HSSH 2-4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tiền bối lưu lại, hắn nói rằng Kỳ hoa Vũ Nguyệt có một đặc tính, vào đêm Nguyệt Hoa nó sẻ nở, nhưng chỉ là một cái bao hoa, còn cánh hoa thì giấu ở trong, nếu là người có duyên với hoa chỉ cần nhìn thấy bao hoa, thì cánh hoa mới nỡ ra hết, nếu dưới ánh trăng hấp thu, thì hoa sẻ biến ảo, vĩnh viễn ở bên cạnh người có duyên.

Chỉ là mấy trăm năm nay , kỳ hoa Vũ Nguyệt vẫn được coi là yêu giới chí bảo đẽ tăng phẫm cấp, chẳng còn ai là người chân chính muốn thưỡng thức hoa, dù sao chỉ cần ăn bao hoa thì cũng tăng lên một phẩm thực lực, cho dù là yêu thánh năm đó cũng chỉ là ăn cả bao hoa, còn cánh hoa không biết hình dạng nó ra thế nào.

ý tứ của Mộ Dung Tuyết Ương là, tất cả yêu thú trên hai núi đều cùng thử một lần, ai là người có duyên phận làm cánh hoa nở, thì sẽ cho người đó.

Hắc Ngưu lão yêu nghe xong lời nói này, thì mặt đen chốc lát hóa ra trắng bệch, không còn chút máu.

Quy củ của yêu giới là, ba mươi sáu ngọn núi, mỗi ngọn đều do một động phủ chủ nhân cai quản, tất cả đồ trên núi đều thuộc về động phủ chủ nhân, yêu thú chỉ được nhận ơn mưa móc, chứ không có tư cách phân hưỡng cái gì.

Cho nên Kỳ hoa Vũ Nguyệt nếu thuộc về hai núi thì chỉ có chủ nhân hai núi đó có tư cách tranh đoạt mà thôi, mà Mộ Dung Tuyết Ương hết lần này lần khác có ý nghĩ kì quái, muốn đem tất cả yêu thú hai nơi cùng tiến đến .

" Ngươi nói chuyện này có chổ nào tốt!!"Hắc ngưu lão yêu lão yêu tức giận nói " thêm mấy vạn yêu thú đến tranh đoạt thì có chổ nào tốt, vốn dĩ ngươi có một nữa cơ hội, nhưng lại khước từ, bây giờ đến một nữa điểm cơ hội cũng không có, muốn mất hết hay sao?"

" Ta chỉ tuân lệnh yêu thánh mà hành sự thôi." Mộ Dung Tuyết Ương nói "yêu thánh nói cả hai núi đều chung hưỡng, tức là mọi người đều cùng thưỡng hoa, ai là người có duyên thì của người đó,như vậy không tốt hay sao?."

Chương 3: Kỳ hoa Vũ Nguyệt (phần thượng)

Lão Hắc Ngưu tức giận mủi phun ra một luồng khí, hắn đem một nữa gia sản dâng cho yêu thánh, lại không thu được một phần vạn cơ hội, quát lớn . "Mộ Dung Tuyết Ương !! Ngươi có nổi điên thì tự mình kiếm một nơi mà xả cần gì phải xía vào chuyện này, Kỳ hoa Vũ Nguyệt là trân bảo khó gặp, nếu để cho bọn yêu thú tầm thường hưởng dụng thì chỉ có thể thăng lên một phẩm thực lực, đối với bọn chúng có ích lợi gì ?"

Hắc Ngưu lão yêu nói một phen, chúng yêu thú xung quanh liếc nhau ngầm hội ý, Lão quy liền đứng lên nói " chúng ta là yêu thú của Ngọc Ương Sơn bất kỳ ai có thể làm Kỳ hoa Vũ Nguyệt nở ra, đều đem lên dâng cho chủ nhân."

Một câu nói này nói ra, cho dù yêu thú nào có duyên với Kỳ hoa Vũ Nguyệt lấy được đều sẽ đem hiến cho Mộ Dung Tuyết Ương.

Mộ Dung Tuyết Ương cũng không khiêm tốn gật đầu nói " Nếu ta được kỳ hoa, sẽ mở rộng cửa động phủ liền ba ngày, để Ngọc Ương Sơn linh khí được trải rộng.

