Mẫu truyện ấm áp tại Bắc Cương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưa leo huynh bày tỏ sự quan ngại sâu sắc trong cuộc họp thường niên của Thương Khung Sơn: "Khụ, Thượng sư đệ...đệ...từ khi nào bệnh thành như vầy, có cần uống thuốc không?"

Đại thần Đâm Máy Bay cười cười híp mắt, ai nói gì cũng không nghe, tiếp tục đan đan cài cài khăn choàng cổ cho đại vương!

Nhóm người Liễu Thanh Ca vừa nhìn thì đầu đã đau...Đa số người ở đây đều là cẩu độc thân đó có được không? Yêu đương thì lăn đi chỗ khác cho thoáng khí!!!!

Liễu Thanh Ca muốn một kiếm ghim chết tên này! Bọn yêu đương thật đáng ghét!!!

Tan họp, Thượng Thanh Hoa chạy đến Thanh Tĩnh Phong ăn hạt hướng dương nước cốt dừa, vừa ăn vừa tiếp tục đan cài khăn choàng.

Thẩm Thanh Thu nhìn Thượng Thanh Hoa một lúc, không nhịn được hỏi:

"Ngươi...thật sự không phát bệnh gì chứ?"

Thượng Thanh Hoa nghiêng đầu ăn hạt hướng dương: "Có đâu, làm gì có?"

Thẩm Thanh Thu chống cằm nói:

"Ngươi chắc?"

Thượng Thanh Hoa gật đầu: "Chắc chắn!"

Thẩm Thanh Thu xém chút phun tào: "Đan khăn choàng cho Mạc Bắc Quân mà là bình thường?"

Thượng Thanh Hoa khiêu khiêu mi hớp nước trà, gật đầu chắc nịch:

"Bình thường như cơm sườn."

Thẩm Thanh Thú nhất thời cạn lời...hạn hán lời cmnr!

Thượng Thanh Hoa vừa rời khỏi Thanh Tĩnh Phong, Lạc Băng Hà rốt cục cũng không nhịn được bắn một tin cho Mạc Bắc Quân: "Làm cách nào mới có thể làm vợ ngoan ngoãn?"

Sau đó, Thẩm Thanh Thu liền cảm thấy ánh mắt của Lạc Băng Hà nhìn mình đen đi thấy rõ...

Lạc Băng Hà cũng cảm thấy hai người này càng lúc càng vi diệu. Rõ ràng trước đây Mạc Bắc Quân luôn xem Thượng Thanh Hoa như một cái bao cát, ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, vậy mà bây giờ dính nhau như keo dán chuột, gỡ kiểu quái nào cũng không ra, đây là loại chuyện gì chứ? Mạc Bắc Quân nợ ân tình người ta thì không nói đi, tại sao người bị đánh suốt ngày cũng có thể yêu được người đánh mình? Yêu thì cũng còn hiểu đi...Không những là yêu mà còn dính người, vừa dính người vừa ngoan ngoãn nghe lời, tóm lại là...rất vi diệu...

Trở lại với Thượng Thanh Hoa. Không chỉ Thương Khung Sơn phái hoang mang, ngay cả ma tộc cũng chẳng hiểu kiểu chuyện gì.

Năm đó, trend của ma giới chính là lấy vợ nhân giới. Thật ngoan ngoan khiến người ta thương thương.

Thượng Thanh Hoa vừa về đến Bắc Cương liền tìm Đại Vương cọ a cọ~

Mạc Bắc Quân bị cọ đến nóng, trực tiếp đem người trước mặt đá lên giường.

"A~~~Đại Vương, Đại Vương~~~ Đừng xé áo~~~ Ư ư ~~~Thoải mái...Đừng sờ...Ngứa~~~ A~~Nhẹ...nhẹ thôi~~~"

Hiện tượng này được ma giới và nhân giới quy ra, chính là làm nhiều quá dẫn đến chấn động đầu óc đi...

Thật ra đến Mạc Bắc Quân cũng không hiểu cái quái gì đang xảy ra.

