộ ra chuyện bản thân mình từng là người thừa kế duy nhất của gia tộc Malfoy, sẽ không bại lộ ra bản thân mình từng được gọi là Draco. Cũng đủ khái quát hết tất cả bí mật không thể mở miệng, nói tóm lại ở người khác nhìn ra thì lý do này vô cùng nguyên vẹn —— nàng một chút cũng không muốn bị bại lộ rồi bị người khác xem như là quái vật dị loại nam không ra nam,bnữ không ra nữ, "Tôi không muốn sau khi trưởng thành tìm người nào đó để yêu nhau thì cần phải tốt nghiệp từ nhà Slytherin hoặc Ravenclaw, để gia tộc cường thịnh thì mặc kệ yêu hay không yêu chỉ cần thích hợp thì phải ra tay giành kết hôn trước với người khác. Cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc thì còn không thể tùy tiện ly hôn, sau khi kết hôn thì ngoại trừ tụ hội thì chính là đi dạo phố, chỉ có thể ngây ngốc ở trong nhà chỗ nào cũng không thể đi được —— giống như ngươi một người con trai sau này trưởng thành thì nhất định phải thừa kế gia tộc Malfoy đương nhiên sẽ không hiểu được nỗi khổ của con gái! Mặc kệ cha mẹ cỡ nào yêu thương con gái nhưng sẽ quan tâm nhiều giống như con trai vậy, bởi vì con gái sinh ra là để sau khi trưởng thành trở thành hàng hóa để gả đi ra ngoài để duy trì mối quan hệ thân thiện của các gia tộc!!"

Alice trừng mắt nhìn Draco, "Hiện tại anh hiểu rõ chưa!?"

Draco chớp chớp mắt, nhất thời không phản ứng lại kịp, "...... Vậy em muốn tìm một chồng tốt nghiệp từ Gryffindor?"

Alice tức giận cầm cái gối và ném thẳng vào mặt Draco.

"Cút!"

Nàng bực bội đi về phía phòng của mình.

Đây là khoảng cách thế hệ của một ngàn năm trước và sau —— ở một ngàn năm trước, con gái dùng để liên hôn, con trai dùng để kế thừa quả thật là chuyện thiên kinh địa nghĩa —— (thiên kinh địa nghĩa: cái lẽ rất đúng xưa nay, không có gì phải nghi ngờ)

Nhưng, nếu Alice là bởi vì cái này mà cảm thấy đau khổ......

Draco cầm lấy cái gối và hô to về phía phòng của Alice, "Vậy không gả a! Cứ ngốc ở trong nhà cũng không phải về sau anh không nuôi em —— đừng nóng giận nha Alice ——"

Nhưng nó dường như cũng không làm Alice cảm thấy tốt hơn chút nào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net