Chương 47: "Thương"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phim trường nơi Phi Vũ và Tuấn Thần quay phim người ra người vào tấp nập, ai nấy đều vội vàng, cố gắng hoàn thành cảnh quay đúng tiến độ tránh việc phải phát sinh thêm thời gian, sẽ tốn kém rất nhiều chi phí.

Tiêu Dương và Vỹ Đình tế nhị bảo với Phi Vũ có gì cứ bảo trợ lý đi mua đồ ăn, muốn ăn cơm nhà có thể bảo cô giúp việc nấu, hoặc không Tiêu Dương sẽ đích thân vào bếp làm cho em trai ăn, vì anh sợ Phi Vũ nổi hứng vào bếp trổ tài hành hạ mọi người.

Thiên Trinh nhân ngày nghỉ đến phim trường thăm anh trai, Tuấn Thần bận quay phim đi suốt, hiếm khi về nhà, có về cũng là lúc nó đã đi ngủ. Vậy nên phải tranh thủ ngày nghỉ đến thăm anh. Thiên Trinh giờ không sợ như trước, ngày xưa Tuấn Thần không bao giờ cho nó đến phim trường vì sợ fan chụp được ảnh. Giờ cậu hết thời, chật vật quay lại, sẽ chẳng ai ngó ngàng đến. Hơn nữa mục tiêu mà Tuấn Thần đề ra là không trông chờ vào kiếm fan bạn gái nữa, cậu chỉ cần khán giả xem phim và thích vai diễn của cậu là đủ. Hướng đi Phi Vũ và Tiêu Dương vạch ra cho cậu cũng là theo màn ảnh rộng.

-Thợ trang điểm của em có chuyện rồi, bị đau dạ dày phải nằm nghỉ, chờ chị Mimi làm cho anh Vũ xong sang bên em vậy.

Nhân viên đoàn phim bảo với Tuấn Thần. Phi Vũ nhìn giờ, thế này sợ không kịp quay.

-Make thế nào ạ? Em có thể thử không?

Thiên Trinh đang ngồi nói chuyện với Tuấn Thần, nghe thấy bảo vậy liền đứng lên.

-Cô bé này làm được không đó?

Nhân viên đoàn phim nghi ngờ.

-Em ấy make giỏi lắm ạ, để em ấy làm đi.

Tuấn Thần trông đợi vào em gái. Thiên Trinh giờ đã học lớp 12, mỗi lần nhắc đến vấn đề học tập của Thiên Trinh là gia đình lại phát sinh mâu thuẫn. Con bé không có ý định thi đại học, muốn theo nghề trang điểm chuyên nghiệp để đi làm. Tuấn Thần không đồng ý, cậu sợ công việc vất vả, phải chạy theo thời gian của khách hàng, hơn nữa lo lắng em gái phải chịu khổ, chịu thiệt thòi khi phải đi sớm về khuya. Cậu muốn Thiên Trinh học đại học, sau đó ra trường xin công việc ổn định để làm.
Nếu là công việc văn phòng ở các công ty cậu và Trạch Nhân thừa sức nhờ vào quan hệ xin được cho nó, dù nó có muốn làm ở công ty về giải trí cũng vẫn được. Chỉ là Thiên Trinh không chịu nghe.

Cậu là anh cả nói nó đã không được, lại có thêm Trạch Nhân luôn bênh em gái. Hắn không những ủng hộ Thiên Trinh bằng lời nói mà đến còn cả hành động. Hắn mua đủ thứ đồ trang điểm về cho em gái, còn chủ động nhận đại ngôn mỹ phẩm để được tặng dùng mang về cho em. Chỉ cần là Thiên Trinh thích, hắn luôn nguyện ý chiều theo. Một cái miệng nói không bằng hai cái, Tuấn Thần dần bất lực, chỉ bảo với nó, lựa chọn là do nó, sau này sướng khổ tự chịu.

-Em chào hai anh.

-Thương đến hả em?

Phi Vũ cười nói.

