[Phần 1] Chương 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Phần 1] Chương 2.

———————

"Em thích anh."

"Hãy quên đi."

"Thành thật xin lỗi anh."

"Đệt! Ông méo hiểu cái gì hết!"

"Chửi bậy hả mảy!"

Lại một cái giáng tay xuống ót, Kuroo tỉnh dậy với khuôn mặt cười tươi của Yaku, quả nhiên anh ngủ lố giờ rồi.

Bên ngoài hành lang đã rất ồn ào rồi, đám trai trẻ thì sung sức giàu năng lượng, sáng sớm đã không ngừng ríu rít nói chuyện, ngay cả nhà vệ sinh chung náo nhiệt không chịu được. Kuroo đem theo đầu óc rối bời tới nhà vệ sinh cá nhân, còn chưa kịp tỉnh táo thì đã bị hình ảnh Tsukishima không đeo kính đang đứng rửa mặt làm cho giật mình.

Quả nhiên cứ không phải tránh mặt là được.

Kuroo ngập ngừng nói. "Chào buổi sáng."

Tsukishima ngước lên, hết nhìn mặt Kuroo rồi lại nhìn tóc anh, rốt cuộc không nhịn được mà cười một tiếng. "Quả nhiên là do thói quen khi ngủ sao?"

Thình thịch!

Gì vậy? Cái gì vậy? Cái gì vừa kêu thình thịch đấy!?

Kuroo chớp chớp mắt trước nụ cười nhẹ nhàng hiếm hoi trên khuôn mặt luôn lạnh lùng đó, phút chốc cảm thấy cả người đều nóng lên. Mà Tsukishima có vẻ không quan tâm lắm, cậu đeo kính vào, cầm lấy đồ cá nhân rồi rời đi. "Một lát gặp lại."

Kuroo nhìn theo dáng người cao gầy ấy rời đi, không biết phải trả lời thế nào. Tsukishima vẫn như trước khó đoán như vậy, anh không nghĩ mình có thể ngay lập tức cư xử như bình thường với cậu, nhưng có vẻ như Tsukishima lại rất biết điều chỉnh cảm xúc của mình. Vậy chuyện hôm qua là thế nào?

"Tiến lên đê, tao ủng hộ nha."

"Đừng có tỏ ra thích thú như vậy chứ Yakkun!"

.

Karasuno đang trong giờ giải lao, bọn họ vừa thua thêm một trận, thực sự không dễ dàng để kết hợp với nhau khi mỗi người còn chưa kiểm soát được khả năng của bản thân. Hai đứa Kageyama và Hinata lại bắt đầu chụm lại bàn bạc gì đó có vẻ rất thần bí, Yamaguchi và Tsukishima ở bên này quan sát hai đội đang luyện tập trên sân là Nekoma và Fukurodani.

"Chống mắt lên mà xem đây Kuroo, ông sẽ nghiền mày ra bã!

"Tới luôn bố tiếp mày!"

Hai tên Kuroo và Bokuto lại cự nạnh nhau nữa rồi.

Mặc dù vậy nhưng Kuroo thực sự không thể không cảm nhận được ánh mắt của ai đó đang chăm chăm vào mình, nói anh làm lơ cũng không làm lơ được. Cậu trai ấy như một bức tượng xinh đẹp đứng ở đó, lấy lý do là quan sát lối chơi và học hỏi, nhưng đối với tâm lý của một kẻ vừa được tỏ tình thì đây thực sự không chỉ đơn thuần là một cái nhìn bình thường được nữa.

"Ghê thiệt, nhìn không rời mắt luôn." Yaku ở phía sau nói.

Kuroo nhịn không được quay lại. "Để ý lắm vãi..."

"Bóng kìa!"

Kuroo giật mình quay lại, trái bóng đã chạm đất, còn chưa kịp định hình lại bị Yaku xấn tới muốn đánh. Kuroo chỉ kịp kêu lên oan ức đã bị y đánh cho một cái, hoàn toàn bị ức hiếp đến không thể kêu oan.

