Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tui cảm thấy giờ mà viết ngoại truyện thì sẽ xì poi kha khá mất, nên thôi, thay vì ngoại truyện ấm áp không ngược chúng ta sẽ có chương mới bình lặng không ngược không ngọt nhưng dài hơn mọi lần nhé.

Tui chắc chắn là nó dài hơn bình thường khá nhiều luôn hí hí.

__Jun__

Không phải nhìn cái bản mặt ngứa mắt kia nữa, Thẩm Thanh Thu cảm thấy vô cùng dễ chịu. Dễ chịu tới mức y một luyện một mạch xong một quyển tâm pháp của Thanh Tĩnh Phong, hứng chí chăm chỉ nghiền ngẫm thêm quyển nữa. Trong Linh Tê động không phân rõ ngày tháng, Thẩm Thanh Thu vùi đầu vào tu luyện, mãi đến khi linh mạch mở rộng, linh khí chạy khắp tứ chi trăm cốt đi nốt vòng cuối cùng mới chậm rãi mở mắt.

Y phi thân ra khỏi mỏm đá giữa đầm, vừa đại công cáo thành, linh lực trong cơ thể còn cực kì dồi dào nên thân thủ nhẹ bẫng như chim, cảm giác trút được không ít gánh nặng. Trước khi ra khỏi Linh Tê động, Thẩm Thanh Thu thử bắn ra một sợi linh lực dò xét xung quanh, xong xuôi mới xoay chân đạp gió ra ngoài.

Thẩm Thanh Thu bấm bấm ngón tay tính thời gian, y bế quan trong Linh Tê động cũng được năm bảy tháng, không quá lâu, chắc hẳn sự vụ trên Thanh Tĩnh Phong Minh Phàm vẫn quản lí chu đáo. Vì thế Thẩm Thanh Thu định không báo cho Nhạc Thanh Nguyên biết vội, cũng không nhắn đệ tử đến đón mình xuất quan. Nhưng ai mà ngờ được, vừa bước chân ra ngoài, bên tai đã nghe tiếng chuông báo động vang lên từng hồi, mùi khét của khói hiệu thoang thoảng khắp nơi, đi xa hơn một chút thì thấy các đệ tử hối hả chạy ngược chạy xuôi, cả Khung Đỉnh Phong nhốn nháo khác thường.

Hơi lờ mờ đoán được chuyện gì, nhưng Thẩm Thanh Thu vẫn tóm một đệ tử chạy ngang qua hỏi cho rõ chuyện. Quả đúng như những gì y nghĩ, yêu nhân Ma tộc tấn công lên núi rồi. Sớm không đến muộn không đến, đến đúng lúc y vừa xuất quan, thứ gì không biết?!

- Thẩm sư thúc! Cuối cùng người cũng xuất quan! Nhưng mà xảy ra chuyện lớn rồi, yêu nhân ma giới trà trộn vào Thương Khung Sơn sau đó tấn công lên Khung Đỉnh Phong, đả thương không ít sư huynh đệ! – Không biết là đệ tử dưới trướng ai, thấy Thẩm Thanh Thu túm một người hỏi chuyện xong, như thấy phao cứu sinh liền nhào đến tố giác, bất giác khiến xung quanh y tập trung một đống người.

Thẩm Thanh Thu cảm thấy không thoải mái lắm, nhưng vẫn trưng mặt nghiêm:

- Bình tĩnh! Chưởng môn sư huynh đâu?

- Chưởng môn sư bá xuống núi ra ngoài có chuyện quan trọng. Nếu có Người ở đây thì sao bọn Ma tộc lại có thể tấn công lên chứ!

Một đệ tử khác đứng bên cạnh cũng bức xúc lên tiếng:

- Yêu nhân Ma tộc rất đê tiện! Không chỉ thừa dịp Chưởng môn sư bá vắng mặt, lại còn chặt đứt cầu nối giữa mười hai đỉnh. Hiện tại Khung Đỉnh phong gần như bị cô lập hoàn toàn, không thể nhận sự giúp đỡ của các phong khác!