Mọi người đều mừng rỡ, bọn họ đều là yêu thú cấp thấp chỉ cần thoáng hấp thu một tia linh khí từ động phủ thì sẻ liền thăng phẩm cấp, không cần phải lãng phí một đóa kỳ hoa.

Hắc Ngưu lão yêu rốt cuộc đã hiểu được tính toán của Mộ Dung Tuyết Ương, hắn dâng một nữa tài sản cho yêu thánh bất quá chỉ đổi được một nữa điễm cơ hội mà thôi.

Nếu Mộ Dung Tuyết Ương mở rộng phạm vi, thì cơ hội của Hắc Ngưu lão yêu sẽ càng mong manh thêm, yêu thú ở Ngọc Ương Sơn hơn một vạn, lão yêu chỉ có một phần vạn cơ hội đoạt bảo, mà Mộ Dung Tuyết Ương chắc chắc có đến chín muơi chín phần trăm là đoạt được.

Lấy lùi làm tiến! Lần này hồ ly đích thực là muốn làm liều !!

Đây là ý nghĩ tận trong đáy lòng lão ngưu, bi thương, hắn tư trách mình có quá ít đồ đệ, man tộc hoàng tử ánh mắt lóe lên sự tham lam.

Lão Hắc Ngưu trong lòng bi thảm, Kỳ hoa Vũ Nguyệt đối với man tộc là vô dụng, vậy mà cũng nổi lên lòng tham, không cần phải nói yêu thú đồ đệ của hắn nếu thu được hoa, tất nhiên sẻ không bao giờ dâng lên cho hắn.

Đáng tiếc Hắc Ngưu lão yêu ngày thường quá ư khắc bạc, làm cho toàn bộ yêu thú trên Vụ Ngưu Sơn đều chạy qua Ngọc Ương Sơn, hôm nay muốn cùng với Mộ Dung Tuyết Ương so bì về số lượng người cũng không có khả năng.

Hắc Ngưu lão yêu lại nghĩ đến chuyện đưa cho yêu thánh nọ mười ba kiện tiên bảo, mà trong lòng lại nổi lên một trận nhức nhối, đó chính là những linh khí hình thành nên Vụ Ngưu Sơn động phủ, nếu lão không mang được Kỳ hoa Vũ Nguyệt trở về thì nguy cơ thật lớn, không chừng ngày sau trong giới tu hành lại rớt xuống động phủ đứng cuối cùng.

Nghĩ đến thảm cảnh đó, lão Hắc Ngưu tức giận, nhắm phía Mộ Dung Tuyết Ương nói "yêu hồ trước tiên tiếp ta một quyền rồi hãy nói chuyện!!"

"Tốt ,tới đây!" Mộ Dung Tuyết Ương đã sớm chờ.

Đừng xem lão Hắc Ngưu này ngoại hình cục mịch mà coi thường, lão cũng là một hảo thủ, nhất là trọng quyền của lão, không ít kẻ chỉ chịu một quyền đã chỉ còn nữa cái mạng, cả người bị đánh cho thành một đống gân thịt.

Hôm nay quyền của lão ngưu đang hướng tới khuôn mặt anh tuấn của Mộ Dung Tuyết đánh tới.

Mộ Dung Tuyết Ương mủi chân chĩa xuống đất, mặc kệ lão ngưu đang lao tới, đánh một lúc thủy chung lão ngưu không động đến được một sợi tóc gáy của hắn.

Hí lộng lão ngưu một lúc, hắn mới vươn tay nhẹ nhàng gạt cự quyền của lão ngưu ra, khẽ nhếch miệng cười, tay kia lại vòng qua nhằm vào nảo hậu của lão ngưu điểm nhẹ một chỉ, cái sừng trái của lão ngưu tức thì bị mất đi một mảng nhỏ

"Ngao!!!: lão Hắc Ngưu rống lên một tiếng bi thiết, liền lùi lại mấy bước, nhìn Mộ Dung Tuyết Ương, ánh mắt đã toàn một màu đỏ, cả người hắc khí loạn mạo, vận chuyển lực lượng của nội đan xuất ra, điên cuồng muốn cùng đối thủ liều một cái mạng già.

