[HPMA đồng nhân] - RESET - Progolue

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Băng mùa xuân đã tan hết, đầu hạ về trên tháng tư chớm nở, tôi ngồi viết vội những dòng này trên chiếc bàn cạnh cửa sổ rộng mở. Thú thực mà nói thì việc này khá là chill. Bạn biết đấy với một đứa lập dị, không thích nói chuyện. Việc thư giãn trong không gian riêng của mình, nguệch ngoạc những thứ mình suy tưởng, không phải lo cơm áo gạo tiền, không phải xã giao giữa chốn đông ồn ã. Nắng thì đang dịu, chim chóc vẫn ríu rít, gió thì thoảng hương hoa. Một buổi chiều như vậy, quá thực không còn gì tuyệt vời hơn đúng không?

Ý tôi là, tôi chưa từng tưởng tượng cuộc đời này của tôi sẽ như thế nào, ngoài việc trở nên tầm thường như biết bao con người trên thế giới này. Không, không phải tôi đang than phiền về việc cuộc đời này của tôi nhàm chán như thế nào. Nó cũng chẳng khác gì hàng tỷ con người đang sinh hoạt mỗi một ngày, chỉ là luôn có vài việc lạ xảy ra xung quanh tôi, đặc biệt khi tôi ở một mình. Khi tôi kể những thứ đấy cho ba mẹ, họ chỉ cười, cho rằng tôi đang tưởng tượng ra nó.

Và rồi dần dần, họ bắt đầu phiền chán với những thứ đó. Những rắc rối nho nhỏ xung quanh khi mọi thứ có đôi khi biến mất một cách kì lạ và xuất hiện ở những nơi không ngờ tới, và ti tỉ những thư khác nữa. Rồi đến khi phiền chán biến thành sợ hãi, mọi người tránh xa tôi như chuyện tất nhiên. Không sao, tôi ổn với những thứ đó. Dẫu sao thì tôi vẫn cảm thấy chuyện giao lưu với người xa lạ và ở trong những nơi đông đúc cũng không khá khẩm gì. Rồi cho đến một ngày, họ để lại cho tôi, một đứa trẻ tám tuổi, ở một mình với những điều quái đản nó có.

Tóm lại, tôi đã sinh sống tại London này, không biết vì sao mà cảnh sát và hội quỹ bảo hộ nhi đồng Anh Quốc không tìm đến, khi mới vừa tám tuổi. Cảm ơn chúa là tôi ăn ở không lo (nhờ sức mạnh duy nhất mà tôi có), và thật chẳng còn gì để phản đối. Thật đấy, họ rời đi quá sớm trước khi tôi có thể lý giải cảm xúc của bản thân và mọi người, mà đến khi tôi hiểu được cảm giác thì đã thói quen sống một mình.

Đám trẻ ranh hàng xóm hay gọi tôi sau lưng là "Fidell lập dị", tôi cảm thấy mình ổn với điều đó. Tôi thấy mình chả khác mọi người ở đâu ngoài việc thích nghiên cứu mấy thứ lạ lùng xung quanh mình, cái này phải gọi là có tinh thần nghiên cứu khoa học, hoặc là có lẽ ?

Việc mọi thứ nhảy nhót lung tung khi tôi vui sướng, hoa cỏ trong vườn tươi tốt hơn bình thường một ít. Tôi cảm thấy mình có thể hiểu được những ý tưởng của đám mèo hoang hay ghé đến vườn nhà, nghe được đám se sẻ líu ríu chuyện quý phu nhân tại đầu ngõ sẽ lên xe một chàng trai lạ vào mỗi cuối tuần khi chồng bà, ngài Will đi vắng,... vô vàn những cái bé nhỏ đó ra thì, đúng, tôi chỉ là một người tầm thường như bao người khác. Đương nhiên, tôi cũng học được câm miệng, những thứ vui sướng này mình tôi hưởng thụ là tốt nhất. Đời người mà, bạn không thể bắt người khác sung sướng bằng niềm vui của bạn đúng không? Và ai cũng như ai, có bí mật riêng nho nhỏ. Chẳng qua bí mật của tôi nhiều hơn người khác một tí mà thôi.

