Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiên sinh à?"

Căn phòng nằm trên tầng cao nhất, nơi đáng ra phải nhận đủ ánh sán ban mai thì giờ đây lại chìm trong bóng tối. Rèm hai bên được kéo kín, chiếc máy tính phát ra ánh sáng xanh yếu ớt trong gốc rồi cũng tắt hẳn. Thính lực của alpha đã được cường hóa phát huy triệt để vào lúc này, Trì tiên sinh vội vàng nhìn theo hướng âm thanh tiếng thở dốc từ phía tủ.

Cánh tủ được khép hờ, phía trong như chứa cả một con thú dữ đang nhăm nhe cắn xé đối phương. Tiếng hít thở hòa cùng hương rượu càng ngày càng đậm, Trì tiên sinh chậm chân bước đến, không ngừng thả pheromone của mình để an ủi bạn đời.

"Tiên sinh, là em đây. Anh có nghe thấy em không?"

Trì tiên sinh mở cửa tủ. Giây phút ấy, con thú tưởng chừng hoang dã hóa ra chẳng phải thế. Mộc tiên sinh của cậu cuộn người trong góc, mắt nhắm chặt, cả người không ngừng run rẩy. Anh nghe thấy tiếng động thì mở to mắt, con ngươi đen láy tràn đầy phẫn nộ trong nháy mắt khi gặp được người mình muốn liền trở nên mềm nhũng, cảm xúc tích tụ từ nãy đến giờ như có chốn về, thi nhau tràn ra khỏi hốc mắt.

"Trì Trì à."

Mộc tiên sinh rưng rưng, nhỏ giọng: "Em đừng không cần anh mà."

Trì tiên sinh nghe mà cứ tưởng tim mình nhũn cả ra. Cậu không vội kéo anh ra mà nhẹ nhàng ngồi xuống ôm lấy người yêu mình: "Nào có, em chỉ cần mỗi tiên sinh thôi."

"Anh không muốn ly hôn đâu."

"Em biết"

"Anh cũng không cố ý kiểm soát em như vậy đâu."

"Ừm, em biết mà"

"Anh, anh..." Mộc tiên sinh run rẩy, lấy hết dũng khí mới dám nói ra khỏi miệng điều đã chôn giấu suốt mấy năm: "Anh yêu em lắm."

Khi trước, cả hai có quan tâm nhau ra sao thì vẫn còn lo sợ tất cả chỉ là giả. Hôn nhân là giả, săn sóc lo lắng nhau cũng là giả. Thế nên chẳng ai dám nói ra hai chữ yêu thương, chỉ có thể ngầm hi vọng đối phương cũng thích mình dù chỉ là một chút.

Mà lúc này, Mộc tiên sinh trong kì mẫn cảm lại thổ lộ với cậu.

Trì tiên sinh mỉm cười, không ngừng lập lại câu "Em biết", nói mãi nói mãi đến khi đối phương hài lòng, dựa vào vai cậu thiếp đi vì mệt mỏi.

Đợi đến khi Mộc tiên sinh mở mắt ra lần nữa thì đã ở trong phòng cách ly.

Pheromone alpha có tính nguy hại cao, vì thế cả căn phòng đều được lắp camera xung quanh. Còi báo động ở đầu giường, bất kì lúc nào pheromone vượt ngưỡng đều sẽ phát ra âm thanh cảnh báo.

Hoàn cảnh xa lạ khiến Mộc tiên sinh lần nữa nổi lên bất an, pheromone mon men tràn ra ngoài.

"Anh tỉnh rồi à?"

Pheromone tràn được một nửa đã bị tiếng nói ngọt ngào kia vuốt cho cụp đuôi, ngoan ngoãn chui ngược vào trong. Giống với pheromone, chủ nhân của hương rượu Rum cũng đang híp mắt, hưởng thụ được đối phương lau mặt, thỉnh thoảng lại rên nhè nhẹ biểu đạt sự thoải mái.

Trì tiên sinh mỉm cười, yêu chiều phục vụ người ta xong còn dọn sẵn thức ăn lên, đợi bác sĩ đo lại đủ chỉ số sinh lý thì bắt đầu dùng bữa.

"À, Trì Trì ơi" Mộc tiên sinh thật sự rất muốn hỏi về cái giấy hôn nhân giả đó, hỏi em rằng anh có thể đốt phăng nó đi không. Thế nhưng nhớ lại lúc mình nói yêu em ấy, Trì Trì chỉ bảo rằng "Em biết" thì Mộc tiên sinh lại do dự.

Lỡ như, lỡ em ấy không thích mình thì phải làm thế nào?

"Ơi em nghe?"

Trì tiên sinh đợi hoài cũng chẳng thấy ai kia nói câu tiếp theo, đoán chừng Mộc tiên sinh nhà cậu lại xoắn xít những chuyện không đâu nữa rồi. Cậu hôn nhẹ vào má anh, bảo rằng 'đợi em một lát' sau đó đi ra khỏi phòng bệnh.

Một lát sau, Trì tiên sinh quay lại kèm theo tờ giấy hợp đồng hôn nhân đáng ghét kia.

"Anh xé đi."

Mộc tiên sinh ngơ ngác nhìn cậu đặt tờ giấy vào tay mình, sau đó nghe người mình luôn yêu thủ thỉ: "Anh xé nhanh lên, rồi mình còn đi làm một tờ thật nữa."

Nếu không phải Trì tiên sinh không ngừng nắm lấy tay anh, Mộc tiên sinh vẫn còn nghĩ mình đang mơ.

"Lần này anh làm em rất lo đấy, không được có lần sau đâu anh nhớ chưa." Trì tiên sinh vừa nói vừa cười: "Cái tờ hôn nhân này em cũng thấy nó rất đáng ghét, thế nên tiên sinh xé nó đi, chúng ta không cần nữa."

Nói xong, cậu hôn lên tay anh: "Bởi vì em cũng yêu tiên sinh, em muốn chúng ta kết hôn lần nữa."

Lần này, mọi thứ đều là chân thật.

Mộc tiên sinh cùng Trì tiên sinh lần nữa đính hôn, lần nữa làm lễ cưới. Người ngoài có thắc mắc tại sao lại cưới những hai lần, cả hai cũng chỉ cười cho qua chuyện.

Bởi vì cưới lần thứ nhất là vì sự nghiệp.

Còn lần này là vì trái tim.

--end--



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net