Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày tháng hai nhiệt độ buổi sáng và buổi tối chênh lệch tương đối lớn, thời tiết buổi chiều dần ấm lên làm cho người ta có một cảm giác nặng nề.

Diệp Thần Tĩnh ở trong chăn bất an nhúc nhích thân thể một chút, đôi môi khô khốc của cậu động vài cái, gian nan nuốt một ngụm nước miếng, có cảm giác trong cổ họng như đang bị kẹt một cây kim, nước miếng chảy xuống đều đau đớn.

Hiện tại đã là ba giờ chiều, cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, cháo được anh trai đặt ở trên đầu giường sớm đã khô đến cạn nước, cậu hoảng hốt nhớ rõ buổi trưa lúc anh ấy đặt cháo xuống nói rất nhanh sẽ trở về, cậu vội vàng đem thân thể mềm nhũn chống lên, đau đớn phía sau làm cho cậu đau đớn kêu lên thành tiếng, vừa kêu cậu mới phát hiện thanh âm của mình có bao nhiêu khó nghe.

Diệp Thần Tĩnh cũng không quản được nhiều như vậy, đưa tay bưng lên chén cháo cơ hồ giống như cơm mà đông lạnh, muốn ăn nó trước khi anh hai trở về.

Diệp Thần Tịch xử lý xong chuyện "Mị quyển" lại không ngừng vó ngựa chạy về nhà, tuy rằng mới ra ngoài hai tiếng đồng hồ, nhưng hắn vẫn không yên lòng em trai trong nhà bị hắn vừa mới bị phạt nặng xong.

Cửa phòng bị mở ra, Diệp Thần Tĩnh cả kinh run lên, chén cùng thìa va chạm ra một tiếng thanh thúy, cậu ngơ ngác nhìn về phía anh hai đang đi vào, bởi vì đau đớn mà khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn lại.

Diệp Thần Tịch đi đến trước giường em trai, bất đắc dĩ đem bát cháo trong tay cậu lấy lại đặt trở lại tủ đầu giường, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, để cho cậu quỳ gối trên giường tựa vào người mình.

"Đồ lạnh thì không cần ăn, sao không gọi điện cho anh?"

Diệp Thần Tĩnh ảo não không lên tiếng, tối hôm qua anh hai vừa mới phạt cậu xong, muốn biểu hiện tốt một chút, nhưng cuối cùng vẫn không làm được, khó chịu trên người làm cho cậu càng thêm mẫn cảm, cậu áp sát vào lòng anh, một chút ủy khuất, nhưng chính cậu cũng không hiểu được đây là cảm xúc gì, càng không thể biểu đạt.

Diệp Thần Tịch vừa ôm em trai vừa ôn nhu nói bên tai cậu.

"Mệt nhiều cũng phải đúng giờ ăn một chút rồi mới ngủ, không được đối với thân thể không tốt, nằm sấp một chút, anh lại đi nấu cho em một chén. "

"Được ~"

Chính là tiếng trả lời khàn khàn này khiến cho Diệp Thần Tịch chú ý, anh cúi đầu nhìn em trai hỏi.

"Sao tiếng em lại khàn như vậy, buổi trưa còn không sao, có phải có chỗ nào không thoải mái hay không? Phải nói cho anh biết nha. "

Khóe mắt Diệp Thần Tĩnh ướt át, không biết lấy từ đâu ra dũng khí khiến cậu ôm lấy anh hai, liền dùng thanh âm khàn khàn kia nói, "Anh ơi, em khó chịu. "

Nói xong nước mắt còn không ngừng chảy ra.

Diệp Thần Tịch sờ trán em trai lại phát hiện trán cậu vô cùng nóng, cách quần áo anh thật đúng là không phát hiện ra trên người em trai nóng lên, thầm trách sơ sẩy của mình, vừa trấn an cậu tựa vào trong ngực vừa lấy điện thoại di động ra mời bác sĩ.

"Ngoan, anh tìm người đến xem một chút."