Thẩm Thanh Thu âm thầm kéo dài khoảng cách giữa mình với các đệ tử, trầm giọng nói:

- Không cần hoảng hốt. Tập hợp tất cả các sư huynh đệ khác còn trên Khung Đỉnh Phong tụ lại một chỗ, chốt chặn những nơi trọng yếu, sẵn sàng dàn trận trên Khung Đỉnh Điện, phát tín hiệu báo nguy với các phong khác ngay!

Các đệ tử đang nhất thời hoảng hốt nay lại tìm được chỗ dựa, vội vàng sắp xếp cắt cử rồi tụ tập lại đi phía sau Thẩm Thanh Thu, người này gọi người kia, từ một nhóm chục người dần thành đội ngũ xếp hàng càng ngày càng dài, đi đến trước đại điện Khung Đỉnh Điện. Phàm là môn nhân trên Khung Đỉnh Phong thì đều tiến lên bao vây diệt trừ Ma tộc có ý định xâm nhập. Đệ tử của Thanh Tĩnh Phong, bằng cách nào đấy, chả hiểu kiểu gì cũng "trùng hợp" chờ sẵn ở đây để đón sư tôn xuất quan. Thẩm Thanh Thu thoáng giật mình khi thấy chúng, lại bất ngờ khi thấy Lạc Băng Hà đã cao lên không ít, đang đứng thẳng tắp giữa chúng đệ tử, nhìn qua sáng sủa tinh thần hăng hái ngời ngời, dù tu vi không cao nhưng cũng được gọi là ổn định. Thẩm Thanh Thu nghĩ thoáng trong đầu, cũng không quan tâm đến hắn nữa, xoay người dẫn chúng đệ tử đến Khung Đỉnh Điện.

Trước Khung Đỉnh Điện vàng ngọc rực rỡ, tụ tập hơn một trăm kẻ dị tộc tản ra ma khí. Người lãnh đạo của cuộc xâm lấn lần này thế mà lại là một thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Thẩm Thanh Thu nhíu mày, Ma tộc đúng là tự đắc háo thắng, thế mà lại để một đứa trẻ ranh đứng đầu đi càn quét một phái. Nên nói ngựa non háu đá hay tuổi trẻ anh tài đây?

Thấy Thẩm Thanh Thu đã đến, thiếu nữ kia cười khanh khách, tiếng cười trong trẻo, thoải mái y hệt cách ăn mặc của nàng. Trời hè nóng bức, thiếu nữ da trắng như tuyết quấn lên người mấy tấm lụa đỏ mỏng manh, chỗ cần che thì che, chỗ khá cần che thì để mặc không thèm che chắn. Mái tóc dài đen nhánh được tết thành những bím tóc nhỏ, môi mắt trang điểm rực rỡ, đỏ đến mức quỷ dị, cũng may thiếu nữ này còn biết trung hòa bằng cách đeo trang sức bằng bạc trên cổ tay cổ chân, khi đi qua đi lại phát ra tiếng chuông đinh đinh đang đang, bằng không Thẩm Thanh Thu cũng bị màu đỏ chói cho đau mắt.

"Mỗi tội chân không đi giày, chắc lòng bàn chân đen sì ra rồi." – Thẩm Thanh Thu âm thầm nghĩ ngợi linh tinh trong đầu, cũng không nói thành lời, chờ thiếu nữ đối diện lên tiếng.

Nhưng người đứng đầu bên kia chưa kịp có phát biểu gì, những đệ tử bên này vì nỗi uất ức Ma tộc thừa dịp Nhạc Thanh Nguyên không có ở nhà, chủ tọa các đỉnh thì không thể có mặt, nay Thẩm Thanh Thu xuất hiện như một liều thuốc an thần mạnh mẽ, chúng đều được tiếp thêm sĩ khí, Minh Phàm không hổ là đại đệ tử của Thẩm Thanh Thu, rất hùng dũng nói to:

- Yêu nữ! Sư tôn ta đã đến, xem các ngươi còn dám kiêu ngạo không!

