PN: Mèo Nhỏ (4-7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ Hy Hữu ạaaa, Phiên Ngoại kết thúc ở đây nheeee 💌🙆‍♀️

_____

MÈO NHỎ CỦA TÔI THÍCH MẶC VÁY ^••^ (P4-P7/7)

Phần 4

21.

Dù bị đòn đau, em vẫn rất hạnh phúc khi được tôi mua thêm váy mới.

Lần này tôi cố ý chọn váy dài hơn một chút, ít nhất cũng che được hết những nơi cần che.

Váy được giao vào sáng hôm sau, khi chúng tôi đang ngồi xem phim hoạt hình.

Đôi mắt em sáng rỡ, rồi em lại leo lên người ôm chặt lấy tôi y như thời em còn là mèo con.

"Anh Đình ơi, em cảm ơn anh Đình," Em thì thầm vào tai tôi, khiến hơi thở tôi hơi chững lại.

22.

Em chẳng hề ngại ngùng mà kéo chiếc váy em đang mặc xuống, muốn thử năm chiếc váy tôi mới mua.

Tôi ngồi xổm xuống cầm lưng váy, để em vịn vai mình rồi xỏ chân vào.

Sau khi kéo lên và xác nhận rằng váy đủ dài để che hết hai phiến mông của em, tôi thở phào nhẹ nhõm, "Thích không em?"

Nhưng có vẻ như em không hài lòng lắm.

Em giương mắt nhìn tôi, phụng phịu, "Dài quá à, không có chỗ cho đuôi em mọc ra."

23.

Đầu tôi lại ong ong cả lên.

"Em nói như thế nghĩa là sao?"

Em lắc lắc hông, sau đó xoay thân sau về phía rồi rồi kéo váy lên, "Váy dài quá, làm sao sau này đuôi của em mọc ra được?"

Cũng may là em đang mặc quần nhỏ nên những gì tôi thấy chỉ là phần vải trắng ôm sát lấy hai bên mông.

Tôi nhướng mày, bước đến kéo váy lại cho em thật ngay ngắn, "Em không được lật váy lên như thế đâu."

Hình như tôi đã hiểu ra vấn đề giữa em và váy rồi.

24.

Tôi ngồi trò chuyện với em một chút, mới hiểu được mạch suy nghĩ của em.

Hoá ra em thích mặc váy ngắn là vì em muốn chuẩn bị cho đuôi mèo của mình một chỗ để mọc.

Tôi giải thích với em, em là người rồi, làm người thì không có đuôi mèo nữa.

Em nửa hiểu nửa không, nghiêng đầu nhìn tôi.

"Em không cần đợi, bởi vì đuôi mèo của em sẽ không mọc ra đâu," Tôi vuốt ve lưng em, dịu giọng trấn an. "Vậy nên váy dài cũng không ảnh hưởng gì cả. Em vẫn rất xinh đẹp."

Nhắc đến hai chữ xinh đẹp, em cười tươi rạng ngời, để lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu.

Tôi hôn nhẹ lên trán em, "Cảnh Huyên là xinh đẹp nhất, em nhỉ?"

25.

Tôi muốn giáo dục giới tính cho em.

Em đã từng là một bé mèo khoả thân trước mặt mọi người và không có khái niệm về quần áo che chắn cơ thể. Đây cũng là một phần lí do em không cảm thấy chuyện mặc váy hở nửa mông là vấn đề.

Không được, tôi phải dạy cho em sớm nhất có thể.

"Những vị trí này, không được để lộ ra ngoài, không được cho ai nhìn hết."

Tôi mua sách giáo dục giới tính, chỉ vào những địa điểm nhạy cảm trên cơ thể, "Mông của em cũng không được để lộ ra."

Em nhìn tôi, chớp nhẹ mắt, "Còn anh thì sao?"

Tôi buồn cười, đưa tay nhéo má em, "Em thấy thế nào?"

Em cọ má vào lòng bàn tay tôi, nhẹ nhàng đáp, "Em là mèo của anh, anh muốn nhìn em thế nào cũng được."

26.

Câu trả lời này làm trái tim tôi mềm nhũn.

