Không Tên Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<b style="color: red; font-size: 10pt;">Chương 96: 'Di chứng' biến hình.

Snape lấy lý do vì cam đoan với tôi, không giải trừ thần chú hóa đá Umbridge, mà để giáo sư Flitwick trực tiếp dùng thần chú trôi nổi mang về Hogwarts — nếu là tôi thì rõ ràng sẽ đặt mụ ở đây sống chết mặc bay.

Lần đầu phát hiện Rừng Cấm lại lớn như vậy, thân thể, tinh thần vốn rất mỏi mệt, ngay từ đầu tôi còn có thể ngang đầu giữ hình tượng kiêu ngạo, đi trước một đoạn mới phát hiện làm vậy cũng chẳng cho ai nhìn, căn bản không chống đỡ được, vì thế rất nhanh liền ủ rũ đi sau Snape. Nhưng anh lại không thèm thông cảm cho tôi, càng đi càng nhanh, tức giận đến nỗi tôi nhảy vài bước dùng răng cắn áo chùng anh, ngồi xổm xuống không cho đi!

Giáo sư Flitwick đi đằng sau cũng ngừng lại, "Nó làm sao vậy?"

Snape xoay người, khóe miệng có chút run rẩy, tôi kiên quyết không thả ra, trợn mắt nhìn anh. Cho đến khi anh bất đắc dĩ thở dài, vươn tay xoa xoa cái bờm của tôi, một cái Scourgify đi xuống, thật giống như toàn thân bị cái bàn chải lớn chà qua một lần, khó chịu làm lông tôi dựng thẳng, dùng sức lắc đầu. Anh lấy một bình độc dược để vào bên miệng tôi, "Dược nâng cao tinh thần, uống ngay."

Tôi nghiêng đầu xem xét qua áo chùng bị cắn chặt, lại ngửi ngửi độc dược, khứu giác động vật thính hơn làm tôi nhất thời bị sặc. Bên tai vang lên tiếng cười nhạo rất nhỏ của Snape, tôi nổi giận, gầm một tiếng muốn nuốt hết dược. Nào biết vừa mới cho vào miệng thì răng rắc một tiếng, bình độc dược bị tôi cắn thành mảnh nhỏ. Phì phì phì! Tôi phun đầy mảnh thủy tinh trong miệng ra, sau đó đáng thương há miệng, ý bảo Snape giúp tôi bỏ mảnh thủy tinh không cẩn thận ấn vào trong thịt ra ngoài.

"E hèm, chắc nó mệt rồi?" Giáo sư McGonagall cũng tiến lại, đáy mắt tràn ngập ý cười.

"Ừ." Snape tùy ý đáp lời, nhanh chóng lấy mảnh nhỏ ra, không nhẹ không nặng vỗ vỗ đầu tôi, giống như đang trách tôi lỗ mãng.

Khôi phục một chút tinh thần, tôi đứng lên dùng vai không bị thương cọ cọ áo chùng anh, lấy lòng mà dụi dụi thắt lưng anh, lần thứ hai hiên ngang xuất phát đi về phía lâu đài Hogwarts.

Cho dù uống một bình độc dược thì tới bệnh thất tôi vẫn mệt đến nỗi trực tiếp quỳ rạp ra đất, mặc giáo sư McGonagall bọn họ đuổi tôi lên giường thế nào cũng không thèm cử động nửa phân. Bà Pomfrey hiển nhiên là bị đánh thức, khi bà dụi mắt xuất hiện, Umbridge bị hóa đá đã bị ném về ổ màu hồng phấn của mụ rồi, Snape đang đơn giản giúp tôi xử lý miệng vết thương.

"Ôi Merlin ơi! Mấy người làm gì nó vậy?" Tiếng bà Pomfrey cao vút cất lên làm tôi đang híp mắt nghỉ ngơi hoảng sợ ngẩng đầu lên, chỉ thấy bà như một con gà mái đuổi hai vị phù thủy đang vây quanh xem tôi sang một bên, "Sao nó lại bị thương thế này? Vô ý bị thương sao?" Bà có kỹ xảo gãi gãi tai tôi, khiến tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, rồi nghiêm khắc nhìn qua các phù thủy ở đây, làm giáo sư Flitwick sợ tới mức lùi lại.

