Phần 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đợi kết quả của PR-988 vào quý 2 năm sau nếu theo đúng tiến độ dự kiến."

Nỗ lực bắt thóp người vẫn luôn bình tĩnh ngồi ở đằng xa mãi không thành khiến lão Robert không khỏi sốt ruột. Đáng lý những việc như vậy, ít nhiều gì người đứng đầu khối ngân hàng cũng phải lên tiếng giải vây cho chính mình hoặc chí ít là đổ hết tội cho người phía trước, vì sao lại giữ nguyên thái độ phòng thủ như thế. Kelsey Robert không còn đủ kiên nhẫn, thời gian kết thúc buổi điều trần đã quá năm phút. Cuối cùng, gã cũng không còn kiêng dè, máy quay đã đóng máy, gã trực tiếp nhìn qua phía cánh trái nói lớn.

"Thống đốc, ông không có gì để hỏi cậu ta hay sao? Hành động đáng ngờ như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy các người với cậu ta là đồng bọn đấy."

Cả căn phòng rộng thoáng chốc rơi vào im lặng, những giây phút sau ống kính này chính là thứ mọi người không nhìn thấy được. Gã bộ trưởng vẫn giữ nụ cười đểu giả của mình nhìn về phía ngài Thompson. Từ lúc hai người tới đây có thể thấy được tình thế lưỡng cực khác hoàn toàn so với buổi điều trần đầu tiên. Đây vốn dĩ có thể coi như lần khiêu khích trực diện lớn nhất của cả hai bên tính cho đến thời điểm hiện tại, mà cán cân của hai cực này lại chính là cậu.

Ngài Thompson từ trước tới nay vẫn luôn bình tĩnh, giờ phút này rời khỏi các trang tổng hợp chất vấn bên dưới tay mình, nhìn lên. Ánh mắt của đôi bên giao nhau trong đôi phút, không khí trong phòng cũng theo đó trở nên lạnh đi vài phần.

Giờ nghỉ trưa đã bắt đầu phía bên ngoài, mà trong phòng hầu như không ai có tâm trạng nghĩ tới việc này. Sự căng thẳng của đôi bên không chỉ giới hạn trong một buổi điều trần nhỏ như vậy mà đó còn là nền tảng cho những diễn biến phức tạp về sau trong giới chính trị.

Qua vài phút tĩnh lặng, cuối cùng trong phòng cũng vang lên giọng nói điềm đạm của ngài thống đốc đang được mọi người hướng mắt về.

Ngài Thompson không lộ ra chút gì là căng thẳng, tức giận, sợ hãi hay... quan tâm đến những việc vừa diễn ra xung quanh. Ngài ấy nhè nhẹ cong lên khóe môi, dường như cung kính, không lộ ra chút gì là khinh khi nhưng cũng tỏ rõ bản thân mình không phải người đang có tật giật mình, hợp tình hợp lý trả lời.

"Bộ trưởng Robert còn chưa nói xong, làm sao đến lượt tôi lên tiếng, thưa ngài."

Mặc kệ bên trong căn phòng của bộ trưởng thường ngày hai người học từng nói với nhau những gì nhưng giờ phút chân thật này trong mắt mọi người mới là điều đáng giá hơn cả.

Lão bộ trưởng hơi khựng lại trong vài giây rồi cười khẩy. Lời này nghe qua như rất tôn trọng gã nhưng thực tế cho thấy nếu gã cho phép người này lên tiếng hỏi thì đồng nghĩa với việc, người theo phe gã đã hỏi xong những gì cần hỏi rồi. Robert đương nhiên sẽ không làm vậy.

Đây là một cái bẫy, mà lựa chọn bước vào mới được coi là hiển nhiên. Gã bộ trưởng chỉ có thể bỏ qua việc này, không nhặt mắt về sự kiệm lời của người trong ngân hàng nhà nước như vậy mà thôi.

Hai bên nhìn nhau trong vài phút, gã bộ trưởng phất tay ra lệnh kết thúc buổi điều trần.

