CHƯƠNG 78: HOÀNG HÔN Ở TRÊN THÁP THIÊN VĂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDITOR: YUKI NGÂN HÀ


Harry đương nhiên không có khả năng ngây ngốc nhảy trở về tháp Gryffindor, cậu quăng cho chính mình một cái bùa kết thúc.

Ngày hôm sau, Harry thấy Narcissa gửi cho Alice một gói đồ hoa lệ —— đó là một bao lớn có chứa áo ba lỗ màu hồng phấn với những họa tiết đáng yêu. Ngoài ra bà còn gửi cho Draco một lá thư dài, nói cho cậu biết tuổi dậy thì của con gái vô cùng quan trọng, nhất định phải chăm sóc tốt cho Alice.

Sau khi Alice thử tiếp xúc một chút với Astoria, thì phát hiện mình hoàn toàn không thể giao lưu với cô ấy —— cô ấy nói ba câu thì nhắc tới Draco, điều này khiến cho Alice cảm thấy rất bực bội.

Mà càng làm cho nàng bực bội hơn chính là, nàng không thể không mặc những chiếc áo ba lỗ đáng yêu màu hồng phấn được Narcissa gửi tới, cũng may lúc trước nàng có khoảng thời gian quấn ngực nên cũng không có cảm thấy không quen, chỉ là tâm lý rất không thoải mái dẫn tới tính tình của cô nàng rất nóng nảy.

Mấy ngày nay, Leo rốt cuộc chậm rãi hòa nhập vào học viện Slytherin, ngẫu nhiên y và Draco có thể ở riêng với nhau và nói một ít gì đó.

Sau khi biết kỳ thi cuối kỳ được diễn ra vào ngày 1 tháng 6, Hermione rất nhanh đã tiến vào trạng thái căng thẳng. Gryffindor đã xác nhận có thể nhận được cúp Quidditch, tuy nhiên có thêm Leo một tên yêu nghiệt ngàn năm nên đá quý của Slytherin tăng trưởng với xu thế càng thêm khủng bố —— không hề nghi ngờ là cúp học viện đã được Slytherin thu vào trong túi, đương nhiên rồi, lúc này không còn lạc hậu ở phía sau nữa.

Gần đây quan hệ của Ron và Hermione rất căng thẳng, bởi vì Hermione không quen nhìn bộ dáng cà lơ phất phơ của Ron khi ngày thi đã sắp tới.

Ron cũng rất bực bội, cậu cảm thấy mặc kệ cậu làm như thế nào thì Hermione vẫn như cũ cảm thấy cậu làm không được tốt.

Khi ba người bọn họ lại hẹn ôn tập cùng nhau ở trong thư viện, Hermione và Ron lại cãi nhau lần nữa.

Harry thở dài một hơi rất dài, Hermione hất cặp sách cầm mấy quyển sách lên và bỏ đi, Ron tức muốn hộc máu đuổi theo.

Harry nhìn bóng dáng của bạn tốt, bỗng nhiên không còn xác định là Ron và Hermione cuối cùng sẽ ở bên nhau.

Hermione là một cô gái tốt, đây là chuyện không thể phủ định. Nhưng cô gái tốt này không có trải qua suy sụp của quỷ khổng lồ, lại bởi vì sợ hãi cô ấy có nguy hiểm nên rất nhiều chuyện ở đời trước Ron đều giúp cô ấy tránh đi. Điều đó đồng nghĩa với việc tích cách của cô ấy vẫn còn ngây thơ hồn nhiên và quá cứng rắn. Harry nhớ đến kiếp trước trải qua rất nhiều cuộc phiêu lưu nguy hiểm mới khiến cô ấy phát hiện ra những ưu điểm của Ron —— nhưng một đời này, Ron không phải là cái người đã trải qua đủ loại nguy hiểm với cô ấy, đồng bọn và bạn bè có thể gửi gắm cả mạng sống. Ron đối với Hermione mà nói, chẳng qua chỉ là một người theo đuổi bình thường —— thậm chí còn có chút lì lợm la liếm.

