Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

__Jun__

Bỗng dưng hôm nay tui chợt nghĩ, không biết bao giờ mới viết xong cái fanfic này nữa. Tính đến giờ là 4 năm rồi, mong năng suất để sớm hoàn thành truyện :vvv Chương này cũng được kha khá chữ, mọi người đọc từ từ 4-5 phút vô tư :vv

_____

Cơn đau dữ dội tác quái trong lồng ngực khiến Thẩm Thanh Thu đau không chịu nổi mà phải tỉnh. Nhưng chào đón y không phải giường trúc mát mẻ của trúc xá mà là khung cảnh trong những cơn ác mộng thường tra tấn y hằng đêm. Xích sắt, kẹp tay, bảng khắc và hàng tá những dụng cụ tra tấn khác đang vứt lăn lóc trên đất. Bừa bãi, bẩn thỉu, hôi thối là tất cả những từ hiện ngay trong đầu Thẩm Thanh Thu khi y nhìn rõ xung quanh mình có gì. Mùi máu tanh tưởi lẫn xương thịt phân hủy lâu ngày bốc lên khiến cả thị giác lẫn thính giác của y lần lượt bị giáng một đòn nặng nề. Thẩm Thanh Thu muốn đứng dậy thoát ngay ra khỏi chỗ kinh tởm này, nhưng tiếng xích sắt leng keng bên tai lại kéo giật ngược y lại với hiện thực.

Y bị xích, không những xích mà còn bị treo dựng hai tay lên tường, còn người thì nửa treo nửa quỳ lơ lơ lửng lửng. Lúc bấy giờ các giác quan của Thẩm Thanh Thu mới dần phục hồi, cảm giác đau nhức nơi lồng ngực dần không còn là gì so với sự đau đớn từ hai chân lan ra khắp cơ thể. Cơn đau che trời lấp đất đánh úp lấy Thẩm Thanh Thu, y không rõ đây là thật hay mơ, phần chân rất đau, đau đến hoảng hốt, đau đến tê liệt trống rỗng. Thẩm Thanh Thu vùng vẫy, mặc kệ trọng lượng cả cơ thể đang dồn hết lên tay, mặc kệ máu tràn vào mắt lẫn cơn đau xé thịt ở phần thân dưới, y muốn nhìn, muốn nhìn xem chân y ra sao rồi.

Không có gì cả, nỗ lực của Thẩm Thanh Thu được đáp lại là không có gì cả. Hai chân của y mất rồi. Sau vạt áo dính đầy máu kia là khoảng không vô tận.

Rõ ràng đang ở trên cạn không hề bị nhúng xuống nước, nhưng Thẩm Thanh Thu lại không thể thở nổi, cái cảm giác nghẹn ứ trong ngực như nước tràn vào khoang phổi, chiếm lấp hết dưỡng khí khiến y muốn phát điên. Rốt cuộc đây là đâu, đây là thật hay mơ, chân của y đâu, tại sao y không thể hét cũng không thể kêu. Nỗi đau rút xương xé thịt nhưng không thể giải tỏa ra ngoài khiến Thẩm Thanh Thu hoảng loạn, đầu óc tâm trí y bị cơn đau giày vò nhão nhoẹt thành vũng hồ. Thẩm Thanh Thu dần dần không thể kiểm soát cơ thể này nữa, cả người y nặng nề dần, cuối cùng ngay cả sức lực mở mắt cũng không có. Ý thức vẫn còn, nhưng cái vỏ bọc bên ngoài đã trống rỗng. Giống một người xem kịch nhưng lại phải chịu hết thảy đau đớn bi thảm của vở diễn khiến Thẩm Thanh Thu bắt đầu sinh ra ảo giác, thậm chí đã có khoảnh khắc y không còn biết mình là ai.

