HSSH 2-4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Hắc Ngưu lão yêu

Bên ngoài động phủ ,lão quy mang theo đồ tử đồ tôn đang xưng tụng Mộ Dung Tuyết Ương là đại tiên thần thông quảng đại, bổng nhiên trên bầu trời vọt tới một đám mây đen ,một thanh âm thô ráp hừ lạnh "yêu quái là yêu quái còn dám vọng xưng cái gì là đại tiên, thật không biết xấu hổ."

"cái gì" cả đám yêu thú nhảy dựng lên ,bọn họ ngày thường vẫn cám cái ơn Ngọc Ương tiên nhân cho chổ tốt để tu luyện ,lại nghe có người ác khẩu với tiên nhân ,tự nhiên không chịu bỏ qua ,chỉ muốn đem đối phương ra thu thập.

Đám mây đen vẫn phiêu lãng tại không trung, một lời nói lạnh lùng cất lên "Hồ ly quê mùa triệu tập một đống tiểu thú vô dụng, củng dám xưng vương xưng bá, thật sự là không biết trời cao đât rộng."

Lời nói đến đây dẫu yêu thú chưa khai thần trí cũng nghe ra được, đối phương đích thị là đến đây để gây chuyện ,trong thời gian ngắn chúng yêu thú khuôn mặt đều khẩn trương hẳn lên,nội lực từ nội đan bung ra, sẵn sàng ứng phó.

Lão quy dù sao tuổi củng cao,lịch duyệt sự đời,chắp tay nhìn đám mây đen nói: "tại hạ là bộ hạ của Ngọc Ương động chủ, xin hỏi các hạ là cao nhân phương nào? "

"Ta là ông nội ngươi!" .Từ trong đám mây đen một người hạ xuống, tuổi không lớn lắm, nhưng miệng lại xuất ra lời ngông cuồng.

Lão quy tập trung nhìn vào người trước mặt, đó là một thiếu niên không quá 16, 17 tuổi, tóc dài, mắt màu đỏ tươi, đàng sau kéo theo một đoạn đuôi màu xám, thoạt nhìn giống lang vỹ.

Nhưng dưới ánh mắt lão quy thì thiếu niên này bất quá chỉ có thực lực tam phẩm, cũng không phải là yêu tộc chân chính. Trên thế giới này mới có tam phẩm nhưng có hình dạng giống người, mà trên thân thể có một bộ phận giống yêu thú, thì chỉ có man nhân.Man nhân là con người cùng yêu tộc kết hợp mà sinh ra, cho nên bề ngoài giống người, trên thân thể có một bộ phận gống yêu thú.

" Cái loại ngươi...ngươi.. mà cũng dám nhục mạ Ngọc Ương tiên nhân " Tiểu Phượng Điệp Nhi tính khí nóng nẫy, bay xung quanh man nhân xĩa xói.

Thiếu niên man nhân cười khinh miệt, tay chỉ một cái, Tiểu Phượng Điệp nhi kêu thảm một tiếng, bay vào bụi cỏ, đã bị trọng thương.

"To gan!!" một yêu thú trẻ tuổi cuồng bạo đứng lên,"Hống Hống!!"

Tiểu Phượng Điệp Nhi mặc dù là yêu thú nhị phẩm, hưng nàng tính tình đáng yêu vốn được mọi người yêu quí. Lão quy trông qua một màn ẩu đã như vậy, thì biết chuyện hôm nay đã không thể vãn hồi được nữa.

May mắn là đối phương bất quá chỉ có thực lực tam phẩm ,lão quy là tứ phẫm yêu thú tin chắc có thừa khả năng đẽ giải quyết.

Lão quy đưa tay cản các yêu thú lại, một mình tiến lên chắp tay nói: "tại hạ là bá bá của tiểu Phượng Điệp Nhi, xin được tiểu huynh đệ chỉ giáo."

Lời còn chưa dứt, lão quy trong miệng phun ra một ngụm bạch khí, chính là "Vân quy tuyệt kỷ",

" Vụ Châm".Chỉ thấy sương trắng trong không trung nhanh chóng ngưng tụ, lợi hại vô cùng, hướng tới thiếu niên man tộc vọt tới.