Em vẫn có những thói quen của một bé mèo, chẳng hạn như thích ngồi lên bàn làm việc nhìn tôi chằm chằm, thích ngồi vào lòng tôi, thích cúi đầu liếm thức ăn hơn là dùng tay cầm muỗng đũa.

"Cảnh Huyên, muỗng của em đâu? Sao lại liếm canh như thế?"

"Tôi đã nói rồi, mỗi ngày em phải đi tắm một lần, không được liếm người!"

Có những thói quen đã hình thành rồi thì rất khó bỏ, vậy nên tôi cũng không nỡ khắt khe với em.

Nhưng nếu như sự dễ dãi của tôi khiến em bướng bỉnh, tôi cũng sẽ có biện pháp xử lí.

Hết Phần 4

______

Phần 5

27.

"Anh Đình ơi, hức, anh Đình, hức, váy của em đâu rồi anh?"

Sáng sớm, em khóc nức nở chạy xuống bếp tìm tôi. Thế nhưng tôi vẫn bình tĩnh thử một ngụm súp cua trong nồi rồi mới quay sang em, "Em không nghe lời, vậy nên em bị phạt không được mặc váy nữa."

Em sửng sốt đến nghẹn lời, mở to mắt nhìn tôi.

Sau đó, giọng em run rẩy, "Anh đốt váy của em rồi sao...?"

Tôi thở dài, không đáp.

Hình như em tự đoán rằng tôi thật sự đã đốt hết váy, oà khóc rồi chạy vụt lên lầu.

28.

Tôi nấu bữa sáng xong, nhưng gọi mãi chẳng thấy em xuống ăn.

Có lẽ đang giận dỗi tôi rồi. Lúc còn là mèo, em hay giận lắm.

Tôi mở cửa phòng, thấy trên giường có bộ đồ ngủ mà em đang mặc, phần ngực áo nhô lên một vật nhỏ đang ngọ nguậy.

Trong lòng có dự cảm không lành, tôi vội bước đến lật đồ lên kiểm tra.

Tôi đoán không sai.

Em đã biến lại thành mèo rồi.

29.

Nhìn bé mèo lông trắng muốt quen thuộc, đột nhiên trong lòng tôi chùng xuống.

Em bé ngọt ngào của tôi... Cứ thế đã biến lại thành mèo rồi sao?

Mèo nhỏ cuộn người, gác đầu lên phần lưng. Em nhắm chặt mắt, bằng cách nào đó vẫn khiến tôi cảm nhận được sự ấm ức và giận dữ của em.

"Cảnh Huyên, sao thế hả em?"

Tôi ngồi xuống đệm, ôm cục bông trắng vào lòng mình. Bàn tay tôi vuốt ve bộ lông trắng mềm, lưu luyến nhớ lại em ở hình dạng con người.

Mèo nhỏ cắn nhẹ lên đầu ngón tay tôi một cái, chỉ là cắn nhẹ thôi, không hề làm tôi bị thương.

"Meo..."

30.

Nhận ra em vẫn đang dỗi, tôi thở dài.

"Cảnh Huyên, váy của em vẫn còn, tôi không đốt váy của em."

Nghe được câu này, đầu mèo lập tức ngẩng lên.

"Tôi đã nói em rằng em không được cúi đầu liếm thức ăn mà phải dùng muỗng đũa để ăn," Tôi xoa nhẹ sau gáy em. "Nhưng suốt cả tuần nay em để tôi phải nhắc nhở em rất nhiều lần."

Nghe đến đây, em lại chột dạ không dám nhìn tôi nửa, tôi cảm nhận được móng vuốt cào nhẹ lên áo, "Meo..."

"Không được làm nũng."

Tôi vỗ nhẹ mông em, nhẹ giọng cảnh cáo. Chẳng biết lực đánh này có làm cho bé mèo nhỏ bị đau không, chỉ thấy em hơi giật mình rồi lại cọ má lên cánh tay đang bồng thân mèo nhẹ bẫng của em.

31.

Bỗng dưng tôi cảm thấy trước mặt mình có một luồng sáng chói chang khiến tôi không nhịn được nhắm mắt lại. Sau đó, cánh tay tôi trở nên nặng trịch.

