Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục Chí Lạc cẩn thận nhìn bài tập em trai vừa làm, không nghi ngờ gì đã làm rất tốt, đây cũng là điều bất đắc dĩ nhất của anh, sao bình thường không thể làm cho tốt a.

Mục Chí Lạc khép quyển sách lại, khom lưng đặt về vị trí cũ.

"Có thể giờ nào việc nấy được hay không?"

"......"

Huyên nhi gật đầu, Mục Chí Lạc cũng không nói nữa, Huyên nhi phát hiện không khí không đúng lại mở miệng nói có. Mục Chí Lạc lúc này mới nói tiếp một câu.

"Học ra học, chơi ra chơi, hiểu không?"

"Dạ hiểu."

Huyên nhi nói câu này cũng rất khó chịu, nếu không phải cậu sắp không chịu nổi lăn xuống cầu thang, cái miệng này bình thường cũng không dễ dàng cầu xin tha thứ a.

Mục Chí Lạc cũng biết quỳ trên bậc thang so với quỳ trên mặt đất còn đau đớn hơn gấp mấy lần, liền ngồi xổm xuống giúp em trai xoa xoa hai chân tê rần, đỡ cậu đứng lên.

Loại đau đớn này lại truyền tới, Huyên nhi khom lưng, dưới sự mát xa của anh trai la lên, đau đến mức tay không tự chủ siết chặt cổ tay anh trai, đến khi có ý thức được, mới lại lúng túng buông ra, mặc kệ anh trai xoa xoa bóp bóp.

"Được rồi, đứng dậy nào."

Mục Chí Lạc đỡ em trai đứng lên, lại dẫn cậu lên hành lang, sợ cậu đứng ở cầu thang không vững sẽ té xuống.

"Ưmm~"

Huyên nhi xiêu xiêu vẹo vẹo bước theo anh trai, chỉ mấy bước cả người đều toát mồ hôi.

Mục Chí Lạc chờ em trai đứng vững liền buông tay ra, trừng mắt nhìn cậu nghiêm khắc giáo huấn.

"Anh không cần biết, em ở trường thế nào, anh cũng không thể theo em mỗi giây. Có nhiều chuyện toàn tâm toàn ý cũng chưa chắc có thể làm tốt, huống chi lại lơ đãng thế này. Em nghe kĩ cho anh, để anh biết một lần, anh liền cho em hối hận một lần."

"..."

Cuối cùng vẫn còn để tâm chuyện anh trai ném iPad của cậu, Huyên nhi cúi đầu không lên tiếng.

"Nghe được không?"

"Bốp! Bốp!"

Mục Chí Lạc tát hai cái vào mông em trai, xuyên qua lớp quần bông, chỉ nghe thấy hai tiếng nặng nề rơi xuống.

Huyên nhi đỡ tường, lảo đảo vài bước, phía sau cũng không quá đau, nhưng lại liên lụy đến đầu gối làm cậu nhíu mày, thanh âm trả lờ mang theo tiếng nức nở.

"Nghe được."

"Tự mình trở về phòng nghỉ ngơi."

Mục Chí Lạc hạ giọng, mở lời tha thứ cho em trai, vốn muốn đi xuống dưới lầu lấy rượu nóng xoa đầu gối cho đứa nhỏ, nhưng Huyên nhi vẫn đứng đó không đi, nước mắt đột nhiên chảy xuống, Mục Chí Lạc thở dài một hơi, tiến lên một bước định ôm cậu về phòng, Huyên nhi lại giãy dụa không cho anh trai ôm.

"Muốn thế nào?"

Mục Chí Lạc buông cậu ra, lui về sau một bước khoanh tay hỏi.

"Hu hu hu hu hu..."

Huyên nhi không trả lời anh, từ lẳng lặng rơi nước mắt đến khóc to thành tiếng.

"Một, anh ôm em về phòng; hai, em tự đứng đây một mình."

Giọng nói Mục Chí Lạc lại lạnh xuống, cho em trai hai lựa chọn.

"Hu hu hu hu ~ anh phạt em không phải là được rồi sao, hu hu ~ sao lại ném đồ của em chứ, hu hu hu hu..."

"Tại sao anh ném đồ của em, em không biết?"

"Hu hu hu..."

"Hả? Em không biết sao?"

Mục Chí Lạc biết em trai rất ủy khuất, nhưng lúc đang dạy bảo có ủy khuất đến mấy cũng không thể dỗ dành, chờ giáo huấn xong, nhận ra sai lầm, dỗ dành thế nào cũng được a.

