Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Thần Tịch vốn là đến văn phòng Mục Chí Lạc lấy một văn kiện, không nghĩ tới lại nhìn thấy một màn này, kinh ngạc qua đi, vội vàng đóng cửa lại.

"Có chuyện gì vậy?"

Diệp Thần Tịch đi tới trước mặt bọn họ, nhìn Thiếu Phong lung lay sắp ngã có chút đau lòng, bất quá đôi lông mày rậm rạp kia lại hơi bất giác nhíu một chút, giống như đang biểu hiện sự bất mãn với thứ gì đó. Mục Chí Lạc không để ý tới câu hỏi của Diệp Thần Tịch, vung tay lên lại cho Thiếu Phong một đánh. Chân trái Thiếu Phong có chút di chuyển , hai tay run rẩy chống lên mặt bàn nói cho hắn biết thân thể này sắp kiên trì không được bao lâu.

Diệp Thần Tịch ngăn Mục Chí Lạc lại, dành lấy cây chổi trong tay anh, cái gì cũng không nói, chỉ vỗ vai anh một cái liền kéo Thiếu Phong vào phòng nghỉ. Đồ đạc trong phòng nghỉ rất đơn giản, chỉ có một cái giường và một cái ghế không lớn, Diệp Thần Tịch kéo ghế ngồi xuống, nhưng cũng không đặt Thiếu Phong lên giường, mà để cho hắn đứng trước mặt mình.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Diệp Thần Tịch đem chuôi chổi trong tay đặt trên mặt đất, khẽ ngẩng đầu, nhìn đôi mắt mất linh động của Thiếu Phong hỏi.

"Anh Tịch.."

Thiếu Phong khắc chế hô hấp nặng nề của mình, suy nghĩ thật lâu lại chỉ gọi ra một tiếng anh Tịch, đối với chuyện gì xảy ra, hắn có hay không còn chưa để ý rõ đầu mối.

"Không phải là bảo em về nhà nghỉ ngơi sao? Sao còn ở đây?"

Diệp Thần Tịch không làm khó hắn lập tức đem sự tình hỏi rõ ràng, chính mình từng câu từng câu hỏi, cũng giúp hắn chải chuốt tư duy lộn xộn một chút.

"Em về nhà, nhưng sau đó lại đến nhà ga, rồi anh Lạc đưa em đến đây."

Diệp Thần Tịch gật gật đầu, lại tiếp tục hỏi.

"Em đến nhà ga làm gì?"

"Em... mua vé về quê."

Thiếu Phong nói đến đây cái đầu cũng vô thức cúi xuống, cũng không biết hắn che giấu cảm xúc gì.

"Nhớ nhà rồi, nhưng em trai em ở nhà cậu em, trong nhà lại không có người, trở về làm gì?"

Vấn đề này, làm cho Thiếu Phong đỏ hốc mắt, thước gỗ gậy gộc đánh thế nào cậu cũng chưa từng khóc, chỉ có một vấn đề này thế nhưng đã là hắn ướt khoé mắt mím môi chậm một lúc lâu mới đem nước mắt bức trở về, lúc mở miệng cả người lại khôi phục bình tĩnh.

"Anh Lạc nói nơi này không cần em, em nghĩ về nhà trước một chuyến, qua vài ngày nữa lại ra ngoài tìm việc làm. "

Chát...chát...chát

Nghe xong câu trả lời này Diệp Thần Tịch chiếu theo cánh tay Thiếu Phong đánh ba cái, Thiếu Phong đau đến siết chặt nắm tay, móng tay bấu chặt; thịt trong lòng bàn tay đều bị rách.

"Em xác định câu này của anh Lạc em có nghĩa như vậy? Không nghĩ tới Chí Lạc vừa rồi vì sao đánh em?"

Diệp Thần Tịch nắm lấy tay Thiếu phong, dùng ngón cái vuốt ve vết thương nhỏ trên bàn tay hắn, Thiếu Phong chỉ cảm thấy một dòng nước ấm từ lòng bàn tay truyền vào thân thể , suy nghĩ cũng theo mấy vấn đề của anh Tịch trở nên rõ ràng, hồi tưởng lại lời răn dạy và trách cứ của anh Lạc, Thiếu Phong rốt cục tìm được nguyên nhân.

"Anh Tịch, là lỗi của Thiếu Phong, em sai rồi, anh tha thứ cho Thiếu Phong."

Diệp Thần Tịch ôn hòa cười, không chính diện đáp lại Thiếu Phong, mà là hỏi hắn một vấn đề khác.

"Vừa rồi Chí Lạc đánh em ở đâu?"

Thiếu Phong hiển nhiên không nghĩ tới anh Tịch lại hỏi cái này, mặt đỏ lên, nhỏ giọng trả lời,

"Đánh ở.. chân."