-Vâng ạ, em có mang chút đồ đến mời đoàn làm phim, lát mọi người ra ăn ạ.

Vương Thương đang nhân cơ hội Tuấn Thần ở đoàn phim với Phi Vũ đến thăm. Cậu ta khá ngưỡng mộ Tuấn Thần ở việc nỗ lực, mối quan hệ của Vương Thương và Tuấn Thần trước nay không tệ. Khi biết cậu có ý định quay trở lại, chính Vương Thương còn chủ động đề nghị sẽ đăng bài PR cho bộ phim.

Thiên Trinh quay lại, nhìn thấy Vương Thương liền lộ ra biểu cảm khó ưa. Nó là fan của Trạch Nhân, mà fan của hắn và cậu ta có bao giờ là hợp nhau, các cuộc khẩu chiến trên mạng đầy rẫy, mới đây còn vì tranh chỗ ở một buổi biểu diễn mà đánh nhau lên tận báo mạng. Thiên Trinh có mấy cái nick ảo, cái nào cũng thường xuyên đi bênh vực Trạch Nhân và Tiểu Tình Nhân, ném đá fandom của Vương Thương và cậu ta.

Vương Thương biết ánh mắt Thiên Trinh nhìn mình có vẻ xem thường, cậu ta bỏ qua, đi đến chỗ Tuấn Thần nói chuyện. Con bé không hề thích việc anh trai mình thân thiết với cậu ta như vậy. Người cùng một nhà phải bênh nhau, làm sao lại đi thân với "kẻ thù" của Trạch Nhân được.

Đoàn làm phim ai cũng cảm thán tài trang điểm của Thiên Trinh, con bé có thể coi là nhân tài, đạo diễn còn trêu có thể cho Thiên Trinh gia nhập đoàn phim với tư cách thợ hoá trang.

-Quên không giới thiệu với em, đây là em gái anh.

Tuấn Thần trước khi bước vào cảnh quay nán lại trò chuyện với Vương Thương. Thiên Trinh không có nhã ý chào hỏi, mặc cho cậu huých tay nó nhắc nhở nhưng mặt nó vẫn lạnh tanh.

Vương Thương không hiểu mình đắc tội gì mà Thiên Trinh căm ghét mình như thế. Nhưng cậu ta là kẻ ưa chinh phục, càng khó càng muốn tiến tới.

Phi Vũ và Tuấn Thần diễn chung, Vương Thương và Thiên Trinh đứng bên ngoài xem họ diễn.

-Em là em gái của anh Thần nhỉ? Em hoá trang cho anh ấy đẹp quá, có dự tính theo nghề này không?

Vương Thương bắt chuyện với nó. Thiên Trinh dửng dưng không buồn trả lời.

-Em là antifan của anh sao?

Chưa tiếp xúc nhiều với nhau mà nó đã ghét mình như vậy, Vương Thương chỉ nghĩ chắc hẳn phải là kiểu anti từ trước mới không buồn dây dưa.

-Đúng vậy. Em là Tiểu Tình Nhân.

Thiên Trinh nhấn mạnh tên fandom, đây là niềm tự hào của nó.

-Anh và anh Trạch Nhân sắp tới còn hợp tác nữa cơ, tin mật anh tiết lộ cho em thôi đấy.

Vương Thương nháy mắt, Thiên Trinh nghe xong đề cao cảnh giác, lại chuẩn bị xắn tay áo cùng đồng đội đi war khắp mọi mặt trận rồi.

-Làm gì mà nhìn anh như kẻ thù vậy? Bọn anh có mối quan hệ khá tốt, đồng nghiệp cả mà. Hy vọng em cũng có cái nhìn thiện cảm về anh. Biết đâu sau này em lại ship CP Thương Nhân thì sao?

Cậu ta nhìn phản ứng của nó mà buồn cười. Thiên Trinh ở độ tuổi này rất xinh đẹp, dáng người cao ráo, thân hình không khác người mẫu là bao. Có điểm kì lạ khiến Vương Thương khi gặp nó bị ấn tượng, đó là trông nó rất quen.