Tầng mây bầu trời u ám, không khí ngột ngạt này làm cho Diệp Thần Tĩnh ngủ bất an, cậu cảm giác trong cơ thể có một cỗ khô nóng, ngay cả hơi thở cũng nóng, nhưng vào lúc này, một tiếng sấm đè nén sáng ngời vang lên trên không trung, triệt để đánh thức Diệp Thần Tĩnh trên giường.

Diệp Thần Tịch mời bác sĩ đến khám bệnh cho em trai, sau khi tiễn bác sĩ về, anh một mình ngồi lại nhìn em trai cẩn thận ngủ, lại thỉnh thoảng nhìn bình nước biển treo trên đỉnh đầu, thấy cậu tỉnh lại liền đưa tay sờ sờ trán cậu, trong con ngươi trong suốt hiện lên một tia lo lắng.

"Vẫn còn nóng a."

Diệp Thần Tĩnh nghiêng người nằm trên giường, có lẽ nguyên nhân sốt cảm giác phía sau càng đau, cậu nằm yên bất động nhìn về phía anh trai bên giường nhịn khó chịu trong cổ họng nói.

"Anh, em không khó chịu nữa."

Diệp Thần Tịch mỉm cười, trong lòng vui mừng ít đi trách cứ, lại đưa tay đặt lên trán cậu.

"Nói như vậy anh sẽ không lo lắng sao? Bác sĩ nói embị sốt lạnh, khi nào thì lạnh?"

"..."

Diệp Thần Tĩnh đem ánh mắt chuyển đến mu bàn tay mình châm kim, không dám cùng anh trai mặt đối mặt, là chột dạ, là tự trách, suy nghĩ một chút vẫn là không chống lại được trầm mặc như vậy cùng anh thẳng thắn.

"Buổi trưa lúc mới ngủ cảm thấy nóng nên không đắp chăn, sau đó lại cảm thấy quá lạnh, em đắp chăn lại thì bị đổ mồ hôi."

"Biết sai rồi sao? Tham nhất thời thoải mái cuối cùng khó chịu không phải là chính mình tự chịu khổ đi?Loại thời tiết này ngủ phải che chăn nửa người trên, đổ mồ hôi phải lập tức lau khô, sau này nếu không chú ý thì anh liền dùng thanh tre thay em nhớ lâu, có biết không?"

Diệp Thần Tịch không nhanh không chậm nói với em trai một trận, tiếp theo rót một ly nước ấm cắm vào bên miệng cậu.

Tuy rằng ngữ khí anh rất ôn hòa, nhưng anh hai dạy dỗ vẫn làm cho Diệp Thần Tĩnh sinh lòng kính sợ, nhỏ giọng trả lời một câu biết mới cắn ống hút, chậm rãi hút nước trong ly.

Trong đại sảnh "Mị quyển", Thiếu Phong trầm ngâm, hắn tùy tiện ngồi ở trước quầy bar, nhắm mắt lại không biết đang suy nghĩ hay là hưởng thụ bầu không khí nơi này, hoàn cảnh xung quanh ồn ào, tiết tấu âm nhạc dần dần trở nên mạnh mẽ làm cho người ta cũng hưng phấn theo.

Thiếu Phong bỗng nhiên nhíu mày một chút, vươn tay trái sờ soạng ly rượu phía trước, một giây sau, cậu liền cảm giác có chất lỏng lạnh lẽo thẩm thấu quần chảy vào đùi, tiếng chén rơi xuống bị nhấn chìm trong âm nhạc mạnh mẽ. Nhân viên phục vụ trước quầy bar thấy vậy lập tức đỡ lấy cái ly rơi xuống, dùng khăn tay lau mặt bàn ướt sũng ngăn cản rượu tiếp tục chảy đến trên người Thiếu Phong.

"Tổng giám đốc anh không sao chứ?"

Lúc này Thiếu Phong mới chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ giống như không biết đã xảy ra chuyện gì, nhân viên phục vụ mang theo nghi hoặc cùng chột dạ lại hô một tiếng.

"Tổng giám đốc?"

Thiếu Phong cũng không trả lời, lắc đầu đi ra ngoài.