Thiếu niên man tộc lui một bước, mặc dù tay vẫn nắm chặt, nhưng trong mắt đã lộ vẻ hoảng sợ.

Yêu tộc chỉ cần chênh nhau một phẫm thực lực, thì đã như cách biệt 10 vạn 8 ngàn dặm, Lão quy tu luyện đã vài trăm năm một chiêu "Vụ Châm" này bắn ra, tại Ngọc Ướng Sơn không có mấy người tiếp được, huống chi thiếu niên man tộc này mới có thực lực tam phẩm.

Nhưng mọi người tịnh không phát hiện, trên đĩnh đầu bọn họ mây đen cũng không hề tiêu tán, thanh âm thô ráp lạnh lùng từ trong đám mây phát ra " lão rùa muốn chết."

Thanh âm nọ như thể sấm sét, đánh bạt đám vụ châm, cứu được thiếu niên man tộc.

Lão quy kinh hải, người khác không hiểu, chứ hắn tự mình cũng hiểu, đạo vụ châm đó chứa không biết bao nhiêu linh lực, như thế nào mà người ấy chỉ phát ra một thanh âm đã đánh tan, phi chủ nhân ba mươi sáu động phủ thì người khác không thễ làm như vậy được.

Hắn quay về phía đám mây đen chắp tay nói "không biết vị thượng tiên nào giá lâm, Ngọc Ương bộ hạ tiểu quy đắc tội."

"Ha ,ngươi định đem gã hồ ly ra để dọa ta à!" thanh âm từ đám mây đen lại vang lên "Đồ nhi,đánh hắn!"

Lảo quy lập tức cảm thấy toàn thân như bị vật gì trói buộc, một điểm cữ động cũng không được, phát giác đám mây đen có một cổ hơi thở chảy ra vây lấy mình khốn trụ.

Thiếu niên man tộc nhận lệnh của sư phụ, nhếch miệng cười hiễm ác, chỉ thấy hắn gầm lên, tay phải bổng mọc ra lông xám, trong chốc lát đã lộ ra móng vuốt,tựa như của sói .

"Hát"! Một quyền tống thẳng vào bụng lão quy.

Lão quy bị đánh bay, rơi xuống trước cữa động phủ, may mắn là hắn quy giáp cứng rắn nên không bị thương nặng,nhưng vẫn nằm lăn trên đất, bụi mù nổi lên tứ phía, mặt đất bị chấn động một hồi.

Thiếu niên man tộc nhờ trợ giúp của sư phụ mà một đòn đắc thủ, nhưng vẫn không chịu bỏ qua, phi thân vọt tới tay phải lại biến thành một bàn tay sói, hướng vào đầu lão quy đập tới.

Lão quy tức giận vô cùng, yêu linh động chủ lẽ nào hành sử không có đạo lý như vậy, đối với một tiểu nhân vật như hắn mà động thủ quá ư độc ác. Hắn nhất thời tức giận phun ra một viên ngọc màu trắng, chính là nội đan đã tu luyện mấy trăm năm, đúng là hắn đã nổi điên, muốn đưa đến cảnh người chết ta sống.

Trên bầu trời nhân vật trong đám mây đen, thấy lảo quy phun ra nội đan, âm hiểm cười lạnh, một luồng khí phun ra vây lấy nội đan, định thu về.

Đây là thủ đoạn vô cùng ác độc, yêu thú nếu mất đi nội đan cho dù không chết cũng vĩnh viễn bị phế, công phu biết bao nhiêu năm tu luyện sẻ trôi theo dòng nước, nếu không có thâm cừu đại hận thì yêu thú sẻ không bao giờ đoạt nội đan của nhau.

Lão quy lúc này đã rơi vào thảm cảnh, phun ra nội đan bị cao nhân cướp đi, mà thiếu niên man tộc hung hãn vô cùng, đang tung quyền nhằm mặt mình đánh tới.

