1. [Ngạn Khanh x Cảnh Nguyên] Chớm nở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết từ bao giờ, đôi mắt của Ngạn Khanh vẫn luôn hướng về phía Cảnh Nguyên.

Khi chỉ mới là đứa trẻ còn đỏ hỏn được quấn chặt trong lớp khăn rách nát, chỏng chơ lưu lạc giữa chiến trường khắc nghiệt đầy máu tanh, Ngạn Khanh vẫn nhớ như in hơi ấm đầu tiên bao bọc lấy thân thể mình.

Ấm lắm, chỉ muốn rúc mình vào nguồn nhiệt đó mãi thôi.

Bé con mở đôi mắt to tròn mở to đầy sức sống, thu vào thân ảnh của nguồn nhiệt ấm áp kia.

Đôi mắt ấy... sáng ngời như mặt trời chói lọi.

"Từ giờ, gọi con là Ngạn Khanh nhé."

Kể từ giây phút ấy, sự chú ý của Ngạn Khanh vẫn luôn rong ruổi theo thân ảnh sáng ngời của vị ân nhân cứu vớt đời mình.

Ngạn Khanh - một đứa trẻ không tên bị bỏ rơi, giờ đây mang trọng trách trở thành Thiếu tá bảo vệ Cảnh Nguyên - vị tướng quân tài trí của đất La Phù này.

Chỉ cần có thể ở gần Cảnh Nguyên, Ngạn Khanh không có gì phàn nàn. 

Đối với cậu, Cảnh Nguyên là người tuyệt nhất và mạnh mẽ nhất mà cậu biết. Để có thể giữ một nơi rộng lớn như La Phù hòa bình và ấm no suốt mấy trăm năm không phải việc dễ dàng, đặc biệt khi lũ tà vật Trù Phú luôn càn quấy.

Cậu ngưỡng mộ ngài, thân ảnh cao lớn ấy vẫn luôn là mặt trời chói lọi mà cậu theo đuổi.

Cảnh Nguyên rất nghiêm túc trong việc dạy dỗ cậu, nhưng cũng rất dịu dàng và chiều chuộng. Cậu là người duy nhất có thể được tướng quân ôm vào lòng, được gối đầu lên vai ngài mà ngủ, được tướng quân xoa đầu khen ngợi.

Cảnh Nguyên chỉ cần chú ý đến mình cậu là đủ. 

Mặt trời của cậu chỉ cần đứng yên ở đó, để hành tinh nhỏ này xoay vần theo ngài.

Sẽ không ai có thể chia cắt được liên kết này giữa họ.

"Tướng quân hiền quá, lại chiều hư ngươi rồi. Ngươi biết là mình không thể ở cạnh ngài ấy mãi chứ?"

"Ể? Ý cô là sao?" Ngạn Khanh dừng vung kiếm, khó hiểu nhìn thiếu nữ tóc hồng với gương mặt khó ở thường ngày.

Sau 100 năm, đứa bé ngày nào đã lớn phổng thành một thanh niên dương quang cao lớn với những thớ cơ bắp mạnh mẽ săn chắc nhờ vào việc luyện kiếm thường xuyên.

"Đừng giả ngốc. Tướng quân rồi cũng sẽ có ngày thượng vị và sống cuộc đời của ngài ấy,  có thể sẽ lấy vợ sinh con. Hơn nữa, ngài ấy cũng đã hơn 700 tuổi rồi. Còn ngươi, không phải ngươi dự định trở thành thống lĩnh Vân Kỵ Quân hay sao?"

Lấy vợ... sinh con?

"Không thể nào! Tướng quân không phải sẽ sống trong Phủ Thần Sách sao? Ngài ấy cũng đâu muốn kết hôn với ai?"

"Ngươi không thấy ngài ấy đã sớm chán nơi đó sao? Ta tưởng ngươi là người gần gũi với ngài ấy nhất."

Câu hỏi của Phù Huyền như búa tạ gõ lên đầu chàng thanh niên mới lớn. Dĩ nhiên cậu là người gần với ngài nhất, làm sao cậu có thể bỏ qua chi tiết đó chứ?