Lầu năm, Mục Chí Lạc ngồi trước bàn làm việc trong văn phòng, trên mặt bàn bày một bản hợp đồng, hắn nhìn chằm chằm chữ ký có chút sơ sài ở góc dưới bên phải, vẻ mặt nghiêm túc.

Thật lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên, sau khi Mục Chí Lạc nói ra một tiếng "Tiến vào" trầm thấp kia, Thiếu Phong đẩy cửa đi vào.

"Anh Lạc."

Mục Chí Lạc không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn còn trên phần hợp đồng kia, Thiếu Phong đành phải nín thở chờ đợi anh phân phó, hắn đứng cách đó một thước, mơ hồ nhìn thấy tiêu đề trên tờ giấy trên mặt bàn, trong lòng không khỏi bất an, lập tức cuống quít hồi tưởng lại nội dung trên hợp đồng, khẩn trương khiến cho trước trán hắn trải một tầng mồ hôi dày đặc.

Ngay khi Thiếu Phong nghĩ đến xuất thần, Mục Chí Lạc dùng bút gõ lên mặt bàn thấp giọng nói.

"Lại đây."

Sắc mặt Thiếu Phong khẽ thay đổi, hai ba bước bước đến trước bàn làm việc, cách anh Lạc càng gần trong lòng lại càng hoảng hốt, anh ta không dám cúi đầu, rũ mí mắt cố gắng nhìn rõ bản hiệp ước đã được anh ta ký trên bàn, không nghĩ tới anh Lạc lại đột nhiên cầm lên đưa tới trước mặt anh ấy.

"Em nhìn thử xem."

Tiếng giấy ném tới cùng lời nói ngắn gọn của anh Lạc càng làm cho Thiếu Phong hoảng hốt, anh ta chột dạ đưa tay tiếp nhận, ánh đèn trắng rực trên đỉnh đầu chiếu có chút chói mắt, anh lấy lại bình tĩnh, mang theo nhịp tim đập nhanh bắt đầu đọc.

Đây là hợp đồng mà Thiếu Phong ký kết với người bán rượu một tiếng trước, trên đó viết "Mị quyển" một năm bia đều do nhà máy này cung cấp, chủng loại và giá cả của bia đều có một danh sách rõ ràng, chỉ là những con số kia quả thực làm cho Thiếu Phong giật mình, hắn trợn to hai mắt nhìn lại, tại sao giá mỗi loại rượu đều đắt đến như vậy? Rõ ràng không phải, làm thế nào nó có thể như vậy được? Thiếu Phong nhiều lần nhìn lại, chữ ký ở góc dưới bên phải quả thật xuất phát từ tay hắn, giấy trắng mực đen, chứng cứ xác thực.

"Thế nào? Tổng giám đốc đã làm việc quá lâu mà không quen thuộc với thị trường? Cho dù chưa từng so sánh qua! Với giá này em cũng xuống tay kí được?!"

Mục Chí Lạc vẫn ngẩng đầu nhìn Thiếu Phong, trên mặt Thiếu Phong mờ mịt khó hiểu khiến lửa giận của hắn nổi lên, không phải vì một chút tiền như vậy, chỉ là hắn vẫn luôn tin tưởng năng lực làm việc của Thiếu Phong, hai năm nay hắn và Diệp Thần Tịch cũng để cho Thiếu Phong học cách xử lý một ít chuyện tương đối trọng yếu, nhưng hợp đồng hôm nay quả thật khiến người ta thất vọng.

Cả người Thiếu Phong giống như con diều rơi xuống đáy cốc, hai tay hắn cầm hợp đồng suy sụp đứng lên, không có một câu nào có thể trả lời câu hỏi này của anh Lạc, tín nhiệm đã giống như hợp đồng này bị hủy trong tay mình, nhớ tới khoảnh khắc tối nay ngồi dưới quầy bar, hắn không thể biện giải.

____________
31/12/2023.

Ngày cuối cùng của năm 2023 cũng sắp sửa kết thúc. Năm 2023 của chúng ta cũng sắp kết thúc rồi. Chúc tất cả mọi người và chúng ta sẽ có một năm 2024 tiếp theo thật sư vui vẻ, mọi điều suôn sẻ và hạnh phúc nhaaaa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net