HTTQ 245-254

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2: Bát Bách Lưu Khấu khởi lang yên

Chương 245: Cường tập cảng Ô Lâm.

Dịch: Ngạo Thiên Môn

Giang Lăng, phủ Thái Thú.

Trong ánh lửa yếu ớt, Mã Dược đang cúi đầu xem bản đồ, Lý Mông, Vương Phương, Cam Trữ, ba tướng cùng nhau đi hàng. Cả ba đứng thành hàng ngang trong sảnh, ôm quyền nhìn Mã Dược nói: "Mạt tướng tham kiến chúa công".

Mã Dược khoát tay, hắn đứng dậy, nghiêm giọng hỏi: "Công việc thu gom đội thuyền làm tới đâu rồi?"

Lý Mông vuốt mồ hôi trên mặt, hắn thở hổn hển nói: "Hồi bẩm chúa công, các loại thuyền lớn, nhỏ hai bên bờ Trường Giang đều đã bị mạt tướng thu hết. Tổng cộng có hơn hai trăm con thuyền lớn, thuyền nhỏ có hơn một ngàn chiếc, đủ để chở hơn tám ngàn tướng sĩ cùng hơn một vạn chiến mã, còn dư thuyền để vận chuyển lương thực và thức ăn cho chiến mã ở trong thành Giang Lăng nữa nhưng…".

Mã Dược trầm giọng nói: "Nói!"

Lý Mông nói khẽ: "Phần lớn ngư dân ở hai bên bờ Trường Giang đã nghe được tin tức nên bỏ chạy, không có cách nào chiêu mộ đủ thuyền phu".

Nếu như không thể chiêu mộ đủ thuyền phu, đại quân của Mã Dược không thể nào xuôi dòng Trường Giang xuống vùng Duyên Giang thuận lợi. Đây hoàn toàn là vấn đề nghiêm trọng. Dù tám ngàn thiết kỵ Tây Lương kiêu dũng, thiện chiến nhưng đó chỉ là khi ở trên vùng đất bằng. Bây giờ bắt bọn họ chèo thuyền chẳng khác nào như bắt Trương Phi phải thêu thùa.

Một lúc lâu sau Mã Dược mới trầm giọng hỏi: "Tổng cộng phải cần bao nhiêu thuyền phu?"

Lý Mông liếc nhìn Cam Trữ rồi đáp: "Thuyền lớn phải cần hai mươi người thuyền phu. Thuyền nhỏ năm người. Tổng cộng phải cần hơn chín ngàn thuyền phu'.

"Cái gì?" Mã Dược thất kinh, hắn thất thanh nói: "Cần phải có nhiều thuyền phu như vậy sao?"

Đương nhiên phải cần nhiều thuyền phu như vậy, Mã Dược lại không thực sự chuẩn bị cho việc đó. Trong suy nghĩ của Mã Dược, một chiếc thuyền chỉ cần một người lái thuyền, nhiều nhất là ba người. Để vận chuyển tám ngàn thiết kỵ Tây Lương từ Giang Lăng tới Giang Đông nhiều lắm chỉ cần hai trăm chiếc thuyền cũng như hơn một ngàn thuyền phu là đủ.

Nhưng thực tế điều này là một đòn cảnh tỉnh đối với Mã Dược.

"Chúa công, số lượng đó coi như đã là thiếu rồi đó" Cam Trữ thật sự không nhẫn nại được, hắn bước ra khỏi hàng nói: "Nếu như là chiến thuyền ba tầng lâu lớn nhất của thuỷ quân Kinh Châu chỉ nguyên người chèo thuyền thôi đã là sáu trăm người rồi. Cái đó còn chưa tính tới người lái thuyền, người kéo dây thuyền, người đẩy sào, người giăng buồm, người neo thuyền, người buộc dây thuyền. Một con thuyền lớn tổng cộng phải hơn một ngàn thuyền phu".

Sắc mặt Mã Dược dần trở nên vô cùng bối rối hắn hỏi Lý Mông: "Như vậy tổng cộng chúng ta đã chiêu mộ được bao nhiêu thuyền phu?"