Trong đầu cả một mớ suy nghĩ hỗn độn, giờ giải lao thì Kuroo đã trốn mất khỏi nhóm người huyên náo, tìm đến máy bán nước tự động, ý định dùng nước làm lạnh cái đầu. Kuroo không phải không nghĩ ra được cách làm bản thân không bị chuyện này làm cho rối bời, mà là anh thực sự muốn biết được chàng trai tóc vàng đó đang nghĩ gì trong đầu. Anh biết cậu đã bị tổn thương, nhưng việc này không thể đơn phương trách anh được, ngay cả giải thích, cậu ta còn chẳng thèm nghe, huống chi hiểu cho hoàn cảnh khó khăn của anh. Mọi người đều dễ dàng chấp nhận một lời tỏ tình từ bạn cùng giới sao?

Đối với Kuroo thì nó không phải khó, chỉ là anh vẫn muốn rõ ràng hơn với Tsukishima, chứ không phải cùng cậu rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan này.

"Haiz..."

"Kuroo-san..."

Đây là lần thứ mấy trong ngày anh bị giật mình rồi vậy? Mấy con người này thích hù doạ người khác từ đằng sau à?

Nhưng khi nhìn lại người này, Kuroo ngay cả oán trách cũng không dám. Tsukishima đứng im một chỗ nhìn anh, ánh mắt cậu chăm chú đến nỗi Kuroo không thể nhìn thẳng, đành phải dời chú ý sang hộp sữa trên tay. Có vẻ biết không khí đang trong tình trạng bị đông cứng, Tsukishima vẫn là người lên tiếng trước.

"Xin lỗi anh."

Sao cậu ta cứ xin lỗi miết thế nhỉ?

Kuroo nhìn Tsukishima, cố tìm ra chút sơ hở từ cậu, anh thực sự rất muốn biết rốt cuộc con người này đang nghĩ gì. Tsukishima nói tiếp. "Tôi đã nghĩ mọi chuyện đã bình thường kể từ sáng nay được anh bắt chuyện,... nhưng có vẻ là không phải.

Tôi sẽ không nhìn anh nữa đâu, nên là... xin lỗi vì đã làm anh không thoải mái. Thực sự thì tôi không để ý lắm nếu như anh phớt lờ tôi..."

"Khoan đã!" Kuroo rốt cuộc không nhịn được mà chen vào lời nói của cậu. Tsukishima cũng im lặng, anh mới nói. "Đừng hiểu lầm, anh thực sự không phải thấy ghê tởm hay gì đâu. Chỉ là nó có chút đột ngột, em biết đấy, được em tỏ tình là việc nằm ngoài dự đoán của anh..."

Chết bà! Mình lỡ lời rồi!

Kuroo im bặt khi vẻ mặt của Tsukishima trầm xuống, anh biết cậu trước đó đã cảm thấy tổn thương khi nghĩ rằng anh đã cố tình nghe lời tỏ tình thầm kín của mình. Dĩ nhiên thì thề có Chúa là Kuroo không hề muốn làm cậu buồn, việc anh ngạc nhiên là sự thật, nhưng có vẻ điều này không phải là điều dễ dàng đối với cậu trai này.

Quả nhiên, Tsukishima nhẹ nhàng nói. "Bởi vậy tôi mới nói nên kết thúc ở đây thôi."

"Sao?" Kuroo nghĩ mình nghe nhầm. "Em nói kết thúc là kết thúc? Anh còn chưa hiểu ý của em muốn kết thúc chính là như thế nào!"

"Ý trên mặt chữ, tôi không muốn tiếp tục nói về vấn đề này với anh." Tsukishima trả lời. "Ngay từ đầu vấn đề mà tôi muốn đề cập tới không phải là nó. Tôi chỉ muốn xin lỗi vì đã làm anh phân tâm, tôi đã nói mình sẽ không nhìn anh nữa!"