Thượng Thanh Hoa trước đây đúng là lúa nào cũng thích ôm đùi hắn. Hắn cũng biết Thượng Thanh Hoa đối nội vô cùng tốt, bao nhiêu năm kinh nghiệm làm phong chủ An Định Phong, nấu ăn cũng được, quét tước cũng được, dọn dẹp cũng được, chăm sóc người khác càng không thể nói. Thế nhưng Mạc Bắc Quân cũng không nghĩ đến sau khi yêu đương, Thượng Thanh Hoa còn có thể đáng yêu đến như vậy, tốt đẹp đến như vậy, khiến hắn gần như không nỡ rời mắt, ngọt ngào đến tận tâm can.

Ngay cả trên giường cũng rất tuyệt.

Càng nghĩ, Mạc Bắc Quân càng không kiềm được muốn ăn người này vào trong bụng. Đáng yêu như thế này, thật sự không muốn để ai khác ngoài hắn nhìn thấy. Nghĩ liền làm, Mạc Bắc Quân hôn cắn mãnh liệt ngay cổ của Thượng Thanh Hoa, khiến da thịt non mềm ngay tức khắc liền đỏ lên...càng nhìn càng mê người...

Thượng Thanh Hoa đang say ngủ, bị người bên cạnh gặm mút cổ, bị nhột đến ngứa, nhưng khí tức quen thuộc an ổn của Mạc Bắc Quân khiến y chỉ muốn nằm trong lòng hắn say ngủ, ư ư mấy tiếng, hôn bừa lên mặt Mạc Bắc Quân, hai tay ôm choàng lấy người kia, chu chu môi ngủ tiếp.

Mạc Bắc Quân cảm thấy đầu đau vô cùng, làm bậy không thể sống, vị huynh đệ mới qua một cuộc làm tình kịch liệt lại cứng...cứng đến đau.

Mèo nào mà lại chê mỡ, huống chi đây còn là một cục mỡ tươi ngon thượng hạng, và thậm chí là đã đưa đến bên miệng.

"A~~~ Tê...đừng mút, đừng...A~Ư ư...không muốn...đừng a~~~ Ngứa ngứa~~Đại vương~~~ Đừng sờ, đừng sờ mà...hức hức...

Mạc Bắc Quân mắt mù tai điếc, im lặng cày cấy.

"A~~~Đại vương...người gạt ta~~~A~~Đừng đừng liếm~~Ư...Ban nãy...a đừng...thoải mái...Người...rõ ràng là...a~~~ hứa với ta...ư ô ô~~hứa với ta...ư...chỉ hai lần...Lần này~~Ô hức~~là lần thứ năm rồi~ A, Đại Vương~~Chỗ đó...điểm ta chỗ đó~~~"

Thượng Thanh Hoa hai mắt rướm lệ, ý loạn tình mê, thân thể càng thêm xinh đẹp mê người, càng nói càng khiến dục vọng của Mạc Bắc Quân sưng to hơn, đúng là tự tìm đường chết.

Mạc Bắc Quân hôn môi Thượng Thanh Hoa, mạnh mẽ xâm chiếm...Người này là của hắn, của hắn, của Mạc Bắc Quân hắn, chỉ của riêng mình hắn mà thôi!

Qua mấy ngày, khăn choàng cổ mà Thượng Thanh Hoa tốn không ít công sức đã đan xong. Thượng Thanh Hoa ôm khăn chạy đến trước mặt Mạc Bắc Quân, cười cười trông đợi sự khen ngợi của Đại Vương.

Mạc Bắc Quân để Thượng Thanh Hoa đem khăn len choàng lên cổ mình, lại không để y choàng hết, liền đem hai đầu còn lại choàng lên cổ Thượng Thanh Hoa.

Thượng Thanh Hoa nhận lại ôn nhu của Mạc Bắc Quân, thích đến mức cả mặt hồng hồng, Mạc Bắc Quân liền ôm chặt lấy y, để y tựa vào ngực mình.