"Fenrir Greyback mang theo một đám Tử thần Thực tử chui vào lỗ hổng phòng ngự Hogwarts, nó nhảy lên ép chúng rời đi." Giáo sư McGonagall giải thích đơn giản.

"Người sói!" Bà Pomfrey hít sâu một hơi, lập tức tiếp nhận công tác của Snape, miệng còn lẩm bẩm, "Chẳng lẽ mấy người mở to mắt nhìn nó đấu với người sói sao?... Còn cả mày cũng thật là! Lớn thế này mà vẫn bị một con sói làm bị thương tới vậy, cũng không biết lấy kỹ xảo khi đi săn ra sao?" Tôi ủy khuất nức nở một tiếng, giật giật đầu.

Snape mặt lạnh lùng nói nhỏ, "Có lẽ, căn bản nó không hiểu được kỹ xảo đi săn thế nào..."

"Cái gì?" Bà Pomfrey nhanh chóng xử lý xong những vết cào, vì tới bước xác nhận tình huống miệng vết thương trên vai tôi, bà vừa trấn an vừa phóng ra vài thần chú kiểm tra, "...A" Tay đang xoa bờm của tôi dừng một chút, sắc mặt càng ngày càng nghiêm túc, "Sao lại là..." Bà ngạc nhiên nhìn Snape, người sau hiển nhiên biết bà nghi ngờ điều gì, gật gật đầu, rồi sau đó vung đũa phép biến bệnh thất thành một không gian bí ẩn an toàn.

"Nó là phù thủy biến hình?" Bà Pomfrey vẫn khó có thể tin đánh giá tôi, thử dùng một thần chú phản hóa thú. Tôi bị kích thích dựng thẳng lông lần nữa, gầm lớn về phía bà gần trong gang tấc, sóng âm mang theo dòng khí làm tóc bà thổi tung về sau, "Ngoan nào, đừng hoảng sợ, tôi giải thích." Bà hoàn toàn không thèm để ý, dùng một ngón nghề kỳ lạ lập tức lại khiến tôi trở nên bình tĩnh.

"Vô dụng thôi, vừa rồi Umbridge đã thử, suýt nữa bị trò ấy cắn đứt tay." Giọng điệu giáo sư McGonagall có vẻ rất nhẹ nhàng.

"Tình huống thần chú không có hiệu quả thì phải là pháp lực biến hình phải nhiều hơn nhiều so với người thi triển thần chú." Hai mắt giáo sư Flitwick tỏa sáng, thật giống như ánh mắt Snape chăm chăm nhìn dược liệu vậy, "Từ trạng thái trò ấy khó chịu chỉ duy trì trong một hai giây đó có thể thấy được, đã không phải là khái niệm 'nhiều' mà là 'rất nhiều'! Nhưng hiển nhiên, pháp lực phù thủy vị thành niên cũng không đủ để đạt thành, ngoại trừ cùng nguyên pháp lực với Severus — trò Harry Potter."

"Harry biến hình thành công?" Cụ Dumbledore không biết khi nào tiến vào trong ảnh phong cảnh ở bệnh thất, "Vừa rồi tôi đã thông báo ba đỡ đầu của trò ấy."

Gió lạnh quanh thân Snape thổi từng trận, "Thông báo anh ta làm gì? Để anh ta chạy về Azkaban thì tốt lắm rồi! Anh ta không biết rằng lần hóa thú đầu tiên phải có người làm bạn sao? Anh ta định muốn đợi khi mọi thứ kết thúc giống như khi mang xác Regulus về chuộc tội một cách vô dụng hả? Cẩu ba đỡ đầu chết tiệt, ngu xuẩn, không có đầu óc!" Tôi rụt cổ lại, tận lực giảm bớt cảm giác mình tồn tại, tuyệt đối không thể nói cho anh biết là tôi trộm chạy tới biến hình, giờ này ít ra còn có Sirius giúp tôi chia sẻ lửa giận của anh.