Lý Mông cúi đầu, hắn lí nhí nói: "Hơn hai trăm người".

Mã Dược hét to: "Chỉ có hơn hai trăm người sao?"

Lý Mông ấp úng nói: "Mạt tướng vô năng, xin chúa công trách phạt".

Mã Dược khoát tay áo, hắn nghiêm giọng nói: "Việc này không thể trách ngươi. Đây chính là lỗi của bản tướng quân".

Nói xong Mã Dược nhìn Cam Ninh nói: "Hưng Bá, có quen biết thuỷ tặc nào nữa trên dòng Giang Thuỷ ( tên cổ của sông Trường Giang ) không?"

"Có" Cam Ninh đáp: "Thuỷ tặc Giang Hạ, Trần Hổ, Trương Báo có giao tình thân thiết với mạt tướng. Mạt tướng có thể tiến dẫn hai người đó dưới trướng tướng quân".

"Vậy tốt quá" Mã Dược kích động nói: "Hai người này tổng cộng có bao nhiêu thuyền".

Cam Ninh nói: "Đội thuyền lớn nhỏ có hơn năm mươi thuyền, thuỷ tặc có hơn ba trăm người".

Mã Dược trầm tư giây lát rồi hắn trầm giọng nói: "Trương Báo, Trần Hổ có ba trăm thuỷ tặc Giang Hạ, cộng thêm hơn tám trăm người của Cẩm Phàm Tặc như vậy được hơn một ngàn người, như vậy cũng đủ dùng".

"Chúa công, không đủ" Cam Ninh vội la lên: "Hơn một ngàn thuỷ tặc chỉ đủ để giương buồm, buông neo, lái thuyền, chống sào ngoài ra cần phải có tàm ngàn người chèo thuyền, và kéo dây thuyền nữa".

"Tám ngàn người? Cái… này không thành vấn đề" Mã Dược cười âm trầm hắn nhìn Lý Mông hỏi: "Lý Mông, sau khi chiếm thành Giang Lăng, tổng cộng bắt được bao nhiêu tù binh Kinh Châu?"

Lý Mông nói: "Chừng tám ngàn người".

"Tám ngàn người đó!" Mã Dược hung tợn nói: "Hãy đục xuyên qua xương quai xanh của chúng, dùng xích sắt xích chúng lại trong khoang thuyền, để những tù binh này thành người chèo thuyền cùng người kéo dây thuyền. Không phải bọn tù binh Kinh Châu này từ nhỏ đã sinh trưởng ở phương nam sao? Việc chèo thuyền đối với chúng chắc chắn không có vấn đề gì".

Ban đầu Lý Mông, Vương Phương ngẩn người sau đó cả hai thán phục nói: "Chúa công anh minh".

Cầm Phàm Tặc của Cam Ninh tung hoành ngang dọc vùng sông nước. Trong vòng mười năm không ít lần bị quân Kinh Châu truy kích. Đối với quân Kinh Châu dù không thể nói là hận thấu xương thì cũng là tận xương tuỷ. Độc kế của Mã Dược có thể nói làm Cam Ninh rất hài lòng, hắn cười gằn nói: "Ha, ha. Bọn cẩu Kinh Châu này, có việc vui cho chúng rồi đây".

Thế nhưng…" Mã Dược chuyển hướng, hắn nhìn Cam Ninh nói: "Trước khi chỉnh đốn đám cẩu Kinh Châu đó, bản tướng quân muốn biết một việc".

Cam Ninh nói: "Chuyện gì?"

Mã Dược nói: "Vừa rồi ngươi nói thuỷ quân Kinh Châu có con thuyền lớn ba tầng lầu, nguyên người chèo thuyền đã cần sau trăm người, có thật là có con thuyền lớn như vậy không?"

Cam Ninh nói: "Đương nhiên là thật".

Mã Dược hỏi: "Vậy ngoài sáu trăm người chèo thuyền ra thì một cái lâu thuyền đó có thể vận chuyển được bao nhiêu binh lính?"

Cam Ninh suy nghĩ một lát rồi nói: "Ít nhất là một ngàn binh lính hoặc năm trăm chiến mã".

