Chương 44: Trò cưng PK

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ tự hiện tại trong Dương Hiên phân định rõ ràng dựa theo độ nổi tiếng để cung cấp tài nguyên cho phù hợp. Đứng nhất trong công ty chính là Trạch Nhân, theo sau là Dĩ Luân và Vương Thương. Dĩ Luân và Vương Thương không chung đụng tài nguyên, một người phát triển về phim ảnh, một người về âm nhạc.

Dĩ Luân thuộc diện biết điều, công ty đưa kịch bản nào tới đều nhận, thái độ ngoan ngoãn vâng lời y chang Tuấn Thần khi xưa. Người làm sếp ai chẳng thích gà nhà biết vâng lời, vậy nên Tiêu Dương không hề bạc đãi cậu, sẵn sàng chi rất nhiều để đưa tên tuổi của Dĩ Luân lên cao.

Người đụng chạm tài nguyên lớn nhất với Trạch Nhân luôn là Vương Thương, hai người không chỉ trùng tài nguyên, mà còn chung một bệ đỡ là Hạo Hiên.

Anh đã nhiều lần nhắc nhở cả hai, gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau, mà họ không đá nhau công khai thì cũng lén lút. Thi thoảng anh lại thấy tin hắc được tung lên, hoặc chỉ cần người này có biến người kia sẽ bắn đạn dược, đưa thuỷ quân ném đá giấu tay.

Nhưng hai người họ cũng không muốn làm lớn chuyện, sợ bị sếp chỉnh nên những chuyện đó đều là những vấn đề nhỏ nhặt, không dám dẫm đạp nhau quá đà, thế nên Hạo Hiên luôn chỉ dùng hình thức nhắc nhở.

Tiêu Dương không can thiệp sâu, anh bảo với Hạo Hiên nếu còn trong tầm kiểm soát cứ để họ như vậy cũng được, dẫu sao sau mỗi lần như thế đều tinh luyện được fan, vả lại cũng thử khả năng ứng biến của đoàn đội hai bên.

...

-Tưởng ai hoá ra là "nhất ca" của công ty.

Vương Thương thấy phòng tập không ai dám vào liền đoán chắc Trạch Nhân ở đó. Tên này có khả năng chiếm dụng lớn, luôn chọn phòng đẹp nhất, hắn đã đặt chân vào là không muốn ai làm phiền.

-Đến học hỏi kinh nghiệm à?

Hắn tắt nhạc, khinh khỉnh nhìn Vương Thương.

-Anh sắp lấn sân làm diễn viên hài à? Vương Thương mà phải học hỏi Trạch Nhân sao? Anh không nhìn xem trình độ nhảy của hai bên chênh lệch cỡ nào. Mỗi lần nhìn anh nhảy tôi lại mắc ói!

Vương Thương làm bộ muốn nôn oẹ trong phòng tập.

Trạch Nhân tức mình ném khăn tập xuống đất, đi tới tóm cổ áo hắn.

-Thế cậu nên nhìn xem địa vị trong công ty thế nào. Lại nói, đã muốn PK thì nên dựa vào sức hút và độ nổi tiếng. Cậu xem fan tôi cày số liệu thế nào, sức mua hàng thuộc top đầu, chỉ sợ cậu có chạy 10 năm nữa đến lúc về hưu cũng không theo kịp tôi.

Cậu ta đã thích khích bác vậy để hắn gợi lại thông tin, có người nào đó cập nhật tin tức quá chậm hoặc giả điếc không biết đang đối đầu với ai.

-Nhưng giám khảo chương trình nhảy nào đó vẫn chọn em chứ đâu có chọn anh. Dùng tên anh để làm nóng cho chương trình xong đến lúc quay chẳng thấy mặt mũi đâu, hoá ra là không được mời!

Vương Thương châm chọc.

-Muốn chọc nhau đúng không? Vậy tôi với cậu PK xem đứa nào thắng!

Trạch Nhân thách thức hắn.

-PK thì PK, thắng làm vua thua làm giặc, kẻ thua tự cắt 30% tài nguyên!

Vương Thương đưa ra điều kiện.

