Chương 18: Lễ Hội (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
BỐP BỐP BỐP*
*BỐP BỐP BỐP BỐP*

Thêm mấy chục bàn tay vỗ vào mông, mỹ nữ ôm gối ô ô khóc nghẹn. Eo lưng cô muốn nghiêng sang một bên, tay cậu đè chặt lại, khiến cho mông Cẩm Băng Băng không cách nào thoát được trận dạy dỗ tét mông vừa đau vừa xấu hổ này. Cậu chậm lại một nhịp, xoa xoa đít vú đầy ấp dấu bàn tay nóng hổi:

"Tỷ tỷ, làm sao đây. Mông chị thật đẹp, thịt săn chắc, da mềm mại. Tôi đánh thật sướng tay."

"Cậu.. tên alpha biến thái này.. UI DA!"

*BỐP BỐP BỐP BỐP*
*BỐP BỐP BỐP BỐP*

Cô mới mở miệng mắng chửi, cái mông đít tội nghiệp kia được "thưởng" hẳn ba mươi bàn tay.

*BỐP BỐP BỐP BỐP*
*BỐP BỐP BỐP BỐP*

"UI DA! Huhu!!!"

Cậu đánh tiếp hai mươi cái. Cẩm Băng Băng lần này không dám tuỳ tiện nói chuyện, thật ngoan nằm úp sấp trên giường.

"Chị nghĩ mông chị ăn đòn bao nhiêu đó đã đủ chưa."

"Huhu, cậu nói đủ mới đủ."

"Ân, bảo bối, chị ngoan lắm."

*BỐP BỐP BỐP BỐP*
*BỐP BỐP BỐP BỐP*

"Huhu... nhẹ.. điểm nhẹ.!"

Hai mươi hạ cuối cậu dùng thêm chút lực đạo, bàn tay mang theo lửa đốt cháy mông đít Cẩm Băng Băng.

"UI DA! UI DA!"

"Hảo, là tôi nặng tay với chị rồi."

Trần Viễn Hạo đem mỹ nhân về lại nằm đè trên đùi, bọc người bằng chăn ấm, tay luồn xuống phảng mông cô, ôn nhu vuốt ve.

"A Hạo, học.. học quy tắc tôi chắc chắn học. Cậu không cần dùng phương pháp này... Huhu!"

"Tỷ tỷ, mỗi năm tới ngày này, chị tự cởi quần loã lồ mông, tự xoa dược cho mông thấm đòn, đến cầu tôi đánh chị. Nhớ chưa?"

"Ân, cậu xoa tôi cái mông đau, hảo?"

Cẩm Băng Băng ngay lập tức đồng ý. Đánh cho tét đít trước rồi mới dạy dỗ chỉ bảo. Cô còn dám nói không sao?

"Băng Băng, chị làm tôi xem một lần."

"Ân?! Bây giờ... ngay lúc này sao."

Nam nhân bồi cô nhu nhu mông trọng thương, lại vỗ vỗ nhẹ cái mông tròn của Băng Băng ra lệnh.

"Ừ, chị tập quen dần đi. Sau này làm chủ mẫu, làm sai sự sẽ theo quy củ này nhận phạt."

Trần Gia từ tiểu thư đến các vị phu nhân, bất kể thân phận cao quý đến đâu, đều phải tự loã lồ mông, bôi dược, đứng một góc chờ bị phạt mộc trượng. Khi chỉ có hai người ở với nhau thì thế nào cũng được, nhưng cậu chẳng thể cứ như vậy dung túng cho cô.

Cẩm Băng Băng thay một bộ y phục sạch sẽ. Ở trước mặt nam nhân đẹp như tượng điêu khắc, run rẩy kéo quần dài đến tận cổ chân. Cô đỏ mặt nhận lấy tuýp kem bôi từ tay cậu.

"Chị thoa kem lên cái mông hư rồi đứng lượng mông mười phút ở góc tường."

"Cậu.. cậu còn muốn phạt đứng nữa sao? UI DA! UI DA! UI! Tê~~~!!!!"