"Anh Đình ơi..."

Giọng nói ngọt ngào quen thuộc cất lên, kéo lại sự chú ý của tôi.

Cảnh Huyên, trong hình dáng con người, đang nằm trong cái ôm của tôi.

Trông em hệt như lần đầu tôi nhìn thấy em khi biến hình, chẳng mặc gì trên người cả.

Dường như em sợ té, xoay người ôm chặt lấy tôi rồi lại nhỏ giọng thì thầm, "Em về rồi nè anh Đình ơi."

Hết Phần 5
_____

Phần 6

32.

Sau khi mặc lại quần áo cho em rồi bình tĩnh suy nghĩ lại, thì có vẻ như em sẽ biến thành mèo khi em giận dữ.

Vậy em sẽ biến thành người khi nào?

Lần trước em biến thành người khi không có tôi ở nhà, rốt cuộc là thứ gì đã tác động đến em?

Tôi nhớ lại những chi tiết diễn ra trước khi em biến thành người.

Giải thích cho em bớt giận, có lẽ đây là nguyên nhân chính. Bởi vì em biến thành mèo khi em đang giận mà.

Nhưng phải có thứ gì tác động mới "mở khoá" được chức năng này.

Là gì nhỉ?

À.

Nếu tôi không nhầm, thì tôi đã đánh mông em một cái.

33.

Nhưng chi tiết này vô lí quá, lần đầu em biến thành người rõ ràng khi đó em đang ở nhà một mình mà?

Thôi kệ, trước mắt cứ biết bây giờ em lại thành người rồi đi, chuyện khác để đó tính sau.

Tôi ôm em ngồi vào lòng mình, nhẹ giọng, "Cảnh Huyên, tôi không có đốt váy của em."

Em gật nhẹ đầu, đôi mắt còn hơi hoe đỏ, "Dạ, anh Đình."

"Nhưng tôi sẽ phạt em không được mặc váy cho đến khi em ngưng việc liếm thức ăn và liếm người lại, em có hiểu không?"

Em cúi đầu thấp xuống, từ chối nhìn thẳng vào tôi.

Năm giây sau, giọt lệ ấm nóng như viên pha lê rơi ra từ khoé mắt em.

34.

Tôi nhận ra em đang tủi thân.

Với cái đà này, chốc nữa em sẽ lại biến thành mèo mất thôi.

Tính của tôi không có nhiều kiên nhẫn, nhưng chẳng hiểu sao giờ phút này tôi lại rất muốn cẩn thận giải thích cho em hiểu. Tôi không muốn nhìn em buồn bã, không muốn em biến thành mèo nhỏ chỉ biết kêu meo meo.

Tôi thích Cảnh Huyên làm một bạn nhỏ bên cạnh tôi như bây giờ.

"Cảnh Huyên, em không vui về chuyện gì vậy em?"

Em dùng mu bàn tay gạt nước mắt, thút thít, "Ngón tay em yếu lắm, em không cầm được."

Em nức nở, nói rằng em không cầm được đũa, cũng rất khó khăn khi sử dụng muỗng. Em đã rất cố gắng nhưng không được, vậy nên em mới liếm thức ăn.

35.

Tôi hiểu rồi.

Em không bỏ được tính háu ăn khi đói bụng của mèo, nhưng khi dùng tay để cầm muỗng đũa thì xương ngón tay em không cử động được theo ý em, làm em mãi không ăn được.

Vậy nên em mới phải liếm thức ăn, vì em thèm ăn quá, em đói bụng mà.

Tôi đưa em xuống phòng bếp, rất may là tô súp cua trên bàn vẫn còn ấm nóng.

"Để tôi tập cho em nhé?"

Tôi cầm tay em, như cái cách giáo viên tiểu học cầm tay học sinh giúp học sinh rèn chữ. Bàn tay mềm mại của em bắt đầu hoạt động theo sự điều khiển của tôi, mở ra, gập lại, mở ra, gập lại.

36.

Đương nhiên tôi không ép em phải thuần thục ngay lúc này.