"Cái gì?" Mã Dược kích động nói: "Một chiếc lâu thuyền có thể vận chuyển một ngàn binh lính hoặc năm trăm chiến mã sao?'

"Không sai".

"Nói cách khác chỉ cần ba mươi chiếc lâu thuyền như vậy là có thể vận chuyển tám ngàn thiết kỵ Tây lương của bản tướng quân tới Giang Đông sao?"

"Cái… này tuyệt đối không thành vấn đề" Cam Ninh nói: "Thế nhưng muốn đoạt được ba mươi chiếc lâu thuyền này thì vô cùng khó khăn. Bình thường những chiếc thuyền quái vật đó ẩn sâu bên trong cảng Ô Lâm, đại trại của thuỷ quân Kinh Châu, bình thường chúng ít khi xuất hiện ở bên ngoài. Thường ngày tuy thuỷ quân Kinh Châu của Sái Mạo, Trương Doãn lơi lỏng phòng bị nhưng muốn tiến vào đại trại của thuỷ quân Kinh Châu ở cảng Ô Lâm thì vô cùng khó khăn".

"Con người có thể nghĩ ra biện pháp" Mã Dược đột nhiên hắn quay người chỉ bản đồ trên bàn hỏi Cam Ninh: "Cảng Ô Lâm, đại trại của thuỷ quân Kinh Châu ở chỗ nào?"

Cam Ninh chỉ tay vào một chỗ trên bản đồ nói: "Ở chỗ này, đối diện với Xích Bích".

"Cái… cái gì?" Mã Dược như thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa ngã nhào xuống, hắn thất thanh nói: "Xích Bích?"

Mã Dược dù không hiểu biết nhiều về Tam Quốc nhưng tên đại danh Xích Bích như sấm nổ bên tai.

Cam Ninh nói: "Chúa công, có chuyện gì vậy?"

"Không có gì" Mã Dược hít một hơi thật sâu, tay bóp trán, hắn cau mày nói: "Để ta nghĩ đã, để ta nghĩ đã…".

Một đội thuỷ quân khổng lồ đang châm rãi tiến tới.

Tào Tháo có Sái Mạo, Trương Doãn hộ tống đứng trang nghiêm sau bức tường chắn mái. Dưới bức tường chắn mái có lầu các. Dưới lầu các lại có tường chắn mái. Xuống một tầng nữa là boong tàu rộng lớn dị thường, một chiếc xe bốn ngựa kéo có thể đi lại thoải mái, bên ngoài là mép thuyền, xuống dưới nữa sóng nước xanh như ngọc bích. Đương nhiên cả ba người Tào Tháo, Sái Mạo, Trương Doãn đang ở trên một chiếc soái thuyền khổng lồ.

Chiến thuyền khổng lồ này chính là lâu thuyền ba tầng như Cam Ninh đã nói với Mã Dược.

"Thừa tướng" Sái Mạo dương dương đắc ý nhìn Tào Tháo hỏi giọng khoe khoang: "Chiến thuyền của thuỷ quân Kinh Châu thế nào?"

Ánh mắt Tào Tháo lộ ra vẻ thán phục hắn luôn miệng nói: "Thật sự khiến cho người ta phải thầm than thở. Sao có thể giao tranh với một quái vật như này chứ?"

Sái Mạo nói: "Thuỷ quân Kinh Châu của mạt tướng thế nào?"

Tào Tháo khẽ nhếch miệng kín đáo cười châm biếm rồi hắn nức nở khen: "Thật là đội quân hùng mạnh".

"Ha, ha, ha" Sái Mạo đắc ý cười to nói: "Thuỷ quân Kinh Châu, vô địch thiên hạ".

Sắc mặt Tào Tháo khẽ thay đổi, đột nhiên hắn hỏi: "Thuỷ quân Kinh Châu tổng cộng có bao nhiêu chiếc lâu thuyền như này?"

Sái Mạo nói: "Hơn một trăm chiếc".

"Có hơn một trăm chiếc sao?" Lần này Tào Tháo thực sự kinh hãi, một lúc lâu sau hắn mới hồi phục tinh thần, hắn nghiêm nghị hỏi: "Vì sao lần này xuất chinh tướng quân chỉ dẫn theo có ba chiếc lâu thuyền?"