Thẩm Thanh Thu luôn muốn sống, y luôn cố gắng tranh giành lấy từng cơ hội để có một cuộc sống tốt hơn, nhưng không biết tại sao giờ phút này y thấy rất mệt mỏi, cái khát vọng sống luôn âm ỉ chưa bao giờ tắt trong lòng y suốt bao năm nay bỗng dưng biến đi đâu mất, không chút dấu vết, không chút tăm hơi. Trong tiềm thức y có một giọng nói luôn thúc giục y từ bỏ đi, sẽ không còn đau đớn, không còn tuyệt vọng, cũng không phải tiếp tục vùng vẫy trong vô vọng như thế này nữa.

Buông đi thôi.

Nhưng khi ý thức sắp thả lỏng mặc cho số phận thì giọng ai đó lại cất bên tai, mỉa mai và giễu cợt:

- Giả chết đủ chưa Thẩm Thanh Thu?

Quá mệt, không còn sức đáp trả, trả treo trong lòng cũng không thể, gom chút hơi tàn mở mắt ra cũng chỉ thấy đôi giày đen thêu chỉ vàng đang đứng trước mắt, Thẩm Thanh Thu cười khổ trong lòng, lại là nó, lại đôi giày này.

- Sao nào Thẩm Thanh Thu, có thích món quà tuyệt vời mà ta đã tặng ngươi không?

Kẻ đó tiến lại gần, vươn tay bóp chặt cằm Thẩm Thanh Thu, ép y phải đối diện với mình, sau đó cười ha hả. Thẩm Thanh Thu cố mở mắt ra nhìn kẻ khiến mình ra nông nỗi này, nhưng thứ y nhìn được chỉ toàn màu đỏ thẫm của máu cũ lẫn máu mới đang chảy xối xả từ trán xuống.

Tiếng cười hả hê kéo dài một lúc lâu mới ngừng hẳn, chắc cảm thấy hết thú vị, hắn hất Thẩm Thanh Thu ra như thể vừa chạm vào thứ gì dơ bẩn lắm. Cái hất này với người bình thường không sao, nhưng với kẻ đang sống dở chết dở là Thẩm Thanh Thu như muốn lấy luôn mạng y. Đầu Thẩm Thanh Thu đập mạnh vào bức tường gai đá lởm chởm sau lưng, sau đó lại bị dây xích kéo ngược lại, trông không khác gì con rối không nghe lời bị giật dây trừng phạt. Dòng máu nóng hổi thấm qua tóc chảy xuôi xuống lưng, từng giọt từng giọt nhuộm đỏ thanh y rách rưới.

Thủy lao âm u ẩm ướt, quanh năm không thấy bóng mặt trời, Thẩm Thanh Thu suy yếu thê thảm đang bị treo một góc, Lạc Băng Hà nhìn mà vui sướng trong lòng, đây mới là cảnh đẹp ý vui, đây mới là nơi hợp với Thẩm Thanh Thu. Gì mà tiên sư cao cao tại thượng, gì mà tiên phong đạo cốt, gì mà quân tử nhã nhặn, chỉ toàn là vỏ bọc dối trá, thối nát hết, thối nát đến tận xương tủy hết.

Lạc Băng Hà ngồi xuống ghế. Đây là chiếc ghế cố định của y chỉ chuyên để xem cảnh Thẩm Thanh Thu bị tra tấn kêu rên thảm thiết. Y thổi thổi lá trà lúc chìm lúc nổi trong chén, chén trà nóng hôi hổi, xua tan đi cái ẩm ướt lạnh lẽo trong thủy lao:

- Nhạc Thanh Nguyên chết rồi, chết lâu rồi. Thẩm Thanh Thu, đến bao giờ ngươi mới thôi huyễn hoặc bản thân đây?

Đầu Thẩm Thanh Thu đau như muốn nứt ra, nhưng sau khi nghe thấy câu này, đừng nói đầu, ngay cả linh hồn của y cũng căng cứng hết lên. Cả thân mình Thẩm Thanh Thu run run từng đợt, cơn đau đầu quen thuộc lại xuất hiện, nó khuấy đảo tâm trí y, nghiền nát từng sợi dây thần kinh rồi vò chúng lại thành mớ bùn nhão. Thẩm Thanh Thu không thể kêu cũng không thể hét, y chỉ có thể giãy giụa đến điên loạn, xích sắt va đập vào nhau vang lên tiếng leng keng, tiện thể cũng ma sát vào tay Thẩm Thanh Thu đến tứa máu, vết cũ chồng vết mới, cổ tay trắng trẻo nay đã thành mớ máu thịt bầy nhầy, thậm chí còn có thể thấy xương trắng loáng thoáng bên trong.

