Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục Chí Lạc về đến nhà đã mười giờ, chuyện hôm nay thật sự nhiều, mang theo lửa giận, mang theo roi mây, Mục Chí Lạc trước tiên đi tới phòng em trai.

Trong phòng Huyên nhi đang ngủ say, Mục Chí Lạc nhìn khuôn mặt ngủ say của em trai tức giận một chút cũng không giảm.

Khom lưng kéo một tầng chăn mỏng trên người cậu xuống, roi mây tay phải đi theo, không hề phòng bị rơi xuống cái đùi trần trụi của Mục Chí Huyên.

Huyên nhi lập tức bị đánh thức, chỉ thấy anh hai tay cầm roi mây đang vung về phía mình, còn chưa hiểu rõ chuyện gì đã bị đánh thêm vài cái, đau đớn bén nhọn khiến Mục Chí Huyên theo bản năng tránh né, cuộn mình lại vừa kéo chăn che người vừa khóc.

"A...anh...vì sao đánh em..hức.." 

Mục Chí Lạc không nói tiếng nào, roi mây trên tay vừa chuẩn vừa ngoan độc rút lên người Mục Chí Huyên, cũng không canh chỗ trước, nơi nào thuận tay liền đánh nơi đó, trong lúc nhất thời, trên cánh tay, đùi, bắp chân của Mục Chí Huyên đều là dấu vết đỏ nhạt.

Huyên nhi miễn cưỡng dùng chăn bao lấy thân thể, nhưng luôn có một hai chỗ lộ ra, trước mắt, chịu nhiều nhất chính là hai chân.

 "A...anh....thật sự đau!" 

"Đứng lên."

Mục Chí Lạc rốt cục lên tiếng, đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống em trai, ánh mắt sắc bén như đao khiến cho Mục Chí Huyên nhìn thấy liền sợ tới mức run rẩy.

Cậu vô duyên vô cớ bị một trận đánh không có lý do này làm cho choáng ngợp, nằm nghiêng trên giường vừa vặn nhìn thấy roi mây trong tay anh hai, cho dù có nhiều ủy khuất hơn nữa cũng chỉ có thể tạm thời nuốt xuống.

Nhẹ nhàng vén chăn bọc trên người lên, chậm rãi xuống giường đứng trước mặt anh, vết thương liên lụy đến trên người cũng không dám kêu đau.

"Không biết vì sao bị đánh?" 

Mục Chí Lạc chậm rãi mở miệng, một đoàn lửa rực trong lòng hắn, thiếu chút nữa khiến hắn tức giận đến điên lên.

Đến bây giờ Mục Chí Huyên đã mơ hồ đoán được chuyện gì, chỉ là sai lầm như vậy quá lớn, khiến cậu không dám nói ra.

Mục Chí Lạc thấy bộ dáng này của em trai liền tức giận cười lạnh.

 "À, muốn cùng anh đùa giỡn đúng không? Không thành vấn đề, anh có rất nhiều thời gian. "

Nói xong kéo ghế dựa bên cạnh ngồi ở trước mặt cậu, nhìn cậu đứng ở kia tiếp tục giả câm.

Giờ phút này trái tim Mục Chí Huyên nhưng có một tảng băng bao lấy cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, cúi đầu nước mắt yên lặng rơi xuống, từng giọt từng giọt nện xuống mu bàn chân mình không mang giày.

Chính mình không nói lời nào, anh hai cũng không nói lời nào, áp lực hoàn toàn bởi vì anh trầm mặc mà hạ thấp, mới qua mười phút, Mục Chí Huyên liền nhịn không nỗi nữa.

"Anh?" 

Thử thăm dò khẽ kêu một tiếng, Mục Chí Lạc không đáp ứng, cậu đành phải tiếp tục nói.

"Anh hôm nay đi Mị quyển. "

Vừa nói Mục Chí Huyên vừa dừng lại một chút, liếc trộm anh trai một cái lại tiếp tục.

"Đi xuống tầng hầm. "

 "......" 

"Đua xe." 

"......"

 "Anh, em biết sai rồi." 

Mục Chí Lạc không tiếng động nghe em trai sợ hãi, từng câu từng chữ nói xong, dù có đứt quãng anh cũng không có cắt đứt.

"Anh?" 

Đột nhiên, Mục Chí Lạc quất vào mông em trai, kèm theo tức giận mắng.

"Em muốn chết phải không? Muốn chết! Hả?"

"A....đau..."

"Tên nhóc không biết trời cao đất dày, xem hôm nay anh đánh em thế nào." 