Mộ Dung Tuyết Ương lại nhẹ nhàng dừng tại không trung một ngón tay chỉ ra, tả thủ biến thành chưởng thủ thể, sắt mặt vẫn bình thản.

Hắc Ngưu lão yêu mặc dù lửa giận thiêu đốt, nhưng vẫn không nhịn được rùng mình một cái, tư thế này của Mộ Dung Tuyết Ương hắn đã quá quen thuộc, nhưng hắn bất quá lại không hiểu được nhiều ít bao nhiêu, "Linh tê chỉ" cùng với "Như ý thủ" vốn là hai tuyệt kỷ vô cùng lợi hại.

Có muốn liều mạng nữa hay không ?

Mặt mày trọng yếu hay mạng già này là trọng yếu?

Hắc Ngưu lão yêu bị hai vấn đề này đè nén, có phần khó xử.

" Sư phụ!'' Man tộc tam hoàng tử đột nhiên đi tới bên cạnh lão ngưu ,thầm thì vào tai mấy câu.

"Ân...?" Hắc Ngưu lão yêu nghe giải thích một hồi, mặt đầy lửa giận nhưng trong chốc lát lại tan đi, thậm trí trên môi lại lộ ra một nụ cười ngoan độc.

Man tộc tam hoàng tử nói xong, liền đứng sau lưng lảo ngưu, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Mộ Dung Tuyết.

Hắc Ngưu lão yêu như cũng không để ý trên đầu đang rơi xuống tí tách vài giọt máu, ngẩng mặt lên trời cười ha hả nói " đã như vậy chúng ta cứ theo an bài của yêu thánh, tối hôm nay không gặp không về, lúc đó ta sẽ cho ngươi một phần đại lễ."

Mộ Dung Tuyết Ương nhíu mày, xem ra man tộc tam hoàng tử Triết Biệt tịnh không đơn giản, không biết nói cho lão ngưu điều gì mà làm cho lão đang nóng giận cực độ cũng phải hạ hỏa.

Hắc Ngưu lảo yêu mang theo Triết Biệt nhảy lên đám mây đen, chuẫn bị về Vụ Ngưu Sơn

Nhưng Mộ Dung Tuyết Ương, hung hăng lại hừ lên một tiếng.

Trên đám mây đen Triết Biệt oa oa kêu lên thảm thiết, giống như nội tạng bị thương nặng.

"Mộ Dung Tuyết Ương !! lão tử với ngươi sẽ không yên chuyện này đâu!" Hắc ngưu lão yêu thê lương kêu to, nhưng đám mây đen nọ cũng vôi vã bay đi, không lập tức có dấu hiệu báo thù.

"Đã trúng một đòn của ta thì đừng có hòng yên ổn" Khóe miệng Mộ Dung Tuyết Ương nhếch lên một nụ cười đầy tà ý.

Hắn lúc trước khi cứu lão quy, thì đã điểm Triết Biệt một chỉ, đến tận bây giờ mới bộc phát ra, nội tạng man tộc hoàng tử đã bị thương nếu mười ngày sau không chữa trị tuyệt sẽ không tốt.

Trời sắp tối, ánh nắng hồng phía chân trời đã từ từ buông xuống, làm cho màu vàng của lá cây ánh lên sắc hồng, thoạt nhìn rất chói mắt.

Gió lạnh từ núi lùa vào ,phóng qua rừng liễu tùng, mang theo vị của bùn đất lạnh lẻo trong rừng thổi đến nơi đây. Yêu thú có phẩm cấp thấp một chút nhịn không được đều run lên. Mộ Dung Tuyết ngưng thần nhìn ánh tàn dương trầm ngâm suy nghĩ.

Linh Khanh Nhi nhìn bộ dáng của công tử ,dưới ánh sáng màu hồng, tố bào màu trắng như trong suốt, tóc bay lất phất, bộ dáng có chút ưu thương.

Tử La Nhi có ý nhắc nhở "Hắc Ngưu lão yêu rời đi thì có vài phần tự đắc, sợ rằng hắn có hậu chiêu, tối nay e rằng có một trường ác chiến"

Linh Khanh Nhi đột nhiên nhớ tới một chuyện "vừa rồi ta từ chổ Tình Miên Nguyệt tỷ tỷ đi ra, nàng đã gieo một quẻ bói,"

"Như thế nào?" Tử La Nhi vội hỏi ,tài gieo quẻ của Tình Miên Nguyệt có thể nói là thiên hạ nhất tuyệt.