Huyên nhi đương nhiên biết, nhưng trong lòng cậu vẫn rất khó chịu, chính là muốn phát tiết một chút.

"Hu hu ~ anh phải mua lại cho em, hu hu hu hu..."

"Không được phép mua!"

Mục Chí Lạc một mực cự tuyệt, yêu chiều cũng phải có chừng mực, anh cũng không quen chiều chuộng cậu như vậy. Vốn dĩ vì chiếc iPad này mới phạm sai lầm, ít nhất cũng phải biểu hiện tốt một khoảng thời gian, mới cân nhắc nên mua lại hay không a.

"Hu hu hu hu..."

"Lại khóc! Nếu kỳ thi cuối kỳ tụt một hạng, anh cũng cấm em lướt mạng luôn. Thành tích bây giờ đã thành cái dạng gì rồi, càng lớn càng không nghe lời."

Mục Chí Lạc mắng nhưng động tác ôm em trai lại rất ôn nhu, ánh mắt nghiêm khắc lại mang chút thương xót. Lần này, Huyên nhi cũng không giãy dụa nữa, nhưng vẫn khóc thê lương.

Trách phạt có tàn nhẫn đến đâu cũng xuất phát từ một trái tim yêu thương em trai vô bờ bến. Ở chỗ Mục Chí Lạc, vị trí của em trai vĩnh viễn đều ở giữa trái tim anh, muốn vào được vị trí này, chỉ có cách cắt trái tim anh ra, đem người bỏ vào để che chở, sau đó lại khâu lại.

Loại đau đớn này chính là tình yêu vị tha nhất của một người anh trai đối với đứa em bé nhỏ của mình, tựa như giờ phút này anh đang ôm em trai vừa bị anh phạt thảm vào lòng, nhìn cậu vẫn còn đang khóc lóc.

Huyên nhi không còn thoải mái nép vào lòng anh như trước, thân thể căng thẳng lộ ra tâm tình nhỏ nhoi của cậu, dù sao bây giờ cũng không giải tỏa được tức giận trong lòng cậu.

Mục Chí Lạc ôm em trai lên giường, lau nước mắt cho cậu, lại đưa tay ra sau lưng cậu lau khô mồ hôi. Anh biết hiện tại đứa nhỏ nhà mình đang khó chịu, cũng không nói gì thêm, sắp xếp xong liền đi vào phòng bếp, hâm nóng nửa chén rượu trắng, lại nấu thêm một tô mì.

Lúc quay lại, vừa lúc nhìn thấy em trai đang lén lút tự lau nước mắt, cảnh tượng tự liếm vết thương kia không khỏi làm trái tim anh đau nhói thêm một lần nữa.

"Còn khóc à? Bao lâu nữa đây nhỉ?"

Mục Chí Lạc đặt khay xuống, ngồi xổm trên mặt đất từng chút từng chút kéo hai ống quần của em trai lên, đầu gối vốn trắng nõn đã in hằng hai vết bầm tím tròn trịa, ống chân đặt cạnh mép cầu thang cũng để lại hai dấu hằng thật sâu.

Trước tiên, anh rót rượu vào lòng bàn tay mình, hai tay chà xát rồi xoa lên đầu gối em trai, lực từ nhẹ đến mạnh, theo quy luật từ từ xoa nắn.

"Aaa hu hu ~ aaa~ ưmmm"

Huyên nhi lập tức đau đến nghẹn, nước mắt đã khô nay lại ướt trở lại.

Mục Chí Lạc ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đẫm lệ của em trai, sau đó lại đưa mắt nhìn xuống đầu gối dưới tay anh, vừa xoa vừa nói.

"Em thật là, quá nghịch ngợm a, cứ để anh dạy như thế này mới được sao. Lúc nhỏ còn dễ chịu, dỗ dành một tí là xong rồi, hiện tại ngược lại càng ngày càng khó dỗ dành, biết dỗi anh rồi cơ đấy, lớn hơn chút nữa có phải anh không thể quản được em không hả? Em không nghe lời anh hai sao?"

Huyên nhi không nghĩ anh lại nói như vậy, muốn tiếp tục cùng anh làm loạn nhưng lại không thế cứng rắn nổi, tâm trí theo lời anh nói nhớ lại đủ thứ chuyện trước kia, từ chuyện to đến chuyện nhỏ, dở khóc dở cười.

Cậu phục hồi lại tinh thần, anh đã buông ống quần cậu xuống, nhìn anh bận rộn lo lắng cho mình, cậu thật muốn nói với anh rằng, cậu sẽ nghe lời, dù lớn như thế nào cũng đều nghe lời anh, anh lúc nào cũng có thể quản a.