Mục Chí Lạc cởi quần em trai, kéo người vào trong ngực tiếp tục dùng roi mây đánh xuống.

Mục Chí Huyên lải nhải rơi vào trong ngực anh trai, ngay sau đó mông liền lạnh thấu xương đau lên, từng chút từng chút không ngừng đau đớn.

"Hức..hức.."

Hiện tại Mục Chí Huyên chỉ còn có thể khóc, hai tay túm lấy quần áo anh trai mượn lực, hy vọng có thể chống cự một ít đau đớn.

Trong đầu Mục Chí Lạc tất cả đều là hình ảnh em trai đi trên xe máy, động tác khó hiểu kia làm đau lòng anh, nếu ngã xuống thì phải làm sao bây giờ, thật sự là một tên khiến người ta đau đầu.

"Muốn chết còn dễ dàng quá sao, từ trên xe ngã xuống nặng thì đến một chút hơi thở cũng không còn, em có biết hay không!"

 Chát..chát..

Mục Chí Lạc đánh hai cái này đặc biệt nặng, Mục Chí Huyên đau đến hai hàng lông mày đều nhíu lại cùng một chỗ. 

"Chưa từng đạp xe đã dám leo lên xe máy chạy trên đường đua, em thật đúng là đủ can đảm, bây giờ em khóc cái gì? Anh đánh chết em, đánh chết em!" 

Mục Chí Lạc vung roi mây hung hăng quất vào mông em trai, tay trái vòng quanh eo cậu đều bởi vì kích động mà run rẩy,  Mục Chí Huyên càng đau đến mức thân thể xoay tròn trái phải.

"Đánh chết em, coi như mấy năm nay nuôi em đủ rồi!"

Mục Chí Lạc nói rất nặng nhưng roi mây trong tay rơi xuống vẫn có chút nhẹ lại, lại đánh vài cái, cúi đầu nhìn thoáng qua những lằn roi đan xen tung hoành trên mông cậu, có hai đạo còn rách da, đau lòng nhưng tức giận vẫn không tiêu tan, đem roi mây dùng sức ném xuống đất, đẩy người trong ngực ra.

Mục Chí Huyên bị anh đẩy cả người lui về phía sau một bước, may mà trong tay vẫn nắm lấy quần của anh, nên mới không có ngã xuống đất. Nhưng động tác này của anh đã làm cho Mục Chí Huyên càng thêm khủng hoảng.

"Anh~ Huyên nhi sai rồi, anh đừng không cần em, hức..." 

Huyên nhi nói xong liều mạng ôm lấy anh trai, sợ anh lại đẩy cậu ra.

Mục Chí Lạc thật sự rất đau lòng, nhưng càng nhiều là sợ hãi, nhìn em trai bị kinh hách trong ngực lại không đành lòng tiếp tục lạnh lùng.

Đem áo cậu kéo lên, lau mồ hôi trên lưng cho cậu, ngữ khí cũng theo đó ôn hòa.

"Anh ôm em trở về giường, thoa thuốc cho em."

"Anh...anh còn giận Huyên nhi sao? Huyên nhi để cho anh đánh, anh đừng giận Huyên nhi nữa.." 

Mục Chí Lạc thở dài, ôm người lên giường.

"Bình thường hiểu chuyện như vậy là được rồi, nhưng hôm nay em làm việc này làm sao có thể không tức giận. "

Mục Chí Lạc nói xong câu này liền xoay người đi vào phòng tắm, có lẽ không muốn để cho cậu nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của hắn đi.

Huyên nhi dùng tay nhẹ nhàng chống người dậy, nhìn cửa phòng tắm chờ anh hai trở về, cậu sợ nhất chính là anh hai nổi giận, nhưng cậu càng sợ anh rời xa cậu mà đi.

Mục Chí Lạc vắt một cái khăn nóng rồi nhanh chóng trở lại bên cạnh em trai, em trai mình làm sao có thể không biết, đây sẽ là lúc cần hắn nhất đi.

Quả nhiên Huyên nhi thấy anh trai trở về liền thở phào nhẹ nhõm, nâng cánh tay phối hợp với anh lau người cho cậu, lúc bôi thuốc rất ngoan, nhịn đau không nhúc nhích, kết quả thân thể vừa lau qua xong lại ra một tầng mồ hôi dày đặc, Mục Chí Lạc đành phải lau cho cậu một lần nữa.

"Anh hai."

