Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khu đô thị sầm uất, cũng không thể thiếu một số địa điểm vui chơi giải trí sôi động. Xã hội hiện đại ngày nay, những thú vui tiêu khiển là một trong những thứ thiết yếu của cuộc sống, giống như không khí, chỉ khi lang thang trong vòng tròn đó họ mới có thể hít thở tự do, và trong thế giới hoa lệ này, tất cả mọi người đều là lá xanh, hoa nào đỏ nhất thì lá của nó sẽ tươi tốt hơn.

Gần đây, đối diện "Mị Quyển" lại mở một quán bar mới, tên là 'Long Cung', trang trí lộng lẫy rất tráng lệ. Vào ngày khai trương, lầu hai của 'Mị Quyển' cũng vừa lúc được mở lại.

Đêm đó, khi bắt đầu mở cửa, Diệp Thần Tịch không ở địa bàn nhà mình, mà lại lấy danh nghĩa hàng xóm đi tặng quà chúc mừng khai trương cho 'Long Cung', không những thế còn dẫn theo mấy vị khách bị bắt ở 'Mị Quyển' đêm hôm đó.

Mấy ngày nay, Mục Chí Lạc và Diệp Thần Tịch đều bận rộn cả ngày ở bên ngoài, bọn họ thông qua một ít quan hệ, tìm được những người khách bị bắt đêm đó, quả thật mọi nghi ngờ về chuyện này đều lần lượt được cởi bỏ. Hai ngày trước, "Mị Quyển" đã được hoạt động trở lại, nhưng bọn họ lại chọn hôm nay mới mở cửa, còn cùng lúc với 'Long Cung' khai trương.

Khi Diệp Thần Tịch cùng mấy vị khách kia xuất hiện ở 'Long Cung', ông chủ nơi đó cũng rất kinh ngạc, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, với cái bụng bịa tròn trịa, khuôn mặt vốn đang hăng hái, nhưng khi nhìn thấy bọn người Diệp Thần Tịch nụ cười trên môi dần trở nên cứng ngắc. Có một số việc mình làm sẽ tự nhiên chột dạ, trong đêm mừng thế này hắn là sợ có người trả thù.

Diệp Thần Tịch tự nhiên hào phóng bước lên trước, với nụ cười trên môi làm đối phương khó lòng nắm bắt.

"Xin chào ông chủ Ân, trên cùng một con phố cũng coi như là hàng xóm, một món quà mừng nhỏ mong anh sẽ nhận."

Diệp Thần Tịch đưa tới một phong bao lì xì, dừng một chút lại nói.

"Tôi là Diệp Thần Tịch đến từ 'Mị Quyển', chúc anh làm ăn phát đạt."

Giọng điệu trong lời này liền trầm xuống, nụ cười trên mặt cũng thu lại, người đàn ông trong nháy mắt trở nên bối rối, lập tức cười gượng vài cái nhận lấy phong bao màu đỏ trong tay Diệp Thần Tịch, luôn miệng nói tiếng cảm ơn.

"Ông chủ Diệp sau này chiếu cố nhiều hơn."

"Vâng, tất nhiên tôi phải chiếu cố rồi."

Một câu đầy kiêu ngạo, Diệp Thần Tịch nói cực kì tự nhiên, không phải đang khoe khoang năng lực của mình, mà là nói rõ với đối phương rằng những việc này cũng không phải là vấn đề, tất thảy đều bình thường như vậy, gương mặt người đàn ông phút chốc nghẹn đến đỏ bừng, nhưng vẫn gật đầu cười giả tạo vài cái.

Đêm đó 'Long Cung' đặc biệt náo nhiệt vô cùng, tất cả đều là đến chúc mừng khai trương, bên kia "Mị Quyển" cũng đông đúc không kém, nhưng chung quy tất cả đều là khách đến vì thú vui tiêu khiển. Quả thật, 'Long Cung' này vẫn không quá cường thế để khống chế được địa bàn.

Mục Chí Lạc ngồi trong phòng làm việc, kiểm tra tình trạng đặt phòng trên máy tính, đột nhiên có vài tiếng gõ cửa vang lên, thanh âm này cho thấy sự do dự của người ngoài cửa. Mục Chí Lạc nói một tiếng mời vào, liền thấy quản lý tài chính cúi đầu đi vào.

"Mục tổng."

"Có chuyện gì vậy?"

Mục Chí Lạc nhìn người mới tới hỏi.

"Ừm, lương của quản lý Dư còn tính trong bảng lương tháng này sao ạ?"