-30% tôi vẫn ngon ăn hơn cậu!

Đôi bên nói qua nói lại một hồi, cuối cùng màn nhảy so tài chưa thấy đâu mà chỉ thấy hai người như sắp đánh nhau đến nơi. Cũng may trợ lý của Trạch Nhân vào trong kịp thời ngăn cản. Có người ngó qua thấy tình hình căng thẳng vội chạy đi báo cáo với Hạo Hiên. Anh phải bỏ dở việc để chạy đến phòng tập xem hai cậu học trò sắp sửa một mất một còn.

-Hai cái đứa này! Bỏ ra!

Tiếng Hạo Hiên quát khiến Vương Thương và Trạch Nhân ai nấy đều miễn cưỡng buông tay. Anh đánh mắt ra hiệu mọi người ra ngoài, cũng may trước khi anh chạy đến đây đã vơ vội được cây gậy dài 1m dùng tạm. Nhìn sếp hớt hải cầm gậy chạy trong công ty mà nhân viên nhìn nhau, trông có khác gì chuẩn bị đi đánh ghen không.

-Làm sao? Tranh nhau phòng tập nhảy?

Nhìn bối cảnh xảy ra vụ cãi cọ loạn xạ này anh cũng đoán được vấn đề. Trạch Nhân mau mồm mau miệng hơn đem hết tội lỗi của Vương Thương mách anh một lượt, cậu ta cũng không thể để mình chịu thiệt thòi, tranh thủ mách tội hắn.

Hạo Hiên càng nghe càng nhức đầu, ai bảo đây là hai nghệ sĩ top đầu của công ty do anh quản lý? Hai người họ chí choé còn ác liệt hơn cả Phúc Đinh và Phúc Khánh ở nhà. Bình thường gây ngầm thì thôi, đây lại ồn ào đến mức khiến cả công ty náo nhiệt, mọi người đồn thổi Vương Thương và Trạch Nhân đánh nhau sứt đầu mẻ trán trong này.

-Ở công ty thì không cần phải giữ hình tượng nữa đúng không? Các em không sợ có ai đó tuồn tin ra ngoài cho đám blogger thêu dệt các em hiềm khích động chân động tay à?

Hạo Hiên quát cả hai người.

-Tài nguyên là công ty cấp cho các em chứ không phải các em tự hô biến. Ai dám tự bỏ 30% tài nguyên? Sao hai đứa không thách nhau rút khỏi giới giải trí luôn đi? Đúng là ấu trĩ!

Anh càng mắng càng bực, đúng là những kẻ có lớn mà không có khôn.

-Thích gây sự lắm đúng không? Chân tay nhàn rỗi lắm đúng không? Hai đứa quay mặt vào nhau, burpee 100 cái cho anh!

Hạo Hiên đưa ra hình phạt.

-Hả? 100 cái? Anh... anh muốn em lết ra khỏi đây sao?

Trạch Nhân nghe xong giãy nảy.

-200?

Hạo Hiên nhướn mày.

-100.

Hăn và Vương Thương nhìn nhau bằng ánh mắt nảy lửa, mỗi người chủ động lùi ra sau để tiện thực hiện hình phạt. Burpee bao gồm động tác bật nhảy cùng chống đẩy kết hợp.

"Chát"

-Làm nghiêm túc!

"Chát" "Chát" "Chát"

-Anh muốn đánh thì đánh luôn đi còn vừa phạt thể lực vừa đánh!

Trạch Nhân láo nháo hơn Vương Thương, hắn còn dám to tiếng trách anh hành hạ mình.

-Ý kiến? Thích ý kiến thì cứ mỗi lần bật dậy ăn một roi!

Hắn biết anh lúc đang phạt đều nghiêm khắc, lần này hắn không thoát được rồi, chi bằng làm cho tử tế một chút, ít nhất không bị anh thúc giục bằng mấy cây vào mông.

Làm được 100 cái, cả hai mồ hôi nhễ nhại, thở dốc, chân cảm giác tê rần, người cũng mỏi mệt. Trạch Nhân nhìn anh đầy ai oán. Mang tiếng là phạt cả hai, mà Vương Thương không bị ăn roi nào vào mông, còn hắn đã lĩnh hơn chục cây.