Chỉ là những lời này trong lòng cậu đã vô thức lặp lại mấy lần, nhưng vẫn như cũ không có cách nào nói ra miệng.

Mục Chí Lạc rửa tay, lấy đũa trộn mì trong tô một chút, quay người lại phát hiện em trai đang nhìn mình, trong đôi mắt đỏ hồng ấy lại ẩn chứa sự ỷ lại theo thói quen.

Giờ khắc này, anh liền biết, cơn giận của em trai đã được dập tắt rồi, anh liền gắp một cọng rau xanh đưa đến bên miệng em trai dỗ dành.

"Anh hai biết em rất ngoan, đừng khóc nữa, ăn mì thôi."

Huyên nhi chớp chớp mắt đem thức ăn bỏ vào miệng, sau đó từng miếng từng miếng ăn mì mà anh trai đút, bộ dáng nhu thuận lại càng khiến người ta thêm yêu thương a.

Trên tầng ba của "Mị Quyển", Thiếu Phong đang đứng trên thang cao thay bóng đèn mới bị cháy ở hành lang, quản lý tầng ba đứng bên cạnh ngửa đầu nhìn, vẻ mặt lo lắng.

"Anh Phong, anh cứ xuống đi, để em làm."

Thiếu Phong không trả lời cậu ta, động tác thuần thục vặn bóng đèn ra, tháo bóng đèn cháy xuống thay thế bằng cái mới.

"Anh Phong, những chuyện này để chúng tôi làm là được rồi."

Quản lý phụ trách tầng ba hoảng hốt, tất cả mọi thứ trong 'Mị Quyển' đều phải được chú ý đến từng chi tiết, các thiết bị bên trong đều phải luôn được bảo trì sạch sẽ và hoạt động bình thường, cho dù một bóng đèn cháy cũng phải kịp thời thay mới.

Với tư cách là quản lý tầng ba, anh ấy nên phát hiện ra những việc này, còn bây giờ chuyện quái gì đây chứ, tổng giám đốc đang đích thân đến thay bóng đèn a, huống hồ chức vị của của cậu còn cao hơn, còn được hai ông chủ đề cao, mọi người ở 'Mị Quyển' ai cũng đều biết.

Thiếu Phong bước xuống thang, đưa bóng đèn hư cho người đang khẩn trương trước mặt, giọng nói không mang theo trách cứ, chỉ là hiền hòa nói.

"Bình thường rảnh rỗi thì đi kiểm tra thêm hai vòng, vì 'Mị Quyển' vất vả một chút. Còn nữa về sau cũng đừng gọi tôi là anh Phong, chúng ta bằng tuổi, gọi Thiếu Phong là được."

Người quản lý tầng ba kinh ngạc, tình huống này ngoài dự liệu khiến anh ta không phản ứng được, cầm bóng đèn trên tay sững sờ hồi lâu.

Thiếu Phong không nói gì nữa, phủi phủi bụi bặm trên tay, phân phó một câu liền thu dọn đồ đạc rời đi.

Trên tầng năm, Diệp Thần Tịch đem tài liệu Mục Chí Lạc ném cho sáng nay đặt qua một bên, vừa định giơ tay lên xem đồng hồ, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa.

"Mời vào."

"Anh Tịch."

Thiếu Phong đúng nửa tiếng trước khi tan làm tới phòng làm việc của anh Tịch, thật ra cậu đã muốn tới đây từ sớm, hôm nay quả thật trái tim cậu chưa từng yên ổn phút giây nào.

"Cúi đầu làm gì?"

Diệp Thần Tịch bất đắc dĩ nhìn Thiếu Phong cúi đầu trước mặt, vòng qua bàn làm việc kéo cậu đến sô pha đối diện.

"Ngồi xuống, anh Tịch nói chuyện với em."

Nhìn anh Tịch ngồi xuống sô pha, Thiếu Phong lại đứng không nhúc nhích, bắt gặp ánh mặt xẹt lửa của anh Tịch, cậu sợ hãi nhưng cũng không dám né tránh, lập tức bình ổn lại, chân thành nói.

"Anh Tịch, Thiếu Phong sai rồi."

Diệp Thần Tịch biết Thiếu Phong đang nói đến chuyện gì, cũng biết rõ suy nghĩ trong lòng cậu, vốn muốn cùng cậu nói chuyện đàng hoàng, giúp cậu bỏ đi những ý nghĩ kì quái kia, nhưng hiện tại nhìn bộ dáng đứa nhỏ này không phải chỉ nói chuyện là có thể hiểu được a.

------------------------------------------------

02/03/2023

candiusvioleta


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net