"Mạng ta hết rồi!" Lão quy trong lòng thở dài

"Vị tất !" một thanh âm phát ra,lão quy trong lòng mừng rỡ, rồi hắn thấy trên trời đột nhiên xuất hiện một đám mây trắng bay phất phơ, mây đen tan đi thiếu niên man nhân dừng lại, thế là đã cứu được một tính mạng của lão quy

Mọi người thấy trước mắt ánh sáng phát ra mạnh mẻ, trong đám mây có một công tử phong độ xuất trần, một thân bạch y, bên hông đeo một ngọc đái trong suốt, cả người giống như là tuyệt thế bích ngọc, mặc cho thiên địa dơ bẫn, trên người tuyệt nhiên không tiêm nhiễm nữa điễm bụi trần.

Công tử nọ khẻ vươn một ngón tay điễm vào đám mây đen trên không trung, đám mây lập tức tiêu tán, bên trong thốt lên một tiếng kêu đau đớn,một thân ảnh rơi xuống.

Mặc dù ngón tay nọ chỉ điễm hướng không trung, nhưng thiếu niên man tộc đang cùng lão quy giao chiến laị cảm thấy trên ngực nổi lên một trận đau đớn, phảng phất có một cổ lực lượng cực mạnh đang xâm nhập ăn mòn cơ thể hắn.

Thiếu niên man tộc điên cuồng hét lên một tiếng, biết chuyện không ổn, hướng tới sư phụ chạy tới .

Không có ngoại nhân uy hiếp, lão quy mới hướng tới nội đan của mình thu hồi, lảo định bái tạ công tữ nọ, thì công tữ khẻ đưa một ngón tay ra hiệu lão quy không nên nói nhiều .

"Ra mắt Ngọc Ương chủ nhân!"

Một lũ yêu thú đang khiếp sợ chợt tỉnh táo lại, hướng tới Mộ Dung Tuyết Ương chúc: "chủ nhân vạn an!"

Mộ Dung Tuyết Ương mỉm cười từ từ hạ xuống, Tử La Nhi bên cạnh hắn cũng xuất hiện, đích thị là tuyệt thế dung nhan, khiến mọi người không dám nhìn thẳng.

" khụ khụ ,yêu linh mà cũng dám xưng tiên" người trong mây đen nói "Mộ Dung Tuyết Ương ngươi không sợ yêu thánh trách tội ?"

Người nói lời này hàm ý rất nặng. Tại yêu giới trên yêu linh thì có yêu tôn, trên yêu tôn thì có yêu thánh. Ngoại trừ yêu thánh ra thì không yêu linh nào dám xưng là tiên.

Mộ Dung Tuyết Ương dường như không bị uy hiếp tiêu sái nói "danh hiệu Ngọc Ương tiên nhân bất quá do mọi người yêu quí đặt ra thôi, ta đến bây giờ củng không dám tự nhận. Yêu thánh như thế nào trách ta được, chứ không như Hắc Ngưu đại tiên ngươi, chạy đến cửa nhà ta, thầy trò hai người cùng nhau khi dễ bộ hạ của ta, quả thật là không coi ai ra gì!"

Đứng ở phía đối diện Mộ Dung Tuyết Ương, đích thực là Vụ Ngưu Sơn động chủ, Hắc Ngưu lảo yêu.

Ngay cả Hắc Ngưu lảo yêu da mặt có dày củng không nhịn nổi khuôn mặt đỏ lên, thân là chủ nhân một động trong ba mươi sáu động của Thập Vạn Yêu Sơn, mà chính mình cùng đồ đệ hai người khi dễ một người, mà chỉ là một lão quy tứ phẩm, thì mặt mủi đúng là đã mất hết.

" A! lảo rùa đen đó tự xưng là Ngọc Ương bộ hạ, ngươi và ta quen biết đã mấy trăm năm, có khi nào nghe ngươi nói bộ hạ ngươi có một lão rùa đen, ta đích thị cho là hắn lừa gạt, nên mới ra tay thay Mô Dung Tuyết lảo đệ giáo huấn hắn" Hắc Ngưu mặc dù đầu óc chậm chạp nhưng trong lúc này cũng biết hoa ngôn xảo ngữ che đậy lổi lầm của mình.