-Ôm nhau, nói xin lỗi.

Hạo Hiên ra lệnh cho họ. Nhìn hai cậu học trò đã bị phạt xong rồi còn không thèm nhìn mặt nhau kia khiến anh chướng mắt. Hai người đến diễn cũng không biết đường.

-Anh đánh đi còn hơn!

-Anh phạt thêm cũng được!

Trạch Nhân và Vương Thương đều không đồng ý. Anh muốn họ giả bộ ôm nhau làm lành, nói câu xin lỗi theo kịch bản sao? Ở đây không có khán giả, chẳng có máy quay, họ không có nhu cầu sống giả tạo. Ghét nhau như chó thì chớ chỉ thiếu điều không thể công khai cắn xé nhau mà anh còn bắt diễn tình anh em công nghiệp.

-Không ôm đúng không? Vậy được thôi, đang có kịch bản đam mỹ tìm đến công ty, anh sẽ để hai đứa đóng chính. Ở đây không ôm nhau được thì lên phim ôm!

Anh cương quyết bắt họ phải vâng lời, đúng là chiều quá sinh hư, giờ anh nói còn chống đối tập thể.

-Không! Anh chưa già mà mắt đã mờ tai nghễnh ngãng à? Anh nghĩ gì mà kêu em với nó đi đóng đam mỹ?!

Trạch Nhân phản đối.

-Không những bắt các em đóng mà còn yêu cầu sửa kịch bản thêm tình tiết mặn nồng. Các em nghĩ xem anh có làm được không?

Hạo Hiên đe doạ. Lần này anh nhất quyết không nhượng bộ, để xem cái tôi của hai người có lớn bằng quyền lực của anh không.

Vương Thương nghe xong sởn da gà, thà rằng ôm hắn cho xong. Trạch Nhân hít một hơi thật sâu lấy can đảm, không phải họ vẫn luôn phải làm màu trước mặt công chúng đấy sao? Cứ coi anh như khán giả hoặc phóng viên là được.

Hai người ôm nhau trong tư thế mông đều cong ra ngoài, né tránh việc động chạm thân thể hết mức.

"Chát" "Chát"

Hạo Hiên tặng cho mỗi người một phát đánh vào mông khiến họ bắt buộc phải ôm một cách bình thường.

-Xin lỗi.

-Xin lỗi.

Vương Thương và Trạch Nhân đã không ôm thì thôi lúc ôm nhau đều coi lưng đối phương như nơi để trút giận, họ bấu vào rất chặt, mặc kệ bản thân có bị đau cũng phải khiến người kia nếm mùi.

-Thích ôm nhau thế thì đứng đấy một tiếng nữa!

Hạo Hiên nói.

Cả hai đẩy nhau ra, còn phủi áo ngay trước mặt anh. Lông mày Hạo Hiên nhíu lại, cầm gậy chỉ cảnh cáo hai người.

-Lần sau mà còn dám gây nhau công khai thế này thì chuẩn bị tinh thần đi đóng đam mỹ đi cho thiên hạ cùng chiêm ngưỡng!

Hạo Hiên nghiêm khắc cảnh cáo. Anh bước ra trước, mặc kệ hai tên kia chân muốn rụng rời, phải có trợ lý vào trong đỡ mới ra được.

Trạch Nhân theo thói quen mò đến phòng làm việc của anh ăn vạ nhưng bị anh đuổi thẳng cổ, trợ lý phải đưa hắn về phòng làm việc riêng để xoa bóp, tránh làm ảnh hưởng đến công việc.

Hắn bực mình mở máy ra tìm ảnh của Hạo Hiên vẽ vời linh tinh lên mặt anh. Động đến Vương Thương của anh có khác, cậu ta lúc bị phạt burpee cũng có khoảnh khắc hời hợt giống hắn nhưng đâu bị anh đánh phát nào. Còn hắn thì sao, anh ra tay không khoan nhượng. Đấy là còn chưa kể đến chuyện khúc ôm cuối cùng anh vụt hắn nghe tiếng chát chúa còn đánh Vương Thương thì nhẹ hều. Anh chẳng thèm để ý mặt mũi hắn mà thiên vị ra mặt như vậy.

