CHƯƠNG 90: TÔI KHÔNG SỢ HÃI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDITOR: YUKI NGÂN HÀ


"Bay đi xa như vậy bằng chổi bay thì rất quá sức, có đúng hay không?" Khi bọn họ đáp xuống mặt đất, hầu như là lăn xuống từ trên chổi, Austin ngoan ngoãn bay xuống dưới và đứng ở bên người bọn họ.

Bọn họ nằm ở trên mặt đất ẩm ướt lạnh lẽo, ngón tay đều lười động đậy dù chỉ là một chút, Draco không vui mà oán giận, "Có lẽ mình nên mượn ô tô bay của nhà Ron?"

Tay chân Harry không còn sức lực, giọng điệu suy yếu, "Chúng ta như bây giờ là đi cứu Leo không được rồi, mình cảm thấy nếu mình muốn động đậy thì chỉ còn cách bò thôi."

Draco thở hổn hển, từ bên trong túi áo móc ra hai lọ độc dược có màu vàng nâu, "Độc dược khôi phục thể lực cao cấp —— vì để ngừa vạn nhất mang theo —— nói thật mình rất ghét cái hương vị kia —— đủ ghê tởm."

Cậu ta đưa một lọ cho Harry sau đó bóp mũi rót hết vào miệng, sắc mặt tái nhợt của cậu bỗng nhiên trở nên đỏ bừng, ngón tay gắt gao nắm lấy mặt đất trông giống như đang bị đè nén bởi cơn đau. Draco cau mày, ngũ quan vặn vẹo và mím chặt miệng lại, sau khi lỗ tai của cậu phun ra một làn khói màu vàng thì thân thể Draco rốt cuộc chậm rãi thả lỏng lại, khi khôi phục bình thường cậu mở mắt ra và nói một cách suy yếu, "Không biết vị bậc thầy nào có thể cải tiến một chút hương vị của độc dược nữa?"

Cậu nhảy dựng lên từ trên mặt đất, thoạt nhìn khôi phục tinh thần, thần thái sáng láng nhìn Harry, "Đến đây đi, Harry, nhắm mắt lại, lập tức thì tốt rồi!"

Harry thật sâu hít vào một hơi, học theo bộ dáng của Draco, bóp mũi và nhắm chặt mắt lại, rót hết vào miệng. Cậu cảm nhận được chất lỏng trượt vào dạ dày, lập tức trong thân thể giống như toát ra một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt và rất rất nóng. Harry thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, cậu có ảo giác trong cơ thể cậu có một loại lửa cháy muốn đem cậu bỏng cháy thành một đống tro tàn —— ngay khi cậu sắp không chịu nổi nữa, hơi nóng cháy bỏng giống như tìm được lối ra, sau nó nó mạnh mẽ đi ra ngoài thì cậu lập tức cảm thấy toàn thân đều tràn ngập sức lực.

Harry đứng lên và đổ mồ hôi đầy đầu, "Mình dám cá cái thứ này không thể uống nhiều."

"Cậu nói đúng, tuy nhiên hiện tại tình huống đặc thù." Draco vỗ vỗ bả vai của Harry, "Chúng ta tiếp tục đi thôi."

Bọn họ lại một lần cưỡi chổi bay bay lên, lúc này, không trung vậy mà bắt đầu từ từ

đổ mưa ——

"Thoạt nhìn nước Đức không lớn hoan nghênh chúng ta." Draco bực bội nói, "Bị nước dính ướt sẽ ảnh hưởng đến hạn sử dụng áo choàng tàng hình của mình." Harry hoảng sợ nhìn cậu.

"Harry, của cậu không có việc gì, áo choàng tàng hình của cậu không phải loại mà tiêu tiền thì có thể đặt được của chúng ta." Draco an ủi Harry. "Áo choàng tàng hình của cậu tuyệt đối không thấm nước." Lúc này Harry mới yên tâm.

