Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Bright, em đã dùng kế để đưa nó về, sau đó nó trốn đi mấy lần, em lại đánh nó gãy chân. Bây giờ em..?

- Anh hai, nếu như em không để em ấy đi, em ấy cũng sẽ tiếp tục tìm cách. Em không muốn dẫn đến những cái kết tai hại nhất

- Em nghĩ một khi đã bước vào căn biệt thự này, khi rời đi có thể bảo đảm tính mạng cho Win nữa không?

Bright sững người. Hắn quên mất điều này, hắn quên mất việc hắn và người thân luôn là mối thù của những bọn cáo già ngoài kia. Đứa nhỏ không có chút cách phòng thân, lại đi một mình, nó sẽ sinh tồn thế nào?

- Mạn, qua đây

Hắn đi qua nhìn vào chiếc màn hình thể hiện dấu định vị. Boun tiếp lời

- Máy báo định vị đã ở yên chỗ này hơn 30 phút rồi

- Nếu cự li di chuyển quá ít thì sẽ không hiện ra trên bản đồ định vị đâu anh

- ... em suy nghĩ đơn giản đến mức đó?

- ...

- Em không nghĩ đến nó bị bắt, bị nhốt hay thậm chí bị giết ở đó sao?

- Anh...

- Bây giờ em có đi tìm nó không!? Một là có, hai là không. Nhanh!

Bright mím chặt môi, gật đầu, trả lời

- Dạ có

- Tự đi tìm lấy, lớn rồi, chịu trách nhiệm với việc mình làm

- Anh không đi cùng em sao?

- Không, tự làm tự chịu, chưa đánh mông em là may

___________

- Ya~ Buông em! - Ảnh Lạp la oai oái, vùng vẫy, hắn tự dưng lôi anh nằm sấp xuống đùi, 1 chút cũng không kịp phản ứng

- Nằm im, em nháo một lát đừng hỏi tôi vì sao dùng roi mây đánh

Lâm Thừa cầm thước gỗ, chẳng để anh phải chờ lâu, hắn nhanh tay đánh xuống, kèm theo câu cảnh cáo

- Nếu em cứ la lên như vậy, lát đứa trẻ kia tỉnh giấc qua xem em bị đánh mông

- Đau... anh nhẹ...

Hắn kéo chiếc quần ngủ của anh xuống, cặp mông đỏ ửng mấy lằn thước hiện ra. Hắn ném thước sang một bên, dùng tay đánh

- Tự tiện! Làm không chút suy nghĩ!

- Aaa, chẳng phải em đã xin anh trước còn gì!?

- Em lôi nó về đến nhà, anh có thể từ chối?

Ảnh Lạp bị nói trúng tim đen, lập tức câm như hến, vùi mặt vào ống quần hắn để mông chịu đòn

- Tôi không phải là không cho nó ở. Nhưng em phải nói với tôi một tiếng, đâu thể nào tự tung tự tác như vậy được? Lần đầu tôi phạt nhẹ, 5 thước nữa xem như bỏ qua cho em.

- Anh đánh đừng mạnh quá nha...

Mạc Lâm Thừa nhìn xuống cặp mông đã ẩn chút sắc tím. Nếu anh không nói câu này thì hắn cũng sẽ giảm lực

5 thước cuối cùng đều rơi ở vùng da mỏng giữa mông và đùi, Lạp Lạp kiên cường nén nước mắt, chỉ hít mũi nhỏ 1 tiếng thôi

- Được rồi, đứng úp mặt vào tường. Bây giờ mấy giờ nhỉ? 8 giờ, vậy phạt đứng đến 8 giờ 10 phút.

Mặc kệ, phạt 10 phút cũng là phạt. Đâu cần lúc nào cũng phải phạt thật lâu, thật nặng. Chỉ cần khiến cho anh biết sai mà sửa là được. Chưa kể Phương Ảnh Lạp của hắn rất biết nghe lời, chỉ cần 1 lần bị khiển trách lập tức không có lần thứ 2
_________

Bright nhìn định vị, rồi lại nhìn ra ngoài kính xe. Khu đất này chỉ có mỗi căn biệt thự ấy, mà xung quanh không có đứa nhỏ, vậy chỉ còn khu vực này thôi

Dinggg... donggg...