" a ! hắn sao lại không phải là người của Ngọc Ương động phủ" Mộ Dung Tuyết Ương khe khẻ nâng lão quy dậy " mọi người chưa từng nghe thấy ta gọi hắn một tiếng bá bá sao"

Lão quy nghe lời này mặt nóng lên, mắt đã rơi lệ, ơn đức của Mộ Dung Tuyết Ương đối với hắn quá sâu dày, bất quá mấy năm trước lão chỉ có duyên gặp chàng một lần, chàng đã chỉ điễm cho lão mấy câu, khiến lão thu được biết bao lợi ích, hôm nay còn ra tay cứu mình một mạng, còn gọi mình một tiếng " bá bá", quả thật là ơn trọng như núi. Lão bèn định quì xuống khấu tạ.

Nhưng Tử La Nhi liền đưa tay kéo lão lại, không cho lão quì xuống.

" Một lũ ô hợp" Hắc ngưu lão yêu khinh bĩ nói.

Lão yêu này lời nói tuy bất hảo, nhưng hình dáng của lão cũng không tính là quá thô lổ, một thân hắc y, bộ dáng như là một trung niên văn nhân, chỉ là cái mủi hơi to thỉnh thoảng lại phún khí, xem ra có phần bất nhả. Trên đầu vốn có hai chiếc sừng lớn nhưng qua tu luyện đã biến thành hai cái bứu, tóc tai của lão do vậy trông rất rối loạn.

" a tiểu đồ đệ của ngươi cũng thật là tài hoa, tu luyện không quá mười năm mà đã đạt đến tam phẫm." Mộ Dung Tuyết Ương quay qua nhìn thiếu niên man nhân thanh âm lạnh lùng cất lên.

Hắc Ngưu lão yêu nhất thời á khẩu, cũng không biết đáp lại thế nào. Hắn mặc dù chính mình cũng là động phũ chủ nhân, tại Thập Vạn Yêu Sơn xem như nằm trong tốp nhân vật đứng đầu, nhưng hết lần này lần khác dạy dỗ đồ đệ không linh, bộ hạ có cả trăm người, nhưng chỉ có thiếu niên man tộc này là đạt đến tam phẩm, thiếu niên này chính là man tộc hoàng tử, mười hai tuổi đã đến Vụ Ngưu Sơn, tu luyện đã hơn mười năm, cho tới hôm nay mới chỉ đạt đến tam phẩm, củng không tính là quá mạnh.

" đây là man tộc tam hoàng tữ phải không ?" Mộ Dung Tuyết Ương liết nhìn khuôn mặt trắng bệch không còn một chút máu của thiếu niên man tộc hỏi?.

"Man tộc đệ tam thái tử, Triết Biệt, ra mắt Ngọc Ương chủ nhân" Man tộc thiếu niên tùy tiện chắp tay chào một cái

"Còn không ra mắt Vụ Ngưu Sơn chủ nhân." Mộ Dung Tuyết Ương nhướng mày nói

"Ra mắt Vụ Ngưu Sơn chủ nhân !!" Một lũ yêu rống lên chào nhưng lại đầy tức giận, làm thiếu niên man nhân nhất thời khiếp sợ.

Hắc Ngưu lão yêu trong lòng hối hận, Mộ Dung Tuyết Ương người này tính tình ương bướng, hơn nữa là người có thù tất báo, hôm nay mình và đồ đệ đắc tội hắn, ngày sau tất nếm mùi đau khổ.

"Hắc Ngưu lão huynh không ngại đường xa, hôm nay đến Ngọc Ương động phủ của ta không biết có điều gì chỉ giáo, không lẽ là vì muốn cùng bá bá của ta luận bàn sao" Mộ Dung Tuyết không nễ nang, đưa ra lời thăm dò xem ý tứ của lão yêu.

Hắc Ngưu lão yêu cố nén giận, cắn răng nói " Mộ Dung Tuyết Ương lão đệ ta hôm nay đến là có lòng tốt báo ngươi một tiếng, tối nay Kỳ hoa Vũ Nguyệt sẻ nở, ngươi dù không mời ta một tiếng, nhưng ta cũng đến xêm rốt cuộc sự việc ra sao"

Nghe nói như thế ,Mộ Dung Tuyết Ương sắc mặt có chút thay đổi ,khuôn mặt anh tuấn âm lảnh hỏi "Hắc Ngưu huynh nói có phần kì quái, Kỳ hoa Vũ Nguyệt nở tại Ngọc Ương Sơn của ta hay là nở tại Vụ Ngưu Sơn của lão huynh, xin lão huynh hãy nói một lời cho biết."