Rất nhanh, bọn họ đã bay đến rừng cây bên ngoài trang viên Hydson. Lúc này, mưa càng lúc càng lớn, áo choàng tàng hình của Draco dán ở trên người cậu, giày của cậu cũng tràn đầy nước mưa —— Harry tốt hơn so với Draco một chút, áo choàng tàng hình của cậu không thấm nước. Bởi vậy đa số quần áo của cậu vẫn còn khô ráo, nhưng ống quần và giày của cậu cũng đã bị nước mưa tẩm ướt.

Trang viên Hydson tọa lạc ở trong một khu rừng rậm, nó thoạt nhìn có phong cách hoàn toàn khác biệt so với trang viên Malfoy —— nếu thấy trang viên Malfoy thì sẽ nghĩ ngay đến lóe sáng, màu bạch kim, rực rỡ. Còn trang viên Hudson chính là màu đen, trang nghiêm, đoan trang tao nhã —— ở bên trong màn mưa, nó có vẻ đặc biệt vô cùng tối tăm.

"Nơi này nhìn qua rất là áp lực." Harry nhỏ giọng lẩm bẩm.

Sau khi bọn họ xác nhận áo choàng tàng hình có thể bọc kín mít bản thân lại rồi yên lặng cất cánh —— nói thật chuyện này thật sự đang kiểm tra kỹ năng bay lượn của bọn họ, bọn họ phải bay theo sau Austin ở trong màn mưa tầm tã —— Draco đặc biệt dặn dò riêng là phải học theo động tác của Austin —— bọn họ không thể một lúc thì lướt đi, lúc thì quay cuồng, lúc thì xoay quanh —— đây là vì tránh né trận pháp tự động bảo vệ của trang viên? —— nghĩ như vậy, Harry lại lao xuống lần nữa.

Khi bọn họ thành công bay đến bên ngoài cửa sổ phòng Leo, xuyên thấu qua cửa sổ bọn họ có thể thấy Leo đang chìm vào trong giấc mộng ở trên giường lớn —— làm người đã từng bị vợ chồng nhà Dursley dùng song sắt nhốt ở trong phòng và thức ăn mỗi ngày chỉ là một chén canh, Harry nguyên bản cho rằng Leo chắc chắn gặp phải tình cảnh thiếu ăn thiếu mặc như thế nào—— kết quả cậu và Draco mạo hiểm dầm mưa to tầm tã, cưỡi chổi bay bay qua biển rộng, suốt đêm chạy từ nước Anh đến nước Đức để giải cứu y —— thì tên kia lại nằm ở trong căn phòng rộng lớn thoải mái, ngủ ở trên cái giường lớn mềm mại, đắp cái chăn ấm áp và đang ngủ thơm ngọt —— trên tủ đầu giường còn có một ngăn tủ đựng đồ ăn vặt!

Harry bỗng nhiên có lòng thù hận sâu sắc đối với những kẻ giàu có —— những tên Slytherin đồi bại này!!

"Chúng ta đánh thức y như thế nào?" Harry ghé sát vào Draco, nhỏ giọng dò hỏi.

Draco nhìn nhìn bốn phía, phía chân trời vẫn còn tối đen, chỉ có màn mưa to giống như rèm câu bị đứt dây, hạt mưa nện ở trên người bọn họ, cảm giác vô cùng đau. "Trực tiếp đánh vỡ pha lê đi."

"...... Thô bạo như vậy thật sự không có vấn đề gì sao!?" Harry mở to hai mắt, nhưng Draco đã bay ra phía sau một chút và bắt đầu lao tới ——

"Draco từ từ —— chẳng lẽ cậu phải dùng cả người cậu để đánh vỡ pha lê sao!?" Harry kinh ngạc kêu lên.