Tôi đã từng nghĩ như vậy cho đến hôm nay, đúng vậy, tôi cảm giác có gì đó đang thay đổi, nhưng cho dù hôm nay là sinh nhật tôi đấy. Lại có thể có gì đặc biệt chứ?

Như để trả lời câu hỏi của tôi. Một con cú mèo sà xuống cửa sổ, đôi mắt tròn vo chớp chớp, nó nhảy lên bàn, giơ chân lên.

Một lá thư?

Tôi chần chờ nhóm người lên gỡ xuống. Đó là một lá thư khá sang trọng và cổ điển, phong thư bằng da dê, mặt chính ghi:


Mr. Fidell,

Phòng ngủ chính trên tầng cao nhất,

SW3,

Egerton Cres,

Kensington and Chelsea,

London


Mặt bên có huy hiệu tư Sư tử, Ưng, Lửng, Rắn hợp thành, phía trên có dòng chữ Hogwarts. Bên dưới là niêm sáp mộc đỏ.

Đây là cái gì? Trong khoảnh khắc đó tôi đã cho rằng đây là một trò đùa dai?

TRƯỜNG HỌC PHÙ THỦY VÀ PHÁP SƯ HOGWARTS

Hiệu trưởng: Minerva McGonagall

(Huân chương Merlin, Đệ Nhất Đẳng, Đại Phù Thủy, Tổng Warlock,

Trọng Nhân Tối Cao, Liên Đoàn Phù Thủy Quốc Tế)

Gửi cậu Fidell,

Chúng tôi lấy làm hân hạnh được thông báo rằng cậu đã được chấp nhận vào học tại trường dành cho pháp sư và phù thủy Hogwarts. Xin vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ sách và trang thiết bị cần thiết.

Học kỳ bắt đầu vào ngày 01 tháng Chín. Chúng tôi đợi cú của cậu chậm nhất là ngày 31 tháng Bảy.

Kính thư,

Minerva McGonagall.

Tôi biết mọi thứ diễn ra xung quanh mình đều là thật. Nhưng lá thư này? Liệu có phải ai đó biết được những bí mật nhỏ của tôi và gửi nó đến với hy vọng làm tôi trông như một đứa ngu đần với nụ cười toe toét đến mang tai?

Vui sướng, kinh ngạc, sợ hãi... vô vàn những cảm xúc bùng nổ. Mọi thứ trong phòng bắt đầu bay lên và nhảy múa... và rớt xuống chỗ cũ khi con cú nâu quạt vào mặt tôi với cái cánh của nó.

"Ough..." Tôi sờ mặt "Đau đấy!" Con cú nhìn tôi bằng cặp mắt vô tội của nó. Nó lại đáp xuống mặt bàn, nhảy nhảy và giơ chân lên ra hiệu. Tôi thở dài, sờ sờ cái mũi, sửa lại gọng kính méo mó muốn rớt khỏi mũi mình. "Xin lỗi, tao quên mày còn ở đây. Để tao xem nào" Tôi cầm lá thư ngồi xuống lại. Tay trái thuận tiện mở ngăn kéo ra vốc ít ngũ cốc trải lên bàn, đây là quà hối lộ cho lũ se sẻ khi chúng chia sẻ những câu chuyện bên cửa số. Tôi phát hiện mặt trái lá thư còn có một danh sách đính kèm.

TRƯỜNG HỌC PHÙ THỦY VÀ PHÁP SƯ HOGWARTS

ĐỒNG PHỤC

Học sinh năm nhất yêu cầu:

1. Ba bộ áo chùng thực tập (màu đen)

2. Một nón đỉnh nhọn (đen) đội ban ngày

3. Một bộ găng tay bảo hộ (da rồng hoặc tương tự)

4. Một bộ áo trùm mua đông (màu đen, thắt lưng bạc)

Vui lòng lưu ý rằng đồng phục của tất cả học sinh đều nên mang phù hiệu và tên.