Tử La Nhi trong lòng căng thẵng có chút khẫn trương. Nàng sớm biết rằng Kỳ hoa Vũ Nguyệt khi nở ắt sẽ có một số việc phát sinh, Kỳ hoa Vũ Nguyệt được yêu tộc xem như là chí bảo, cho dù là yêu thú cửu phẩm chỉ cần ăn một đóa là sẻ trực tiếp thăng lên một phẩm, chuyện này so với hấp thu tinh hoa ở đêm nguyệt hoa, cùng mười năm gian khổ tu luyện còn tốt hơn bội phần.

Chỉ là bình thường Kỳ hoa Vũ Nguyệt chỉ nỡ vào đêm nguyệt hoa, hấp thu ánh trăng mới biến ảo được thành hình, cho nên mấy trăm năm qua chân chính được hưởng lợi từ nó, thì duy nhất có một yêu thánh.

Hôm nay đóa hoa này lại nở vào đêm trước đêm Nguyệt Hoa, không thể nghi ngờ sẻ bị tứ phương dòm ngó, nếu là chủ nhân ba muơi sáu động phủ ăn được nó có thể tấn thăng thực lực lên làm người đứng đầu, tất cả các yêu thánh trong Thập Vạn Yêu Sơn đều cũng có cơ hội.

Dù là cơ hội rất khó khăn, nhưng nếu để kẻ từng bại dưới tay Mộ Dung Tuyết Ương là Hắc Ngưu lão yêu ăn được, đề tăng thực lực tất sẻ không bỏ qua cho Ngọc Ương động phủ, Tữ La Nhi nghĩ tới đây, thân thể đã toát ra mồ hôi lạnh.

Hắc ngưu lão yêu nghe Mộ Dung Tuyết Ương nói ,âm hiễm cười

" Mộ Dung Tuyết Ương lão đệ Kỳ hoa Vũ Nguyệt nỡ tại ranh giới giữa Vụ Ngưu Sơn và Ngọc Ương Sơn, như thế nào mà lại cho rằng nó chỉ nở ở Ngọc Ương Sơn? Nếu không phải ta cùng lão đệ có mối tương giao hơn mấy trăm năm, thì lão ngưu ta còn tưởng lão đệ muốn độc chiếm đóa kỳ hoa này đấy"

"thúi lắm!!" Linh Khanh Nhi giống như một đạo hồng quang từ trong động bắn ra, hiện hình ngay bên cạnh Mộ Dung Tuyết Ương, nhan sắt toát lên một cõ anh khí, tuy không bằng Tữ La Nhi ôn nhu như nước, nhưng toàn thân lại bốc lên một sự hấp dãn, khiến người ta nhìn rồi thì không rời mắt ra được. " Quả thật là thúi lắm !!" Kỳ Mạn Vũ Nguyệt Hoa rỏ ràng là mọc trên Ngọc Ương Sơn ta chính mắt nhìn qua, nó còn cách Vụ Ngưu Sơn của các ngươi hơn hai muơi trượng đó.

"Vụ Ngưu Sơn cùng Ngọc Ương Sơn vốn là huynh đệ liền thể, phân giới không rõ ràng, đừng nói chỉ cách hơn hai muơi trượng, cho dù hai trăm trượng, cũng là do linh khí của Vụ Ngưu Sơn tỏa ra nuôi dưỡng mà thành " Hắc Ngưu lão yêu hai tay ôm ở trước ngực, nói rất ngang ngạnh.

" Ngươi đúng là một con trâu đáng chết!' Linh Khanh Nhi hai hai tay chống nạnh, tức giận trừng mắt nói "Vụ Ngưu Sơn của các ngươi một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đóng cữa kín mít, một nữa tia linh khí cũng không lộ ra ngoài, tính khí ngươi hẹp hòi một chút linh khí cũng không chịu cấp cho đồ tữ đồ tôn, làm gì còn có đễ nuôi dưỡng hoa ? nếu không do công tử chúng ta cứ hai, ba ngày mở cửa động phủ một lần, để mọi người cùng chung hưỡng, Ngọc Ương Sơn lại thêm ơn mưa móc, thì làm gì mà có linh khí nuôi dưỡng Kỳ Mạn Vũ Nguyệt Hoa?"