Người đến càng lúc càng nhiều, vài trăm đệ tự phục sức thống nhất mang vẻ mặt phẫn nộ cứ thế quây thành vòng vây vây lại những kẻ xâm lấn đang tụ tập trước điện. Vài tên Ma tộc muốn đột phá vòng vây bị Thẩm Thanh Thu lia cho vài đường quạt phải ngã trở về chân kẻ cầm đầu.

Thiếu nữ kia cười to xong, thấy vẻ mặt Thẩm Thanh Thu bình thản quá mức, chẳng có vẻ gì là sẽ phẫn nộ hay không nói một lời nhào vào đánh nhau luôn khiến ả hơi ngoài dự đoán một chút; lại thêm vì ban nãy cậy thế không có trưởng bối trong phái nên mặc sức ra oai, giờ cảm thấy không lành nên hắng giọng cất lời:

- Tiểu nữ Sa Hoa Linh lần này dẫn tộc của ta lên núi, không phải vì tranh đấu chém giết. Chỉ là nghe danh Thương Khung Sơn phái đã lâu, người đời nói rằng nhân tài nơi đây tầng tầng lớp lớp, vì thế người trong tộc ta tò mò, muốn lên núi bàn luận một phen cho biết thực hư.

Thẩm Thanh Thu điềm nhiên phe phẩy chiết phiến nói:

- Thực hư thế nào ta không cần biết. Nhưng nếu đã muốn đến luận bàn tỉ thí, vậy tại sao lại thừa dịp Chưởng môn không có mặt để luận bàn? Hẹn trước chưa? Đưa bái thiếp chưa? Vì sao phải chặt đứt cầu nối giữa các đỉnh? Lại vì sao phải đả thương phần đông đệ tử phái ta? Bàn luận kiểu mới à?

Sa Hoa Linh cắn môi, vén tóc vuốt nhẹ, nhỏ giọng uyển chuyển nói:

- Vị này nhất định chính là "Tu Nhã Kiếm" danh chấn thiên hạ Thẩm Thanh Thu Thẩm tiền bối, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy. Là Linh Nhi trẻ người, không biết không chế thuộc hạ tử tế, nếu có chút đắc tội hiểu lầm, xin tiên sư bao dung.

Giọng nàng có mềm hơn cả Bác Bì Khách đi chăng nữa, Thẩm Thanh Thu cũng chẳng nghe lọt tai. Bởi khi không nàng lên đây làm loạn nên tiện đường phá hủy luôn kế hoạch nghỉ dưỡng của y đã khiến y muốn đá hết mớ Ma tộc này ra khỏi Thương Khung Sơn rồi.

Gần đây Ma giới và Nhân giới không có va chạm xô xát gì quá mức, phong ấn Thiên Lang Quân cũng chỉ vừa xảy ra độ chục năm về trước, hai bên đều tổn thương nguyên khí nặng nề. Vì vậy Ma giới không thể nào lại phát động chiến tranh nhanh như thế được, chỉ có thể do ranh con trước mặt bày trò thử vận may muốn lên đây làm vương làm tướng thị uy với hai bên nhân ma. Thẩm Thanh Thu càng nhìn Sa Hoa Linh càng thấy ngứa mắt, hỏi:

- Vậy giờ cô nương đã có kết luận chưa?

Sa Hoa Linh tỏ vẻ không phục, nói:

- Tuy rằng bây giờ tộc của ta ở thế yếu, nhưng cũng bởi các ngươi người đông thế mạnh. Cho nên Linh Nhi không dám đưa ra kết luận chắc chắn.

Thẩm Thanh Thu cảm thấy buồn cười vô cùng, nhưng vẫn chỉ nhếch môi không nói gì. Minh Phàm quan sát thấy thái độ của sư tôn nhà mình, nhanh miệng truyền đạt thay cho Thẩm Thanh Thu:

- Nực cười, ban nãy tranh thủ không có trưởng bối ở đây cậy đông để đả thương chúng đệ tử Thương Khung Sơn thì ngạo nghễ kiêu căng lắm, nay sư tôn ta xuất hiện nhuệ khí tăng cao thì lại bày đặt người đông thế mạnh. Nói không biết ngượng mồm!