Sái Mạo nói vẻ khinh thường: "Thừa tướng có điều không biết dù lâu thuyền to lớn tuy có sức mạnh nhưng hành động lại rất chậm chạp. Mã đồ phu ở cảng Tây Lăng ra sức vơ vét đội thuyền, phần lớn là thuyền đánh cá. Những thuyền đánh cá này kiểu dáng nhỏ, kể cả khi nước cạn, chỉ cần gặp gió chạy với tốc độ rất nhanh. Đối phó với loại thuyền đánh cá như thế những chiến thuyền hình dáng hẹp dài mang lại hiệu quả tốt hơn so với những chiến thuyền to lớn như lâu thuyền'.

Thật ra Tào Tháo không biết gì về phương pháp thuỷ chiến hắn nghe vậy gật đầu nói: "Thì ra là như vậy".

Cam Ninh thất thanh nói: "Cái gì? Chúa công dự định đánh lén đại trại của thuỷ quân Kinh Châu ở cảng Ô Lâm ư?"

Mã Dược trầm giọng nói: "Không, không phải đánh lén mà là cường tập".

"Cường tập?"

"Không sai, cường tập" Mã Dược hung tợn nói: " Bản tướng quân sẽ dẫn quân cường tập cảng Ô Lâm, cướp lấy lâu thuyền ở đại trại thuỷ quân đem trang bị cho Cầm Phàm Tặc của người cùng thuỷ tặc Giang Hạ của Trương Báo và Trần Hổ đủ để các ngươi có thể chống lại thuỷ quân hùng mạnh của thuỷ quân Kinh Châu. Sau khi quét sạch thuỷ quân Kinh Tương các ngươi hãy hộ tống bản tướng quân và tám ngàn thiết kỵ Tây Lương lên bờ an toàn ở cảng Giang Đô".

Cam Ninh trầm giọng nói: "Mạt tướng đã mấy lần lẻn vào cảng Ô Lâm thăm dò thực lực của thuỷ quân Kinh Châu, mạt tướng phát hiện địa thế cảng Ô Lâm cực kỳ hiểm yếu. Ba mặt đều có vách núi dựng đứng, rất khó có thể tấn công theo đường bộ. Duy nhất chỉ có thể tấn công theo mặt chính diện thì thuỷ quân Kinh Châu tầng tầng, lớp lớp. Không có thuỷ quân hùng mạnh, không dễ dàng có thể tấn công được".

"Trên thế gian này không bao giờ tồn tại cái gọi là doanh trại không thể công phá" Ánh mắt Mã Dược âm trầm, hắn nghiêm nghị nói: "Vấn đề mấu chốt là đánh trận đó như thế nào kia"

Quyển 2: Bát Bách Lưu Khấu khởi lang yên

Chương 246: Liên hoàn thuyền khổng lồ.

Dịch: Ngạo Thiên Môn

Tháng giêng năm Kiến An thứ năm Hán Hiến Đế ( năm 192 ), Mã Dược bất ngờ tập kích Giang Lăng thành công.

Từ đó cho tới tận tháng ba, tám ngàn quân thiết kỵ Tây Lương của Mã Dược chỉ một mực trú quân trong thành Giang Lăng. Thế cục Kinh Châu xuất hiện một cục diện giằng co vô cùng kỳ lạ.

Lưu Biểu ra nghiêm lệnh cho thuỷ quân Kinh Châu không được tuần tra vượt qua cảng Ô Lâm để tránh đánh rắn động cỏ. Bởi vì một khi thuỷ quân Kinh Châu hoàn toàn phong toả tuyến đường thuỷ Trường Giang, Mã Dược rất có thể sẽ từ bỏ kế hoạch xuôi dòng xuống Giang Đông, ngược lại hắn sẽ tàn sát bừa bãi cả vùng Kinh Tương rộng lớn. Lưu Biểu thà để Dương Châu của Viên Thuật gặp tai ương Mã đồ phu còn hơn để Kinh Tương của hắn thành bãi cỏ cho chiến mã của Mã đồ phu.