Linh Khanh Nhi nói một hồi, lũ yêu xung quanh đều gật gật đầu, Ngọc Ương chủ nhân thực sự là hào phóng so với Vụ Ương Sơn chủ nhân tính khí hẹp hòi thì quả thật khác xa,cho nên đám yêu thú trên Vụ Ngưu Sơn đều quay qua quy phục Ngọc Ương Sơn.

Mộ Dung Tuyết Ương nghe chuyện mặt vẫn trầm tĩnh. Linh Khanh Nhi nói rất có đạo lý. Mộ Dung Tuyết nghe rất hài lòng, nhưng hôm nay Hắc Ngưu lão yêu đến đây, tất là sau lưng còn có ai đó.

Năm đó một đóa Kỳ hoa Vũ Nguyệt nỡ làm yêu giới chấn động, cuối cùng một yêu thánh đoạt được mới trời quang mây tạnh, chẵng lẽ hôm nay kịch biến long trời lỡ đất lại muốn bắt đầu?

Quả nhiên Hắc Ngưu lão yêu âm trầm nhìn Mộ Dung Tuyết Ương nói "Kỳ hoa Vũ Nguyệt là yêu giới chí bảo cho dù nở tại Ngọc Ương Sơn, nhưng ngươi cũng không thể một mình độc chiếm, ta đã thưa cùng yêu thánh, nếu nó mọc ở phạm vị giữa hai núi, thì chúng ta cả hai núi sẻ cùng chung hưởng.

"Yêu thánh!!"

Yêu thánh!!"

Lũ yêu kêu lên sợ hải, cả Linh Khanh Nhi và Tữ La Nhi cũng biến sắc nhìn Mộ Dung Tuyết Ương .

Mộ Dung tuyết ngoài mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cười khổ.

Nếu sự việc này có yêu thánh nhúng tay vào, thì chuyện thật sự phiền toái. Khắp thiên hạ yêu thú cũng đều hiểu được, chủ nhân ba muôi sáu động phủ bất quá chỉ là ngoài ngũ phẩm, tôn xưng làm yêu linh mà thôi.

Đột phá cửu phẩm trở lên thì mới có thể xưng là yêu thánh. Tại yêu giới tuy nói rằng động phủ chủ nhân là bá chủ một phương, nhưng yêu thánh mới là cao cao tại thượng, là người thống trị.

Hắc Ngưu lão yêu cười đanh ác nói "Mộ Dung Tuyết Ương lão đệ ngươi sẻ không nghịch lời của yêu thánh chứ! Cần phải nghĩ lại cho tốt, yêu thánh chỉ cần động một ngón tay, là sẽ san bằng Ngọc Ương Sơn của ngươi"

"Hừ" .Mộ Dung Tuyết Ương lãnh đạm nói "Lão Hắc Ngưu ngươi vì một đóa Kỳ Mạn Vũ Nguyệt Hoa mà đem dâng hết tài sản lên yêu thánh sao?"

" Không cần ngươi xen vào" Hắc Ngưu lão yêu thẹn quá hóa giận nói "dù sao hôm nay thì chuyện Kỳ Mạn Vũ Nguyệt Hoa, theo như lời yêu thánh lão nhân gia nói, thì cả hai chúng ta đều có phần chung hưởng".

Ngoài mặt hắn nói như thế nhưng đích thị trong lòng có quỷ, từ khi biết Kỳ hoa Vũ Nguyệt có ở núi Ngọc Ương, Hắc Ngưu lão yêu ngay cả nằm mơ cũng nghĩ đến, cuối cùng không còn cách nào, bèn đem mười ba kiện bảo vật đem dâng tất cả cho yêu thánh, để đổi lấy những lời này.

Hắc Ngưu lão yêu tính toán đúng là cực kỳ tinh minh, chỉ cần Kỳ hoa Vũ Nguyệt tới tay ăn được thì hắn có thể thăng tiến một phẩm thực lực, đấu với Mộ Dung Tuyết dẫu không thắng cũng không thể bại được.