Không hổ danh đại đệ tử của Tu Nhã Kiếm Thẩm Thanh Thu, mồm mép thật lanh lợi! Những đệ tử không thuộc Thanh Tĩnh Phong mắt tròn mắt dẹt ngó qua phía Minh Phàm đang dương dương tự đắc trừng mắt với Sa Hoa Linh. Sa Hoa Linh khẽ chu môi, oán hận nhìn Minh Phàm không chút đầu óc bóc mẽ mình thẳng thừng, lại ngân nga nói:

- Ban nãy tuổi trẻ không biết cách điều khiển thực lực bên mình, Linh Nhi xin được thứ lỗi. Nhưng giờ thế người bên Thương Khung Sơn lại đông đảo hơn, coi như hòa nhau. Như vậy đi, để công bằng hơn, chúng ta tự chọn ra ba đại biểu để tỉ thí ba lượt?

Thẩm Thanh Thu âm thầm đảo mắt trắng, giờ nếu y đánh nhau một trận với lũ Ma tộc này thì cũng đơn giản thôi, nhưng còn bao nhiêu đệ tử Thương Khung Sơn, đánh như vậy không thương vong thì cũng thương tật, tốt nhất là kéo dài thời gian chờ mấy đỉnh khác mang người qua đây, khi đó đánh một trận thật hăng hái cũng chưa muộn.

Trận đầu tiên, bên phía Ma tộc cử ra Độc Bì trưởng lão, Thẩm Thanh Thu ngó quanh một hồi, cảm thấy vẫn là nên để bản thân lên, mở màn một trận thắng lợi để tăng thêm nhuệ khí là tốt nhất. Y quan sát Độc Bì trưởng lão, thấy hắn một thân giáp tím phối đen im lặng không nói gì, chỉ có một tay cầm theo cây đao Đầu Quỷ vung vẩy khắp nơi, nghe lệnh của Sa Hoa Linh mà bước lên mảnh đất trống phía trước.

Tên của Ma tộc cũng thật đơn giản, nghe tên phát biết chủ nhân của nó như thế nào liền. Độc Bì trưởng lão, người cũng như tên, cụt một cánh tay. Những ma tộc thuộc dòng cao hơn mới bắt đầu chú ý đến tên họ, còn những yêu ma như Độc Bì trưởng lão, người sao tên vậy, cứ thẳng thắn thế cho nhanh.

Thẩm Thanh Thu đi ra giữa sân đứng đối diện với Độc Bì trưởng lão, các đệ tử xung quanh hò hét trợ uy cho Thẩm sư thúc, không biết đứa nào kiếm đâu ra được cái trống, gõ thùng thùng thùng vang dội ngất trời. Chúng đệ tử nghe tiếng trống như được tiếp thêm sức mạnh, càng cổ vũ nồng nhiệt hơn, thậm chí trong thời gian ngắn ngủi như vậy, Minh Phàm đã đứng ra làm chỉ huy chỉ đạo cổ vũ.

Thẩm Thanh Thu ngó bên tay trống không của Độc Bì trưởng lão, dắt chiết phiến vào bên hông, sau đó Tu Nhã được lấy ra khỏi vỏ kiếm, lưỡi sáng như gương, nhất thời làm không ít người phải lấy tay che mắt.

Sa Hoa Linh hừ một tiếng, cảm thấy Thẩm Thanh Thu đúng là thích làm điệu làm bộ, nhưng trong lòng cũng thầm khen Tu Nhã quả thật là một thanh kiếm tốt, lưỡi kiếm vừa sáng vừa trong nhưng vẫn mang khí thế sắc bén khó lòng chinh phục. Dù thế, kiếm tốt thì vẫn chỉ đến vậy, khen thì khen nhưng hôm nay nàng ta chỉ mong Độc Bì trưởng lão có thể đánh văng thanh kiếm tốt kia đi, thậm chí bẻ gãy nó thành đống sắt vụn càng tốt.

Đồ càng đẹp, khi phá hủy càng mỹ lệ hơn gấp ngàn lần.