Draco rất rõ ràng là dùng hành động để trả lời câu hỏi của Draco —— cậu ta bay tới cửa sổ và đụng thật mạnh vào —— ở trong mưa, âm thanh pha lê bị vỡ cũng bị che giấu bởi âm thanh mưa to, miếng kính nhỏ bén nhọn cắt qua áo choàng tàng hình của Draco —— chúng nó hoàn toàn mất đi hiệu lực, Draco có chút tiếc nuối xốc áo choàng tàng hình lên và ném sang một bên —— sau khi bị nước mưa tẩm ướt nó đã gây trở ngại cho hành động của Draco một cách nghiêm trọng —— mà dùng áo choàng tàng hình đánh mạnh vào cửa sổ pha lê cũng là dùng xong một chút tác dụng cuối cùng của nó, nó đã hoàn toàn mất đi pháp lực và biến thành một tấm vải rách.

Leo bị bừng tỉnh, ở dưới tình huống đầu óc của y còn chưa tỉnh táo lại thì đã nhanh chóng rút đũa phép từ dưới cái gối ra, xoay người nhắm ngay Draco.

"Là tôi." Draco đứng ở mép giường của Leo, nâng tay lên lau nước mưa dính ở trên mặt, dưới chân của y là những mảnh vỡ pha lê rơi đầy đất. Cho dù có áo choàng tàng hình làm bảo vệ nhưng vẫn có không ít bột phấn pha lê dính ở trên mặt của cậu và trên tay cũng có vết máu. Cả người Draco đều bị nước mưa làm ướt, mái tóc màu bạch kim ướt dầm dề và đang nhỏ giọt ở trên thảm, áo choàng dài đỏ tươi dán chặt trên người, vẻ mặt cậu ướt át trông rất là chật vật. Draco giơ tay đem tóc ướt dính ở trên trán vuốt ra phía sau, lộ ra cái trán trơn bóng, đôi mắt màu xám của cậu nhìn quanh khắp phòng của Leo, cười nói, "Phòng của cậu trông đẹp thật đấy."

Giọng điệu của Draco một chút không giống như người vừa bay vùn vụt qua biển và ngoài ra còn đánh vỡ cửa kính kiên cố. Hắn giống như vừa mới ăn cơm xong, đi thăm nhà hàng xóm và hỏi một cách tự nhiên.

Leo ngơ ngác nhìn cậu, "...... Tôi...... Tôi không nghĩ tới cậu...... Nhanh như vậy thì tới rồi." Y rút đũa phép lại, lấy chăn ra khỏi người mình rồi kéo nó xuống dưới bao bọc lấy cả người Draco, chỉ để lộ ra khuôn mặt của Draco

Leo nhìn lông mi rất dài của Draco bị nước mưa làm ướt nhẹp, dưới lông mi là đôi mắt màu xám. Trong khoảng thời gian ngắn y giống như ngây dại, y nhìn chằm chằm môi của Draco, bỗng nhiên hơi cúi người xuống giống như muốn nhìn một chút gì đó ——

Harry người đi theo vào muốn tránh mưa không thể không ho khan thật mạnh một tiếng, Leo lập tức dừng lại.

"Harry cũng tới." Draco giống như cũng không có cảm giác được bầu không khí vừa rồi có bao nhiêu không thích hợp, cậu tự nhiên nắm lấy một góc chăn và lau mặt. "Chúng ta đi nhanh lên —— cậu có muốn mang cái gì theo không?"

Leo chớp chớp mắt, nhìn thoáng qua chỗ Harry đang phát ra tiếng ho, "Hành lý của tôi ở dưới đáy giường, quần áo, đũa phép cái gì cũng có, tuy sách giáo khoa đã bị tịch thu."

"Quần áo và sách giáo khoa đều không sao cả, quần áo dù sao cậu muốn làm lần nữa, sách giáo khoa dù sao cũng muốn mua một lần nữa, mang theo tiền là đủ rồi." Draco hùng hổ nói, "Chúng ta không thể mang theo quá nhiều thứ được."

Leo thở dài, "Tiền riêng của tôi không đủ." Firebolt chính là rất quý, y suy nghĩ một lúc, giơ đũa phép lên, "Tuy nhiên mình có thể dùng bùa triệu hồi để mượn một chút túi tiền của anh trai và chị gái của tôi."

"Đũa phép của cậu?" Draco kinh ngạc nhìn nó.

"Không, là của mẹ tôi," Leo nhún vai.