- Win, mở cửa giùm anh đi em - Bé con sau khi ngủ nghỉ đến cỡ 8h tối thì tỉnh, ăn một chút nên trông sắc mặt tốt hơn nhiều

- Dạ

Cánh cửa lớn vừa mở, đứa nhỏ đã sững người, chưa kịp phản ứng thì bị hắn gắt gao cầm lấy cánh tay lôi ra ngoài

- Theo tôi về!

- Hức.. không mà.. hức... anh Lạp... hức... - Vũng vẫy, tay cào mấy đường vào người hắn

Ảnh Lạp nghe tiếng kêu liền chạy ra, giữ cánh tay kia của Win lại

- Cậu lập tức buông em ấy ra, nếu không tôi bắn chết cậu - Bright đưa cao súng, Ảnh Lạp hoảng hồn lùi về mấy bước, tay cầm lấy vai Win cũng thả ra

Hắn hừ một tiếng, bế đứa nhỏ lên đem vào xe. Cậu cứ khóc, cậu sợ rồi, sợ thật rồi. Lần trước đánh gãy chân. Lần này chắc chắn giết chết cậu

- Ư.. hức...

Bé được hắn đặt ngồi ở băng ghế sau, sợ đến mức không dám khóc to, cắn chảy máu môi để kiềm tiếng khóc lại. Làm sao đây?

Chiếc xe của hắn lao vun vút trên đường, cậu co rúm người lại. Vẻ mặt hắn thật sự rất lạnh lẽo, một cái liếc nhìn cũng đủ doạ cậu muốn ngất đi. Rốt cuộc, lần này trốn còn chưa đầy 1 ngày trọn vẹn đã bị bắt đem về

Bright đến cổng nhà, dừng xe, ném chìa khoá cho người làm lái vào bãi đỗ. Sau đó mở cửa sau xốc nách bế Win đem lên phòng

- Đứng đây.

Hắn dùng đầu roi mây gõ xuống ô gạch. Đợi cho đứa nhỏ yên vị, lại tiếp tục ra lệnh

- 2 tay xoè ra, đưa cao lên

Không đùa chứ, roi mây đánh vào lòng bàn tay sẽ rất đau. Cậu không chịu nổi...

- Bây giờ muốn tắm trước hay phạt trước? - Bright thật sự chịu không nổi sự lấm lem này

- Em... hức... dạ tắm trước...

Những tưởng hắn sẽ để cậu tự tắm, nhưng hắn đích thân thả cậu vào bồn, chỉnh nước rồi đem lột quần áo cậu ra

- Để em tự tắm mà.. - Đỏ ửng mặt mày

- Cãi?
- Không dám...

Tay hắn tắm cho cậu thật sự rất nhẹ nhàng, khiến cho Win bất giác cảm thấy an toàn khi có thể ở bên cạnh hắn. Cậu không hiểu chính mình. Lúc chạy trốn, cậu vừa mong hắn đừng đi tìm, cũng hi vọng hắn tìm thấy...

- Không cần mặc đồ, đằng nào cũng bắt em cởi ra

Hiện tại, bạn nhỏ đang bị bắt nằm sấp, gối kê dưới bụng đem mông trắng nộn thịt đưa lên cao phù hợp với tầm đánh của hắn. Mặt vùi vào hai cánh tay khoanh phía trước, nhưng vẫn không giấu được đôi tai đỏ ửng

- Win.

- Dạ?

- Em có biết tôi đang thực sự muốn chặt gãy 2 chân em không? - Giọng nói trầm đục cực đáng sợ

- ... em sai rồi..

Chát~

Một roi đột ngột đánh xuống, Win không chút phòng bị, đau đến mức la to. Một lằn tím nhạt nổi lên ngay đỉnh mông

- Có phải do những lần trước tôi giáo huấn quá nhẹ nhàng, em mới dám tiếp tục bỏ đi? Em nghĩ em thoát khỏi tôi sao?

- Chủ nhân... hức.... em đau..

2 roi nữa rơi xuống nằm cạnh vết roi đầu, hắn thấy được mông cậu đang run rẩy. Biết đau nhưng vẫn dám làm, đúng là gan trời

- Tôi chán ghét việc phải đánh em rồi - Bright tựa người vào bàn, đem roi mây cất đi - Em muốn cùng tôi thử trò khác không?

- Không mà... hức.... chủ nhân... hức... cầu người đến đánh em... hức... đừng thử trò khác... hức...

Hắn bước đến nâng cằm đứa nhỏ lên, khuôn mặt mĩ miều đã lấm lem nước mắt. Thật đáng thương, Win à.

Cắtttt


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net