"Mà sao ngươi lại mất bình tĩnh thế? Nếu tướng quân có gia đình của riêng mình, đó cũng là điều tốt."

Tim Ngạn Khanh nhói lại. Phù Huyền nói phải, gia đình là một thứ rất bình thường, tướng quân hạnh phúc cậu cũng nên vui cho ngài mới đúng. Thế nhưng, chỉ cần nghĩ đến sự chú ý của ngài sẽ dành cho người khác, thời gian bên ngài cũng sẽ bị kẻ khác cướp đi, Ngạn Khanh không thể giấu nổi bình tĩnh.

Cảm giác này... là gì?

Sau lần nói chuyện với Phù Huyền, ánh mắt của Ngạn Khanh vẫn tìm kiếm Cảnh Nguyên, nhưng lần này lại mang theo cảm xúc khác.

Những cảm xúc phức tạp mà cậu chưa từng trải nghiệm.

Lúc trước, cậu chỉ một lòng ngưỡng mộ tướng quân, muốn lớn thật nhanh và trở nên mạnh mẽ để có thể sánh vai cùng ngài. 

Giờ đây, cậu bắt đầu miên man suy nghĩ về nốt ruồi duyên nổi bật dưới đôi mắt vàng óng ngọt ngào. Vòng eo của ngài nhỏ hơn cậu nghĩ, nhưng vòng ngực lại rất nở nang, tiếc rằng nó thường bị bó lại bởi áo giáp thô cứng. Chân ngài rất dài, phần đùi được thắt chặt bởi nịt đùi, mang theo nét gợi cảm không tên. Không những thế, tay áo trái của ngài còn hở một phần da, nhìn chỉ muốn đưa tay vào và cảm nhận nước da trắng muốt ấy.

Trái tim Ngạn Khanh đập nhanh, toàn thân nóng lên khi những suy nghĩ thiếu trong sáng ấy lấp đầy tâm trí non nớt của cậu. 

Tuy nhiên, chúng như liều thuốc nghiện vậy, càng nghĩ càng si mê, càng mơ ước càng thèm khát.

Lần đầu tiên, trái tim Ngạn Khanh gào thét vì điều khác ngoài việc chiến đấu. Lần đầu tiên, cậu cào hết ví chỉ để mua hình tướng quân từ Đình Vân thay vì mua kiếm. Lần đầu tiên, cậu cảm thấy ghét bỏ những người dám mơ ước tướng quân của mình. Lần đầu tiên, cậu tìm đến những ấn phẩm đồi trụy thay vì những cuộn sách kiếm thuật. Lần đầu tiên, cậu biết ngậm miệng lại chỉ để ngắm nhfin dung nhan say ngủ của người thương.

Ngạn Khanh giờ đã lớn, cũng đã cao bằng tướng quân, nhưng cậu biết cậu sẽ còn cao nữa. Đến lúc đó, cậu sẽ dễ dàng ôm trọn mặt trời của mình trong lòng bàn tay, ôm lấy vòng eo nhỏ và hôn lấy đôi môi mà mình hằng ao ước.

Cậu mỉm cười, hôn lấy dải tóc mềm của Cảnh Nguyên, hít lấy mùi hương của nắng và trà. Ngài ngủ rất êm, rất ngoan, đến mức Ngạn Khanh có làm gì quá phận chắc ngài cũng không thể nhận ra được.

Tuy nhiên, vì Cảnh Nguyên, Ngạn Khanh sẽ học cách kiên nhẫn, từ từ kéo con mồi sa lưới.

Sẽ có một ngày, Cảnh Nguyên sẽ vì Ngạn Khanh rũ bỏ toàn bộ phòng tuyến mà phô ra phần yếu ớt nhất của mình, còn Ngạn Khanh sẽ vì ngài mà hôn đi hết những u buồn đọng lại trên đôi mắt ngài.

Một nụ hôn như chuồn chuồn nước hạ lên đôi môi ánh nhuận của mặt trời say ngủ, mang theo hứa hẹn từ người thanh niên coi ngài là cả thế giới.

"Cảnh Nguyên, ta yêu ngài."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net