Cho dù là Linh Khanh Nhi lời nói bạo dạn cũng không khỏi dừng một chút: "là....là..."

"là ..là cái gì?" Tử La Nhi dậm chân nói "Ngươi muốn làm ta tức chết phải không?"

"Là đại hung!"

"cái...cái gì?" Tử La Nhi hai tay run lên, sợ hãi nhìn về phía công tử" chẵng lẽ đêm nay thực sự sẽ xảy ra chuyện ?"

Mộ Dung Tuyết Ương đang thưởng thức ánh chiều tà cười nói "kinh hoàng cái gì? Hắc Ngưu lão yêu đấu với ta còn chưa đủ tư cách."

Sương mù bao phủ cả Thập Vạn Yêu Sơn, mặt trời củng đã lặn về phía đằng tây.

Mộ Dung Tuyết Ương lúc này mới thở dài " ngày ngày cùng người ta tranh đấu, đúng là mệt mỏi vô cùng."

Nói xong không để ý chung quanh hai thiếu nữ đang kinh ngạc, liền đi vào.

Ngọc Ương Sơn tại Thập Vạn Yêu Sơn, là ngọn núi đệ nhất linh tú, cũng là ngọn núi có cảnh sắc đẹp nhất.

Vầng trăng sáng hiện lên, kiều khiết như ngọc tại không trung, ngân quang trải dài cả Ngọc Ương sơn, những lá cây màu xanh biếc thức tỉnh tham lam hút lấy thiên địa linh quang.

Chúng yêu thú thường cùng nhau dưới ánh trăng cầu nguyện. Nhân tộc và man tộc lại không giống như vậy, yêu tộc sùng bái nhất là ánh trăng, ánh trăng mặc dù không mãnh liệt như ánh mặt trời, nhưng lại vô tư đem đến cho chúng yêu thú rất nhiều lực lượng..

Yêu tộc vừa sinh ra là đã bị phong chế ba trong sáu thức, như vậy yêu thú so với súc sinh bình thường, một phần cũng không phân biệt, thường thường bị thợ săn đuổi giết.

Chỉ có sáu mươi năm một lần, vào đêm Nguyệt Hoa, ánh trăng đại thịnh bao phủ cả Thập Vạn Yêu Sơn, các yêu thú mới có thể hấp thu linh lực, mở ra ba thức còn lại, nếu có vận khí tốt một chút, có thể tự mình hình thành nội đan, từ đó về sau mới có tiền đồ trên con đường tu luyện.

Nhưng chuyện này cũng không phải là điều dễ dàng, đêm Nguyệt Hoa sáu mươi năm mới có một lần, mà căn nguyên của linh lực đều bị phong bế trong ba mươi sáu tòa động phủ, nếu không có người như Mộ Dung Tuyết Ương là một động phủ chủ nhân rộng lượng, thì yêu thú nữa bước cũng khó đi, tu luyện mấy trăm năm thời gian cũng khó đột phá lên tứ phẩm, nói gì muốn trở thành yêu linh.

Dù có thể tu luyện tốt, nhưng yêu tộc so với nhân tộc, phải chịu thêm hai đạo thiên kiếp, yêu thú từ thất phẩm đã phải chịu thiên kiếp, nếu chẳng may thiên kiếp đánh trúng, thì công lao tu luyện mấy trăm năm cũng đành trôi theo dòng nước.

Cho nên đôi khi Mộ Dung Tuyết Ương ngẫm nghĩ, yêu tộc nhất định không được thần linh phù hộ, bằng không sao lại chịu thảm cảnh này, thật sự là đã chịu vô vàn khổ nạn.

Mộ Dung Tuyết Ương cũng không thấu đáo quản lý chuyện thưởng hoa của các yêu thú, xa xa ở trên tháp, Tử La Nhi vì hắn đang ân cần hầu rượu.

Tử La Nhi đưa một chén rượu lên môi của công tử. Nàng thấy Mộ Dung Tuyết Ương đang nhìn một đám yêu thú, vì chuyện Kỳ Mạn Vũ Nguyệt hoa mà nhao nhao lên, nhẹ nhàng nói. " công tử sao không bảo bọn chúng cùng nhau tránh ra?".

