(6) Tống Thanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, Tây An theo không khí lễ hội mà nhộn nhịp hẳn. Sạp hàng trải khắp lề đường, đèn lồng treo sáng cả khu.

Ực ực ực ực ực

Khàaa

'Mãi mới trốn được.'

"THANH MINHHH"

"ĐI ĐÂU RỒI HẢAAA???"

"NÀYY ĐỆ CÓ NGHE THẤY BỌN TA KHÔNGG??"

Đoàn người đông nghịt chen lấn khiến bọn họ bị đẩy tới đẩy lui.

"Cái tên này chạy đi đâu rồi không biết."

"Sư thúc, hay kệ nó đi, dù có vứt ở đây thì nó cũng không sao đâu."

Thanh Minh - tên đang bị truy đuổi ngẩng đầu thưởng rượu, hắn nhìn các sư huynh sư thúc bên dưới.

'Chậc chậc, lại còn biết quan tâm đến ta, đúng là cái đám đáng yêu mà.'

"Thanh Minh đạo trưởng!!!"

Bỗng tên hắn được cất lên, Thanh Minh nghe được, nhưng vì nơi đây ồn quá nên hắn chưa thể xác định người gọi hắn là ai, ở đâu. Thanh Minh đảo mắt tìm kiếm, rồi không để hắn kịp tìm thấy, một người đã trèo lên đây ngồi cạnh.

"T-Thanh Minh đạo trưởng."

Hắn nhìn người đối diện, cái vẻ ngượng ngùng gì đây?

"Lý Tống Bạch của Tông Nam nhỉ? Ngươi lên đây làm gì?"

"A? Chỉ là ta thấy đạo trưởng uống rượu trên đây một mình nên muốn cùng thôi..."

"Gì? Ý ngươi là muốn uống rượu đó hả? Không cho không cho, tự mua đi."

"..."

Ta cũng không có ý định cướp rượu của người.

"Vậy đạo trưởng chờ một chút, ta đi rất nhanh liền sẽ quay lại."

Thanh Minh thấy y nói thế, không đáp mà tiếp tục chú tâm vào thứ trên tay mình.

Qua một lúc, Lý Tống Bạch trên tay xách mấy bình rượu lại trèo lên, thuần thục ngồi ngay ngắn cạnh hắn.

"Ngươi là đạo sĩ đó, mua thật đấy à? Tông Nam sẽ không tống cổ ngươi đấy chứ?"

"...Người cũng là đạo sĩ mà?"

"Ta tất nhiên là khác rồi."

"T-Thì chỉ cần không cho bổn môn biết là được."

Thanh Minh thấy Lý Tống Bạch gãi gãi đầu bèn cười lớn vỗ bốp bốp vào lưng y.

Y có cảm giác, nội tạng trong người đã bị đảo lộn hết.

"Uống rượu là uống rượu, cần gì câu nệ mấy cái này chứ. Nào, uống đi."

Thanh Minh giơ bình rượu lên mở nắp, nhét vào mồm Lý Tống Bạch. Y bị hắn nhét, bỏ ra ho sặc sụa. Thanh Minh bên cạnh thấy thế cười ha hả rồi cũng dốc rượu tu ừng ực.

Tửu lượng của Thanh Minh rất cao, ai cũng biết, nhưng Lý Tống Bạch lại là loại rất hiếm khi uống rượu, chưa hết một bình đã bắt đầu say.

'Rượu cũng không nặng, sao nhanh như vậy đã chịu không nổi?'

Rồi bỗng môi hắn câu lên một nụ cười, Lý Tống Bạch mà tỉnh, nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ phát hoảng vì từ đâu cạnh mình chui ra một A Tu La.

Cái tên này, sao lại bắt nạt trẻ conn?

Sao sư huynh lên đây làm gì? Mà đúng là giọng người chết, chẳng nghe thấy gì cả.

Hi hi hi hi hi

Hắn nhích người tiến gần y, vỗ vỗ.

"Ta hỏi ngươi cái gì thì phải trả lời nhá."

Thấy Lý Tống Bạch lơ ngơ gật đầu, Thanh Minh cất tiếng.

"Tông Nam đối với ngươi là gì?"

"...Nhà"

"Hả? À mà cũng dễ hiểu thôi, Hoa Sơn đối với ta thế nào thì Tông Nam đối với ngươi cũng vậy."

"Ngươi có muốn sang Hoa Sơn không?"

"..."

"Gặp được đạo trưởng là được, không cần đến Hoa Sơn."

"Nhưng không đến Hoa Sơn ngươi sẽ không gặp được ta đâu?"

Lý Tống Bạch không thể trả lời, Thanh Minh rất quan trọng, nhưng Tông Nam cũng quan trọng không kém. Thấy thế, hắn xua xua tay:

"Ta đối với ngươi là gì?"

"..."

"Thích"

"Thích???"

Không ai trả lời hắn nữa, Lý Tống Bạch quay sang ôm hắn.

"Ừm, rất thích."

???

Cuối cùng, Thanh Minh không moi móc được gì cả, lại còn bị Lý Tống Bạch ôm chặt cứng cả đêm trên nóc nhà.

___________________________

Trong mắt mình Tống Thanh chính là siêu ngọt ngào, thì đâu cặp nào có thể ngọt hơn Goodboi bạch nguyệt quang đơn thuần trong sáng suốt ngày đạo trưởng x tên đạo trưởng hơn 100 tuổi không có một mối tình cơ chứ.

Chương này ra muộn với hơi ít vì cả ngày hôm nay mình bận rộn với cái pỏn Bạch Thanh🥲


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net