Hermione và Ron đã lâu đều không có trở về, Harry lại đợi trong chốc lát nhưng vẫn không thấy Ron trở về, cậu vội vội vàng vàng đóng sách lại, cầm lên cặp sách Ron để lại và đi ra ngoài tìm Ron.

Sau tiết học độc dược, Blaise chậm rãi đi lên trên tháp thiên văn —— hắn chọn học lớp bói toán nên trước tiên đi lên đây để làm quen với con đường nhỏ này, để đề phòng học kỳ sau không có đi lạc đường.

Tháp thiên văn rất cao, ngoại trừ khi đi học thì có rất ít người. Khi Blaise bò lên tới đỉnh tháp thì tình cờ là hoàng hôn và những đám mây trên không trung đều được nhuộm thành một màu đỏ cam.

—— Trong nháy mắt kia, hắn thiếu chút nữa cho rằng đầu tóc đỏ tươi kia cũng là kiệt tác của hoàng hôn.

"Weasley?" Blaise nhướng mày, "Cậu ở đây làm cái gì?"

Ron ngồi dưới đất dựa lưng vào vách tường, gục đầu xuống giống như không còn hồn phách, hoàng hôn bao phủ từ phía sau lưng cậu giống như đang âm thầm dịu dàng an ủi cậu.

Cậu nghe thấy giọng nói của Blaise, uể oải ỉu xìu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó lại cúi đầu xuống một cách bơ phờ. "Không có việc gì."

"...... Dùng vẻ mặt kia của cậu nói với tôi là không có việc gì, cậu đang lừa ai đây?" Blaise cười nhạo một tiếng.

"Lừa cậu." Ron nói một cách yếu ớt, "Cậu có thể để tôi yên tĩnh một lát được không?"

Blaise đạp Ron một chân, "Rốt cuộc làm sao vậy có chuyện thì cứ nói ra? Cậu là một đứa con trai đừng có làm ra vẻ yếu đuối giống như con gái có được không hả? Hoàng hôn trên tòa nhà hình tháp, thiếu niên xinh đẹp cô đơn —— cậu tốt xấu gì cũng dính được một chút đẹp mà?"

Ron bực bội ngẩng đầu trừng mắt nhìn Blaise, "Cậu đẹp là được rồi!"

"Ừ, cậu còn rất tinh mắt đó." Blaise vừa lòng gật gật đầu, hắn đem cặp sách đặt ở một bên và ngồi xuống bên cạnh Ron, "Ai, vì thể hiện tinh thần liên minh Gryffindor Slytherin, tôi cũng không thể mặc kệ một Gryffindor ủ rũ bơ phờ. Lỡ như sau khi tôi rời đi, bỗng nhiên có người nói với tôi là Ron Weasley nhảy lầu nha, tôi không muốn trở thành người cuối cùng gặp cậu đâu."

Ron trợn trắng mắt đối với Blaise.

"Ý tôi muốn nói là, cậu tốt xấu gì vẫn luôn là người tôi muốn đánh bại, có thể hay không đừng làm ra bộ dáng giống như trên đời này không còn gì vui nữa? Cậu làm tôi cái người thách đấu cậu 72 lần và thua cậu hết 72 lần ở chỗ nào hả? Rốt cuộc làm sao vậy?" Blaise dùng khuỷu tay chọc chọc Ron, "Cậu chắc không phải là thất tình chứ?"

Ron vùi đầu vào đầu gối, "Không liên quan chuyện của cậu."

"Là Hermione Granger?"

"......"

"Đó là Ginny Weasley?"

Ron ngẩng đầu lên, cậu tức giận nói, "Đừng nói nhảm nhí nữa!"

"Đó chính là Hermione Granger." Blaise kéo cặp sách của mình qua và lục lọi gì đó, "Nói như vậy, hẹn ước bốn năm của hai người đã mất đi hiệu lực?"

"...... Cô ấy nói, chúng tôi không thích hợp." Ron rầu rĩ không vui nói, "Thì không cần lại lãng phí thời gian của nhau."