"Tại sao Nhạc Thanh Nguyên lại chết? Sao hắn lại chết? Kẻ nào đã hại hắn! Là kẻ nào???" – Thẩm Thanh Thu phát điên lên, y muốn vùng dậy túm lấy cổ áo kẻ trước mắt mà hỏi, nhưng những tiếng y có thể phát ra được chỉ là những từ ê a vô nghĩa, tiếng rít gào trong cổ họng cũng bị chặn lại tạo thành tiếng gầm gừ như thú hoang bị thương. Càng giãy giụa xích sắt càng siết chặt, càng kéo ngược y lại. Cơn đau đầu cũng bành trướng hơn, hoành hành ngang dọc khiến y càng lăn lộn kịch liệt hơn. Đầu đau, người đau, ngay cả linh hồn cũng như bị xé rách, Thẩm Thanh Thu chịu không nổi, cuối cùng phun ra một ngụm máu to, gục xuống tại chỗ.

Như một con diều no gió, kiêu ngạo bay lượn trên trời cao, nhưng gặp cơn gió dữ, loạng choạng, vùng vẫy, mất kiểm soát rồi đứt dây, trôi dạt theo gió trời, táng thân nơi hỗn độn.

Đã lâu rồi Lạc Băng Hà không thấy Thẩm Thanh Thu cuồng loạn như lúc này, trong lòng hắn bỗng dâng lên cảm giác hoảng sợ đến khó hiểu. Vội vàng chạy đến bên cạnh thì thấy y đã bất tỉnh, chỉ còn thoi thóp thở, chạm vào người y nơi đâu cũng là máu: trên trán, sau đầu, mắt, miệng, tay, chân, ngực, lưng, bụng,... máu nhỏ giọt thành vũng dưới thân Thẩm Thanh Thu.

- Thẩm... Thanh Thu? Thẩm Thanh Thu!!!

..........

Sau khi hôn mê không biết bao lâu, Thẩm Thanh Thu mới từ từ tỉnh lại. Mở mắt ra nhìn thấy lụa trắng trên đỉnh đầu, y hoảng hốt không biết đây là thật hay mơ, y đang ở đâu, y còn sống hay đã chết. Thẩm Thanh Thu cứ nằm như vậy, ngơ ngơ ngẩn ngẩn như người mất hồn. Nhưng chỉ được một lúc, như sực nhớ ra điều gì, y bật người dậy, mặc kệ cơ thể suy yếu, chân trần chạy xuống đất, muốn mở cửa phòng ra ngoài.

Cửa phòng chợt mở, một người nhẹ nhàng bước vào. Minh Phàm bưng một khay chén đĩa, thấy y đã tỉnh liền quăng chén đĩa lên bàn, hô lớn:

- Cuối cùng sư tôn cũng tỉnh rồi. Sao người lại xuống giường ngay như vậy, chân người đang bị thương, có gì người cứ sai bảo con, mau mau...

- Nhạc Thanh Nguyên đâu!? – Không đợi hắn lải nhải xong, Thẩm Thanh Thu đã vội vàng tóm chặt lấy tay Minh Phàm hỏi.

Thái độ của y rất lạ, chưa bao giờ Minh Phàm thấy Thẩm Thanh Thu như thế này, hai mắt y đỏ bừng nhưng mặt mũi lại trắng bệch, thần sắc hoảng hốt như thể vừa trải qua cú sốc gì lớn lắm. Minh Phàm không dám suy đoán linh tinh, chỉ thầm nghĩ chút nữa sẽ nói lại với Mộc Thanh Phương xem có vấn đề gì không rồi nhẹ nhàng đáp lời:

- Nhạc chưởng môn đang ở Khung Đỉnh điện. Người có dặn con nếu sư tôn tỉnh thì gọi ngay người đến.