Tôi đút từng muỗng súp cho em, còn em thì luyện tập sử dụng khớp ngón tay với trái banh tennis nhỏ.

Em ăn rất ngoan, không hề cúi đầu liếm thức ăn gì cả.

Nhìn em ngoan như vậy, tôi không nỡ làm khó em chuyện váy áo.

Tôi thưởng cho em một nụ hôn lên trán, bảo em luyện tập tốt thì tôi sẽ bỏ qua cho em.

Tối hôm đó, sau khi em tắm xong, tôi lại treo mười chiếc váy của em vào tủ.

Hết Phần 6

_____

Phần 7

37.

Tôi hỏi em bao nhiêu tuổi, em nói nếu cộng tám mạng trước của em thì chắc em cũng mười mấy tuổi rồi.

Em biết nói, không biết đọc và viết.

Em đã biến thành người, tôi muốn em có thể biết những kiến thức cơ bản để hoà nhập vào cuộc sống này.

Tôi mua sách tập đọc cơ bản cho em, bắt đầu dạy em học đánh vần.

Trong nhà bắt đầu ê ê a a tiếng học bài của em.

38.

Em học rất nhanh, nhanh nhất là học ghép vần và đọc chữ.

Chỉ sau một thời gian ngắn, em đã có thể tự đọc đoạn văn ngắn. Dù còn hơi bập bẹ, tốc độ đọc hơi chậm nhưng em vẫn đang làm rất tốt.

Về phần tập viết thì hơi khó khăn, bởi em vẫn đang luyện khớp xương ngón tay. Ít nhất bây giờ em đã có thể cầm muỗng rồi, còn đũa thì tôi mua loại đũa trẻ em để em có thể đeo vào ngón tay.

Em cầm bút viết, bút cứ xiên vẹo trong tay em, tôi phải dùng tay mình bọc bàn tay em lại rồi cẩn thận cùng em nắn nót viết.

Bài viết đầu tiên của em là chép lại bảng chữ cái, em vất vả hai ngày mới có thể miễn cưỡng chép ra một bảng xem như là tạm đọc được.

Sản phẩm viết chữ đầu tiên của em được tôi đóng khung treo trong phòng khách.

39.

Em rất thích đọc sách.

Tôi mua vài quyển truyện thiếu nhi đặt trong phòng. Mỗi tối sau khi kiểm tra bài vở của em xong thì sẽ đọc truyện ru em.

Đôi lúc em sẽ nhìn theo từng chữ cái trên sách để đọc theo, đôi lúc em chỉ ôm lấy tôi rồi nhắm mắt lắng nghe.

Dần dần sau đó, những buổi đi mua sắm áo váy đã đổi sang đi dạo nhà sách. Em sẽ đi vào quầy sách thiếu nhi, còn tôi lại đi tìm sách học cho em.

Em còn phải học toán nữa.

40.

Dạo này học đến phần làm văn, em rất ủ dột.

Em không thích viết văn, không thích phải viết chính tả.

"Cảnh Huyên, em đi đến đây."

Em mặc chiếc váy ngắn màu xanh nhạt ngoan ngoãn bước đến. Có lẽ em cũng ý thức được em đang sai, vậy nên cúi đầu không dám nhìn tôi.

"Em không làm bài ba ngày rồi?"

Chính tả không viết, làm văn càng không.

Em lại bướng bỉnh rồi.

41.

Em nằm úp sấp xuống mặt bàn, đầu ngón chân chạm nền đất.

Tôi lật váy của em lên, kéo quần nhỏ xuống.

Việc học không thể chểnh mảng được.

Tôi lấy thước gỗ mỏng trong phòng làm việc của mình, nhịp nhẹ vài cái lên mông em.

Có lẽ vì sợ hãi, em hơi cong gối. Tôi nghe tiếng em sụt sùi, rồi em khẽ kêu lên, "Anh ơi..."

Thước gỗ trong tay tôi vẫn giữ nguyên vị trí, không hề lệch đi.

Tôi muốn em biết rằng những trò meo meo làm nũng của em không còn tác dụng nữa, em làm sai và em cần phải bị phạt.