Blaise rốt cuộc tìm được đồ vật mà mình muốn tìm, hắn lấy ra một cuốn vở phác họa và một cây bút chì, đứng dậy và ngồi xuống ở đối diện Ron.

"Chà, cô gái kia luôn luôn rất thông minh." Blaise híp mắt nhìn đám mây xinh đẹp ở phía chân trời, mở ra cuốn vở phác họa và cúi đầu bắt đầu vẽ lên.

Ron nghe thấy âm thanh sàn sạt của bút vẽ, cậu bực bội ngẩng đầu lên, "Này! Cậu không phải là nên an ủi tôi sao?"

"Ha? Ai nói?" Blaise đem tầm mắt từ không trung chuyển qua trên mặt Ron, "Vì thể hiện tinh thần liên minh Gryffindor Slytherin, tôi không phải đều ngồi xuống cùng với cậu sao, nhưng —— nếu muốn nói an ủi cậu, còn không bằng ta đem thời gian đó đi vẽ tranh thì hơn."

Ron tức giận trừng mắt nhìn Blaise, "Chẳng lẽ cậu chưa bao giờ thất tình sao?"

Blaise nhìn thẳng vào Ron, "Tính cho tới hiện tại thì, không có."

Ron nghiến răng nghiến lợi, "Những học sinh nữ đó chỉ biết xem vẻ bề ngoài! Chỉ cần trông đẹp trai, các cô ấy đều không hề quan tâm tích cách của người đó xấu xa đến mức nào!"

Blaise hơi hơi mỉm cười, "Cảm ơn cậu đã khen tôi đẹp trai."

Ron bực bội và lại cúi đầu xuống.

"Này." Blaise kêu một tiếng.

Ron không kiên nhẫn ngẩng đầu, "Cái gì?"

"Cười một cái." Blaise cầm bút, mắt mang theo ý cười nhìn Ron.

"Hả?!" Ron kinh ngạc nhìn hắn, "Cười làm gì? Này! Tôi vừa mới thất tình đó!"

"Tôi biết a, nhưng cậu xụ mặt cũng là thất tình, cười cũng là thất tình, vậy cười tương đối tốt hơn đi?" Blaise khoanh chân lại và nhìn Ron với vẻ mặt nghiêm túc.

"Cười không nổi!" Ron tức giận nói, "Giống tên khốn chưa từng thất tình như cậu làm sao có thể biết được cảm nhận hiện tại của tôi!"

Blaise rũ mắt suy nghĩ trong chốc lát, "Có lẽ, xuất hiện trong tưởng tượng đi."

"Cậu lại chưa bao giờ thất tình." Ron ngẩng đầu lên nhắm hai mắt lại, giống như lười nói nhiều lời với Blaise.

Âm thanh vẽ tranh sàn sạt lại vang lên, "Nhưng......" Âm thanh sàn sạt gừng một lúc, "Tôi cũng thích một người a."

Ron tiếp tục nhắm mắt lại, không nói gì, hiện tại tâm trạng của cậu rất tuyệt vọng —— cậu không hiểu, tại sao sẽ không thích hợp với nhau? Tại sao sẽ không thích hợp chứ? Không thích hợp ở chỗ nào?! Căn bản không có khả năng không thích hợp a!?

"Người kia —— không có khả năng ở bên nhau cùng với tôi." Blaise vừa vẽ, vừa nói, "Bởi vì, người kia......đã có người mình thích. Rất thích, rất thích, rất thích người đó."

Ron mở mắt, "Cậu không phải nói cậu chưa bao giờ thất tình sao?"

"Bởi vì tôi không có tỏ tình a, tôi sẽ không ngây ngốc xông lên giống như cậu rồi lại chờ bị từ chối." Blaise híp mắt nhìn Ron, với vẻ mặt chế nhạo. "Nếu không có đáp ứng ngay lập tức, thì đó chính là một loại từ chối đối với bản thân."

Ron mặc kệ hắn. "Hừ, nói giống như chính mình ghê gớm lắm vậy. Tốt xấu tôi còn dũng cảm tỏ tình đâu, còn cậu thì sao?"