- Hắn... vẫn... – Hai chữ "khỏe chứ" Thẩm Thanh Thu không thốt nên lời. Kí ức dần dần cuộn trở về, y cũng dần nhận ra những gì y vừa trải qua chỉ là mơ, đây mới là cuộc sống thực tại của y, nhưng điều y hoảng sợ đó là giấc mơ kia quá chân thật. Như thể y đã từng sống trong hoàn cảnh đó vậy.

- Sư tôn...? – Minh Phàm thấy sư tôn nhà mình mãi không nói gì, cẩn thận hỏi lại – Sư tôn sao vậy?

- ... Không sao, không sao hết...

Thẩm Thanh Thu không còn hơi sức nói thêm, y xoay người về lại giường, một tay đè chặt lại trái tim đang đập đến hoảng loạn của mình, một tay sờ xuống hai chân. Thật may, thật may vẫn còn, không có gì bị mất đi cả.

Còn có một người đứng ở ngoài cửa từ nãy đến giờ, là Lạc Băng Hà, dường như hắn rất muốn tiến vào, nhưng rồi lại thôi. Minh Phàm hô hào một phen, quay đầu lại thì thấy hắn, quát lớn:

- Sao ngươi còn đứng ở đây?

Thấy Thẩm Thanh Thu không nói gì mà chỉ ngồi trên giường nhíu mày, Minh Phàm bèn nói với y:

- Không biết tiểu tử này mắc bệnh gì, nhất định muốn đứng ở chỗ này, như khúc gỗ vậy đuổi mãi không đi. Như thể không biết sư tôn nhìn thấy hắn đã phiền lòng rồi.

Thẩm Thanh Thu vẫn còn đang suy nghĩ về những gì y vừa trải qua, không muốn phí sức với mấy chuyện lông gà vỏ tỏi như thế này, yếu ớt nói:

- Không sao, kệ hắn.

Minh Phàm thấy y như vậy, cũng không muốn tố tội Lạc Băng Hà nữa, nói với y:

- Liễu sư thúc của Bách Chiến Phong và Chưởng môn sư bá có dặn khi nào sư tôn tỉnh thì đi nói cho mọi người biết. Con đi gọi Liễu sư thúc, Mộc sư bá và Chưởng môn đây. Sư tôn ngồi nghỉ trên giường đợi con về! – Nói xong câu này liền hì hục lao ra ngoài.

Xem ra y ngủ một giấc này thật là lâu... Nhạc Thanh Nguyên đã trở về Thương Khung Sơn, chuyện Ma tộc chắc cũng đã xử lí thỏa đáng. Cũng may tất cả chỉ là mơ, không phải là thật.

Thẩm Thanh Thu ngồi nhăn mày thêm một lúc nữa, lúc này mới hồi thần lại, mệt mỏi xoa trán, cảm thấy chân trái vẫn nhẹ nhàng như thường, cả người không có dấu hiệu gì của việc trúng độc sắp chết nên cũng tạm dẹp tâm trạng hoảng hốt sang một bên, nhìn ra ngoài thấy Lạc Băng Hà vẫn đứng ngoài cửa, bình tĩnh nhìn vào phòng. Thẩm Thanh Thu siết nhẹ tay, ngồi thẳng lưng hơn ban nãy, nói:

- Muốn nói gì thì vào trong nói luôn đi.

Lạc Băng Hà nghe lời đi vào trong phòng, bỗng nhiên phịch một tiếng, quỳ thụp xuống trước giường y.

Thẩm Thanh Thu:

- ...???!!!!

Quỳ cái gì? Làm gì mà quỳ sụp thế? Bình thường có kẻ khác quỳ trước mặt y thì vui lắm, nhưng y vừa sống dở chết dở tỉnh dậy, quỳ sụp xuống như này là muốn bái linh cữu à? Không biết tại sao nhưng giờ tỉnh dậy, Thẩm Thanh Thu nhìn thấy Lạc Băng Hà là trong lòng cứ có chút bất an nhen nhóm lên, bứt rứt vô cùng.