Mấy ngàn năm sống trên đời, Mạc Bắc Quân lần đầu cảm thấy sợ hãi trước thời gian. Ma tộc gần như bất tử bởi vì thời gian sống của bọn họ quá dài, cũng chẳng có tuổi tác cụ thể, mà nhân tộc như Thượng Thanh Hoa lại khác. Tu tiên như Thượng Thanh Hoa có thể sống lâu hơn người khác, thế nhưng so với hắn lại quá ít ỏi. Nhân mạng quả thật mông manh đến vậy, đến mức Mạc Bắc Quân ước gì Thượng Thanh Hoa cũng có thể giống như hắn.

"Đại vương." - Thượng Thanh Hoa đưa hai bàn tay ấm áp của nhân loại chạm đến khuôn mặt lạnh băng của Mạc Bắc Quân. - "Gặp được người, sống với người...Ta không có gì hối tiếc. Đại vương...ta yêu người...rất yêu...Cho dù sau này như thế nào, mong người sẽ luôn nhớ đến ta, nhớ đến khoảng thời gian hạnh phúc này...Ta từng hứa sẽ theo người một đời, một kiếp, tuyệt chưa từng hối hận."

Thượng Thanh Hoa trước khi xuyên vào "Cuồng ngạo tiên ma đồ" là một kẻ độc lai độc vãng, thiếu hơi ấm, tình thương từ gia đình. Y khao khát tình thân đến thế, nhưng lại không thể có được. Bây giờ cùng Mạc Bắc Quân yêu đương, xem hắn là người bầu bạn qua trăm năm, y càng không nhịn được muốn bám chặt lấy hắn không buông ra, cũng không chia lìa.

Mạc Bắc Quân trong lòng đã suy nghĩ nhiều, lại bị lời thật tâm này của Thượng Thanh Hoa này đánh đến choáng váng, trong chớp mắt hắn liền không biết phải làm sao, chỉ có thể cố gắng ôm chặt Thượng Thanh Hoa, giống như chỉ có như vậy, Thượng Thanh Hoa mới không rời khỏi hắn, không bỏ lại hắn một mình đơn độc trên thế gian này.

Bị ôm đến muốn nghẹt thở, cả người đều đau, thế nhưng nghe thấy lồng ngực của hắn phập phồng kích động, Thượng Thanh Hoa cũng không dám giãy ra, hai tay nhè nhẹ vuốt vuốt lưng của Mạc Bắc Quân, mong muốn khiến hắn có thể bình tĩnh lại.

"Đại vương! Đại vương! Người làm sao vậy?"

Mạc Bắc Quân vuốt tóc mai của Thượng Thanh Hoa, cái khuôn mặt nhỏ nhắn này, cái con người nhỏ bé này, người này là Thanh Hoa của hắn, là bạn lữ của hắn, đời này, kiếp này, hắn chỉ muốn bồi y. Cho dù như thế nào, cho dù nhân loại thời gian ngắn ngủi đi, hắn cũng không hối hận vì đã động tâm với y.

"Thanh Hoa." - Mạc Bắc Quân thì thầm.

"Đại vương." - Thượng Thanh Hoa cọ cọ mũi vào ngực áo của Mạc Bắc Quân.

"Thanh Hoa." - Mạc Bắc Quân cạ mặt vào má Thượng Thanh Hoa, hít hà hơi ấm và mùi hương thảo mộc trên vai áo của y, ma tộc vốn lãnh huyết vô tình, bởi vì người khác cũng vô tình với bọn họ, mà người trước mặt này, từng bước từng bước một làm tan đi sự lạnh giá trong lòng hắn, cho hắn nhìn thấy thế giới có tình yêu đẹp đến nhường nào. Cho dù chỉ là một cành cây, ngọn cỏ, cũng có thể đẹp đến như vậy, sống động đến như vậy.

"Thanh Hoa, ta yêu ngươi. Mạc Bắc Quân ta đời này chỉ nhận ngươi là bạn lữ, cho dù sinh mệnh con người so với ma tộc bọn ta ngắn ngủi, ta sau này cũng chỉ nhận thức mình ngươi."