"Ngày mai em sẽ làm bài mà anh..." Em nghẹn ngào khóc, xoay đầu nhìn tôi bằng đôi mắt ướt đẫm. "Anh ơi, em hứa ngày mai em sẽ làm thật đó..."

Tôi thở dài nhìn tay em đang nắm lấy đầu thước, rồi lại nghiêm giọng đáp lời em, "Hai ngày vừa rồi em cũng nói y như thế."

42.

Chát!

Tôi phạt em năm thước, đủ để làm em run rẩy khóc.

"Đứng dậy."

Em lồm cồm chống người thẳng dậy, tà váy xanh nhạt rũ xuống che đi hai phiến thịt sưng đỏ. Em nhìn tôi với đôi mắt đẫm nước, môi nhỏ mím chặt.

"Đi đứng úp mặt vào tường."

Tôi thấy em hơi khó chịu bấu lấy áo, nước mắt rơi lã chã.

Tôi lo rằng em sẽ giận lẫy rồi biến thành mèo, đành kéo em vào lòng rồi phân tích trước cho em, "Cảnh Huyên, em làm sai, đây là hình phạt để em ghi nhớ. Tôi muốn em đứng úp mặt vào tường để kiểm điểm lỗi sai của em, em có hiểu không?"

43.

Để tránh em giận dỗi, tôi tập thói quen phân tích lỗi sai trước khi thông báo cho em hình phạt. Như thế em mới cảm thấy mình bị phạt là chuyện thoả đáng, không có gì oan ức để phải giận hết.

Em đứng úp mặt vào tường, phần chân phía sau bị tôi nhét vào lưng váy, thế nên cặp mông sưng của em cứ thế lồ lộ ra giữa phòng ngủ.

Tiếng thút thít của em cứ vang lên mãi không ngừng, khiến lòng tôi hơi xót xa.

Tôi biết, em là một bé mèo ngoan.

Em đã lựa chọn trở thành người, vì nghe lời tôi mà ngoan ngoãn học cách làm người, học cách đọc chữ.

Dù gì em cũng còn nhỏ, đương nhiên em sẽ không thích việc học mệt nhọc buồn chán.

"Cảnh Huyên, qua đây tôi bôi thuốc."

44.

Tôi đặt em nằm sấp lên đùi mình, thuốc mỡ chậm rãi xoa vòng trên mông thịt sưng đỏ của em.

Có vẻ như em giận tôi rồi, em không nói gì ngoài rưng rức khóc.

Tôi đỡ em dậy, ôm em vào lòng.

Em cọ bầu má phúng phính lên áo tôi, nước mắt vẫn còn nhem nhuốc.

Tôi hỏi em, vì sao bé mèo lại mít ướt như vậy?

Em nghẹn ngào đáp, em sợ tôi sẽ đốt váy của em.

Tôi hơi khựng lại, chẳng biết từ bao giờ chuyện đốt váy đã hình thành nên nỗi ám ảnh tâm lý trong em.

"Sao có thể chứ? Váy của em vẫn còn trong tủ kia mà."

45.

Tôi trấn an em, nói tôi sẽ không đốt váy của em.

Em yên tâm, lại dụi mặt lên áo tôi.

Tôi hỏi em, em thích làm mèo hay làm người.

Em nói khi làm mèo, em được mặc đồ thoải mái ra ngoài. Em được mặc váy mà không phải mặc thêm quần nhỏ, em được tự do đi đây đi đó làm những điều em thích.

Lòng tôi hơi chùng xuống. Có lẽ cuộc sống gò bó này khiến em ngột ngạt.

"Nhưng em thích làm người để được ở bên cạnh anh, anh Đình ơi."

Giọng nói ngọt ngào của em một lần nữa làm tôi như hạ gục. Tôi cúi xuống hôn lên chóp mũi em, rồi nhẹ giọng, "Thế bé mèo có muốn thử hôn môi kiểu con người không?"

Hết PN Mèo Nhỏ.

___

19/11/2023

Hồi đó tính vẽ ảnh cưới của Đình Huyên xong mới end, giờ end cả tuần rồi mà vẫn vẽ chưa xong 🥹


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net