Lạc Băng Hà quỳ xuống xong, ngẩng đầu, ánh mắt vừa tội lỗi áy náy mà cũng tràn đầy quyết tâm:

- Mong sư tôn tha thứ cho đệ tử đã từng ngu muội vô tri.

- Ban đầu đệ tử cho rằng, sư tôn không hết lòng quan tâm mình. Sau đó hoài nghi quyết định của người, mãi đến khi ba trận tỉ thí hoàn thành, con mới hiểu được khổ tâm ngày xưa của sư tôn.

"Không, ta ghét ngươi là thật, đánh ngươi là thật, muốn ngươi trở thành con dao găm sắc bén chém ngược lại ta cũng là thật. Ta có khổ tâm gì cơ? Bản thân ta cũng rất muốn nghe đấy!" – Thẩm Thanh Thu âm thầm nghĩ trong đầu, khóe miệng hơi nâng lên ý cười giễu cợt.

Lạc Băng Hà im lặng một lúc, không giải thích khổ tâm của Thẩm Thanh Thu là gì, chỉ nghiêm túc nói:

- Từ nay về sau, đệ tử nhất định tận tâm tận lực phục vụ sư tôn, làm theo lệnh của sư tôn.

Thẩm Thanh Thu cười thành tiếng, không biết nói gì với tên này. Ngây thơ đến độ đó cũng thật quá là giỏi, đánh hắn, tách hắn ra khỏi tập thể, sau đó ném cho hắn quyển công pháp, tiện tay cứu hắn vì sợ dao sắc chưa mài đã mẻ, mà hắn đã quên sạch tất cả khốn khổ ngày trước à?

Con dao này có dùng được không đây?

Thẩm Thanh Thu cười xong, bắt gặp ánh mắt ngơ ngác của Lạc Băng Hà, y cũng không ngại làm quân tử, bèn nói:

- Biết thì tốt, đứng dậy đi.

Thấy Lạc Băng Hà chầm chậm đứng dậy, lại vẫn không chịu rời đi, ngược lại còn có phần xấu hổ như muốn nói thêm gì nên Thẩm Thanh Thu liếc mắt hỏi:

- Còn có chuyện gì?

Lạc Băng Hà lúc này mới nhỏ nhẹ nói:

- Sư tôn ngủ rất nhiều ngày, vừa mới tỉnh lại, không biết liệu có đói chăng?

Thẩm Thanh Thu giờ mới chú ý đến việc này, tuy đã đói đến mức da bụng dính vào da lưng, nhưng vẫn cứng miệng nói:

- Ta đã tích cốc, không cần thiết.

Lạc Băng Hà vốn đang mong chờ cái gật đầu của Thẩm Thanh Thu, nghe những lời này không khỏi cảm thấy đau lòng. Nhiều ngày nay mỗi ngày cách một canh giờ hắn đều nấu một bát cháo nhỏ, vốn nghĩ Thẩm Thanh Thu hôn mê nhiều ngày như vậy khi dậy sẽ cảm đói, cần thì sẽ có ngay, nhưng ai ngờ...

Thanh Tĩnh Phong tươi mát sảng khoái, nhưng đi kèm là nhạt nhẽo vô vị, phòng bếp của Thanh Tĩnh Phong cũng vậy. Thi thoảng Thẩm Thanh Thu cũng sẽ gọi đồ từ nhà bếp, không phải do y thèm ăn, mà là do đồ ăn đó bổ trợ cho tu vi. Chỉ vậy mà thôi.

Thấy Thẩm Thanh Thu không nói thêm gì, Lạc Băng Hà cảm thấy mất mát vô cùng, cuối cùng đành lủi thủi xin phép ra ngoài rồi khép cửa trúc xá lại.