" Để bọn họ nháo nhào lên đi, tối nay sẽ không được như vậy nữa đâu."

Tử La Nhi cười khẽ " Nếu đám yêu thú kia mà làm cho kỳ hoa nở được thì nó cũng không thể xem là kỳ hoa nữa rồi!."

" Kỳ hoa, kỳ hoa." Mộ Dung Tuyết Ương trầm ngâm nói, "nói là kỳ hoa nhưng lại cũng là linh thú, nó cũng có linh tính, làm cho người ta phải tranh đoạt, sao lại phải khổ thế !"

" Công tử rộng lượng, nhưng người khác lại không nghĩ như vậy " Tử La Nhi ánh mắt nhìn ra xa, chỉ thấy từ một nơi của Vụ Ngưu Sơn, một đám ngừơi đang đi tới, trong đó ngoài Hắc Ngưu lão yêu, còn có mười hai mười ba người nữa, xem ra thì lần này có bao nhiêu đồ đệ lão yêu đều đem đến cả đây.

Tử La Nhi mặt lộ vẻ hờn giận "lão Hắc Ngưu cũng thật mau mắn." Nàng quay đầu lại nhìn bốn phía, không thấy Linh Khanh Nhi đâu, nghi hoặc nói " Tiểu nha đầu này nói là sẽ hỗ trợ, mà chạy đi đâu rồi ?"

" Giúp ta một chuyện !" Mộ Dung Tuyết Ương khóe miệng lại nhếch lên nụ cười tà quái, rồi lặng yên không nói nữa .

Tử La Nhi cũng không hỏi, tay cầm chén rượu đưa lên môi Mộ Dung Tuyết Ương : " công tử người cũng nên quan tâm đến Tình Miên Nguyệt tỷ tỷ một chút, mỗi lần tỷ ấy gieo quẻ, đều một mình ở trong phòng, nếu bệnh cũ tái phát, thì không tốt chút nào."

"Nguyệt nhi tính tình cô tịch, lo lắng cho ta lại không dám nói, mặc dù ta muốn quan tâm một chút, nhưng cũng không biết nói chuyện gì tốt nhất cho nàng ấy" Mộ Dung Tuyết nhẹ nhàng uống một hơi, hết chén rượu.

Đúng lúc này, Linh Khanh Nhi quay lại, đến bên cạnh Mộ Dung Tuyết : "Công tử phải thưởng cho ta đó ."

"Uhm.. !" Mộ Dung Tuyết Ương đứng dậy cười dài " Trước tiên thưởng cho ngươi một công."

Nói là thưởng công, nhưng lại đưa tay lên cốc vào trán Linh Khanh Nhi một cái, làm cho má của tiểu nha đầu ửng hồng cả lên.

Mộ Dung Tuyết Ương mang theo hai người con gái, trong lòng có chút lo lắng đến chổ của bọn yêu thú.

Lúc này trời đã gần khuya, vầng trăng bạc đã sớm lên cao, chỉ là giữa không trung xuất hiện rất nhiều mây đen, còn có chút tiếng vang, không biết là tiếng gió hay là âm thanh kỳ lạ nào đó.

Kỳ hoa Vũ Nguyệt mọc tại dòng bảo tuyền nằm giữa núi Ngọc Ương và núi Vụ Ngưu. Nước từ núi Ngọc Ương chảy xuống dưới đáy cốc hình thành một dòng nước trong vắt, cuộn quanh những thạch nhũ kỳ quái, tạo nên dòng bảo tuyền này.

Dòng bảo tuyền này có tiếng, khi trăng lên đầu đỉnh núi, dòng nước như đón nhận muôn ngàn ánh trăng lóng lánh, rất nhiều yêu thú biết điều này thường tới nơi đây để có được một giấc mộng đẹp, rồi ngày mai lại bắt đầu một ngày hung hiểm.

Thấy Mộ Dung Tuyết Ương đến gần, chúng yêu thú vốn đang xôn sao vì chuyện Kỳ hoa Vũ Nguyệt hoa, đều cùng nhau quỳ xuống hành lễ." ra mắt chủ nhân.!"