Huyên nhi thấy anh đứng dậy vội vàng kêu lên, đây là mười phần làm nũng, bình thường hắn luôn luôn gọi anh, nếu có muốn thứ gì đó sẽ ngọt ngào gọi một câu "anh hai", mười mấy năm cũng chưa từng thay đổi. Mục Chí Lạc xoa tóc em trai một cái, nghe câu anh hai này, hôm nay tất cả tức giận đều tiêu tán. 

"Anh đi treo khăn mặt, rất nhanh sẽ trở lại."

Mục Chí Lạc biết em trai tối nay muốn hắn dỗ dành, dứt khoát trở về phòng tắm rửa rồi lại tới, Huyên nhi đợi lâu tự nhiên bất mãn.

"Anh, anh treo khăn mặt đã treo nửa tiếng rồi. "

Mục Chí Lạc tắt đèn, nhẹ nhàng nằm bên cạnh cậu, ngón trỏ in trên môi em trai muốn nói chuyện.

"Suỵt, ngoan, ngủ đi."

Bàn tay trái của Mục Chí Huyên đặt trên thắt lưng anh, nghe lời không ầm ĩ nữa, tay anh cũng có tiết tấu vỗ nhẹ trên lưng cậu, cảm thụ được hơi thở của anh, dần dần ngủ đi.

Bữa tiệc này là ở một khách sạn khác, bầu không khí trang nhã xa hoa rất vi diệu, bốn người ngồi trên một cái bàn tròn lớn, khoảng cách cách nhau thể hiện sự xa cách của bọn họ, đây chính là người một nhà máu dày hơn nước, rất châm chọc không phải sao.

Người mở miệng đầu tiên chính là mẹ của Diệp Thần Tịch, một người phụ nữ trung niên rất thời thượng, tuy rằng khóe mắt có hoa văn đuôi cá hơi sâu, nhưng vẫn như cũ phong vận vẫn còn, không ảnh hưởng chút nào đến sắc đẹp của bà.

"Tiểu Tịch gần đây sống tốt sao? công việc có khó khăn không? "

Đối với xưng hô này của mẹ, Diệp Thần Tịch mỗi lần đều là cười nhạt một tiếng.

"Tốt, hiện tại đã ổn định lại cũng không có nhiều vất vả."

"Vậy là tốt rồi."

Người phụ nữ hài lòng gật đầu, giống như mọi người mẹ quan tâm đến con trai mình, hỏi han ân cần. 

"Tiểu Tĩnh gần đây học tập cũng tốt, mẹ cũng không rảnh được thời gian trở về thăm con, may mà con hiểu chuyện." 

Người phụ nữ nói đến đây hình như có chút áy náy, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.

Diệp Thần Tĩnh ngồi bên cạnh bà không có biểu tình gì, qua thật lâu mới nói một câu.

"Con rất tốt. "

Lúc này Diệp Thần Tịch mới nghiêm túc nhìn thoáng qua người em trai không tiếp xúc nhiều này, cười nói.

"Cao lên. "

Trả lời Diệp Thần Tịch cũng là một nụ cười nhạt.

Bữa tiệc ngày hôm nay dĩ nhiên là có mục đích khác chứ không phải chỉ đơn giản hỏi han như vậy, người đàn ông nãy giờ không nói lời nào rốt cục cũng muốn đi vào vấn đề chính, ho nhẹ một tiếng nói ra chuyện ông vẫn đang ấp ủ.

"Hai đứa sống tốt thì ba cũng yên tâm, là như vầy, sự tình thì các con cũng biết, tiểu Tĩnh con lớn lên cũng có quyền lựa chọn của mình, ba ba qua vài ngày nữa sẽ đi nước ngoài, con xem là muốn ở lại sống với mẹ con hay là cùng ba ra nước ngoài?"

Những lời này vừa nói xong tất cả mọi người đều trầm mặc, Diệp Thần Tĩnh trong lòng không thể nói là tư vị gì, cậu nhìn thấy được ánh mắt trốn tránh của ba mẹ cậu, cậu... thuộc về đâu? Nếu nhà chỉ là một nơi trú mưa, vậy không phải ở chỗ nào cũng giống nhau sao. 

"Con tự mình có thể chiếu cố bản thân."

Diệp Thần Tĩnh rất bình tĩnh tỏ ra thái độ của mình.

"Tiểu Tĩnh, hiện tại con còn chưa có năng lực độc lập, nếu như để cho con một mình sinh hoạt mà nói, đó chính là trách nhiệm của chúng ta."

Người đàn ông không nghĩ tới con trai lại nói như vậy, bất quá trong lòng hắn lại thở phào nhẹ nhõm, có thể nói như vậy chắc hẳn cũng rất hiểu chuyện.