"Thời gian cũng không còn lại nhiều. Tốt nhất là các người sớm cho tôi thấy được những lời giải thích thấu đáo. Nếu không, chúng ta vẫn cần có một cuộc họp đấy, Thống đốc."

Người của bộ tài chính cũng rời khỏi phòng theo sau gã ra khỏi tòa nhà. Bên trong dần không còn lại ai. Nhóm người của Shiron là những người rời khỏi cuối cùng.

Sự xuất hiện thấp thoáng của cùng lúc Thống đốc ngân hàng và bộ trưởng Bộ tài chính kéo theo không ít sự chú ý của công chúng, khiến cánh báo giới bận rộn đứng trực sẵn bên ngoài từ lâu.

Ánh đèn flash nhấp nháy liên hồi ngoài cửa tòa nhà, các nhân viên an ninh cũng phải vận động hết lực lượng để giữ trật tự. Những gã phóng viên đổ xô nhau, chìa micro về phía những vị quan chức bước ra khỏi cửa nhằm lấy được chút ít thông tin ngoài luồng nào đó đăng lên trang nhất của các mặt báo.

Gã bộ trưởng cùng những vị quan chức dưới trướng hắn mập mờ nói về việc thất trách của vài quan chức cấp cao sẽ bị phanh phui trong biểu điều trần sắp tới. Một số người còn không ngại miệng nhân danh công lý gì đó mang sự thật phơi bày ra ánh sáng. Một số người không rõ tên tuổi còn bổ sung thêm về việc sẽ cho công chúng một lời giải thích đối với những bức xúc trong quá khứ của họ. Hay vài nguồn tin kỳ quặc còn tiết lộ về một phe cánh chống phá nào đó cần được tìm ra.

Về phía những người trong ngân hàng nhà nước hầu hết đều từ chối trả lời phỏng vấn. Đa số họ nếu không phải mắc kẹt lại do đám đông chen chúc phía trước tòa nhà thì đều đã lên xe trở về nơi làm việc. Hành động này gây ra không ít tranh luận, có người cho rằng việc này càng thổi phồng sự nghi ngờ của dư luận, có người lại cho rằng đây là tác phong làm việc của giới ngân hàng trước nay, bình tĩnh trước dư luận, hành động đúng đắn thì không cần phải giải thích quá nhiều, niềm tin của dân chúng vẫn là quan trọng nhất.

Dù mọi người có nghĩ thế nào thì lần lượt họ đã trở về nơi làm việc của mình, tránh xa thị phi, báo chí, không cần đợi cái gọi là "sự thật sáng tỏ", chỉ cần làm tốt việc mình đang làm là được.

Shiron đứng phía trong tòa nhà cùng nhóm luật sư, mồ hôi trên trán cậu chỉ vừa được thấm đi. Sự ẩm ương của bầu trời bên ngoài cũng không là gì so với sự căng thẳng vừa rồi trong phòng và náo nhiệt hiện tại bên ngoài đường phố. Vì sự "ùn tắc" bất ngờ ập tới nay mà giờ nghỉ trưa có lẽ sẽ bị chậm trễ. Ai đó trong nhóm luật sư khuyên cậu nên tạm thời ở đây, tránh phiền phức không đáng có, chờ cánh nhà báo tản ra rồi, nhân viên an ninh cũng đảm bảo trật tự hãy ra ngoài. Dù sao thì, cậu cũng đâu phải đi làm đầu giờ chiều. Không cần vội.

Shiron nhìn khung cảnh bên ngoài từ ô cửa trên tầng hai của tòa nhà, ngài Thống đốc đã lên xe, rời khỏi đó một đoạn, gã bộ trưởng vẫn bị đám phóng viên vậy chặt. Cậu lắc đầu, lôi điện thoại ra coi giờ, lên tiếng nhận định tình hình.

"Xem ra, bữa trưa hôm nay đành dời lại rồi."

25/02/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net