"Uhm, thế nào ?" Mộ Dung Tuyết Ương cười nói.

" chúng tiểu nhân chắc chắn đều không phải là người có duyên " như vậy kỳ hoa này, trừ phi là đại giá của chủ nhân, thì không dễ dàng mà nở ra được"

Mộ Dung Tuyết Ương nhìn xa xa thấy Kỳ hoa Vũ Nguyệt đang nở tại dòng bảo tuyền, ánh trăng bao phủ, nước suối mang một màu bạc thanh đạm, cụm hoa có màu tím, bên ngoài là những lá xanh bao phủ, ở giữa là một nhị hoa vươn thẳng lên trên, một quả hình tròn to bằng nắm tay dính vào nhị hoa, chính là bao hoa.

Truyền thuyết nói rằng chỉ cần ăn bao hoa, yêu thú tu luyện chưa được trăm năm có thể lập tức đề thăng một phẩm, có thể thấy được sức hấp dẫn của nó đối với yêu tộc lớn đến như thế nào.

Mộ Dung Tuyết Ương thấy lão quy vẫn canh giữ bên cạnh kỳ hoa, tựa hồ như muốn che chở không cho các yêu thú khác nổi lên tà niệm, lòng nảy lên một trận cảm động, biết lão quy này vì mình mà lao lực, liền gật đầu một cái nói : " Bá bá, đã khổ cực nhiều!."

Lão quy vội vàng cúi đầu nói "không dám, đó là viêc chúng tiểu nhân nên làm."

Kỳ thật, đám yêu thú này đều mong muốn Mộ Dung Tuyết Ương ăn được bao hoa, nếu Ngọc Ương sơn chủ thăng lên một phẩm thực lực, thì có thể áp đảo được các động phủ khác, bọn họ đi ra ngoài cũng được nở mày nở mặt.

Nhưng đáng hận, Hắc Ngưu lão yêu đã dẫn người chạy tới, hắn liếc mắt một cái nhìn Kỳ hoa Vũ Nguyệt còn đang nở, nhếch miệng cười, tựa hồ như muốn nói, xem ra các ngươi cũng không dám nghịch ý tứ của yêu thánh.

Mộ Dung Tuyết Ương nhấc tay chào, khách khí nói:" Hắc Ngưu lão huynh tới sớm a! ."

"Không sớm bằng ngươi! "

" a ....Triêt Biệt cao đồ của huynh đâu sao lại không thấy?" Mộ Dung Tuyết ra vẻ kinh ngạc hỏi "chẳng lẻ lại đã gặp chuyện lớn gì?"

Không nói thì còn tốt, vừa nói đến, Hắc Ngưu lão yêu đã trong lòng thống hận, hàm răng dương dương, đồ đệ thông minh nhất, đắc lực nhất, chính là man tộc tam hoàng tữ Triết Biệt,vốn tối nay còn cần đến lực lượng của hắn, nhưng Mộ Dung Tuyết Ương sáng sớm đã đánh hắn bị thương, ngay cả xuống giường củng xuống không nổi.

Có thể thấy được Mộ Dung Tuyết Ương trong lòng sớm có dự mưu, giờ phút này lại giả như không biết còn vờ hỏi, Hắc Ngưu lão yêu nuốt một ngụm khí tức, xuất ra không được, thiếu chút nữa thất khiếu xì khói.

Nhưng Mộ Dung Tuyết Ương lại như muốn đổ thêm dầu vào lửa: "Bất quá ta thấy cao đồ của huynh không đến thật sự là điều đáng tiếc, tối nay Kỳ hoa Vũ Nguyệt sẻ nở, thật sự là một cơ hội tuyệt hảo, ta xem cao đồ của huynh đã là tứ phẩm cao thủ, nếu ăn được Kỳ hoa Vũ Nguyệt , được Nguyệt Hoa tẩy lễ, có thể thăng liền hai phẩm, như vậy là sẻ ngang với thực lực của lão huynh rồi, lão huynh sao lại không biết đến điều này?"

Nghe xong lời nói này, Hắc Ngưu rất tức giận. Đồ đệ của hắn đều là một lũ sói mắt trắng dã, nghe nói hôm nay kỳ hoa sẻ nở, bọn chúng đều muốn có phần, hoàn toàn không để sư phụ vào mắt, Hắc Ngưu lão yêu chính là đã hứa hẹn không ít, mới đưa được lũ sói này tới đây giúp đỡ sư phụ.