...

Nghe tin Hạo Hiên phạt Trạch Nhân và Vương Thương, Tiêu Dương thích hóng chuyện định đi xem náo nhiệt thì tới nơi đã giải tán hồi nào. Anh tìm Hạo Hiên để hỏi xem sao mới thấy phản ánh với anh về việc nhắc nhở Tuấn Thần không được tự ý đánh trò cưng xong nay đã dụng võ luôn rồi.

Vào phòng làm việc thấy Hạo Hiên đang thư thái uống trà, chắc hẳn là để ổn định tâm trạng. Hai nghệ sĩ trong tay đều là nhất ca nhị ca của công ty mà lại ồn ào đến phát sợ.

-Anh tưởng em xót Trạch Nhân lắm, giờ này không qua xem nó thế nào à?

-Nhắc đến thằng nhãi đó là bực mình, giờ nó một mình một khung trời rồi mà vẫn cứ phải sân si cho bằng được.

Hạo Hiên cằn nhằn.

"-Cậu đưa tin cho blogger tung lên Vương Thương với Trạch Nhân chuẩn bị hợp tác dự án đam mỹ."

Tiêu Dương nghe xong phá lên cười, trông Hạo Hiên lúc tức giận chỉnh đàn em thật quá đáng yêu.

-Không cho chúng nó biết tay không được!

-Em làm thế khéo tý nữa lại nghe hai đứa kéo đến lèo nhèo. Mà phạt burpee 100 cái có khi mai mới đến, đêm nay hai đứa mất ăn mất ngủ cũng nên.

Tiêu Dương cảm thấy thật hài hước. Anh biết Hạo Hiên cho tung tin đồn này ra để dằn mặt học trò, để cho họ biết nếu còn gây gổ với nhau đây sẽ không chỉ nằm ở hình thức tin đồn mà sẽ được đích thân Hạo Hiên đưa đi đóng đam mỹ.

Tưởng tượng đến cảnh hai đứa ghét cay ghét đắng, chung đụng tài nguyên, đoàn đội hai bên chỉ trực cắn xé nhau mà đóng chung đam mỹ không biết sẽ cào cấu cỡ nào.

-Đi xem thằng nhóc kia! Kiểu gì cũng sưng cái mặt lên dỗi!

Hạo Hiên chung quy vẫn phải nhấc mông dậy, lúc hắn mò vào đây định ăn vạ anh bị đuổi thẳng cổ mặt mũi đã xị ra, không nói không rằng còn cố tình đập mạnh cửa thông báo cho anh biết hắn bị chọc tự ái rồi.

-Uống bia trước rồi hẵng đi. Yên tâm em có quậy cỡ nào anh cũng không can đâu.

Hạo Hiên đi qua đấm nhẹ vào ngực anh một cái. Hết học trò lấy chuyện xấu hổ đó ra trêu anh giờ đến lượt Tiêu Dương. Có gì hay ho mà họ cứ phải nhắc đi nhắc lại mới được chứ?

-Uống bia cho có động lực nào!

Tiêu Dương đùa dai, còn cố gọi với ra. Lý do vì sao anh rất ủng hộ vợ mình uống bia khi ở bên Trạch Nhân là đây, hắn tranh sủng với anh suốt ngày mà anh chẳng thể làm gì. Chả nhẽ giờ lăn quay ra giả đau để Hạo Hiên không đến chỗ hắn? Phạt xong rồi lại thăm nom, như anh phạt Tuấn Thần xong đâu phải mò đến dỗ dành. Chiều quá thành quen, bảo sao tên kia cứ mở miệng là đọc thần chú "anh Hiên".

...

Trạch Nhân vẫn đang đam mê với chuyện vẽ vời mặt anh. Cửa phòng mở ra, trợ lý đang mát xa cho hắn biết ý lui ra ngoài.

Trạch Nhân biết anh đến chỉ với mục đích dỗ mình nên được thể cao giá, giờ hắn phải ba mặt một lời hỏi xem vì sao anh có thể thiên vị như vậy.

