Chương I : Hứa với anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      - Hey hey hey Akaashi! Em có thích biển không?
      - Vâng Bokuto - san. Em thích biển lắm.
    Akaashi đã yêu Bokuto từ lần đầu tiên họ gặp nhau, chạm phải ánh mắt của nhau. Đôi mắt vàng của anh mở to đồng tử chạm phải đôi mắt màu xanh lục của cậu. Đây là cảm giác gì đây, yêu sao?
    Em yêu những cú đập của người chủ công đội Fukurodani. Em yêu tính cách hay lên xuống thất thường của anh, yêu bờ môi anh, mái tóc của anh, yêu tất cả mọi thứ về anh.
   Nhiều lúc em nhìn thấy anh đi bên người con gái khác. Em ghen lắm, thật sự rất ghen. Nhưng em lấy tư cách gì để ghen đây. Mối quan hệ giữa em và anh là gì, chỉ đơn thuần là mối quan hệ giữa tiền bối và đàn em thôi sao?
   Cái thứ tình cảm ấy ngày càng lớn dần trong em. Nhiều lần em muốn thổ lộ tình cảm của mình cho anh, nhưng nếu như anh từ chối thì mối quan hệ của hai người sẽ đi về đâu. Liệu em có thể tiếp tục chuyền cho anh được nữa không? Trong tâm trí em hôm nay có Bokuto, ngày mai vẫn là Bokuto, suốt đời vẫn là Bokuto.
.
.
.
- Này Akaashi, ngày mai chúng ta sẽ đi biển đấy. Bokuto hào hứng tươi cười nói.
   Em đáp lại lời của anh bằng một nụ cười mỉm nhẹ.
    - Vâng, Bokuto -san.
   Ngày mai đội bóng chuyền Fukurodani sẽ có một chuyến đi tại biển để tập huấn với các trường khác. Bokuto như một đứa trẻ hào hứng đến ngủ không được vì sẽ có một chuyến đi xa vào ngày mai.
    - Bokuto - san cũng đừng háo hức quá kẻo tối lại ngủ không được đấy.
   - Tối nay anh thức tới sáng luôn.
   - Bokuto - san đừng thức sẽ có hại đến sức khoẻ đấy anh.

   - Vâng vâng tuân lệnh, tối nay anh sẽ đi ngủ sớm. Bokuto ngoan ngoãn nghe theo lời em.
   Bokuto- san lúc nào cũng đáng yêu cả, cứ như thế này thì em sẽ yêu anh đến chết mất.
   Sáng hôm sau họ xuất phát từ Tokyo đến bãi biển Okinoshima Chiba ( bãi biển Okinoshima Chiba cách Tokyo 104 km, sẽ mất 2 giờ để đi tàu điện)
.
.
.
   Chiều hôm ấy, khi Akaashi vừa chuẩn bị đi tắm thì Bokuto đi lại phía em.
    - Này Akaashi, đi ra biển ngắm hoàng hôn với anh đi.
   Không đợi sự đồng ý của Akaashi, anh nắm lấy cổ tay của em rồi lôi một mạch ra biển.
    - Này Akaashi, hoàng hôn thật đẹp đúng không?
    - Vâng Bokuto - san.
   Akaashi nhìn về hướng của Bokuto, nhưng tia sáng của mặt trời vào cuối ngày hoà lẫn cùng màu mắt vàng của anh, em cảm thấy được tim mình đang bắt đầu loạn nhịp, hơi thở bắt đầu gắp gáp hơn. Cứ như thế này em sẽ nói ra mất, nói ra thứ tình cảm lâu nay của em dành cho anh. Khoé miệng của em từ từ mở ra
   - Bo - bokuto - san......
   - Hoàng hôn.....nó đẹp giống như em vậy.
   - Vâng?? Akaashi mở to đôi mắt màu xanh lục nhìn anh.
   - Akaashi, anh có chuyện muốn nói với em. Anh...anh thích em nhiều lắm.
  Lời tỏ tình anh vừa thốt ra cùng lúc với những tia sáng cuối ngày vừa tắt. Nhịp tim của Akaashi ngày càng loạn nhịp hơn. Tim em đập mạnh đến nổi mà em biết rằng Bokuto cũng có thể nghe thấy. Mặt em đỏ bừng, từng hơi thở của em càng ngày càng khó khăn hơn.
   - Bokuto - san, em...em cũng thích Bokuto - san nhiều lắm.
Cuối cùng em cũng đã nói ra, nói ra được thứ tình cảm lâu nay của em.
Bokuto nắm lấy cổ tay em và kéo em vào lòng.
- Akaashi, hứa với anh đi.
- Hứa với anh...về cái gì?
- Hứa với anh, cùng anh sống đến 130 tuổi. Nắm lấy tay anh suốt đời suốt kiếp. Mãi mãi không được chia lìa.
Akaashi bật cười nhìn Bokuto
- Bokuto - san, em không thể sống đến 130 tuổi đâu, nhưng em sẽ hứa với anh, sẽ cùng anh sống đến cuối đời. Có chết cũng không buông tay.
- Em hứa rồi đó nha, ở đây có biển làm chứng. Ai thất hứa sẽ là đồ ngốc. Nào, nghoéo tay đi.
- Vâng .
- Nè Akaashi, anh muốn hôn.
Họ đan tay lại vào nhau. Trao cho nhau một nụ hôn tưởng chừng nhẹ nhưng lại trở thành một nụ hôn sâu.
Nụ hôn đó có đất chứng kiến, có trời chứng kiến, có biển chứng kiến và có cả một đội bóng trường Fukurodani chứng kiến từ xa.
Sau khi nhận ra sự vắng mặt của hai người thì cả đội đã đủ hiểu rằng hai tên cú ấy đã đi đâu. Ai biết được tên cú chủ công ấy sẽ làm gì chuyền hai của đội chứ.
Cả đội đã ẩn thân chi thuật từ xa để quan sát. Mặc dù không nghe được gì nhưng chỉ cần nhìn là đủ hiểu rồi chứ.
Khi chứng kiến thì cả đội cũng không mấy ngạc nhiên vì hằng ngày cảm xúc của hai người họ thể hiện rất rõ ra bên ngoài, chỉ có hai người mới không nhận ra cảm xúc của nhau thôi.

__________________
-còn tiếp-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bokuaka