"Người trẻ tuổi đừng giận dữ như vậy, Severus, Harry hiện tại có ổn không?" Cụ Dumbledore vui vẻ trừng mắt nhìn tôi.

"Ổn? Cụ đang nói một con sư tử tự tiện chạy tới Rừng Cấm biến hình, không rõ bạn hay thù cứ thế lao vào đánh, suýt nữa thì bị người sói cắn chết là ổn hả?" Snape nghiến răng nghiến lợi mà gằn từng chữ, ánh mắt gần như bốc lửa. Tôi tự biết đuối lý cúi thấp đầu, cọ chân anh khẽ gầm gừ giải thích.

"Lúc này đây ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho em Potter! Em có biết khi tu bổ phòng ngự Hogwarts cảm ứng được em gặp nguy hiểm mà ta hoảng sợ tới mức nào hay không? Em có biết đột nhiên phần lớn pháp lực trong cơ thể xói mòn khiến ta nghĩ ngay đến em xảy ra chuyện gì hay không? Em có biết đám Tử thần Thực tử kia chính là vì em — quý ngài Kẻ Được Chọn tự cho là rất giỏi — làm ra hành động lớn như vậy mới thừa dịp phá hỏng mà vào hay không? Ta chưa từng gặp qua một tên ngu..." Anh dùng sức hít sâu một hơi, bị tức giận mà không tìm được từ để hình dung, "... mà không ai có thể tưởng tượng nổi như em! Ta hận không thể trực tiếp cho em một cái Avada Kedavra miễn cho em một ngày kia ngay cả toàn thây cũng không đồng đều!!"

Tức giận mà xà vương đè nén đã lâu rốt cuộc bùng nổ, trong lúc nhất thời người ở đây không dám ngắt lời, ngơ ngác mặc anh tốc toàn bộ bệnh thất.

"...Ơ, tôi đi thông báo Sirius tạm thời đừng đến đây vội..." Cụ Dumbledore bỏ lại một câu chạy trốn đầu tiên.

"Được rồi, dù thế nào thì chữa khỏi vết thương cho trò ấy rồi nói tiếp." Bà Pomfrey ngoắc tôi ý bảo tôi đi qua, lòng tôi mờ mịt ngẩng đầu nhìn Snape, ý muốn nước mắt tràn ngập hốc mắt mình đảo quanh. Người sau lại vừa bực mình vừa buồn cười, bỏ lại một chữ 'Cút' rồi quay đầu không nhìn tôi nữa.

"Nhưng sao Harry lại biến thành sư tử đực trưởng thành? Rõ ràng trò ấy mới 15 tuổi thôi." Bà Pomfrey thử nói sang chuyện khác.

Nói tới lĩnh vực học thuật, giáo sư Flitwick mới vừa rồi còn cố gắng co mình lại nhất thời vui vẻ, "Tôi nghĩ đây chính là do linh hồn đồng hóa pháp lực cùng nguyên! Tôi vẫn cho rằng hóa thú thật ra lấy linh hồn làm chuẩn mực, chẳng qua bình thường thân thể và linh hồn của nhóm phù thủy không thể tách rời cho nên mới thể hiện về mặt tuổi tác. Ví dụ của Harry vừa nãy đã nghiệm chứng cho lời suy đoán của tôi — vì linh hồn Severus và Harry đồng hóa dẫn đến ngăn cách linh hồn giữa bọn họ vô cùng mơ hồ, mà pháp lực cùng nguyên lại khiến Harry có đủ pháp lực biến thành, đương nhiên trực tiếp bỏ qua hình thái còn nhỏ mà thay đổi thực thể."

"Được rồi, miệng vết thương mấy ngày nữa sẽ khép lại." Bà Pomfrey không biết dùng cái gì biến thành một bình sữa lớn, bên trong đầy chất lỏng màu sắc kinh dị, "Dùng cái này sẽ không bị vỡ bình nữa, uống hết."