-CP Thương Nhân chỉ có não tàn mới ship, nhìn đã không thấy tí cảm giác CP nào. Anh Nhân của bọn em là trai thẳng, đừng có ý định bẻ cong anh ấy!

Dù là Tiểu Tình Nhân ngày đầu biết đến Trạch Nhân hay bây giờ vẫn vậy,

Thiên Trinh có tâm lý chung của fan sự nghiệp, sợ Trạch Nhân yêu đương sớm là một chuyện, còn sợ hắn yêu người đồng giới.

-Anh cũng là trai thẳng mà. Bên anh còn đang thiếu chỗ cho stylist và make up, em có muốn vào làm không? Còn chung công ty với anh Nhân của em nữa đó.

Vương Thương vừa nhìn đã ấn tượng với nó, cộng thêm sự cá tính càng làm cậu ta muốn nó ở bên mình.

-Em muốn biến anh thành thảm hoạ có được không? Tiểu Tình Nhân không có chỗ chứa cho Vương Thương đâu.

Nó từ chối thẳng thừng, Vương Thương nghe xong cười trừ, trong đầu cậu ta lúc này là một loạt tình tiết về chuyện yêu đương với antifan.

Vương Thương ra sức tìm hiểu, cậu ta đã mò được trang cá nhân của Thiên Trinh. Từ trang cá nhân có thể tìm ra trường học của con bé. Vương Thương chủ động tán tỉnh Thiên Trinh, người vừa gặp đã thấy quen mắt nhất định sẽ có nhân duyên với nhau.

-Chào em, anh đưa em về nhé?

Vương Thương tự lái xe đến đón Thiên Trinh tan học, cậu đeo khẩu trang kín mít, đội mũ lưỡi trai, ăn mặc đơn giản nhất có thể.

-Quen không mà đưa?

Thiên Trinh trừng mắt.

-Có chứ. Anh là Vương Thương mà.

Cậu ta sợ nó không nhận ra mình liền giới thiệu. Thiên Trinh nhếch mép cười khẩy, làm sao nó có thể không nhận ra, chỉ cần nghe giọng thôi cũng đủ biết rồi.

-Bình thường em đi gì về vậy?

-Hỏi làm gì? Em tự gọi xe!

Tuấn Thần từ lúc gia nhập đoàn phim không thể đi đón nó, Trạch Nhân muốn thuê lái xe riêng đưa đón con bé đi học nhưng Thiên Trinh chê phiền, cuối cùng hắn cho nó tiền để nó tự gọi xe sau mỗi buổi tan trường.

-Cứ ở cổng trường thế này không tốt lắm đâu, khéo ai đó chụp được em cũng bị lên báo đó. Anh đưa em về có phải đỡ tốn tiền xe không? Yên tâm anh không chở em đi bán đâu mà sợ.

Vương Thương nói. Thiên Trinh tự lên xe, cậu ta nghĩ nó sợ sao? Chờ đấy! Sau lưng nó còn có Trạch Nhân và Tuấn Thần, làm sao Vương Thương dám làm gì cho được.

-Tan học thường hay đói lắm, anh mua sẵn bánh rồi, em ăn đi.

Vương Thương đưa túi bánh cho nó cùng cốc trà sữa rồi mới lái xe.

-Em không uống nước sao? Cẩn thận quá, nguyên đai nguyên kiện thế kia anh không bỏ gì vào đâu. Nếu sợ thì để anh uống trước.

Vương Thương nhìn sang thấy nó chỉ ăn bánh liền chọc.

-Em không thích trà sữa.

-Vậy em thích gì?

-Anh hỏi làm gì?

-Anh đi mua đồ uống khác cho em.

Vương Thương thể hiện mình vừa tâm lý lại nhiệt tình. Thiên Trinh biết thừa ý đồ của cậu, dù rằng nó đang độc thân, cũng chia tay bạn trai được một thời gian rồi nhưng nó không cảm thấy cần phải yêu đương. Đặc biệt là với người nó có ác cảm.