Cô khẽ đưa hai bàn tay ra phía sau, lấy thật nhiều dược bôi xuống hai cánh mông bầm đen. Toàn bộ cử động của cô đang được người kia giám sát. Cậu im lặng, âm thầm theo dõi Cẩm Băng biểu hiện. Đại mỹ nữ liền khoanh tay lết chân bước tới góc phòng ngủ, đứng vểnh mông dạng chân. Trái đào huỷ dung co rút giật giật khó chịu. Một lúc sau, cậu không chút nhân từ nhìn tới phảng mông nóng bừng bừng:

"Đến gần chỗ tôi đang ngồi, quỳ xuống sàn nhà, tay cầm mộc trượng."

Băng Băng chật vật cắn răng quỳ thẳng lưng, cái mông đau nhói từng cơn chạm tới gót chân, hai tay nâng mộc trượng cẩm tím, mếu máo không cam lòng xin cậu "ban thưởng" mười mộc bản cuối cùng thật mạnh vào mông.

"Ưm... Ưm... Ô Ô..."

Ngay khi cô nằm xuống băng ghế, nam nhân thuần thục trói tay chân cô, nhét khăn vải trắng bịt miệng cô để giảm bớt tiếng ồn.

"BÀNH BẠCH BẠCH...!"

"ƯM... AHHHHH.. Ô Ô HUHU...!"

Mỗi lần mộc trượng vụt xuống, Băng Băng đau quoắn quéo nhíu nhíu cái mông đít lại. Mỹ nhân nức nở, tiếng khóc nghẹn trong cổ họng do miệng đã bị bịt khăn vải....

"BÀNH BẠCH BẠCH...."

"ƯM!!! OWW! Ô Ô! AUUUU!!!"

Trượng thứ ba giáng xuống, hai cái mông đít đau đớn vểnh vểnh lắc lư loạn xạ. Người đánh đủ ác độc, trượng sau lại dùng thêm lực, đánh càng nhanh và mạnh hơn...

"OH! OWW! Ô! Ô! Ô!!! HUHU!"

"Tỷ tỷ, rất đau chứ?"

"BẠCH BỘP BỘP BỘP...."

"ƯM...!! AH!! ƯM!! Ô Ô!"

Thuốc ngấm làm cô thấy mộc trượng đánh đau hơn lúc bình thường. Mông đít mỹ nhân vốn trắng như cánh hoa bưởi giờ toàn một màu đen, tụ máu bầm dưới da ở hai luồng thịt ẩn ẩn đau nhức.

...

"UI! UI DA! Cha mẹ ơi! Đau!! HUHU!"

Tổng Tài Tỷ Tỷ sau khi ăn mộc trượng thay cơm no nê, ngồi trên đùi Trần Viễn Hạo kêu cha gọi mẹ. Cái mông sưng cao đã được bôi thuốc mỡ nhấp nhổm không yên, thầm mắng vì sao bắp đùi tên cầm thú kia có thể cứng như vậy!!!

"Chị ngồi yên đó. Muốn ngồi ghế gỗ không?"

"Huhu, đã nói đánh mười trượng. Sao cậu đánh tận mười lăm trượng? Còn vụt cho tôi mấy chục mộc thước lằn đen mông... Huhu.."

"Ân? Đít phải chị sưng cao hơn nên tôi đánh năm trượng vào mông trái cho cân bằng."

"Huhu, ai mượn cậu đánh đều hai bên chi vậy? Đánh đủ số roi thì thôi đi. Ai! Ai! Mông lão nương... Ai ui!"

Dưới bàn toạ truyền đến cơn đau buốt thật khó kìm nén xuống. Trần Viễn Hạo ôm eo đỡ người trong lòng ngồi vững vàng trên chính cậu bắp đùi trái. Đôi mông mềm mại của cô lại như bị lửa quẹt qua vài lần.

"Còn mấy chục mộc thước, là do chị nợ roi trước đó mà? Chị phạm luật khi tôi đánh đòn chị. Oan lắm sao?"

"Ít ra phải cho tôi nghỉ ngơi chứ. Ui da! Đệ đệ, sao cậu có thể đánh luôn được?"

"Ừ, lỡ trói lại đánh nên tôi tiện tay đánh thước gỗ luôn một thể cho xong. Cúc hoa của chị, ổn chứ?"