NO! Tôi nhe răng lắc mạnh đầu, đùa gì vậy? Bắt tôi ôm một bình sữa uống dược sao? Tôi thà rằng trong miệng đầy mảnh thủy tinh cũng không muốn làm một chuyện phá hỏng hình tượng như vầy!

"Ngoan nào, uống hết là tốt rồi, nơi này không có người ngoài, trò xấu hổ cái gì?" Bà đẩy bình sữa đến gần hơn, tôi lập tức cong lưng gầm với bà, bà mới thẹn thùng ý! Bà mới xấu hổ... xấu hổ!!

"Được rồi, tôi sẽ để trò ấy uống." Snape phất tay không biết cất bình sữa kia đi đâu, tôi đây mới nhẹ nhàng thở ra, lắc người, sau đó mới lười biếng nằm úp lại, cái đuôi phe phẩy như quét rác, "Hiện tại vấn đề lớn nhất là làm sao để trò ấy biến trở lại."

Giáo sư McGonagall thân là chuyên gia biến hình trả lời, "Biến hình lần đầu tiên thường là phải chờ pháp lực bản thân tiêu hao hết, nếu tự tiện biến về sẽ rất nguy hiểm. Điều này thầy cũng biết chứ?"

"Rất tốt, tôi nghĩ bà còn nhớ rõ vì sao trò ấy có thể có được pháp lực mạnh mẽ tới vậy?" Snape liếc tôi, "Dưới tình huống pháp lực giữa chúng tôi như vậy là không thể, cũng không hết được."

"Đây đúng là một vấn đề..." Bà Pomfrey nhíu mày tự hỏi trong chốc lát, "Vậy cũng chỉ có bắt buộc biến hình — thần chú khẳng định không có hiệu quả, nơi này chúng ta không có ai có được pháp lực tổng hợp như hai người, cho nên, điều chế độc dược vậy, còn phải là độc dược tăng cường dược hiệu. Xem ra mấy ngày nay Harry vẫn nên ở chỗ thầy rồi, Severus."

Giáo sư McGonagall đồng ý gật gật đầu, "Chúng tôi sẽ giúp hai người dời tầm mắt của Umbridge, chuyện này tuyệt đối không thể cho bà ta biết được." Giáo sư Flitwick vẻ mặt tiếc nuối đánh giá tôi, dường như rất muốn nghiên cứu cơ thể tôi, nhưng lại không dám nói ra trước mặt Snape.

"Hừ, Potter, xem em làm chuyện tốt gì." Snape ác độc liếc tôi một cái, tôi vô tội nhìn lại.

"Vậy thì Harry, quần áo của trò đâu?" Giáo sư McGonagall đột nhiên nhớ ra điều gì, "Đồ vật mà phù thủy mang theo bên người, ngoại trừ vật phẩm pháp thuật tương đối mạnh thì có thể theo bản năng dung hợp vào trong cơ thể thì đều phải trải qua mình xử lý biến thành một phần thân thể, nếu không tự nhiên sẽ lột ra. Sirius chắc chưa dạy trò kỹ xảo biến hình vật phẩm mang theo người đúng không? Dù sao thì người học phải hoàn toàn nắm giữ biến hình mới có thể có sức lực dư ra."

Quần áo nào? Tôi bỗng dưng nhảy dựng lên, đúng rồi! Quần áo! Tôi đã nói có chỗ nào không ổn mà, hóa ra là bộ quần áo dưới tàng cây kia! Xong đời rồi! Tôi quên lấy quần áo!

Nhìn thấy tôi giống như bị sét đánh cứng đơ tại chỗ, giáo sư McGongall lắc lắc đầu, "Lần sau chú ý là được. Còn đũa phép thì không cần cô phải giải thích chứ? Đũa phép thật ra là một phương diện quan trọng để thúc đẩy phù thủy hóa thú, vì khi trò biến hình thì nó sẽ tự động dung hợp vào trong cơ thể giúp trò khống chế và vận dụng pháp lực mà không thể thông qua thần chú. Cho nên đũa phép và phù thủy hợp lại, quá trình biến hình càng thuận lợi hơn, sau khi biến hình thành công lại càng dễ dàng khống chế sức mạnh bản thân."