Độc Bì trưởng lão chỉ có một tay, nhưng khi nhấc quỷ đầu đao lên lại không bị ảnh hưởng chút nào. Dù vậy hùng hổ bổ một đao mạnh mẽ xuống lại chẳng hề trúng mục tiêu, Thẩm Thanh Thu vốn dĩ đang cầm kiếm đứng trước mặt nhoáng một cái đã không thấy đâu. Quay đầu lại, lão đã thấy y đang đứng ngay đằng sau, vẫn đang cầm kiếm ngắm nghía, thậm chí còn chẳng để lão vào mắt.

Bao lâu nay đây là lần đầu bị đối thủ không coi trọng đến vậy, Độc Bì trưởng lão cảm thấy vô cùng tức giận, lão gầm gừ quyết bổ thêm mấy đao liên tiếp đến chỗ Thẩm Thanh Thu đang đứng, đao nào đao nấy đầy khí thế mạnh mẽ xẻ đất cát dưới chân lao đến mục tiêu, quyết không để y chạy thoát lần nữa.

Khi đất đá dưới chân dần bị uy áp của đao Đầu Quỷ làm cho vụn vỡ tan tành, Thẩm Thanh Thu mới ngẩng đầu, nắm vững Tu Nhã trong tay, miệng nhẩm kiếm quyết tung người chém đến Độc Bì trưởng lão. Kiếm quang sáng như tuyết, Độc Bì trưởng lão bị ánh sáng của kiếm làm chói đến đau mắt, vội nhấc đao ra đỡ. Tu Nhã và Quỷ Đầu đối chọi với nhau tạo ra âm thanh ken két của binh khí, tia lửa bắn ra tứ phía ào ào. Đao kiếm đánh nhau, nhất thời tiếng đinh đinh keng keng không ngớt bên tai, khí thế bức người.

Mọi người nhìn không chớp mắt, trận tỉ thí này vừa đã lại vừa đẹp. So sánh một bên Độc Bì trưởng lão nặng nề với thanh đao to tướng bị Thẩm Thanh Thu nhẹ nhàng điều khiển Tu Nhã thanh mảnh sắc bén đánh cho choáng váng đầu óc thật sự đối lập hoàn toàn. Hình ảnh trái ngược nhau mang lại hiệu ứng thị giác tốt vô cùng, hơn nữa thực lực hai bên đều không tồi, đánh rất thích, rất sướng mắt. Mỗi một chiêu tung ra đều dứt khoát nhanh nhạy, thoắt bên này thoắt lại bên kia làm người xem phấn khích không thôi. Minh Phàm hưng phấn cực kì, ké luôn một cái dùi đánh tùng tùng tùng, miệng thì gào thét cổ vũ cho sư tôn mình. Các đệ tử trên Thương Khung Sơn tuy cũng hay được nhìn cảnh Thẩm Thanh Thu đánh nhau với Liễu Thanh Ca, nhưng chưa lần nào thấy Thẩm Thanh Thu mạnh như lúc này, đẹp như lúc này! Rõ ràng là đang trong trận đấu đao kiếm vô tình nhưng Thẩm Thanh Thu vẫn thản nhiên như không, tay cầm Tu Nhã ra chiêu dứt khoát sắc bén nhưng vẫn mang nét nhẹ nhàng thanh thoát của người đọc sách, thậm chí nếu y thích, có khi tay vừa múa kiếm miệng vừa có thể nhẩn nha ngâm một bài thơ tại chỗ.

Chốt lại một câu, trận đấu này, đã!

Lạc Băng Hà ngơ ngẩn, tâm trí hắn như bay đi đâu mất. Hắn biết Thẩm Thanh Thu lợi hại, nhưng không ngờ là y lại lợi hại đến mức này.

Mạnh, thật sự rất mạnh!

Ma tộc phía bên kia cũng bị sức mạnh của Thẩm Thanh Thu làm cho nóng máu, không ngừng gầm gừ hô hào cổ vũ Độc Bì trưởng lão. Lão bị Thẩm Thanh Thu múa kiếm cho tối tăm mặt mũi, tuy không bị thương nặng, nhưng đường kiếm của Thẩm Thanh Thu vừa sắc vừa nhanh, nhìn bên ngoài thì thấy nhàn nhã nhẹ nhàng, thực chất mạnh mẽ kinh người, nếu không phải vì trên người mang áo giáp, lão biết giờ này mình đã nằm trên vũng máu rồi.