"Tôi không phải nói sao, người kia đã có người mình thích —— có lẽ, nói không chừng là yêu người đó." Blaise tự giễu cười.

"Thật tò mò không biết là cô gái nào, vậy mà có thể được cậu yêu thầm." Ron mở to hai mắt và nhếch miệng cười nói, "Slytherin chỉ thích thiếu niên xinh đẹp Draco nha, đại thiếu gia kiêu ngạo rất khó lấy lòng."

Blaise cúi đầu mỉm cười, tiếp tục vẽ tranh.

"Ai, tại sao cậu lại thích cô gái kia chứ?" Ron tìm được một phương pháp tốt có thể dời đi lực chú ý của mình.

Blaise rũ đôi mắt xuống suy nghĩ một lúc, "Người kia......thời điểm chiến đấu, vô cùng loá mắt."

"Chiến đấu?" Ron lập tức hứng thú, "Là GS?"

Blaise mỉm cười nhìn Ron, "Cậu đoán thử xem?"

"Không phải?"

"Cậu lại đoán tiếp đi?"

"...... Không đoán." Ron hừ một tiếng, lại chưa từ bỏ ý định nói một lần nữa, "Chắc chắn là GS."

Blaise cười tủm tỉm nhìn Ron. "Cậu nói vậy thì là vậy."

Hắn cúi đầu vẽ thêm vài nét bút, "Sao rồi, hiện tại còn buồn nữa không?"

Ron thở dài, "Khá hơn nhiều." Cậu ngẩng đầu nhìn không trung, "Có người nói chuyện quả nhiên tâm trạng tốt hơn nhiều......"

"Vậy thì," Blaise dừng bút lại, "Cậu muốn từ bỏ Granger?"

"Ha? Tại sao chứ?" Ron không thể hiểu được nhìn Blaise, "Chỉ là cãi nhau mà thôi, khi tức giận thì lời nói nào cũng có thể nói ra, Hermione sẽ không bao giờ từ chối tôi đâu."

Blaise trầm mặc trong chốc lát, "Vậy sao. Vậy cậu thật đúng là si tình."

Ron cười khúc khích, "Bởi vì Hermione rất tốt. Ai, cậu lại nói tiếp về người con gái mà cậu thích đi?"

Blaise nhắm mắt lại ngạo mạn quay đầu đi, "Chuyện này lại không liên quan gì đến cậu." Hắn nhìn chằm chằm Ron, "Cậu nói một chút đi tại sao cậu lại thích Granger?"

Ron gãi gãi đầu, "Hermione a...... Mình cũng không biết...... Có lẽ là bởi vì mỗi ngày đều ở bên nhau, nên thích từ lúc nào cũng hề hay biết đi? Tôi nói với cậu nha, tuy rằng nhìn không ra được nhưng thật ra là cô ấy thích tôi trước đó."

Blaise dừng một chút, "Cô ấy còn rất tinh mắt." Hắn nói thêm, "Phải có ánh mắt rất tốt mới nhìn thấy được vẻ đẹp bên trong tâm hồn của cậu."

"...... Này! Tôi trông cũng được lắm có biết hay không hả!!" Ron bực bội nói, "Bà con bạn bè nhà chúng tôi đều nói tôi rất đáng yêu!!"

"Phốc." Blaise mỉm cười đứng lên, "Nói chung khi người khác không biết khen cậu như thế nào, thì sẽ khen cậu lớn lên rất đáng yêu."

Hắn cúi đầu xé tờ giấy vừa mới vẽ xong xuống, cầm cặp lên và vác qua vai, "Vậy thì, tôi phải đi, cậu cũng trở về sớm một chút đi, sau khi trời tối nơi này sẽ tối đen."

Hắn đem tờ giấy kia đưa cho Ron, "Tặng cho cậu. Hẹn gặp lại."

"Ồ, cảm ơn. Hẹn gặp lại." Ron nhìn theo bóng dáng màu đen của Blaise biến mất ở chỗ rẽ cầu thang, lúc này mới cúi đầu lật xem tờ giấy, sau đó cậu ngây ngẩn cả người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net