"Nhưng anh cũng có thể bị doạ sợ chứ! Em đơn phương nói kết thúc như vậy có chút không thoả đáng..."

"Đừng cố gắng bới móc thêm nữa!" Tsukishima đột nhiên hét lên.

Kuroo cũng im lặng, đây là lần đầu tiên anh thấy người này to tiếng, vẻ mặt của cậu thực sự không thể nói là quá tốt, giống như cậu hoàn toàn thất vọng về anh vậy. Nhưng vì điều gì chứ? Anh đã làm gì đâu?

"Tôi... vừa bị từ chối rồi đấy thôi..."

.

Bị từ chối sao?

Kuroo dựa lưng vào tường, trong đầu không ngừng suy nghĩ vì lời nói đó, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn về phía chàng trai cao lớn với mái tóc vàng ở đằng kia. Cậu nói với anh rằng bản thân sẽ không nhìn anh nữa, không muốn làm anh khó chịu, nhưng bây giờ lại chính anh cứ muốn nhìn cậu mãi thôi, cứ như chỉ cần nhìn thấy cậu là những câu hỏi trong đầu sẽ tự động có câu trả lời vậy. Mặc dù anh biết, từ đầu đến cuối chuyện này thực sự giống như một mớ bùi nhùi, chỉ toàn là sự rối rắm và phức tạp. Anh không thể hiểu nổi suy nghĩ của cậu ấy, và rồi cứ để cậu hiểu lầm về thái độ và lời nói của anh.

Thực sự... anh chưa từng nghĩ sẽ từ chối cậu ấy.

"Nhìn vừa vừa thôi." Bên cạnh là giọng của Kenma.

Kuroo lúc này hạ giọng. "Kenma..."

"Em cái gì cũng không biết, đừng có hỏi." Kenma ngay lập tức nói.

"Chính anh còn không biết nên nói gì nữa là." Kuroo chán nản gục đầu khi chàng trai ấy chuẩn bị rời đi.

Một cục phiền phức. Kenma không nhịn được mà nghĩ.

"Cái gì mà bị từ chối chứ, em ấy bị làm sao ấy! Ngay cả câu trả lời của anh cũng không thèm nghe. Nói là kết thúc mà cứ quanh quẩn trong đầu anh mãi, phiền ơi là phiền luôn..." Kuroo lẩm bẩm, anh thực sự muốn bắt cậu lại nói chuyện cho ra lẽ, nhưng có lẽ làm vậy sẽ khiến cậu ghét anh hơn cũng không chừng.

"Kuroo." Kenma đột nhiên lên tiếng, Kuroo ngẩng đầu nhìn cậu, Kenma vu vơ nói. "Anh có muốn nói về chuyện đó không? Về chuyện yêu hay ghét ấy, nói với Tsukishima?"

Kuroo ngẩn ra, dường như chưa hiểu ý của Kenma lắm.

Kenma có chút cạn lời. "Bản thân anh đã có câu trả lời rồi mà."

Ánh mắt Kenma rời khỏi máy game nhìn về phía trước, quả nhiên bắt gặp Tsukishima đang nhìn về phía này. Mặc dù nói kết thúc hay gì đó nhưng cậu vẫn không tự chủ được mà nhìn về phía Kuroo, hẳn là vẫn còn bận tâm về anh. Thế mà cái tên Kuroo này chẳng biết gì, vẻ mặt cứ như từ trên trời rơi xuống, chẳng biết sáng tỏ được chỗ nào chưa.

"Nè Kenma." Kuroo đột nhiên nói.

"Cái gì?"

"Cảm ơn em nha."

"Hửm?... Vậy, cố lên."

Ít nhất thì anh vẫn sẽ thật lòng với cảm xúc của chình mình, đúng không?

—————-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net