Cuối cùng, sau một hồi thăm dò rồi cố tình diệt đường lui của đối phương, khi Thẩm Thanh Thu vung kiếm chế ngự Độc Bì trưởng lão, hòa theo tiếng cổ vũ là giọng nói tức giận của Sa Hoa Linh:

- Độc Bì trưởng lão, đánh cho cẩn thận, không thì cái mạng già của ngươi cũng vứt luôn đi! Vô dụng!

Sa Hoa Linh cảm thấy bực bội không thôi, bởi nàng ta biết thua trận đầu thì nhuệ khí sẽ bị giảm sút một phần, ai biết được sau trận của Thẩm Thanh Thu sẽ xuất hiện thêm mấy Thẩm Thanh Thu nữa? Nếu không tranh thủ đánh nhanh thắng nhanh, để thời gian trôi thêm một giây thì cơ hội các phong chủ khác đến tiếp ứng sẽ nhiều thêm một chút. Vì thế trận đầu tiên này, nàng ta không hề muốn thua chút nào!

Thẩm Thanh Thu ghì Độc Bì trưởng lão xuống đất, lão vốn đang giãy giụa muốn vùng dậy lại bất ngờ giương bộ giáp của mình lên, bao nhiêu nọc độc trên người nhằm ngay Thẩm Thanh Thu mà phóng tới! Cách kích hoạt trò đánh lén này rất đơn giản, chỉ cần giương bộ giáp trên người lên, nọc độc sẽ từ dưới các mắt giáp phun vào đối thủ. Đây chính là tuyệt chiêu của lão.

Thẩm Thanh Thu cười gằn, y biết sau câu nói kia của Sa Hoa Linh, thể nào Độc Bì trưởng lão cũng sẽ giở trò, nhưng y chỉ không ngờ lão đã ra tay sớm thế. Y giật lùi người lại ra xa, Tu Nhã kiếm vốn dĩ đang nắm trên tay đột nhiên lao lên không trung như một luồng sáng thông thiên rồi phóng thẳng đến chỗ Độc Bì trưởng lão, cùng lúc đó chiết phiến dắt bên hông lại nằm trên tay, quạt xoay như múa, bao nhiêu nọc độc của Độc Bì trưởng lão đều bị đánh trả về nguyên chủ hết thảy.

Nói thì lâu nhưng làm thì nhanh, một loạt hành động của Thẩm Thanh Thu chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt. Người xem không tin vào mắt mình, chỉ biết tròn mắt nhìn cảnh trước mặt. Những giọt độc bị Thẩm Thanh Thu hất văng ra ngoài rơi xuống đất, ngay tức khắc đất đá nơi đó nổi lên bọt khí xèo xèo khiến chúng đệ tử hoảng sợ không thôi. May mắn không ai bị dính độc.

Tiếng hoan hô của đệ tử bổn môn vang trời, trận đầu tỉ thí, Thẩm Thanh Thu toàn thắng. Ánh mắt sùng kính của chúng đệ tử nối thành một biển sao lấp lánh, đối lập hoàn toàn với vẻ mặt đen như đít nối bên kia.

Sa Hoa Linh tức giận không thôi, liếc cháy mắt sang chỗ Độc Bì trưởng lão, lại muốn đánh phủ đầu Thẩm Thanh Thu:

- Thật không ngờ Thẩm phong chủ lại có đến tận hai vũ khí, Tu Nhã kiếm không hổ danh tiên kiếm tiên môn, nhưng cây chiết phiết trên tay tiên sư lại chưa hề nghe đến.

- Bộ áo giáp liền thân liền da có thể phun nhả độc dược của Độc Bì trưởng lão cũng thật là kì trân dị bảo, Thẩm mỗ cũng chưa hề nghe qua.