-Anh đang nghĩ 7749 kịch bản yêu đương với antifan đấy à? Em là Tiểu Tình Nhân, nhấn mạnh cho anh nhớ!

Thiên Trinh dằn mặt.

-Em có là gì anh vẫn thích em. Em có thể vừa là Tiểu Tình Nhân, vừa thích Vương Thương cũng được. Nếu sau này em có đổi ý, anh có thể sao tác CP với anh Nhân, tạo thành CP Thương Nhân cho em ngắm cả đôi.

Cậu ta rất thích chọc nó. Ánh mắt của Thiên Trinh lúc phật ý lườm dài khiến cậu thấy thú vị.

-Anh dừng ở đây là được rồi, em tự đi bộ.

Thiên Trinh không muốn để Vương Thương biết nhà mình phòng việc bị quấy rầy, nó xuống xe, cuốc bộ một đoạn.

Vương Thương lái xe về nhà. Vương Thương không còn ở trong khu chung cư của công ty quản lý, cậu ở trong một căn hộ cao cấp hơn, an ninh khá đảm bảo. Bối cảnh của Vương Thương rất khá, mặc dù là con của vợ hai nhưng cậu rất được nuông chiều. Còn nhớ ngày được tuyển chọn vào công ty, Tiêu Dương đã điều tra gia đình cậu kỹ càng như thế nào, bao gồm cả vấn đề cá nhân, còn đòi xem cả giấy đăng ký kết hôn của bố mẹ cậu, phòng việc sau này sẽ xảy ra scandal không đáng có.

Bố của Vương Thương là ông chủ của chuỗi cửa hàng tiện lợi Wings, người vợ đầu tiên của ông là nhà thiết kế thời trang, kinh doanh trang phục thiết kế, có tất thảy 15 cửa hàng trên toàn quốc. Người vợ đầu của ông sinh một cậu con trai, sau đó hai người ly hôn trong hoà bình. Anh trai cùng cha khác mẹ của Vương Thương sống với mẹ ruột. Bố cậu có địa vị xã hội, quen đối tượng mới rất nhanh. Mẹ cậu khi đó là tiếp viên hàng không, được bạn bè giới thiệu nên thành đôi với ông, bỏ công việc về tập trung chăm lo cho gia đình. Tính cách của Vương Thương ảnh hưởng bởi bố mình khá nhiều, dạng như đã thích thì phải có bằng được, nhất là trong chuyện tình cảm.

Trạch Nhân bận rộn chuẩn bị cho concert, hắn không có nhiều thời gian để ý đến Thiên Trinh, hơn nữa Trạch Nhân tin tưởng em gái mình khôn ngoan, biết tránh xa những thứ vô bổ.

Vương Thương thấy Thiên Trinh hay tự gọi xe về, cứ có thời gian rảnh cậu ta lại đi đón con bé, còn chủ động tặng Thiên Trinh rất nhiều món quà đắt tiền. Thiên Trinh ban đầu không nhận, nhưng sau tâm lý cũng muốn ra oai với các bạn, bạn trai trước của nó còn là học sinh, đâu thể tặng những thứ đồ giá trị thế này. Vương Thương khác với vẻ ngoài, cậu ta nói chuyện rất ngọt ngào, còn nắm bắt tâm lý phái nữ khá tốt.

Dần dần mỗi khi nhìn thấy tin nhắn từ Vương Thương gửi đến nó đều tủm tỉm cười.

Khi nào Vương Thương không nhắn nó liền thấy nhớ, hình như... nó bị Vương Thương làm xiêu lòng rồi.

Đến trường bạn bè xúm lại xem, bàn tán về chuyện có thiếu gia nào đó mê Thiên Trinh, tuổi trẻ còn mơ mộng, Thiên Trinh cũng muốn trở thành nữ chính ngôn tình. Trong những truyện nó từng viết, đúng là có dạng nhân vật người bình thường yêu minh tinh.