Người phụ nữ ăn mặc sang trọng có vẻ hơi rụt rè hỏi. Bình thường rất ngưỡng mộ ông chủ, nhưng hiện tại đối diện với anh cô ta cũng không dám ngẩng đầu nhìn một cái. Mục Chí Lạc nghe xong có chút nhíu mày, loại câu hỏi này được gọi là gì chứ?

"Quản lý Dư đã bị sa thải, không phải nên lập tức trả lương cho ông ta sao? Cô không biết điều này sao?"

"Không, Không phải, tôi biết, nhưng quản lý Dư không tới nhận."

Đây chính là vấn đề nan giải của cô nha, bình thường nhân viên bị sa thải đều lập tức đến phòng tài chính nhận lương, nhưng quản lý Dư này lại không tới. Mấy ngày nay, cô ấy loay hoay không biết phải giải quyết thế nào, vốn muốn hỏi Diệp tổng ôn hòa, nhưng mấy ngày nay đều không thấy người.

"Được rồi, tôi biết rồi, tiền lương của quản lý Dư trước mắt đừng tính vào, nên giải quyết thế nào tôi sẽ báo lại sau."

Mục Chí Lạc đăm chiêu suy nghĩ, sau khi dặn dò xong việc này, lập tức gọi Thiếu Phong lên.

Hôm nay, Diệp Thần Tĩnh cảm thấy trong người không được khỏe cho lắm, đầu nặng trĩu, cổ cũng đau nhức đến không muốn ngẩng đầu, vốn nghĩ là do quá mệt mỏi, nhưng đến tối lại càng khó chịu. Lúc này, cậu mới ý thức được rằng mình bị bệnh, nằm trên giường nửa mơ nửa tỉnh, cảm giác đã qua rất lâu, nhưng vẫn không nghe thấy tiếng anh trai trở về, trong vô thức đưa tay với lấy điện thoại trên tủ đầu giường, gọi cho anh trai.

"Thần Tĩnh, sao vậy?"

Diệp Thần Tịch mới từ 'Long Cung' đi ra, thấy điện thoại gọi tới của em trai trong lòng xẹt qua một tia bất an, đứa nhỏ mẫn cảm này còn chưa bao giờ chủ động gọi điện cho anh a.

"Dạ không sao, khi nào anh mới về nhà?"

Thanh âm của Diệp Thần Tĩnh đặc biệt nhu hòa, mang theo một loại cảm giác ỷ lại, giống như đang làm nũng. Bình thường đứa nhỏ này tuyệt đối không dám thẳng thắn biểu lộ nội tâm của mình với anh như vậy, có lẽ sự to gan giờ phút này có thể ngay chính cậu cũng không nhận ra.

"Anh lập tức về liền."

Diệp Thần Tịch vốn định quay lại 'Mị Quyển' nhưng sau khi nhận cuộc gọi từ em trai liền lập tức quay đầu chạy về nhà, tuy rằng em trai nói không sao, nhưng trực giác nói cho anh biết, em trai hiện tại nhất định rất cần anh.

Vội vàng về đến nhà, thấy em trai đã ngủ, Diệp Thần Tịch nhẹ nhàng bước đến bên giường, lại phát hiện em trai còn mở to hai mắt, liền mở đèn trong phòng lên, rồi chậm rãi ngồi xổm xuống.

"Còn chưa ngủ sao?"

"Ừm."

Diệp Thần Tĩnh ủ rũ ừm một tiếng, đầu cậu có chút choáng váng, trước kia bị bệnh đều là một thân một mình, một viên thuốc, một giấc ngủ, nhưng hiện tại có anh trai bên cạnh, cậu cũng không còn cảm thấy phải chịu đựng như thế nữa.

"Ngoan, mau ngủ thôi."

Diệp Thần Tịch xoa xoa đầu em trai, lại phát hiện tay cực kì nóng, lại xoay lưng bàn tay áp lên trán đứa nhỏ, lo lắng hỏi.

"Em bị sốt sao? Người nóng quá vậy."

"Không có."

Diệp Thần Tĩnh rúc mình trong chăn nói. Cậu không muốn nói cho anh, nhưng lại rất muốn anh biết, vừa khao khát lại vừa sợ không đạt được, thật sự cảm xúc của cậu bây giờ rất mâu thuẫn a.

"Nói anh nghe, em khó chịu chỗ nào hả?"

Diệp Thần Tịch chăm chú nhìn em trai, anh biết em trai bị sốt rồi, nhưng anh vẫn hy vọng em trai có thể chính miệng nói với anh, bất kể sau này có chuyện gì cũng sẽ nói với anh.

Nhưng Diệp Thần Tĩnh lại chẳng hiểu ý, tránh né ánh mắt của anh, cũng không muốn nói, Diệp Thần Tịch chỉ thấy em trai quá ngoan cố, trong lòng tự nhiên sinh ra tức giận.