"Ừm, vậy đưa tay ra."

Thiếu Phong lại một lần nữa kinh ngạc, sửng sốt hai giây mới đưa hai tay ra ngoài.

Diệp Thần Tịch giơ cao chuôi chổi lên đánh vào lòng bàn tay Thiếu Phong duỗi tới, chuôi chổi rất dài, vung lên có chút lằn ngoằng, nhưng không hề giảm bớt mức độ đau đớn. Thiếu Phong duỗi thẳng hai tay, tuy rằng đau ra mồ hôi lạnh, nhưng hắn chịu đựng rất tích cực, bởi vì hắn cảm thấy lần này mình sai rất thái quá, có một số việc cho dù biết là sai hắn vẫn sẽ làm, nhưng duy chỉ có chuyện này, hắn không muốn lặp lại vết xe đổ, nhất định phải nhớ kỹ.

Diệp Thần Tịch không đếm bao nhiêu cái, thẳng đến khi đem hai bàn tay kia đánh đến biến thành đỏ thẫm, hơi sưng lên mới dừng lại.

"Lần này anh Tịch không giúp em, sai lầm này là không cho phép tái phạm, tự mình đi tìm anh Lạc của em xin lỗi."

Diệp Thần Tịch đem chuôi chổi ban nãy đưa cho Thiếu Phong, để cho hắn tự mình gánh vác.

"Cám ơn anh Tịch."

Tuy rằng đau đớn muốn tiếp tục, nhưng trong lòng Thiếu Phong rộng mở sáng sủa, tiếp nhận cây chổi liền đi ra ngoài, đi tới trước mặt Mục Chí Lạc, trong lòng không còn sợ hãi nữa.

"Anh Lạc, em xin lỗi, anh tha thứ cho Thiếu Phong. "

Mục Chí Lạc ngồi trên ghế xoay, giờ phút này lửa giận của anh đã lắng xuống, quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Thần Tịch đang đứng ở cửa phòng nghỉ mỉm cười, chỉ một ánh mắt là có thể đem lời muốn nói nói cho đối phương biết. Lại nhìn người cầm gậy trước mặt, thở dài một hơi đem cây gậy bỏ ra đặt, sau đó nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng.

Có một số việc dù có sử dụng ngàn lời vạn lời nói cũng không rõ ràng, những lời hứa có lẽ chân thật kia, đều dùng một động tác để biểu đạt, chỉ một cái ôm là đủ, trong cái ôm này chứa đựng tất cả tình cảm chưa từng nói ra, người được ôm trong ngực ấm áp năm vị tạp trần, cuối cùng ở giữa tim cùng tim va chạm, tìm được lực lượng, chống đỡ hắn tiếp tục đi con đường dưới chân.

Sương mù đi qua luôn có ánh mặt trời, ánh mặt trời thứ hai này tựa hồ đặc biệt chói mắt.

Thiếu Phong sáng sớm đã bị phản quang chiếu lên hợp kim nhôm bên cửa sổ chiếu tỉnh lại, nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường mới bảy giờ, không khỏi ảo não hôm nay một ngày sẽ như thế nào. Hắn bị anh Lạc hạ lệnh cấm, không cho phép ra ngoài, ngược lại Huyên Nhi, sáng sớm đã bị anh thúc giục rời giường đi học, nhưng cậu còn muốn ngủ thêm một hồi, mơ mơ màng màng mãi cũng chuẩn bị xong, một bên cắn tam văn trị trong tay một bên theo anh trai ra ngoài.

Huyên nhi cảm thấy mỗi thứ hai đều trải qua đặc biệt dài dằng dặc, có lẽ là cuối tuần tự do, mới tạo thành thứ hai lười biếng, ngày hôm nay Huyên nhi không nghe được mấy tiết học, thật vất vả chịu đựng đến tan học, tinh thần mới tốt hơn một chút.

Thời gian đi học, quả nhiên lúc thu dọn sách giáo khoa là sảng khoái nhất, một bên cùng Diệp Thần Tĩnh tán gẫu, một bên đem đồ vật trên mặt bàn nhét vào trong cặp sách, đột nhiên mấy nam sinh khác trong lớp cùng vây quanh, mục tiêu là Diệp Thần Tĩnh.

"A~ thổ hào trong lớp chúng ta a, em trai của ông chủ 'Mị Quyển', Chí Huyên, nói xem cậu đến gần như vậy, không phải không biết đó chứ. "

Một người trong đó kéo cổ họng khoa trương nói, giống như phát hiện tân đại lục mới khám phá ra.