-Tối nay anh mời em đi ăn nhé? Em về sửa soạn đi, 7 giờ anh sẽ qua đón em. Nếu em vẫn muốn anh đứng ở góc này thì đi dép ra rồi hẵng thay giày cao gót.

Vương Thương nhìn qua cũng đoán được tối nay Thiên Trinh nhất định sẽ mặc một chiếc váy xinh xắn, đi đôi giày cao gót, cậu ta cẩn thận dặn dò nó.

-Em biết rồi, em về trước đây, tối gặp nhé!

Thiên Trinh cười, thơm nhẹ một cái vào má Vương Thương.

Cậu ta vẫy tay tạm biệt nó, lái xe rời đi.

...

Nhà hàng mang phong cách Tây Âu bày trí sang trọng, mỗi vị khách đến đây đều có không gian riêng, không ai bị làm phiền. Thiên Trinh ăn vận như một tiểu thư đài các, nó trang điểm lên khiến đường nét thanh tú trên gương mặt càng thêm nổi bật, đúng như Vương Thương dự đoán, nó đi đôi giày cao gót 7 phân.

-Em xinh lắm, đi học thì nhẹ nhàng dễ thương, tối gặp anh lại hớp hồn anh bởi vẻ quyến rũ thế này. Em cứ đẹp như vậy liệu có khiến anh bỏ cả sân khấu để chạy theo em không?

Gọi đồ xong Vương Thương dùng những lời hoa mỹ để lấy lòng nó.

-Anh ở môi trường đấy thiếu gì người đẹp hơn em.

Thiên Trinh đáp.

-Em đặc biệt hơn họ nhiều. Anh hợp tác với bao người mà chưa có ai làm anh rung động cả, lần đầu gặp em anh đã trúng ngay tiếng sét ái tình rồi. Cảm giác cứ như mình đã quen nhau từ lâu. Thế nên anh mới muốn biến antifan trở thành bạn gái. Giờ em có thể làm Tiểu Tình Nhân của anh chưa?

Vương Thương nắm lấy tay nó tỏ tình.

-Em vẫn là Tiểu Tình Nhân... nhưng là của anh.

Thiên Trinh hơi cúi mặt xuống.

Lúc này nhân viên nhà hàng mang đồ ăn lên. Vương Thương không để nó uống rượu, cậu ta cũng không uống, hai người đều cùng uống nước chanh.

-Em có thể bớt chút thời gian quan tâm đến anh Nhân chuyển sang cho anh một chút không? Nếu không anh sẽ tủi thân, lòng chua như ly nước chanh này vậy.

Cậu ta nói, dù sao cũng không thích bạn gái mình đứng núi này trông núi nọ.

Thiên Trinh tủm tỉm cười. Nhìn Vương Thương chưa gì đã ghen tuông như vậy nó thấy thật đáng yêu. Có lẽ cậu chưa biết về mối quan hệ giữa nó và Trạch Nhân.

...

"Vương Thương hẹn hò với cô gái lạ mặt."

"Danh tính bạn gái của Vương Thương."

Sáng sớm mở mắt, Hạo Hiên được được tiếp đãi bữa sáng một cách khá "chu đáo". Anh lay Tiêu Dương dậy, hai người đọc bài, gọi điện cho quản lý của Vương Thương làm rõ sự tình.

Bữa sáng mà báo mạng đưa tin đã đủ làm họ no bụng. Hạo Hiên vừa làm xong album mới cho Vương Thương, còn chờ ngày phát hành, vậy mà giờ tin tức hẹn hò của cậu ta lấn át tất cả.

-Anh Dương! Nó tự đăng bài thừa nhận chuyện tình cảm!

Còn chưa kịp đến công ty mà đã nhận thêm cú sốc nữa, Hạo Hiên xây xẩm mặt mày, Vương Thương vốn không phải là nỗi lo của anh, vậy mà giờ đây cậu ta tặng anh hai cú sốc cực mạnh.