Sa Hoa Linh cắn môi, ý định ban đầu phủ đầu gán cho Thẩm Thanh Thu cái danh mưu hèn kế bẩn, chỉ giỏi đánh lén không thành, trong lòng lại lo sợ Thẩm Thanh Thu lấy một chọi ba, vội nuốt cơn giận xuống cười nói giả lả:

- Đều là kì trân dị bảo, trăm năm khó tìm. Dù vậy tiểu nữ vẫn có điều muốn nói, nếu ba trận đều do một người lên, vậy sẽ chẳng còn chút ý nghĩa luận bàn gì nữa. Vì thế người tỉ thí thứ hai tộc của ta phái ra, chính là bản thân ta.

Nàng ta muốn xuất trận, thứ nhất là tin vào thực lực của bản thân, thứ hai cũng tin Thẩm Thanh Thu không đến nỗi ỷ vào thân phận tiền bối ức hiếp hậu bối. Thẩm Thanh Thu tỏ vẻ y vốn chẳng thèm để ý mấy thứ nhỏ nhặt ấy, bởi cơn đau đầu lại kéo đến rồi. Tầm mắt của Thẩm Thanh Thu tối sầm lại, nhưng y vẫn làm như mình đang quan sát xung quanh như bình thường, im lặng chờ thị lực quay về.

Thẩm Thanh Thu từ từ quay người, cất cao giọng nói:

- Lời bên đó mọi người cũng nghe được, có ai đồng ý đảm đương trọng trách này?

Mặc dù y hỏi đệ tử bổn môn, nhưng lại hướng mặt về nơi mà y cho là nhóm đệ tử của Tề Thanh Thê đang đứng.

Là nhóm đệ tử ở Tiên Xu Phong.

Tốt nhất là để đệ tử phong này đánh với Sa Hoa Linh, có thể thua, thắng thì càng tốt, bởi cùng là phái nữ. Giờ y mà đưa một đệ tử nam trong phái ra, mất công sau này Sa Hoa Linh lại đi rêu rao.

Thẩm Thanh Thu hỏi xong câu này, có một người chậm rãi giơ tay bước ra.

Trước mắt Thẩm Thanh Thu đã không còn tối đen như ban nãy, nhưng vẫn không nhìn rõ được cảnh vật xung quanh hay mặt mũi của người đang bước đến. Dù vậy y vẫn có thể cảm nhận và đoán được người đang tiến tới là ai. Là Liễu Minh Yên, trò cưng của Tề Thanh Thê, đồng thời cũng là muội muội ruột thịt của tên Liễu Thanh Ca đang tu luyện đến phát điên trong Linh Tê động.

Thẩm Thanh Thu cảm thấy để hai người đấu với nhau cũng không tồi, trông trái ngược đến hay ho. Dù rằng khả năng Liễu Minh Yên thua là hơi cao, nhưng cũng chẳng vấn đề gì, cái y cần là nàng câu giờ càng nhiều càng tốt.

Trận đấu bắt đầu, không ngoài kì vọng và dự đoán của Thẩm Thanh Thu, quả thật Liễu Minh Yên câu giờ rất giỏi, đồng nghĩa với việc nàng bại dưới tay Sa Hoa Linh. Liễu Minh Yên đi đến trước Thẩm Thanh Thu – lúc này đã khôi phục phân nửa thị giác – nói:

- Đệ tử bị thua. Làm nhục sứ mệnh, mong Thẩm sư bá trách phạt.

Nàng câu giờ đến độ mắt Thẩm Thanh Thu cũng sáng trở lại là tốt vượt quá dự tính rồi, vì thế y cũng mềm mỏng hơn chút:

- Dám gánh vác đã là không tồi, thắng bại là chuyện thường, không cần bận tâm.

Cơn đau đầu vẫn đang làm loạn, Thẩm Thanh Thu cố nhịn không gục ở đây, trong lòng gào thét mấy phong chủ khác chết hết ở đâu rồi mà mãi vẫn chưa thấy mặt mũi đâu. Cả thằng cha Liễu Thanh Ca nữa, tu gì luyện gì lâu thế.

Sa Hoa Linh lấy về một ván, mặt mũi sáng láng hẳn lên, cười duyên nói:

- Trận thứ ba này chính là một ván định thắng bại! Thẩm tiền bối lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net