Mộ Dung Tuyết Ương lời nói có vẻ khách khí, nhưng đều là có ý ly gián, đổ thêm dầu vào lửa, làm cho đám đồ đệ của Hắc Ngưu lão yêu trong lòng dục hỏa bừng bừng.

" Chỉ có tài miệng lưỡi là lợi hại, đợi ta nuốt xong kỳ hoa rồi, xem ta đối đãi với ngươi như thế nào! " Hắc Ngưu lão yêu thầm nghĩ, rồi ngẫng đầu lên nhìn bầu trời, thì thấy, vầng trăng đã lên cao, đã là lúc ánh trăng sáng nhất, chỉ là trên bầu trời còn có các đám mây tụ lại càng ngày càng nhiều, tiếng sấm ầm ầm, khiến cho lòng người chấn động.

Hắc Ngưu lão yêu thấy lũ yêu thú đều đứng bên Mộ Dung Tuyết Ương, Hừ hai tiếng, rồi nói "Xem ra đám tiểu yêu này không có duyên phận, vậy kỳ hoa đó là do ta mở, các ngươi hãy tránh ra, để lão ngưu ta thử xem."

" Kỳ hoa Vũ Nguyệt nở tại Ngọc Ương Sơn, muốn thử cũng là công tử nhà ta thử trước..." Tử La Nhi phẫn nộ nói.

" Không ngại!" Mộ Dung Tuyết Ương đưa tay ra làm động tác thỉnh thị " Hắc Ngưu huynh, mời!"

Hắc Ngưu lão yêu hừ một tiếng, mang theo đám đệ tử, đỉnh đạc hướng tới đóa kỳ hoa đi tới.

Mộ Dung Tuyết Ương nhìn lão quy vẫn canh giữ bên cạnh đóa kỳ hoa, tựa hồ như sợ người khác cướp đoạt, khoát tay một cái ra hiệu: "Bá bá, theo ta sang bên này ngồi"

" Nhưng là....?" lão quy thấy lũ Hắc Ngưu lão yêu đi tới, không dám rời đi.

Nhưng Mộ Dung Tuyết Ương khoát tay một cái thì như có một nguồn lực mạnh mẽ phóng tới, lão quy không kịp phản ứng thì đã bị nguồn lực này kéo lại.

Mộ Dung Tuyết Ương căn bản không để ý tới Hắc Ngưu lão yêu, an nhiên dẫn người đi trở về, tự mình rót một chén rượu đưa lên.

"Chủ nhân !"lão Hắc Ngưu vộ vàng như vậy, chắc chắn là có âm mưu đó!".

Cũng khó trách lão quy lo lắng như vậy, năm ngoái thì Mộ Dung Tuyết Ương mới là lục phẩm yêu linh, hôm nay lão Hắc Ngưu cũng đã đạt tới lục phẩm, nếu lão ăn được kỳ hoa nhất thời sẻ tăng lên thất phẩm, hơn nữa đêm nay lại là đêm Nguyệt Hoa, vậy Ngọc Ương sơn động sẽ tràn nhập trong vòng nguy hiểm.

Tử La Nhi khẻ nhíu mày nói " công tử lão Hắc Ngưu tối nay nhất định là có sự chuẩn bị, không biết gã Triết Biệt đã nói cho hắn nghe cái gì?".

Mộ Dung Tuyết Ương nhếch miệng cười khẻ nói :"Hắc Ngưu lão yêu là loại đầu óc ngu si tứ chi phát triễn, cho dù có chuẩn bị thì bất quá không ngoài một chữ ."

"chữ nào ..?"

"Cướp!" Mộ Dung Tuyết Ương khẻ liếc mắt nhìn Linh Khanh Nhi một cái, làm tiểu tiên tử này trong lòng rung động, trên mặt đã ửng đỏ.

Đang khi nói chuyện, Hắc Ngưu lão yêu đã bắt đầu hành động, lão Hắc Ngưu dẩn theo hơn mười đồ đệ, thô bạo gạt đám yêu thú của Ngọc Ương sơn ra, cư nhiên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tienhiep
Ẩn QC