<b style="color: red; font-size: 10pt;">Chương 97: Cuộc sống phi nhân loại.

"Harry!" Đúng lúc này Sirius vọt vào, nhìn thấy tôi biến thành sư tử hai mắt chợt lóe, "Ha ha! Không hổ là kiêu ngạo của Nhà Gryffindor! Một sư tử thật đẹp!"

"Black, anh còn mặt mũi tới đây?" Lửa giận Snape vừa mới kiềm chế lại tăng vọt.

"Anh..." Sirius giận dữ, rồi lại cố ép mình dời mắt, tiến lên vài bước sờ sờ đầu tôi, "Harry, chú xin lỗi, lúc ấy chú không ở cạnh con được."

"Hừ, tôi nghĩ anh chỉ biết nói xin lỗi với người đã chết thôi chứ." Snape hiển nhiên không định buông tha chú.

"Snape anh đừng quá đáng! Tôi thừa biết vì anh không luyện được hóa thú nên trong lòng ghen tị chứ gì?" Sirius rốt cuộc không nhịn được cãi lại.

"Rống!" Đừng có cãi nhau nữa! Tôi buồn bực cắn tay áo chú, không cẩn thận kéo cả cái ống tay áo luôn xuống. Xí! Cái áo rách gì đây, áo Snape còn dai hơn cái này nhiều!

"E hèm, Severus, thật ra khi Harry biến hình có tôi ở đó nhìn trò ấy." Bức ảnh cụ Dumbledore xuất quỷ nhập thần lại đột nhiên toát ra, "Ngay lúc đó thì pháp lực trò ấy tác động vào chiếc nhẫn, gọi tôi và Gellert về đó, chẳng qua trò ấy không cảm giác được. Chúng tôi giúp trò ấy dẫn đường một ít năng lượng, thuận tiện dung hợp luôn Hòn đá Phục sinh và nhẫn Bế quan Bí thuật vào trong  hình thái của trò ấy — dù thế nào thì hiện tại quan trọng nhất là giúp Harry giải trừ trạng thái hóa thú, Severus, vậy phải nhờ thầy chăm sóc trò ấy rồi."

Cuối cùng, Snape đang tức giận lại cau có, "Vì sao tôi luôn phải chùi đít cho Kẻ Được Chọn", dẫn tôi nhìn có vẻ cực kỳ ủ rũ lại vô cùng hưng phấn trở về hầm.

Snape vừa vào cửa, lập tức biến cái thảm trước lò sưởi thành cái đệm dày, tùy tay chỉ một ngón, "Ở đó, không được vượt qua phạm vi này, nếu không ta sẽ cho em dùng khăn lau toàn bộ sàn." Nhìn tôi nghe lời, anh mới xoay người bắt đầu tìm kiếm cái gì đó trên giá sách.

Cái đệm được biến ra phạm vi cũng không quá nhỏ, đủ để ba cái tôi nằm ườn trên đó, lại cực kỳ mềm mại ấp áp, rất phù hợp với sở thích của tôi. Tôi vui vẻ bước đến bước đi, thỉnh thoảng lại dán vào góc lò sưởi cọ sát vùng da bị ngứa.

"Uống nó." Theo Snape nói, cái bình sữa lớn quỷ dị kia lại xuất hiện trước mặt tôi. Tôi chán ghét quay đầu, không thèm nhìn, "Chỉ số thông minh của em cũng giảm xuống giai đoạn súc sinh luôn sao? Ngay cả tiếng người cũng không hiểu? Hửm, cần ta bắt đầu dạy lại em từ bảng chữ cái hả?"

Tôi phì hơi về phía anh một cái, tôi muốn bình độc dược chứ không phải bình sữa! Chân trước duỗi ra, đẩy bình sữa về phía trước, cái bình hình trụ này lập tức dựa theo quy luật tự nhiên lốc cốc lăng ra khỏi phạm vi cái đệm. Thu chân lại, tôi ngồi xuống trên cái đệm, trợn tròn mắt vô tội nhìn anh.