-Em còn tưởng sếp Hiên phải đến chỗ Vương Thương cơ, thì ra phúc lớn vẫn được ai đó đại giá quang lâm. Đúng là chỗ dựa của cậu ta lớn có khác, bị phạt cũng không lo ăn đánh. Còn Trạch Nhân chẳng có ô dù nên được thưởng nhiều gậy quá cơ!

Hạo Hiên nhíu mày, tên này lại bắt đầu cái trò nói bóng gió, mỉa mai anh.

-Anh nghĩ em nên lên mạng đọc tin tức đi mà phổ cập kiến thức.

Anh thảnh thơi kéo ghế ngồi xuống, chờ đợi phản ứng bùng nổ của trò cưng.

-Mẹ nhà anh!!!

Trạch Nhân trợn tròn mắt đọc tin blogger đưa, cái kiểu nói như hắn và Vương Thương xác nhận 100% đóng đam mỹ rồi vậy. Bên dưới bình luận của cư dân mạng rất đông, fan hắn phản đối, fan Vương Thương cũng không thể thẩm thấu được tổ hợp này. Vậy mà đâu đó cũng còn những con người ship bất chấp, còn nghĩ ra cả tên CP là Thương Nhân. Khỏi phải nói hắn cũng biết mấy bình luận này đã được công ty nhúng tay đẩy lên top đầu.

-Láo toét! Chửi ai?

Hạo Hiên nghe hắn chửi mình đứng dậy nhéo tai. Trạch Nhân bị đau kêu ầm lên, hắn còn vừa kêu vừa oán Hạo Hiên sao có thể làm vậy với mình.

-Anh buông tay ra đi, em sai rồi, ai dám chửi anh chứ...

Trạch Nhân phải cứu vớt cái tai.

Hạo Hiên buông tay, hừ mạnh một tiếng.

-Còn thích bố tướng thì chuẩn bị bản thảo sao tác CP Thương Nhân đi, được cái nghe đã thấy mùi tiền.

-Anh càng ngày càng ác! Mông em đau, đau từ hôm anh say đau đến bây giờ, đau từ bây giờ đau tới sang năm!

Hắn nằm ườn ra ghế.

-Đau quá thì nằm nghỉ ngơi xem FMV Thương Nhân nhé?

-Không! Hết đau rồi! Nhìn anh tiếp thêm cho nguồn sức mạnh thần kỳ, tự dưng hết đau luôn mới sợ!

Trạch Nhân vừa nghe anh nhắc đến FMV tay sởn da gà, lập tức giở giọng nịnh nọt sếp.

-Anh thấy em thù cũng hơi dai, có những chuyện sao mà nhắc lại nhiều quá. Anh nghĩ FMV có thể giúp em phân tâm. Hay là thích đọc fanfic không anh lên mạng kiếm giúp?

Đã nắm thóp được hắn anh phải tranh thủ cơ hội tẩy não tên này. Chuyện anh say bắt nạt hắn anh đã bù đắp rồi còn bị hắn nhắc tới nhắc lui, thậm chí còn dám mang ra để trêu anh, ép anh làm theo ý mình. Đường đường là sếp của một công ty giải trí lớn nhất nhì mà lại để gà cưng uy hiếp mình như vậy, Hạo Hiên không phục. Nếu không nhân cơ hội này chỉnh hắn chút chắc sắp tới ghế của anh cũng phải nhường cho hắn ngồi.

-Chuyện gì thế anh? Sao em chẳng nhớ gì cả? Em chỉ nhớ mỗi anh Hiên nâng đỡ em thế nào thôi.

Trạch Nhân dẻo miệng nịnh anh.

-Trí nhớ không tồi.

Trạch Nhân bị anh xoa đầu, mặc dù chỉnh hắn như vậy nhưng anh vẫn xoa bóp chân cho hắn, còn bảo hắn cởi quần ra xem mông có bị đánh nặng lắm không. Tên ngốc hay tị nạnh này còn bảo anh thiên vị Vương Thương, không phải thời gian chăm sóc đều dành cả cho hắn sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net