Quân Kinh Châu án binh bất động, lo lắng chờ đợi thiết kỵ Tây Lương của Mã Dược xuôi xuống Giang Đông nhưng hình như Mã Dược lại không muốn vội vàng rời khỏi Giang Lăng.

Lưu Biểu tuyệt đối không thể ngờ sự án binh bất động của quân Kinh Châu lại tạo điều kiện cho Mã Dược có đầy đủ thời gian chuẩn bị. Mã Dược đang ngấm ngàm chuẩn bị cường tập cảng Ô Lâm.

Một người cả đời kieu hùng như Tào Tháo đã gần như dự liệu được tất cả, chỉ duy nhất hắn không thể ngờ Mã Dược lại cường tập cảng Ô Lâm.

Cường tập cảng Ô Lâm, đó thực sự là một quyết định điên cuồng của Mã Dược.

Cam Ninh tung hoàng ngang dọc dòng Trường Giang nhiều năm, kinh nghiệm thuỷ chiến của hắn là không gì có thể sánh bằng. Trong con mắt Cam Ninh việc thiết kỵ Tây Lương cường tập cảng Ô Lâm không có chút hy vọng thắng lợi, trừ phi thiết kỵ Tây Lương có thể chạy trên phao, có thể từ mặt nước xông vào trong cảng còn nếu không chỉ có đi vào chỗ chết mà thôi.

Đối mắt với nghi vấn của Cam Ninh, Mã Dược chỉ cười nhạt, công việc chuẩn bị cường tập cảng Ô Lâm vẫn được tiến hành nhanh chóng.

Từ tháng giêng năm Kiến An thứ ba tới tháng ba, trong phạm vi năm mươi dặm xung quanh cảng Tây Lăng gần như cây cối bị chặt hạ hết, trong thành Giang Lăng nhà cửa của dân chúng cũng gần như bị tháo dỡ hết. Những khu biệt viện rộng lớn của đám sĩ tộc Giang Lăng cũng đồng chung cảnh ngộ. Mây vạn dân chúng Giang Lăng không phân biệt sang hèn đều chỉ còn cách trú tạm trong những ngôi nhà tranh lợp cỏ, chịu cơ cực trong gió lạnh, băng giá.

Trên đài quan sát, hai tên lính Kinh Châu đang co rúm người, dậm chân xít xoa, giữ ấm. Trên mặt nước sông Trường Giang đã giăng đầy sương mù, không nhìn thấy cảnh vật chỉ cách một trăm bước chân.

"A…" Một tên lính Kinh Châu hai tay xoa vào nhau đưa lên miệng, cố sức sinh ra hơi ấm. Đột nhiên hắn giận dữ mắng: "Chết tiệt, trời lạnh như vậy, trên sông ngay cả cái lông người cũng không có. Liệu có ai dám ăn gan báo, tim gấu tới đây đánh lén đại trại không? Hồ lão tứ con mẹ hắn đã làm chúng ta phải cực khổ".

"Bớt nói đi" Tên lính Kinh Châu kia cau mày khuyên nhủ: "Coi chừng hoạ từ cái miệng của ngươi mà ra".

"Hừ!".

Tên lính Kinh Châu vừa nói lúc trước hừ một tiếng rồi hắn xoay người, tay run run cởi dây quần rồi từ trên đài quan sát đi tiểu xuống dòng sông. Mặt trời đỏ au hiện ra ở phương đông, phát ra muồn ngàn tia sáng, màn sương mù trên mặt sông dần dần tan ra. Mặt sông vốn đang ở ảo từ từ trở nên sáng rõ.

"Hô"

Phía dưới tên lính Kinh Châu rung lên hắn chậm rãi bỏ lại vào trong quần. Ánh mắt hắn vô tình đảo qua khắp mặt sông rồi hắn cúi đầu buộc dây quần nhưng ngay lúc đó hắn giật nẩy người giống như bị người đâm một đao. Hắn ngẩng đầu, vẻ sợ hãi nhìn chằm chằm vào mặt sông mênh mông phía trước. Trong mắt hắn hiện ra vẻ sợ hãi tột cùng.