Vương Thương ngồi trong phòng họp với ekip của mình và một số nhân viên cao cấp của Dương Hiên. Hạo Hiên cùng Tiêu Dương bước vào trong, cậu ta dường như không chú ý đến vẻ mặt của anh thế nào.

-Ôi em đi lộn phòng, đang họp ạ?

Cơn giận của anh đã lên đến đỉnh điểm lại còn thêm Trạch Nhân ngó vào hóng chuyện vui. Hắn lúc nào chả cầu trời cho Vương Thương sớm ngã ngựa, giờ chắc chắn cậu ta ăn đủ hai môn cảm giác mạnh chính là "lật xe" và "sập phòng".

-Em vào đây luôn đi.

Tiêu Dương ngoắc tay gọi hắn, Trạch Nhân không ngờ mình có ngày được hưởng vinh dự ngồi nghe các sếp tổng sỉ vả Vương Thương, đương nhiên hắn vào ngay, thậm chí không có ghế ngồi hắn cũng sẵn sàng đứng nguyên buổi.

Nụ cười đểu trên môi hắn không tắt, Vương Thương nhìn thấy thật chướng mắt, cứ làm như cuộc đời hắn chưa từng có scandal liên quan đến tình ái.

-Em muốn huỷ hoại sự nghiệp sao mà dám tự ý công khai?

Hạo Hiên phải nhịn lắm mới không chửi thề. Một scandal của cậu ta khiến công ty thiệt hại bao nhiêu, còn những người ngày đêm gắng sức cho sản phẩm âm nhạc của cậu ta nữa. Từ sau scandal lúc trước, không khi nào anh ngừng nhắc nhở Vương Thương phải chú tâm cho sự nghiệp, tuổi cậu ta còn trẻ, yêu đương muộn chút cũng không sao. Tình yêu có thể chờ đợi tuổi tác, nhưng làm trong ngành công nghiệp giải trí này, tuổi tác càng lớn càng trở thành bất lợi.

-Em vốn đâu phải theo hình tượng hoàng tử trong tiểu thuyết, cũng không phải hình mẫu anh bạn nhà bên, em công khai yêu đương cũng đâu ảnh hưởng gì.

Vương Thương trong chuyện tình cảm khá tuỳ hứng, cậu ta không màng đến áp lực xung quanh, cứ giữ vững cảm xúc cá nhân của mình là được.

-Fan của em là chuộng theo cái "ngông" của em, nhưng "ngông" ở đây là hình tượng công ty định hình dựa trên ngoại hình của em. Ngay từ đầu khi xây dựng hình ảnh cho em đã phân tích rõ ràng, dù em có muốn đóng vai ngoan hiền cũng không được. Nhưng hình ảnh của em được lòng một bộ phận khán giả không nhỏ, và trong đấy có rất nhiều fan bạn gái của em.

Tiêu Dương không để cho Hạo Hiên nói, anh tranh lời trước.

-Thì họ cũng phải chuẩn bị tinh thần em yêu đương thôi. Họ cũng sẽ có bạn trai, chẳng nhẽ vì thần tượng mà cả đời ở vậy?

Cậu ta hoàn toàn không muốn nghe lời anh nói. Hạo Hiên nghe xong tức giận đập bàn. Trạch Nhân ngồi một góc hóng chuyện giật mình, vẻ mặt có phần trào phúng, xem ra nay hắn đã được tận mắt chứng kiến anh Hiên của hắn trừng trị Vương Thương rồi.

-Em nói cái gì? Tức là bây giờ giữa sự nghiệp và tình cảm em chọn tình cảm đúng không? Bối cảnh của em quá tốt nên không cần đến sự nghiệp? Vốn scandal nay công ty có thể giúp em áp xuống, chỉ cần em không thừa nhận, fan có thể vin vào đó mà tin tưởng em. Giờ em lại chính miệng công khai, em xem bao nhiêu người thoát fan? Em có tính đến chuyện thoát fan quay lại giẫm không?

Hạo Hiên lớn tiếng, không khí phòng họp trở nên căng thẳng.