Tâm Thượng Thanh Hoa bị đánh đến rung động, y vùi mặt mình bên chiếc khăn, trong lồng ngực người yêu, nhất thời không thốt nên lời.

Mạc Bắc Quân chạm trán mình vào trán y, nhìn đôi mắt to tròn trong trẻo ầng ậng nước, cứ như một con thỏ nhỏ mềm mại như nhung, khiến tâm trạng Mạc Bắc Quân đột nhiên cảm thấy từng trận ngứa ngáy. Mạc Bắc Quân đưa tay vuốt ve hai lỗ tay mềm kia, tâm can từng hồi đều tràn đầy yêu thương không thể che giấu.

"Đại vương~~~~" - Thượng Thanh Hoa lại nhào đến cọ cọ, Mạc Bắc Quân cũng thuận thế ôm chặt lấy y.

Mạc Bắc Quân đưa tay nắm lấy khăn choàng trên cổ, trong lòng từng cổ ấm áp ngọt ngào.

Cho dù thế nào, thì ta cũng sẽ bảo hộ người thật kỹ, cho ngươi trở thành người vui vẻ và hạnh phúc nhất thế gian này. Nếu thời gian là một thứ không thể chống lại được, vậy thì một đời một kiếp này, phải thật vui vẻ...

Bởi vì Thượng Thanh Hoa là ái nhân duy nhất của Mạc Bắc Quân ta...Sống chung một chỗ, chết chung một huyệt, đời đời kiếp kiếp không xa rời.

Thượng Thanh Hoa thì thầm: "Ta cũng yêu người, yêu người thật nhiều..."

Đối với Mạc Bắc Quân, Thượng Thanh Hoa là hơi ấm mà hắn lưu luyến nhất trong đời, thì đối với Thượng Thanh Hoa, Mạc Bắc Quân cũng là nguồn sáng duy nhất của mình.

Bắc Cương hôm nay vẫn lạnh như thường ngày, thế nhưng hơi ấm trong lồng ngực ái nhân một chút cũng không vơi đi... Không chỉ hôm nay ấm áp, mà ngày sau cũng sẽ như vậy...



Qua mấy ngày, Thượng Thanh Hoa lại tiếp tục đan khăn choàng, khiến Thẩm Thanh Thu vừa nhìn lại muốn nghẹn.

CMN, chuyện quỷ gì đang xảy ra đây?

Thẩm Thanh Thu đực mặt không hiểu gì nhìn Thượng Thanh Hoa, cảm thấy bây giờ chỉ cần y nói gì đó thì mình sẽ thấy hợp lý liền!

Đại Thần Đâm Máy Bay mang một vẻ mặt hi hi ha ha thường trực, bóc hạt dưa ăn, cười cười:

"Dưa leo huynh, huynh có muốn thử đan không?"

Thẩm Thanh Thu nhìn trời lắc đầu, mờ mịt hỏi:

"Rốt cục vì sao Mạc Bắc Quân lại cần khăn choàng cổ chứ?"

Thượng Thanh Hoa nghiêng nghiêng người nghe rõ tiếng lạch cạch lách cách của Lạc Băng Hà dưới bếp, đưa tay ăn hạt dưa tiếp, hỏi Thẩm Thanh Thu:

"Ai cũng có lúc sẽ thấy lạnh mà? Chẳng ai lại không sợ lạnh cả, ái đồ yêu quý nhà huynh không lẽ không có lúc lạnh?"

"Hả?"

Thẩm Thanh Thu còn chưa kịp nghĩ xong câu hỏi của Thượng Thanh Hoa, ngoài cửa Thanh Tĩnh Phong đã lạo xạo lạt xạt có người đến.

Mặc Bắc Quân thân người cao lớn, trường bào đen phủ dài, một thân quý khí...trừ cái khăn choàng cổ lạc quẻ, quê một cục mà Thượng Thanh Hoa đan.