"OAAAA! OWW!! Đừng... đừng động vào cái đuôi của tôi!"

Nam nhân vô thức nắm tay giật giật chiếc đuôi lông cáo trắng mượt mà, Cẩm Băng Băng cúc hoa lần nữa bị khai thông, lập tức hét toáng lên. Sau trận đòn nát đít, Trần Viễn Hạo lập tức đem chiếc đuôi cáo cắm xuống cúc hoa thít chặt. Đầu plug cắm kim loại size to ngoại cỡ, cậu còn cố tình đâm vào rút ra trên dưới hai mươi lần mới chịu cho đuôi hẳn vào trong cúc hoa đỏ hồng xinh đẹp.

"Ồ? Làm sao vậy? Rát lắm sao?"

"Ow! Huhu, tên đầu đất này! Cậu thử vạch mông để tôi chọt plug kim loại to vào cúc hoa xem. Huhu! Nở hoa nát cúc luôn ấy chứ! TÊ~~~~!!!"

Băng Băng nhấp nhổm muốn đứng dậy, tránh cho cái mông đụng trúng bắp chân nam nhân cứng rắn, lại bị đè chặt trở về.

"Huhu! UI DA! AI ÔI!"

"Cẩm Băng Băng, chúng ta cần nói chuyện rõ ràng."

"Ân, vậy cậu.. cậu để tôi nằm sấp."

"Không được, chị ngồi đó."

Cô khóc mếu đối cậu làm nũng, thật uỷ khuất thẳng lưng, chà chà bàn toạ nóng hổi mài xuống đùi nam nhân. Cậu xem đó là việc đương nhiên cô phải làm, cởi quần và áo ngủ của Băng Băng ném xuống sàn, bá đạo kẹp hai ngón tay thật chặt tới nhũ hoa hồng rực, ngón tay cái tham lam cạ cạ đầu nhũ hoa.

"Ưmmmmmmm..."

"Sướng rồi sao?"

Trần Viễn Hạo bên ngoài nhiều tiền, ngũ quan tinh xảo vừa nam tính vừa câu dẫn, bên trong thì.. rất lợi hại chuyện đó. Chỉ cần nghe cô rên một tiếng, cậu ngay lập tức rụt tay còn lại khỏi eo cô, để cô tự biết ngồi vững trong lòng cậu.

Hai bàn tay chăm chú mân mê xoay xoay vặn vặn cả một đôi trân châu hồng ngọc, vừa bóp vừa kẹp vừa chà chà làn da nhạy cảm. Bầu ngực tuyết lê no đủ cao ngất cũng bị nắn đến đỏ bừng bừng.

"Ưmmmm... Hức! Mạnh... mạnh chút nữa... ưm.. Ahhhh!"

"Tiểu yêu tinh, tôi hỏi chị. Tôi làm như này chị sướng lắm sao?"

Mỹ nam khéo léo bóp bóp vặn vẹo, hai ngón tay cái xoa nhũ hoa theo chiều kim đồng hồ.

"Ân, nhanh... nhanh nữa đi. Huhu..."

"Vậy lúc tôi đánh tét mông chị, chị cũng sướng đúng không?"

"Ow! Ow! Ô Ô!"

Cô gái đỏ mặt trốn tránh, chiếc cằm thon nhỏ tựa vào vai cậu. Trần Viễn Hạo một cử động liền có thể đưa cô trở về tư thế nằm úp sấp dạng chân, hai tay cô chống xuống đất.

"Suy nghĩ kĩ rồi trả lời tôi. Chị không thích khi tôi vỗ mông chị sao?"

*BỐP BỐP BỐP BỐP BỐP*

"AI UI!  AI UI! Nhẹ tay... nhẹ tay thôi."

Cậu lạnh lùng chưởng ấn mỗi bên cánh mông cô mười cái, luồn tay mò mẫm tách hai cánh hoa sang hai bên. Nhuỵ hoa ẩm ẩm thấy mát lạnh, nam nhân mang theo ý trừng phạt thật lợi hại đem Cẩm Băng Băng nhuỵ hoa xoa xoa ấn ấn đến khi nó tê dại, hạ thể cô càng lúc càng nhiều nước.

"Ưm!!! Ưm!!!!! Ngao~!!!!"