"Anh hỏi em một lần nữa, chỗ nào khó chịu? Nếu không nói anh sẽ đánh em ngay lập tức."

Dứt lời, Diệp Thần Tịch cách chăn vỗ mông em trai một cái. Nước mắt Diệp Thần Tĩnh từng giọt từng giọt rơi xuống, cái đánh kia cũng không quá đau, anh hai cũng không quá hung dữ, nhưng chỉ là cậu muốn khóc mà thôi, người bệnh lúc nào tâm tình cũng rất yếu đuối a, quả nhiên cậu bây giờ là đặc biệt giả bộ khóc lóc.

"Hu hu ~ em đau đầu, em muốn ói, em lạnh lắm ~ hu hu...."

Diệp Thần Tịch vội vàng đứng dậy vào trong lấy bộ quần áo dày rồi quay lại, đỡ em trai mặc bộ quần áo lên người cậu, nói.

"Mặc quần áo vào đi bệnh viện, bệnh rồi còn không nói cho anh, nên đánh em biết không hả?"

Diệp Thần Tĩnh vẫn còn đang rơi nước mắt, cậu trở nên yếu ớt vô cùng khi bị bệnh, để anh tùy ý mặc quần áo cho cậu, rồi ôm lấy cậu lên xe, cậu mềm nhũn nằm trong lòng anh trai, thỉnh thoảng lại nghe anh mắng vài cậu, đột nhiên cảm thấy bị bệnh cũng rất hạnh phúc a.

Bên kia, Thiếu Phong đang thấp thỏm đi vào phòng làm việc của Mục Chí Lạc, bây giờ là thời điểm bận rộn nhất, không biết anh Lạc bảo cậu đến văn phòng làm gì a.

"Anh Lạc."

"Ừm, ngày đó bảo em sa thải quản lý Dư, em có kết tiền lương cho ông ấy không?"

Mục Chí Lạc xoay bút trong tay, rất bình thường hỏi. Thiếu Phong cũng không nghĩ nhiều, dựa theo tình huống thực tế nói.

"Dạ kết rồi."

"Thật sao?"

Giọng Mục Chí Lạc đột nhiên hạ thấp xuống vài độ, trái tim của Thiếu Phong cũng lỡ mất một nhịp.

Bầu không khí trong phòng làm việc lạnh đến mức khiến người ta không còn dám hô hấp, Thiếu Phong đứng ở giữa, tim đập loạn xạ không ngừng, tiền lương của quản lý Dư là do cậu giải quyết, nhưng........ Thiếu Phong mím chặt môi, suy nghĩ một lúc lâu mới kiên định trả lời.

"Dạ thật."

Mục Chí Lạc chậm rãi đặt bút trong tay xuống bàn, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm thiếu niên hai mươi tuổi nhưng đã trải qua biết bao thăng trầm trước mặt. Con đường này, là bọn họ nhất định phải đi, nhưng Mục Chí Lạc vĩnh viễn nguyện ý đi trước.

Âm thanh lạnh lùng không phải trách cứ cậu ở "Mị Quyển" có thất trách hay không, mà là đích thân lấy tư cách cá nhân dạy dỗ cậu.

"Vậy em làm nó thế nào? Em để ai giải quyết chuyện này? Sao bên tài chính lại không biết?"

Mỗi một vấn đề Mục Chí Lạc đưa ra đều khiến trong lòng Thiếu Phong run rẩy. Hình ảnh đêm đó lại hiện lên trong đầu cậu, nhìn bóng lưng hai anh bước lên xe cảnh sát, máu trong cơ thể cậu lại hừng hực bốc lên, hai tay chậm rãi siết chặt thành nắm đấm, lời nói ra cũng mang theo xúc cảm khác.

"Không có thông qua bộ phận tài chính, là em tự mình kết lương cho ông ấy."

Mục Chí Lạc nhìn thẳng vào mắt Thiếu Phong, anh không biết trong lòng đứa nhỏ sự phẫn nộ này là đến từ đâu, cùng quản lý Dư lại có điểm gì liên quan.

"Lại đây."

Mục Chí Lạc đứng dậy đẩy một cái ghế đến bên cạnh Thiếu Phong, sau đó vỗ lưng ghế, nói.

"Ngồi xuống đây, cho anh một lời giải thích rõ ràng."

"Anh Lạc."

Thiếu Phong đi tới trước mặt Mục Chí Lạc vài bước, nhìn cái ghế bên cạnh nhưng không dám ngồi xuống.

"Từ khi nào lại không nghe lời như vậy?"

____________

09/01/2023.

candiusvioleta


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net