Thẩm Thanh Thu nhìn đến á khẩu.

Mạc Bắc Quân bước vào, gật đầu chào Thẩm Thanh Thu một cái, nhẹ đưa tay vỗ đỉnh đầu Thượng Thanh Hoa.

"Đi về."

"Đi về, đi về. Đại vương, chúng ta về, ta muốn ăn mì. Người nấu!" - Thượng Thanh Hoa cười nheo nheo mắt.

"Được."

"Được cái gì mà được, đồ ăn người nấu không ngon, ta nấu là được..."

"Ừ..."

"Vậy..."

"..."

Thẩm Thanh Thu nhìn hai người kia tú ân tú ái, đi đã khuất dạng, có chút ngẩn ngơ. Lạc Băng Hà dưới bếp lên, đem ra hai tô mì nóng đầy âm ấp nước, đặt lên bàn, đưa đến đôi đũa, cười cười hỏi:

"Thượng sư thúc đi rồi? Ta còn chừa hắn một phần, một lát cho bọn Minh Phàm vậy."

"Này, Băng Hà."

"Dạ?"

"Ngày mai, xuống chợ mua len nhé, ta cũng muốn đan khăn."

Lạc Băng Hà nghe Thẩm Thanh Thu nói, phì cười.

"Sư tôn, chúng ta cũng không có ở Bắc Cương, đeo khăn choàng cổ nóng lắm đấy...chi bằng..." - Lạc Băng Hà đưa mặt lại gần mặt của Thẩm Thanh Thu, ôn nhu hôn lên má sư tôn nhà mình. - "Chúng ta vẫn là nên làm chuyện thiết thực hơn..."

"Ta ăn mì, ta muốn ăn mì!" - Thẩm Thanh Thu cảm thấy bản thân vừa dẫn họa tới trước cửa, rất muốn trực tiếp nuốt luôn cái lưỡi của mình.

Lạc Băng Hà động một cái là rớt nước mắt, lấy tay áo chặn nước mắt, hu hu than khóc: "Sư tôn...ta lạnh lắm a, trong tâm của ta rất lạnh a~~~ Người đừng ghét bỏ ta..."

Thẩm Thanh Thu vừa nghe cả đầu liền đau, đành phải chịu thua mặc người gặm nhắm...

Còn mặt mũi gọi ta là sư tôn, CMN, giường cũng lăn muốn sập rồi!


Thượng Thanh Hoa cùng Mạc Bắc Quân cơm nước xong xuôi, y lại ngồi một bên cặm cụi đan cài. Mạc Bắc Quân từ bên ngoài đi vào, trực tiếp túm cổ y lên.

"Đi tắm."

Đại Thần Đâm Máy Bay được thể liền đu bám chặt lên người đại vương nhà mình, moa moa đa.

"..." - Trong lòng Mạc Bắc Quân đột nhiên nổi bão...muốn đánh người! Thứ yêu nghiệt này là ở đâu ra? Còn đáng sợ hơn yêu tinh!!!

"Đại vương~~~" - Thượng Thanh Hoa cọ cọ càng làm vì huynh đệ kia cứng lên, lửa bốc đầy đầu, Mạc Bắc Quân nghe trong đầu xuất hiện một tiếng "bùm!" rõ ràng.

"THƯỢNG THANH HOA!!!!"

Không có sau đó. 乁(⩾‿⩽)ㄏ

Xin chào cúc hoa!

Tạm biệt cúc hoa!

No zuo no die.




_______

Chúc mọi người tuần mới vui vẻ!❤️

Ban đầu tui tính viết một bạn Đâm Máy Bay Lên Trời bừa bựa một tẹo, ai ngờ đâu càng viết càng thành một bạn Hoa Hoa dính người đáng yêu chu choe muốn chết. 😂 Tuần trước tui bị sao chổi chiếu, xui hổng biết để đâu cho hết nên mới thành như vậy á.😂

Cứu mạng, tui còn 4 trang hoá chưa làm.😱

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net