"...Potter, đừng khiêu chiến kiên nhẫn của ta!" Snape cắn răng phất tay vứt bình sữa lại trước mặt tôi, thậm chí không thèm uy hiếp thêm vài câu, "Nếu không liền cút về ổ chó ba đỡ đầu của em đi!" Tôi xem ra anh thật sự không kiên nhẫn, mới giận dỗi dùng chân trước ôm bình sữa, thấy chết không sờn nhắm mắt lại uống từng ngụm độc dược, hy vọng giải quyết trong thời gian ngắn nhất. Nhưng hương vị độc dược bệnh thất sản xuất thật sự khiến người ta phải 'khắc sâu ấn tượng', huống chi lại là sư tử với năm giác quan sắc bén, tôi dừng mấy lần, dưới tầm mắt khó chịu từ Snape mới uống hết, đáng thương thè lưỡi, miệng đầy là mùi vị quỷ dị.

Không cần nghĩ cũng biết một con sư tử to lớn ôm bình sữa buồn cười thế nào, ánh mắt kỳ lạ của anh làm tôi gian nan muốn lấy một cái hố chôn mình. Cụp tai suy sụp nằm trên đệm, tôi cảm giác đói bụng, đói đến nỗi có thể nhét được vào bụng mình cả một con trâu, nhưng Snape không biết lại bắt đầu bận việc gì, không để mắt đến tôi nữa.

"Lộc cộc lộc cộc" Dạ dày khó chịu đến quặn thắt, hình thái con người rõ ràng có thể nhịn đói, chẳng lẽ động vật tiêu hao nhanh hơn chăng? Tôi rốt cuộc nằm sấp xuống, ảo não đứng dậy di chuyển quanh cái đệm, nhưng Snape cũng chẳng có dấu hiệu dừng lại nào.

"Oa... Rống—!" Tôi gào thét không báo trước làm cái bình độc dược trong tay Snape suýt nữa rơi ra. Anh nổi giận đùng đùng trừng tới, chỉ thấy tôi đặt bình sữa trên mặt đất dùng răng cắn cắn cho hả giận.

"Em bụng đói ăn quàng sao Potter? Cần ta bảo gia tinh lấy thêm vài cái bình sữa cho em lấp đầy bụng không hả?" Cứu cái bình sữa trong miệng tôi, Snape cuối cùng cũng biết nên gọi cho tôi một ít thức ăn. Anh để Dobby chuẩn bị một khối sườn dê lớn chín kỹ còn cả một bàn hoa quả. Ngửi được vị thịt tôi chảy nước miếng, nhảy lên nhanh nhẹn cắn xé, "Chú ý cách ăn của em, đừng có giống như một tên điên phun đầy nước miếng — Potter! Lỗ tai em chỉ để trang trí thôi sao?"

Đói bụng đến mức đầu óc choáng váng tôi đâu thèm để ý nhiều như vậy, dù sao bây giờ tôi cũng là sư tử, dù có ăn uống lịch sự tới đâu thì sao! Còn cái bàn hoa quả kia, có thể là do ảnh hưởng sau khi biến thành động vật ăn thịt nên tôi chẳng có hứng ăn, cuối cùng vẫn bị Snape uy hiếp thủ đoạn mạnh mẽ bắt ăn hết, kết quả vốn rất thoải mái tôi bắt đầu buồn nôn.

Điền đầy bụng, Snape ếm cho tôi mười mấy cái Scourgify, rửa sạch toàn thân, nhưng cảm giác thần chú làm tôi khó chịu suýt nữa thì nhổ ra toàn bộ thức ăn. Anh bỏ lại một câu, bắt đầu từ ngày mai tôi phải chịu trách nhiệm lau sàn nhà, cũng không được dùng pháp thuật rồi vào phòng điều chế độc dược.

Cứ như vậy, ngày cũng trôi qua, ăn no mệt rã rời, hơn nữa tiêu hao nhiều sức lực như vậy, tôi nhanh chóng ghé vào lò sưởi bên cạnh ngủ một giấc.