"Lão thất, ngươi điên rồi!" Một tên lính Kinh Châu khác đang ngủ gà ngủ gật bị hành động hoảng sợ của tên lính Kinh Châu kia làm giật nảy mình thức dậy, hắn tức giận quát: "Ngươi hoảng hốt cái gì? Làm như có quỷ không bằng ấy".

"Ôi, ô, ơ".

Tên lính Kinh Châu tên là lão Thất không để ý tới điều đó, chỉ thấy hắn phát ra những âm thanh ú ớ. Hai mắt hắn mở trừng trừng dáng vẻ như đang nhìn thấy quỷ.

"Lão Thất! Ngươi…".

Tên lính Kinh Châu khác chợt cảm thấy lạnh cả lưng.

Vốn trước đây có không ít huynh đệ mất tích một cách khỏ hiểu trong lúc canh gác, sau đó thi thể của các huynh đệ đó được tìm thấy trong ghềnh đá ven bãi sông hoang vắng. Trong đại trại thuỷ quân Kinh Châu vẫn loan truyền một truyền thuyêt đáng sợ nói trong cảng Ô Lâm có thuỷ quỷ chuyên môn xuất hiện vào lúc sáng sớm câu hồn đoạt phách con người.

Chẳng lẽ…

Tên lính Kinh Châu không kìm nén được sự sợ hãi khủng khiếp trong lòng. Hắn cúi đầu nhìn bên dưới, lập tức tên lính giật mình như bị rắn cắn, ánh mắt hắn như bị hút vào đó. Một hồi lâu sau hắn mới thở ra một hơi, giọng nói như đang chiêm bao hỏi đồng bạn của mình: "Ngũ ca, đó… đó có phải là quỷ không?"

Tên lính Kinh Châu có tên là Ngũ ca dao động, hắn không sao phản bác được.

Xa xa, trên mặt sông mênh mông trước đại trại thuỷ quân cảng Ô Lâm xuất hiện một bóng đen khổng lồ. Nếu như không phải bóng đen đó đang di chuyển, chậm rãi tiến về phía đại trại, hai tên lính Kinh Châu đáng thương còn tưởng đó là đất liền. Vật đó giống như một con thuyền đang trôi trên mặt nước nhưng cũng không phải là thuyền.

Ngay cả lâu thuyền ba tầng lớn nhất trong cảng Ô Lâm cũng không là gì khi so với bóng đen kia. Trên thế giới này tuyệt không có khả năng tồn tại một đội thuyền khổng lồ như vậy, không thể nào. Nếu không phải là thuyền vậy là vật khổng lồ gì có thể trôi trên mặt nước đây? Trong đầu cả hai đồng thời xuất hiện một suy nghĩ vô cùng đáng sợ: Thuỷ quỷ?

Không ngờ thuỷ quỷ lại to lớn đến nhường vậy.

"Quỷ!".

Hai tên lính Kinh Châu đưa mắt nhìn nhau rồi cả hai đồng thời gào lên hoảng hốt.

Hai tiếng gào thê lương vang lên đã phá nát khung cảnh yên tĩnh như tờ trong đại trại thuỷ quân Kinh Châu ở cảng Ô Lâm. Sau một khắc hiệu kèn lệnh và tiếng trống trận không ngừng vang lên, âm thanh lan truyền khắp vùng sông nước. Đám binh sĩ đang ngủ say cuống quýt thức giấc, vội vã mặc giáp trụ, bắt đầu lập trận trong đại trại.

"Chuyện gì xảy ra?" Một tên tiểu giáo Kinh Châu trèo lên đài quan sát, hắn quát mắng: "Kêu gào cái gì?"

"Tướng… tướng quân" Hai tên lính Kinh Châu run run nói: "Ngài… ngài hãy nhìn phía trước".

"Hả?" Tên tiểu giáo Kinh Châu vội vàng quay người nhìn bên dưới, lập tức hắn giật mình kinh hãi, hắn thất thanh kêu lên: "Ông trời ơi! … kia… có phải mình đang nằm mơ không? … kia… thuyền lớn quá!".

