Câu chuyện 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Oikawa là người hiếu động lại hoạt bát, chuyện cậu ấy có nhiều sở thích cũng không phải là lạ. Nhưng lần nữa, vì tính cách trẻ con ấy mà cả thèm chóng chán, chưa thực sự đặt hết quyết tâm hay đam mê vào một thứ gì cả.

À ngoài việc chọc phá tôi và quấy rối phái nữ.

Cho đến khi ba mẹ tặng cho cậu ấy trái bóng chuyền. Từ lúc đấy, lúc nào tôi cũng thấy cậu ấy mang nó theo bên mình mỗi lần chúng tôi ra ngoài chơi. Cậu ấy tập bất cứ nơi đâu, sân sau, trên đường, phòng ngủ, nhà bếp,...và không có vẻ gì là chán cả.

" Vui lắm à?" Tôi cầm trên tay cây vợt chực bắt con bọ hung trên cành lá nhưng tâm trí tôi lại quanh quẩn bên trái bóng đang bay bổng rồi rơi xuống cánh tay cậu ấy, cứ thế lại được tung lên nhịp nhàng. "Hả? Cái gì vui cơ?" Cậu ấy vẫn hướng toàn bộ sự tập trung vào trái bóng, ánh mắt màu nâu sữa tràn ngập tia nắng hân hoan vui mừng khôn xiết. "Bóng chuyền ấy." Tôi trả lời cụt lủn, quay lưng lại tiếp tục tập trung vào mục tiêu chính-con bọ hung.

Bốp!

Trái bóng trật khỏi cánh tay hạ thấp xuống chính xác 37 độ tính từ vị trí chuẩn để đánh lên không trung, đã bay thẳng một đường cong hoàn hảo vào sau gáy tôi. Đau điếng. Con bọ hung bay mất.

Tim tôi trật một nhịp, dây thần kinh căng lại, cơ mặt tôi méo xệ vừa vì giật mình vừa vì giận dữ. Đầu óc tôi như muốn vỡ tung, cơn tức tối cứ như một quả bom, chỉ cần một chút tác động sai lầm có thể phát nổ bất cứ lúc nào. Người tôi nóng ran, mặt hầm hầm tiến đến chỗ Oikawa, đứa trẻ còn đang rất hoảng loạn đã thủ sẵn tay trước mặt do sợ bị ăn chưởng. Bầu không khí xung quanh tôi đầy rẫy sát khí u ám khiến người khác phát nghẹn, Oikawa nuốt nước bọt.

- I-Iwa-chan – Oikawa lắp bắp

-...

- B...Bóng...Bóng chuyền rất vui! – Khỉ thật! Lại là nụ cười chết tiệt ấy.

- Hả? – Tôi chau mày, mặt rõ là nghệch ra.

- Iwa-chan thấy đấy, chơi bóng chuyền rất vui! – Cậu ấy cười rạng rỡ - Cái cảm giác phải luôn giữ bóng được bay lên rất tuyệt vời!

- Thú vị đến mức đó sao? – Tôi hạ giọng, tỏ ra tò mò về cái sở thích nhỏ nhoi có thể lôi cuốn được hứng thú của cậu.

- Ừ! Tuyệt lắm! – Nụ cười ấy ngày càng tươi – Luôn phải giữ bóng trên cao, không được để bóng rơi xuống đất! Cái cảm giác khi da thịt được chạm vào bề mặt cao su của trái bóng...nó rất...nó rất... aaaaaaaaaa... phải nói sao ta?! Nhưng mà nói chung là nó rất vui! Thật sự! Thật sự rất vui! Tớ không biết phải giải thích sao cho cậu hiểu đây!! Aaaaaaaaa...

Tôi đứng ngây ra đó, cơn giận và suy nghĩ tiếc nuối về con bọ hung đã tan biến tự khi nào, ngay khoảnh khắc ấy, trong đầu tôi chỉ có hình ảnh của Oikawa hào hứng liếng thoắng liên tục về bóng chuyền tuyệt vời như thế nào. Ánh mắt cậu sáng rực rỡ như nắng mặt trời, có gì đó ẩn chứa trong đó, ấm áp, hồi hộp, vui mừng, đam mê, nhiệt huyết, hứng thú, những cảm xúc sôi nổi ấy đang nhảy múa, hòa quyện trong đôi đồng tử màu nâu sữa khiến chúng trở nên lấp lánh một cách kì lạ. Nụ cười của cậu chan hòa trong cái nồng ấm của đất trời, khiến lòng tôi nhẹ tựa lông hồng, nhưng đồng thời cũng khiến ruột gan tôi nhảy múa không ngừng, nụ cười của cậu, đầy sức sống, đầy hơi ấm, nếu cậu không biết miêu tả cảm giác chơi bóng chuyền tuyệt như thế nào, thì tôi cũng không biết phải diễn tả nụ cười của cậu nó đẹp đến đâu.

Đương nhiên lúc đó tôi còn quá nhỏ để nhận ra những cảm xúc mới lạ trong sáng dần nảy nở trong cơ thể của một đứa trẻ lên 7, tôi chỉ cảm thấy bản thân trở nên kì lạ thôi. Nhưng khoảnh khắc ấy, tôi đã biết tôi thích cậu chơi bóng chuyền.

- Bóng chuyền chơi sao vậy? – Tôi tỉnh bơ hỏi, còn Oikawa há hốc mồm, mặt cậu ấy sáng rỡ lên.

- Đúng rồi! Iwa-chan chơi bóng chuyền với tớ đi! Tớ chỉ cho! – Oikawa mừng rỡ nắm lấy tay tôi reo lên – Và hãy quên đi trò bắt côn trùng vô vị đó đi!

Cốp!

Tôi cốc vào đầu cậu ấy một cái rõ đau, cái gì vô vị kia chứ?!

- Shittykawa!

- Đau lắm đó Iwa-chan!~

- ...

- Nhưng tớ nói có gì sai! – Cậu ấy ấm ức – Iwa-chan suốt ngày cứ đuổi theo mấy con bọ gì gì đó, nhìn ghê muốn chết!

Nói đến đây mới nhớ, hồi đó có lần tôi khoe con bọ cánh cứng mới bắt được trước mặt cậu ấy, cậu ấy đã hoàn thành xuất sắc hình tượng công chúa bé nhỏ 6 năm cuộc đời chưa bao giờ rời khỏi tòa lâu đài thủy tinh có sở thích mặc váy hồng ren lấp lánh hét lên với độ cao có thể tiễn một phi hành gia lên sao Hỏa với tốc độ tàu con thoi mà đến NASA còn phải xấu hổ.

Nhạy cảm, vô cùng nhạy cảm nếu tôi phải nói vậy.

Tôi nặng nhọc thở dài, cố hạ cơn tức xuống cổ họng:

- Vậy rốt cuộc cậu có chỉ không?!

- Tất nhiên rồi – Oikawa mừng quýnh – Nhưng cậu phải nói " Oikawa đẹp trai ga lăng nhất hệ mặt trời ơi, làm ơn hãy sử dụng khí chất ngời ngời hơn một vị thần của cậu chỉ dạy cho kẻ tôi tớ hèn mọn cách chơi bóng chuyền đi", sau đó có thể tớ sẽ cân nhắc. – Nói xong, cậu ấy còn nhìn tôi đá lông nheo một cái.

Cơn giận từ cổ họng bằng một cách thần kì nào đó đã truyền đến tay tôi và cuối cùng giáng thẳng vào mặt cậu ấy một cú.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#iwaoi #oiiwa