Chiều tối, Snape lại đánh thức tôi ăn cơm, băng vải trên vai đã bỏ xuống, gần như không nhìn ra dấu vết bị thương nữa. Trong mắt anh có một chút tơ máu, hiển nhiên còn chưa nghỉ ngơi, tôi đau lòng đi tới cọ anh, kết quả bị anh ném cho một cái bình sữa lớn đựng độc dược.

Uống dược, ăn cơm, bước đi cũng linh hoạt hơn lần đầu tiên nhiều, nhưng ngay khi Snape muốn Scourgify thì tôi lập tức nhảy dựng lên vào phòng tắm — tôi muốn tắm rửa, tôi không cần Scourgify!

"Potter!" Snape đuổi theo thấy tôi đang dùng răng cắn cái vòi mở nước, nhất thời dở khóc dở cười, lưu loát mở rộng bồn tắm lớn đựng đầy nước. Dừng một chút, lại ném bình sữa lớn vào trong, cảnh cáo tôi không tắm rửa sạch thì không được ra, rồi rời khỏi.

Tôi dùng chân thăm dò độ ấm của nước, sau đó cho cả bốn chân vào. Nước còn chưa bao phủ lưng tôi, tôi chậm rãi gục xuống, rồi chôn cả đầu vào luôn, nhất thời nước trong bồn tắm tràn hơn nửa. Dưới đáy nước tôi thổi bong bóng tự đùa nghịch, chơi chán thì trồi lên mặt nước gảy cái bình sữa trơn trượt, "Bá" móng vuốt sắc làm tôi chọc vài cái lỗ thủng trên cái bình tạo suối phun chơi.

Nhưng chỉ ngâm căn bản không tắm sạch được, tôi kéo thân thể ướt sũng đi ra, dùng sức lắc người, vứt hết bọt nước, quay đầu nghĩ ra đây có một mặt gương rất lớn. Tôi đi lên trước, lần đầu tiên thấy được toàn cảnh chính mình — rất hiển nhiên là một con sư tử đực trưởng thành, nhưng hình tượng hiện tại cũng chẳng đẹp đẽ gì, cái bờm hơi chói mắt màu vàng rực vì có nước mà lười biếng rũ xuống, đôi mắt vốn xanh lục cực kỳ sắc bén giờ lại quá mức hiền lành. Tôi lắc đầu, thấy được vết sẹo tia chớp thường thường bị che trong cái bờm, nơi đó vì lông khá thưa mà màu sáng rực thoáng nhạt hơn, nhưng không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện.

Tôi đi đi lại lại trước gương thưởng thức tư thế oai hùng của mình mới tìm xà phòng ở trên bồn rửa mặt, bắt nó rơi xuống trên đất, sau đó dùng lưng cọ cọ muốn bôi xà phòng lên người, lại không cẩn thận dẵm phải nó khi đứng lên, 'xẹt' rồi ngay sau đó 'ầm' một tiếng vang rất lớn, tôi ngã chổng vó.

Nghe thấy tiếng động Snape lập tức vọt vào, phát hiện bộ dáng chật vật của tôi không nhịn được nhíu mày, "Em ở trong này trình diễn xiếc ảo thuật cho ai xem hả?" Thấy vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác, tôi nhất thời tức giận, xoay người trực tiếp đẩy anh không kịp phòng bị ngã lên đất, cọ bộ lông dính đầy xà phòng lên người anh, "Em làm gì vậy Potter? Đứng lên cho ta!"

"Rống!" Tôi vui vẻ dùng đầu tiếp tục cọ mặt anh, hiện tại anh cũng bẩn rồi, chúng ta cùng tắm đi! Sau đó bắt đầu vung chân xé quần áo của anh.

"Sh— Muốn mưu sát giáo sư — Gryffindor trừ năm mươi điểm!!" Snape không thể nhịn được nữa mà dùng pháp lực đẩy tôi sang một bên, đứng lên dùng tay cởi cái áo chùng bị tôi xé tơi tả, "Potter, nếu em cứ tiếp tục như vậy thì ta sẽ đuổi em vào trong đàn sư tử cái, để em phát tiết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net