Thẩm Thanh Thu đợi Lạc Băng Hà đi khuất, cũng không giả ngầu nữa, tìm một tư thế thoải mái hơn rồi dựa lưng vào thành giường. Trong lòng suy nghĩ về giấc mơ y vừa trải qua. Khung cảnh trong mơ y đã từng mơ thấy, không chỉ có mỗi khung cảnh đấy, còn rất nhiều thứ khủng khiếp hơn nhiều, nhưng chỉ có mỗi lần này là chân thật đến vậy. Bình thường luôn luôn bắt đầu là cơn đau như khuấy não, sau đó là một loạt hình ảnh mơ hồ gớm ghiếc. Mơ hồ về khung cảnh, nhưng chân thực về cảm giác, chỉ có mỗi lần này là cả khung cảnh lẫn cảm giác đều chân thực đến đáng sợ. Kẻ giày đen thêu chỉ vàng đó là ai? Thẩm Thanh Thu nghĩ nát óc cũng không ra. Y chắc chắn bản thân mình không biết kẻ đó, khuôn mặt của hắn y không nhìn thấy được, giọng của hắn y cũng chưa từng nghe qua, không hề có chút manh mối nào về kẻ này. Còn về việc Nhạc Thanh Nguyên... Người Thẩm Thanh Thu run lên, y không biết chuyện gì đã xảy ra với hắn, chết là sao? Tại sao kẻ đó lại nói Nhạc Thanh Nguyên đã chết? Ai giết Nhạc Thanh Nguyên? Sao hắn lại chết?

Và quan trọng hơn, tại sao y lại mơ những giấc mơ này? Là chuyện đã từng xảy ra, hay có kẻ muốn cho y thấy chúng?

Quá nhiều câu hỏi được đặt ra khiến cơn đau đầu vốn đã tạm ngủ yên lại có xu hướng trỗi dậy, Thẩm Thanh Thu xoa hai bên thái dương, tạm thời y không muốn nghĩ nữa, cái y cần làm lúc này là đợi xem Mộc Thanh Phương sẽ nói gì về vết thương trên chân y. Mới vừa nghĩ đến Mộc Thanh Phương, những sư huynh đệ chân trước chân sau đã đế thăm bệnh.

Thẩm Thanh Thu nằm trên giường, thấy Nhạc Thanh Nguyên bước vào, cảm thấy máu trong người như muốn đông lại, không khỏi nhớ đến giấc mơ kia, càng nhìn càng không tự nhiên, dứt khoát quay đầu nhìn ra chỗ khác. Nhạc Thanh Nguyên thấy vậy, hơi chạnh lòng một chút nhưng nghĩ đến lời Minh Phàm báo lại ban nãy, nên lại phấn chấn hỏi:

- Thanh Thu thế nào rồi. Giờ không nên xuống giường, nằm là được, không cần lễ tiết gì hết. – Nói đoạn quay ra sau, chuyển hướng đến Mộc Thanh Phương – Mộc sư đệ, mau mau đến xem xem Thanh Thu như nào đi.

Trong lúc hôn mê, Mộc Thanh Phương đã chẩn bệnh cho Thẩm Thanh Thu một lần. Giờ là lúc tái khám, Thẩm Thanh Thu đưa tay cho hắn dù trong lòng không tình nguyện lắm, có lễ nói:

- Làm phiền Mộc sư đệ.

Mộc Thanh Phương gật đầu, ngồi bên giường, ngón tay đặt trên mạch môn của y. Nghĩ đến chứng đau đầu của bản thân mãi mà hắn cũng chẳng chữa được, Thẩm Thanh Thu cũng không ôm hi vọng gì lắm, trong lòng âm thầm tính toán nên đọc thêm bao nhiêu sách thì mới có thể tu bổ tu vi trong người. Đợi mãi mà không thấy hắn nói gì, quay ra nhìn thì thấy sắc mặt Mộc Thanh Phương nghiêm túc hẳn lên, nhíu mày không nói một lời, thần sắc nghiêm trọng rời tay khỏi Thẩm Thanh Thu.

Nhạc Thanh Nguyên hỏi:

- Sao rồi?

Mộc Thanh Phương trầm ngâm mãi không nói, Thẩm Thanh Thu thấy vậy thì siết chặt bàn tay để dưới chăn, nặng nề cất lời:

- Không giải được, thì còn sống được bao lâu nữa?