Diệp Thần Tĩnh tâm đột nhiên bị đâm một cái, quả nhiên là vì cái gọi là trách nhiệm, vì cái gọi là thanh danh, Diệp Thần Tĩnh hiện tại đầu óc rất loạn, cậu nghĩ đến một số việc, nhưng lại không biết làm như vậy có đúng hay không, trải qua nhiều lần giãy dụa, vẫn là đem lời trong lòng nói ra.

"Con...con muốn sống cùng anh."

Những lời này của Diệp Thần Tĩnh khiến tất cả mọi người ở đây kinh ngạc, cũng bao gồm cả Diệp Thần Tịch.

Tay ở dưới bàn của Diệp Thần Tĩnh vẫn luôn nắm chặt quần của mình, ở trong không gian yên tĩnh này, cậu có thể nghe được tiếng trái tim gõ vào lồng ngực, từng chút từng chút nhắc nhở cậu đang khẩn trương.

"Tiểu Tĩnh, nói cái gì, anh trai con rất bận công việc a."

Lời này của ba là nói với đứa con trai nhỏ, nhưng ánh mắt lại đang nhìn đứa con lớn. Kỳ thật trong lòng hắn cũng muốn đem trách nhiệm này đổ cho con trai lớn đi, nhưng lại không có một lý do thích hợp.

"Kỳ thật như vậy cũng có thể a, tiểu Tĩnh lớn lên hiểu chuyện, cũng không cần người quá quan tâm, chúng ta rảnh rỗi liền trở về thăm hai anh em các con, như vậy không phải rất tốt sao?"

Người mẹ nói rất nhẹ nhàng, nhưng ý tứ giữa những lời nói này rốt cuộc không thể rõ ràng hơn.

Sự thật chứng minh, phụ nữ vĩnh viễn dễ dàng buông bỏ mặt mũi hơn đàn ông.

Diệp Thần Tịch đối với những lời nói của ba mẹ hoàn toàn không để tâm, hắn đang suy nghĩ chính là mình có thể cho em trai một tương lai tốt đẹp hay không, có thể gánh vác được phần trách nhiệm này hay không, đây là vấn đề hắn cần thận trọng cân nhắc, bởi vì có một số việc một khi nói ra miệng, chính là hứa hẹn.

Diệp Thần Tĩnh bị bầu không khí như vậy đè nén đến sắp hít thở không thông, từ sau khi mình nói ra câu kia, anh vẫn không lên tiếng, vì sao trong lòng cậu lại theo loại trầm mặc này mà khổ sở, so với bị ba mẹ vứt bỏ còn khổ sở hơn. Trong trí nhớ của cậu, ba mẹ của mình vĩnh viễn đều là bận rộn, mỗi một lần gặp mặt đều mang đến một đống đồ lớn đồ nhỏ, nhưng những điều đó chỉ càng làm trong lòng cậu thêm trống rỗng mà thôi.

Mà anh trai trong trí nhớ của cậu xuất hiện càng ít, chỉ có mấy lần gặp mặt, nhưng ấn tượng lại đặc biệt khắc sâu. Anh trai đã xem bài tập về nhà của cậu, hỏi về cuộc sống của cậu ở trường, nấu một bát mì cho cậu ăn.

Đây dường như là những điều không thể đơn giản hơn, nhưng mỗi lần cậu đều cảm thấy ấm áp. Có lẽ chính vì như vậy mà làm cậu càng thêm mong mỏi, khiến cậu làm ra lựa chọn như vậy, là cậu thật sự mong muốn.

Diệp Thần Tĩnh nghĩ đến chuyện trước kia, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía anh.

"Thần Tĩnh, em xác định sau này sẽ sống với anh?" 

Diệp Thần Tĩnh nhìn lại em trai, vấn đề này hỏi rất nghiêm túc.

"Dạ."

Diệp Thần Tĩnh gật đầu, quần trên đùi trái đã bị cậu bóp đến nhăn nheo, mà anh lại hoàn toàn không biết. 

"Được."

Diệp Thần Tịch chỉ nói một chữ này, trong mắt tất cả đều là khẳng định.

Bữa tiệc đến bây giờ đã không còn ý nghĩa gì nữa, nên khách sáo cũng đã khách sáo xong, như vậy kế tiếp chính là tan cuộc. Người mẹ trước khi đi vẫn ôm hai đứa con trai, mà người ba vẫn không có quá nhiều ngôn ngữ, sau khi ba mẹ rời đi không gian rộng lớn chỉ còn lại hai anh em bọn họ.