Trong đầu Trạch Nhân lúc này chỉ hiển hiện hai chữ "phong sát".

-Dưới bài đăng công khai của cậu toàn là fan chửi. Có người còn hoài nghi có phải quà fan tặng cậu mang đi cho bạn gái không. Trích đoạn ca khúc mà cậu tự đăng hôm nọ có phải để "show ân ái" với ai đó cho thiên hạ nhìn không.

Quản lý của Vương Thương thêm lời. Lần này Vương Thương dính scandal, bất cứ ai trong ekip cũng đừng mang thoát nạn.

-Bài hát em đòi thêm vào album, còn muốn đổi tên ca khúc chủ đề có phải là vì cô gái đấy không?

Tiêu Dương nhướn mày.

-Đúng vậy. Lời rap là lời tỏ tình của em.

Cậu ta không chỉ thừa nhận mà còn nhấn mạnh.

-Giỏi, quá giỏi, dùng sản phẩm âm nhạc để bày tỏ tình yêu. Vì scandal của em mà album giờ phải nằm kho. Em tính xem mình sẽ chịu trách nhiệm thế nào đi!

Hạo Hiên không buồn nhúng tay, chuyện đã đến nước này rồi, thái độ của Vương Thương còn quá tệ khiến anh quá thất vọng.

"Chết cha mày đi Vương Thương."

Hắn mừng thầm. Giờ hắn đã nhận ra chân lý, bản thân mình khi đạt được thành tựu nào đó không vui sướng bằng việc kẻ mình ghét cay ghét đắng đứng trước nguy cơ "ngã ngựa". Mà cậu ta còn động đến sếp lớn. Vốn dĩ có thể lật bài ngửa với đám cẩu tử săn ảnh, giờ đây lại thành tự đạp đổ chính mình.

Sự đắc ý càng ngày càng hiển hiện trên gương mặt hắn, Trạch Nhân đang tính lát nữa sẽ bảo trợ lý thuê thuỷ quân, thêm mắm dặm muối vào câu chuyện của Vương Thương. Đại fan của cậu ta, điều hành toàn bộ fandom là người của công ty, chắc chắn công ty sẽ có lệnh dẫn dắt fan, nhân việc này luyện fan tử trung. Theo như những gì hắn suy đoán có lẽ đã lôi kéo một số fan đăng bài ủng hộ Vương Thương, ca ngợi cậu ta đàn ông, dám làm dám nhận rồi. Thuỷ quân hắn mua chỉ cần đóng làm fan đi khóc thuê, một mặt tràn vào các trang bình luận thoát fan, mặt khác lại đi dìm cậu ta xuống là được. Như vậy thiên hạ sẽ có trò hay để xem, yêu hận tình thù giữa fan và thần tượng.

-Em có tiền. Em giải quyết được. Lỗ bao nhiêu em bù.

Tầm này trong đầu cậu ta còn cần quan tâm điều gì. Chỉ cần biết thiệt hại mình vẫn có thể chi trả, hoặc nhờ cậy sự giúp sức của gia đình là được. Gia đình cậu ta cũng không quá phức tạp, từ lúc Vương Thương nổi tiếng cũng giúp đỡ cho danh tiếng của gia đình không ít, fan còn mua đồ của các hệ thống kinh doanh của bố và mẹ hắn để ủng hộ. Giờ coi như trích ra bù trừ là được.

-Chẳng nhẽ cậu không biết còn các chương trình, nhãn hàng cậu làm đại diện sao? Cậu tính xem sẽ đền bù hợp đồng thế nào?

Không để cho Tiêu Dương hay Hạo Hiên lên tiếng, một vị quản lý cấp cao trong công ty ngồi yên nãy giờ đã không thể nhịn nổi.

-Anh biết em đền được. Nhưng công ty sẽ đóng băng sự nghiệp của em từ đây nếu em không chịu hợp tác giải quyết scandal này. Em có hai lựa chọn, một là tình yêu, hai là sự nghiệp. Dương Hiên không cấm em

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net