Nhạc Thanh Nguyên nghe y nói vậy, vội vàng ngắt lời:

- Thanh Thu đừng nói mấy lời xui xẻo!

Mộc Thanh Phương lắc đầu, nói với bọn họ:

- Đúng là không thể giải, nhưng có thể khắc chế.

Thẩm Thanh Thu nghe thấy thế thì cười khẩy một tiếng, sắc mặt âm u không nói gì thêm, trong đầu lại bắt đầu hơi đau đau, có xúc động muốn đuổi hết mấy kẻ trước mắt ra khỏi trúc xá. Y cứ ngồi một chỗ không có động thái gì như vậy còn khiến Nhạc Thanh Nguyên hoảng sợ hơn, gọi y y cũng không nghe thấy, Nhạc Thanh Nguyên phải gọi thêm vài lần y mới khó chịu đáp lời:

- Cái gì!?

Mộc Thanh Phương đưa cho y một tờ giấy, dặn dò:

- Mỗi tháng dùng liên tục bốn vị dược liệu này, thêm việc hợp lực vận công với một người linh lực cao cường, để người đó giúp ngươi vận chuyển linh lực như thường thì loại độc này sẽ không còn quá đáng ngại. Nhưng chỉ e là sau này thỉnh thoảng Thẩm sư huynh sẽ bất ngờ có tình trạng linh khí trì trệ, vận chuyển không linh.

Ba người trong phòng đều càng chú ý sắc mặt của Thẩm Thanh Thu hơn. Họ sợ một kẻ lúc nào cũng chỉ chăm chăm muốn tăng tu vi như y, không biết nghe tin này xong sẽ có phản ứng gì. Nhưng trái ngược lại, Thẩm Thanh Thu chỉ cười dài một tiếng, sau đó lạnh nhạt gật đầu.

Phí lời, vốn dĩ cơn đau đầu đã hành hạ Thẩm Thanh Thu khiến linh lực của y có vận chuyển thông nhuận được nữa đâu, giờ thêm loại độc lại cũng chỉ như muối bỏ biển. Chẳng tốt hơn nhưng cũng chẳng xấu hơn được.

Nhạc Thanh Nguyên thấy thái độ y như vậy, vừa an lòng được một chút nhưng lại bị cảm giác áy náy xâm chiếm, thở dài:

- Sớm biết như vậy, ta không nên xuống núi tự mình an bài chuyện Tiên Minh Đại Hội. Liên lụy Thanh Thu đệ...

Thẩm Thanh Thu không có hứng thú với việc lỗ tai mình bị đóng kén bởi mấy lời đạo đức của Nhạc Thanh Nguyên, vội nói:

- Chẳng liên quan gì đến Chưởng môn sư huynh, Tiên Minh Đại Hội là chuyện của Chưởng môn các phái. Thanh Thu thân vừa mang thương tật, không thể tiếp đãi các vị nữa, mong mọi người hiểu cho.

Mấy lời an ủi nhận trách nhiệm về mình nghẹn ở trong miệng Nhạc Thanh Nguyên, hắn bỗng nhiên không biết nên nói gì nữa thì lúc này Liễu Thanh Ca ôm kiếm đứng một chỗ từ nãy đến giờ đột ngột lên tiếng:

- Cũng là vì lo lắng cho ngươi, đừng cậy mình vừa lập công liền muốn leo lên đầu lên cổ người khác.

Rõ ràng là trưng ra cái vẻ mặt ta đã nhịn ngươi lâu lắm rồi!

Thẩm Thanh Thu mới quắc mắt lên trừng Liễu Thanh Ca, chưa kịp lên tiếng thì Mộc Thanh Phương đã vội vàng hòa giải:

- Mọi người đừng nóng, Thẩm sư huynh vừa mang trọng thương, tâm trạng không tốt là chuyện dễ hiểu. Thẩm sư huynh cứ nghỉ ngơi cho tốt, bọn ta đến thăm bệnh huynh xong cũng sẽ đi ngay. Nhưng cũng phải bàn bạc xong xuôi mới đi được, việc bị thương trúng độc lần này của sư huynh, không thể để người không phải chủ nhân mười

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net