Giờ phút này Diệp Thần Tĩnh đối mặt với anh trai có một tia ngượng ngùng, cũng không biết kế tiếp nên nói cái gì, nên làm cái gì.

"Ăn no chưa? Nếu no rồi thì chúng ta về thôi."

Diệp Thần Tịch nhìn em trai ngượng ngùng liền ôn nhu hỏi, nói vậy từ giờ trở đi, anh cũng nên học cách làm một người anh trai.

"Ăn no rồi, vậy, em trở lại trường học trước. "

Diệp Thần Tĩnh nhỏ giọng nói, mất mát trong giọng nói chính cậu còn không phát hiện, nhưng lại bị anh cẩn thận nghe vào trong tai.

"Tối nay cùng anh về nhà, trường học của em cách nhà quá xa, anh sẽ nhanh chóng giúp em chuyển đến trường gần nhà, sau này sẽ không ở trường nữa, em nguyện ý không?"

Diệp Thần Tịch lấy tay xoa dịu nếp nhăn trên quần em trai, nhân vật anh trai bất tri bất giác nhập vào trong người.

"Dạ được."

Diệp Thần Tĩnh rất nhanh đã đáp lại, cậu đương nhiên là nguyện ý.

Khi hai anh em bước ra khỏi khách sạn, ngày phức tạp cuối cùng đã trôi qua. Đêm nay Diệp Thần Tĩnh ở lại nhà anh trai, đêm tối trước khi đi ngủ anh trai nói chúc ngủ ngon với cậu.

Ánh mặt trời sáng sớm từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Huyên nhi mở mắt ra, nhìn thoáng qua anh hai bên cạnh, hừ hừ hai tiếng lại ngủ thiếp đi.

Mục Chí Lạc cầm lấy điện thoại di động ở đầu giường, trong danh bạ tìm được một số điện thoại có tên Thiếu Phong gọi tới. 

"Này, Thiếu Phong, giúp tôi mua bữa sáng." 

Mục Chí Lạc thấp giọng nói với người ở đầu dây bên kia, em trai bên cạnh lại bất an vặn vẹo vài cái.

"hừ hừ..." 

Mục Chí Huyên bị âm thanh ầm ĩ phát ra thanh âm bất mãn, đồng thời đầu cũng chui lên người anh hai.

" Huyên nhi, đến lúc dậy rồi, mặt trời phơi mông rồi."

" hừ ~ phơi nắng đau đớn ~" 

Mục Chí Lạc bị lời này của em trai chọc cười, tiểu tử này lúc nào cũng có thể làm nũng, bất quá hắn cũng không có ý định để em trai tiếp tục ngủ, ít nhất phải dậy ăn bữa sáng trước.

"Đứng dậy, đừng để anh nói đến lần thứ ba."

"Anh, em không dậy nổi." 

Mục Chí Lạc chần chờ một chút cởi quần em trai ra, vừa nhìn, trái tim quả thực đau theo vết thương kia, trên mông tối hôm qua bị hắn đánh từng đạo từng đạo sưng phù, có màu đỏ có màu tím, so với lúc mới đánh còn nghiêm trọng hơn, vết thương như vậy khó trách sẽ nói đau. Mục Chí Lạc tuy rằng đau lòng, nhưng vừa nhìn vết thương này liền phát hiện vấn đề. 

"Tối qua em đã làm gì sau khi anh bôi thuốc cho em? đừng nói không với anh, suy nghĩ kĩ trước khi nói."

Mục Chí Lạc trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, Mục Chí Huyên lập tức thanh tỉnh, mang theo chột dạ đem sự thật giải thích.

"Tối hôm qua thừa dịp anh đi ra ngoài em đã lau thuốc đi, anh hai là thuốc kia bôi lên quá đau, em chịu không nổi. "

Quả nhiên có vấn đề, Mục Chí Lạc tức giận, giờ phút này lại luyến tiếc động thủ, ở trong tủ lấy thuốc ra, ngồi xuống bên giường kéo em trai đến đầu gối nằm sấp, vừa mắng vừa xoa vết thương người phía dưới.

"Tiểu tử thúi này, anh lại đánh em một trận có tin hay không!"

"A...đau em..hức ~" trong lúc nhất thời trong phòng truyền ra một loạt tiếng khóc cùng răn dạy.

------------
Mấy đứa nhỏ truyện này cưng dễ sợ mà cũng hay gây chuyện lắm, hiện tại có 2 đứa bé, sắp tới lại có thêm 1 anh trai của đứa bé cũng chung số phận ăn đòn luôn. Hãy chờ xem nha🤣🤣

(27/05/2022)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net