SÁCH GIÁO KHOA

Tất cả các học sinh đều phải có các sách được liệt kê dưới đây:

- Sách thần chú căn bản (lớp 1) của Miranda Goshawk

- Lịch sử phép thuật của Bathilda Bagshot

- Lý thuyết phép thuật của Adalbert Waffling

- Hướng dẫn biến hình dành cho người nhập môn của Emetic Switch

- Một ngàn loại thảo dược và nấm mốc phép thuật của Phyllida Spore

- Đề cương phép lạ và độc dược của Arsenius Jigger

- Quái thú thần kì và nơi tìm ra chúng của Newt Scamander

- Lực lượng hắc ám: hướng dẫn tự vệ của Quentin Trimble

TRANG THIẾT BỊ KHÁC

- 1 cây đũa phép

- 1 cái vạc (bằng thiếc, cỡ số 2)

- 1 bộ chai hũ ống nghiệm thủy tinh.

- 1 kính viễn vọng

- 1 bộ cân bằng đồng.

Học sinh cũng có thể mang một con cú HOẶC một con mèo HOẶC một con cóc

PHỤ HUYNH XIN LƯU Ý RẰNG HỌC SINH NĂM NHẤT KHÔNG ĐƯỢC PHÉP MANG CHỔI RIÊNG

"Được rồi, nếu tất cả những thứ này đều là trò đùa dai thì, tuyệt, thành công đấy, ít nhất mình cũng đã rất chi là hạnh phúc khi thấy chúng, và rằng thì là, người biên soạn ra đống này , nếu không phải thật cũng chết khá nhiều tế bào não đây."

Tôi liếc nhìn con cú, giờ mới phát hiện nó hơi bị béo, nếu không phải cánh to (Nhìn ra sải cánh chắc cũng ngang tôi dang tay) thì chắc cũng không bay lên nổi.

Lục lọi một hồi án thư của mình, tôi mới tìm ra vài tờ giấy có vẻ chính thức (Tôi có khá nhiều giấy viết, nhưng nếu để xứng với phong thư kia thì như này thôi chưa đủ)

Thân gửi,

Phu nhân McGonagall,

Con đã nhận được thư mời nhập học Hogwarts của trường.

Liệu đây là thật vậy chăng thưa cô?

Tất thảy mọi thứ kì lạ xung quanh con, những thứ con có thể làm được... là phép thuật ạ?

Nếu đây không phải trò đùa dai, xin phép cô thứ lỗi, vì chuyện này khá là khó tin với con, cho dù nếu thật là thế thì mọi câu hỏi đều đã có đáp án.

Nếu, đây là sự thật, con có thể nhập học Hogwarts vào tháng Chín này.

Xin cô cho con hướng dẫn chi tiết hơn về việc làm sao có thể mua sắm những thứ được đính kèm trong danh sách? Và con sẽ làm cách nào để đến được Hogwarts?

Con có quá nhiều câu hỏi hiện tại, liệu con có thể có được vinh hạnh thư từ với cô chăng, để giải đáp hết những nghi vấn này.

Con không biết làm cách nào để gửi thư cho cô.

Có lẽ cú mèo mang thư sẽ là một lựa chọn không tệ lắm?

Chờ mong thư của cô.

Kính thư,

Fidell

Tôi gấp thư lại và đóng sáp. Con cú nâu vẫn đang chăm chỉ mổ đống hạt trên bàn. Lông vũ nhìn thật mượt, khi tôi suýt nữa không nhịn xuống đưa tay đi vuốt, rốt cuộc nó cũng dùng xong hạt cuối cùng, hài lòng giơ chân lên. Tôi đưa lá thư đã đóng niêm phong lại cho nó.

"Hy vọng đây không phải là một trò đùa, nhờ mày nhé."

Con cú réo vang ba tiếng, nhảy ra khỏi cửa sổ. Lúc này nắng chiều đã chỉ còn lại vài tia vàng nhuộm đỏ leo lắt dưới bầu trời. Bóng con cú biến mất hút dưới những tia sáng cuối cùng của hoàng hôn. Tôi thở dài bên khung cửa, có chút lưu luyến, chút bâng khuâng, lẩm bẩm "Chờ xem"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net