" Ngươi.... Đúng là phương pháp hèn hạ của con trâu xấu xí." Linh Khanh Nhi tức giận muốn chết, "chẵng lẽ năm ngoái ngưoi cùng công tử của ta đánh cuộc bị thua thãm, quên rồi sao?"

" Nha đầu to gan !!" Hắc Ngưu lão yêu hận nhất là bị người ta nói vào chổ yếu, tay khẻ vung lên, một ngưu chưởng thật lớn bay tới Linh Khanh Nhi, mặt lại cười nói " Lão ngưu ta khổ tu nột năm hôm nay đã là Lục phẩm yêu linh .Còn không biết có kẻ nào đứng trước mặt ta mà ngang tàng.

Nếu đễ Linh Khanh Nhi trúng một chưỡng này của lão ngưu, thì Mộ Dung Tuyết Ương cũng không cần phải đứng tại chổ này làm gì. Hắn tung chưởng vỗ một cái chính xác vô cùng vào giữa lòng bàn tay lão ngưu, lão như bị chấn động, bàn tay khổng lồ vội rút trở lại.

Kỳ hoa Vũ Nguyệt chưa tới tay, Hắc Ngưu lão yêu cũng chưa vội động thủ, hắn vỗ về cổ tay cười lạnh nói " Mộ Dung Tuyết, yêu thánh nói nếu các ngươi không nghe người sẽ ra mặt, đến lúc đó đừng trách huynh đệ ta cùng liên thủ với các động phủ chủ nhân khác, cho dù ngươi công lực cao tuyệt có khả năng đào thoát, chỉ thương cảm cho các tiểu mỹ nhân, cùng với yêu thú bộ hạ của ngươi, dưới cơn giận của yêu thánh mà hương tan ngọc nát.

" Ngươi không cần hù dọa ta, ta chưa từng có ý nghĩ là trái lời yêu thánh" Mộ Dung Tuyết Ương tuy là ngoài mặt vẫn lãnh đạm, nhưng trong mắt tà khí càng đậm.

Hai nha đầu bên cạnh, đều cũng biết, thái độ này là công tử bắt đâu ra tay hại người.

Chỉ thương cảm cho lão ngưu nọ tự cho kế sách đã thành công chắp tay nói "đã như vậy đêm nay khi Kỳ hoa Vũ Nguyệt nỡ chúng ta sẻ gặp mặt, để xem tạo hóa xoay chuyển ra sao"

"chậm đã" Mộ Dung Tuyết Ương trên môi lộ ra vài tia phôi tiếu , "ta còn mấy lời muốn nói ."

"Ân?" Hắc ngưu lão yêu mờ mịt quay đầu.

"yêu thánh đúng là nói nếu Kỳ hoa Vũ Nguyệt nỡ tại phạm vi giữa Vụ Ngưu Sơn và Ngọc Ương Sơn thì cả hai nơi đều chung hưởng?"

" đúng vậy" Hắc Ngưu lão yêu gật đầu. Chuyện này là do ta đích thân thỉnh lệnh của yêu thánh.

" vậy là được ." Mộ Dung Tuyết Ương nói " yêu thánh nói chính là hai nơi cùng chung hưỡng, vậy không phải ngươi thì là ta hưởng, như vậy ta an tâm rồi."

"ân ân?" Hắc ngưu lão yêu biến sắc " ngươi nói vậy là có ý tứ gì?"

" nếu cả hai nơi đều có quyền chung hưởng, vậy không chỉ ngươi và ta hai động phủ chủ nhân có tư cách thưởng hoa, mà tất cả yêu thú của Vụ Ngưu Sơn và Ngọc Ương Sơn cũng đều có tư cách thưởng hoa." Mộ Dung Tuyết Ươngt lộ ra nụ cười kì quái " ngươi cũng biết Kỳ hoa Vũ Nguyệt là do tạo hóa mà thành, vốn là không dành riêng cho ai, chỉ là người có duyên phận mới lấy được, chi bằng chúng ta cho yêu thú của cả hai núi đều cùng thưởng hoa, xem ai là người chính thức có duyên phận "

Kỳ hoa Vũ Nguyệt là do tạo hóa sinh ra .

Những lời này trước đây là do một vị yêu giới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tienhiep