"Ôi, thuyền?"

Hai tên thuỷ binh Kinh Châu kinh hãi quay đầu nhìn, chúng phát hiện bóng đen khổng lồ kia đã tiến tới rất sát. Hình dáng bóng đen cũng dần dần trở nên rõ ràng. Lúc này chúng mới phát hiện quả nhiên đó là một chiếc thuyền khổng lồ. Một chiếc thuyền khổng lồ không gì sánh kịp. Hay nói đúng hơn là đây không phải là một chiếc thuyền mà là vô số thuyền con được cố định với nhau, liên tiếp tạo thành một khối thuyền lớn liên hoàn.

Một cây huyết sắc Thương Lang kỳ ở trên đầu thuyền đang tung bay trong gió.

Bên dưới cây đại kỳ, Mã Dược chắp tay sau lưng, ngạo nghễ đứng trang nghiêm. Gió sông Trường Giang thổi mạnh, thổi tung bay chiếc áo chiến bào màu đen sau lưng hắn, làm lộ ra lần vải lót màu đỏ, trong ánh nắng mặt trời chiếu dọi trông tiêu điều như màu máu. Điển Vi vác đôi thiết kích màu đen trên vai. Cam Ninh tay cầm Cửu Hoàn đại đao cả hai trông như hai sát thần, chia nhau đứng hai bên Mã Dược.

Phía sau lưng Mã Dược, năm ngàn quân tinh binh Tây Lương, người mặc áo giáp sắt, tay cầm mã đao, lập nghiêm trận đứng đợi.

Độ thuyền hơn một ngàn chiến thuyền lớn nhỏ bị vô số xích sắt cột lại với nhau. Các cây gỗ buộc chặt với nhau, đầu đóng đinh tán, kết lại liên tục với nhau làm thành một tấm sàn hoàn chỉnh liên kết các con thuyền với nhau, trên mặt sàn lại trải các tấm ván gỗ dầy đặc cuối cùng hình thành một chiến thuyền liên hoàn to lớn đủ để có thể chở được gần một vạn tên thiết kỵ Tây Lương.

Trên thuyền hoàn toàn không có buồm. Hơn nữa bản thân chiến thuyền lớn như vậy cũng không có buồm nào có thể giúp đẩy con thuyền đi tới.

Giúp liên hoàn thuyền khổng lồ đó có thể di chuyển được chính là tù binh Kinh Châu hay nói chính xác hơn là mái chèo trong tay tù binh Kinh Châu. Hơn hai ngàn tên tù binh Kinh Châu bị đục xương quai xanh một cách tàn nhẫn, bị xích thành hai hàng, chia nhau ở hai bên thuyền dưới sự uy hiếp của roi ra và mã đao của quân Tây Lương chèo thuyền đẩy liên hoàn thuyền khổng lồ chậm rãi tiến lên.

Xích Bích!

Chính từ Xích Bích đã giúp Mã Dược nẩy ra ý tưởng.

Trong cuộc chiến Xích Bích trong lịch sử bởi vì quân phương bắc không quen thuỷ chiến nên Toà Tháo mới tiếp thu kế sách liên hoàn thuyền của Bàng Thống. Dùng xích sắt lớn xích các thuyền lớn làm một khối thống nhất, tránh cho thuyền chòng chành do sóng sông Trường Giang nhưng cũng mang tới thảm hoạ toàn quân bị tận diệt cho tám mươi ba vạn quân Tào.

Nếu như cứ thực hiên cứng nhắc như trong binh pháp thì bất kỳ kế sách tuyệt diệu nào cũng đều có thể gây ra những mầm hoạ diệt vong.

Nhưng nếu như biết cách linh hoạt áp dụng trong thực tế thì bất kỳ kế sách nào dù thất bại trong lịch sử cũng có thể mang lại những chiến thắng huy hoàng. Chiến thuật, cho tới lúc bấy giờ cũng không phải là nhân tố quyết định thắng bại cuối cùng của một cuộc chiến. Con người mới thực sự là nhân tố quyết định tới thắng bại cuối cùng. Kế liên hoàn thuyền từng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngoc #tan