Huyên nhi chỉ là khinh thường cười, Thần Tĩnh ở bên ngoài luôn luôn là khiêm tốn làm việc, cao giọng hưởng thụ, ăn đồ ăn vặt bên đường trên người lại mặc quần áo quý giá, trong vỏ điện thoại di động bình thường lại chứa máy móc thương hiệu hiếm có trong nước, cho nên ở trường học, ngoại trừ mấy người bạn thân thiết biết anh trai cậu cũng là ông chủ của "Mị Quyển", những người khác cũng không biết thân phận của cậu, mà lần này Diệp Thần Tĩnh bị phơi bày cũng là bởi vì lần bắt cóc kia.

"Thần Tĩnh tiêu đề đều lên rồi, cậu không phải không nhận chứ, chúng ta chính là bạn học a, nói như thế nào cũng phải chiếu cố bọn này chứ a."

" ..."

Diệp Thần Tĩnh tiếp tục thu dọn đồ đạc, trên mặt thủy chung mang theo nụ cười cao lãnh, nhìn từ xa vẻ mặt kia thật đúng là có vài phần tương tự với anh trai cậu.

"Tiệm net nhà cậu không phải mở cửa trở lại sao, chúng ta đi giúp đỡ cậu đi như thế nào, mọi người đều cùng nhau đi."

"Đúng vậy, chính là, người một mình không giúp đỡ, giúp đỡ ai a, mọi người nói có đúng hay không?"

"Đúng, đúng, đúng."

Mấy người đó nháo nhào lên, mỗi người một câu quát lớn. Diệp Thần Tĩnh đem cây bút cuối cùng bỏ vào túi sách, kéo khóa kéo mới nói với mấy người bạn học này,

"Vậy hoan nghênh các cậu đến thăm."

Sau đó liền cùng Huyên nhi đi ra khỏi lớp học.

Mấy nam sinh này có chủ ý gì chỉ có bọn họ biết, bất quá buổi tối hôm đó bọn họ thật sự đi lên lầu bốn 'Mị Quyển' chơi, nhưng vừa tiến vào liền đánh lên thanh danh Diệp Thần Tĩnh, nói là em trai của ông chủ 'Mị Quyển' mời bọn họ đến, để cho quản lý mạng cho mỗi người bọn họ một trăm đồng.

Nhân viên của 'Mị Quyển' mỗi vị trí đều được huấn luyện bài bản, cái bẫy rõ ràng như vậy đương nhiên sẽ không bị lừa, quản lý mạng lễ phép cự tuyệt, sau đó mời mọi người ra ngoài. Nhưng bọn họ nếu đã tới, khẳng định sẽ không cứ như vậy từ bỏ ý đồ, trong đó một người gọi điện thoại cho Huyên nhi, bảo cậu đem phương thức liên lạc nói cho Diệp Thần Tĩnh biết, một đám người còn ở bên cạnh hùng hùng hổ hổ, nói 'Mị Quyển' mời đều là một đám nhân viên ngu ngốc.

Huyên nhi nghe xong lời này trong lòng tự nhiên không thoải mái, vừa vặn đêm nay các anh đều không rảnh, chỉ có cậu cùng Diệp Thần Tĩnh ở khách sạn của mình ăn cơm, biết được chuyện như vậy hai người đều bị chọc giận, đồ ăn trên bàn không ăn bao nhiêu, hai người liền đứng dậy sải bước đi ra ngoài, đi tới cửa 'Mị Quyển' cũng không tới năm phút.

"Ồ, còn tự mình tới."

Một nam sinh tinh mắt từ xa đã nhìn thấy bóng dáng Diệp Thần Tĩnh và Huyên nhi, mấy người cùng nhau nghênh đón, lại bắt đầu giọng điệu gần như kia.

"Diệp thiếu gia không cần tự mình đến a, cậu gọi điện thoại nói một tiếng quản lý mạng ngu xuẩn kia là được rồi, đây chính là hôm nay Diệp thiếu cậu đáp ứng chiếu cố chúng tôi, chúng tôi không phải cũng thực hiện lời hứa để giúp đỡ cậu sao? "

Những lời này làm cho Diệp Thần Tĩnh một trận ghê tởm, Huyên nhi lại càng không có cách nào nghe tiếp, một câu "giúp mẹ mày" bức ra miệng, nắm tay cũng theo đó vung ra ngoài, người nọ bị một quyền bất thình lút đánh cho ngây ngẩn cả người, vẫn là người bên cạnh phản ứng trước.

"Má nó! Mục Chí Huyên, không liên quan đến chuyện của mày!"

Huyên nhi vừa định phản bác Diệp Thần Tĩnh liền đi lên cho người nọ một cước.

"Không liên quan đến chuyện của bọn tao, chuyện gì liên quan đến chúng mày."

Huyên Nhi kinh ngạc nhìn thoáng qua Diệp Thần Tĩnh kiêu ngạo, hai người nhìn nhau cười, một hồi thanh xuân đấu quyết liền mở màn.

__________________
29/07/2022.

HnNg436 😘


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net