"Vậy thì thật tốt quá, tốt nhất là cậu có thể triệu hồi tới một cây chổi bay."

"Chổi bay?" Leo kinh ngạc kêu một tiếng, "Ah...... Không, nhà của chúng tôi không có thứ này."

Draco và Harry đang tàng hình dưới lớp áo choàng tàng hình nhìn Leo một cách kinh hãi, "...... Không có? Nhà của cậu vậy mà không có chổi bay?"

"Phương tiện giao thông của nhà chúng tôi là...... Vẫn luôn là xe ngựa." Leo ngượng ngùng nói.

Draco yên lặng đỡ trán, "Mình không ngờ là hiện tại còn có nhà không có chổi bay...... Thật sai lầm......"

"Cho nên, tôi nghĩ khi chúng ta đi đến cửa trang viên Hydson, tôi có thể triệu hoán một chiếc xe ngựa." Leo cười nói.

Draco lập tức vui vẻ, cậu dùng sức vỗ vỗ bờ vai của Leo, cười, "Ý kiến hay!"

Hai túi chứa đầy những đồng galleon gõ gõ cửa phòng của Leo, Leo mặc một chiếc áo choàng dài màu xanh lục và đem túi tiền cất vào trong túi, mưa to ngoài phòng giống như đã trải qua thời điểm mưa lớn nhất và chậm rãi dừng lại.

Harry người đầu tiên bay ra ngoài và bên ngoài vẫn còn mưa phùn, Draco và Leo đang rối rắm trong chốc lát vì không biết ngồi trên chổi bay như thế nào. Khi Draco đã bay lơ lửng bên ngoài cửa sổ, cậu duỗi tay chuẩn bị kéo Leo lên chổi thì mưa đã hoàn toàn dừng lại, nhưng ở cửa xuất hiện một cô gái đầy lửa giận, "Leo ——! Túi tiền của ta bay đi! Em làm sao dám ——!"

Nàng bỗng nhiên thấy rõ tình huống trước mắt, lập tức sợ ngây người, "Trời......

Trời ạ! Mấy cái kẻ điên này ——!"

"Câm miệng Louisa." Leo không khách khí hô to với cô nàng.

Draco thành công kéo Leo lên cây chổi, Nimbus 2001 lập tức trầm xuống, Louisa che miệng và ngây ngốc nhìn bọn họ, Draco hơi mỉm cười nhìn cô nàng, "Rất vui khi được gặp ngài, tiểu thư xinh đẹp."

Nimbus 2001 nháy mắt biến thành một bóng dáng nhỏ ở không trung, Louisa hít hà một hơi, nàng chớp chớp mắt, hầu như nói không ra lời.

Xe ngựa của gia tộc Hydson là màu đen rất nhanh đáp lại tiếng gọi của cậu chủ nhỏ từ giữa không trung và xuất hiện ở ngoài cửa, ba người nhóm Draco vội vàng bước lên xe trước khi Louisa còn không kịp đi kêu dậy những người khác. Sau khi bước lên xe ngựa, con ngựa màu đen hí vang một tiếng rồi sải chân chạy băng băng, trong xe khẽ run lên khi nó bỗng nhiên giang cánh ra và tiếp theo là bay lên không trung.

"Địa điểm tiếp theo là —— Azkaban —— thỉnh các vị hành khách chuẩn bị tốt tâm lý khi vừa bước xuống xe đã bị Giám Ngục đuổi giết ——" Draco ở trong xe Harry xốc áo choàng tàng hình lên với vẻ mặt kích động đến phát run, cười nói,

"Chỉ đùa một chút, Leo," Cậu nói để trấn an Leo, "Yên tâm đi, ở bên cạnh chúng ta thì cho dù là Azkaban, cậu cũng tuyệt đối an toàn, không cần sợ hãi."

Leo nhìn chằm chằm Draco người có bộ dáng rất chật vật nhưng cả mặt mày đều lóa mắt rực rỡ, y nhịn không được cong khóe miệng lên.

"Tôi không sợ hãi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net