*BỐP BỐP BỐP BỐP BỐP*
*BỐP BỐP BỐP BỐP BỐP*

"Huhu! Huhu! OW!!! UI DA!"

Nam nhân chơi đùa cùng Cẩm Băng Băng nhuỵ hoa một hồi, lại vươn tay vỗ mạnh vào cánh mông cô liên hồi.

"Nói, thích tôi đánh mông chị không?"

"Ưm... Ohhh!!! Thích... Ow! OW!!"

Cậu lấy hai ngón tay thật chậm rãi trườn lên trượt xuống giữa hai cánh hoa, rồi tại xoay xoay chà chà mấy vòng. Sau đó, Băng Băng lại thấy ngọn lửa lớn đánh úp tới phảng mông đít đang run rẩy!

*BỐP BỐP BỐP BỐP BỐP*
*BỐP BỐP BỐP BỐP BỐP*

"Nói rõ cho tôi. Chị thích tôi làm gì?"

"Ow! OW! Tôi chính là vô cùng thích cậu trừng phạt, dạy dỗ, đánh mông, thoa thuốc vào của tôi nở hoa mông."

"Chị giỏi. Ăn đòn đau mới thành thật."

"Đừng... xin cậu. Đừng khẽ đít tôi bằng lược gỗ. Vỗ bằng tay là tôi đau muốn chết rồi."

Cô hoảng hốt nhìn người nào đó nâng lên chiếc lược chải đầu bảng hình bầu dục được làm bằng gỗ đen bóng.

"Hừ, từ khi nào thì Omega có quyền quyết định vậy?"

*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*
*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*

"OW!!! Nhẹ... nhẹ chút. Lược gỗ này khẽ đít đau lắm đó. Huhu. Sưng đít lên chứ chẳng đùa. Huhu.. OW!!"

"Nói vậy, chị chỉ thích tôi đánh đòn giáo huấn thôi sao?"

*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*
*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*

*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*
*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*

"AW! AW! Đau! Đau! AW! Tôi cũng thích lúc cậu huấn luyện tôi, đè mông
tôi ra thử các loại roi đánh."

*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*
*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*

"Huhu! Khẽ nhẹ thôi chứ. Tôi đã nói lược gỗ này khẽ mông đau lắm mà."

"Tỷ tỷ, trước mắt nằm yên ăn đòn ngon miệng a. Sau đó liền trả lời tôi."

*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*
*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*

"Ô Ô Ô!!! Tôi cái gì cũng đều nói. Tôi thích lúc cậu lên cơn nghiện liền thoát quần tôi xuống mà vụt mộc trượng, roi mây, dây lưng da. Huhu."

Trái đào vốn đã sưng to bầm đen thui, Trần Viễn Hạo dùng lược gỗ đánh thật nhanh và mạnh mỗi bên mông mười cái liên tiếp rồi mới đánh bên mông còn lại. Cô nhẩm đếm, hình như đã đánh như thế này bốn năm lần...

"Nói vậy... Băng Nhi mỗi lần ăn đòn nát mông đều sướng chứ không sợ?"

*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*
*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*

Cậu giả vờ hỏi, lược gỗ lại lần lượt thân mật tiếp xúc Băng Băng mông sưng nát nhàu.

"Sợ chứ. Huhu. Cậu mỗi lần chơi đùa hay trừng phạt đều đánh thật ác. Hơn nữa nhu cầu của cậu cũng rất cao."

Cẩm Băng Băng hôm nay lúc mới bắt đầu còn có chút hưng phấn, nhưng chịu được khoảng một nửa số roi liền ủ rũ, chỉ mong trận đòn hành hạ này kết thúc thật mau!

Nhìn cặp mông cong giật giật sưng tấy, Trần Viễn Hạo dùng sức khẽ mỗi bên hai mươi cái...

*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*

*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*

"OW! AUU IU! AI DU'! AWW!"

"Tỷ tỷ, tôi thoả mãn nhu cầu của chị là một chuyện. Nhưng tôi cũng có trách nhiệm dạy dỗ chị. Không mạnh tay sao tỷ tỷ ghi nhớ này giáo dưỡng!"

*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*
*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*

"A Hạo, tôi cái gì cần nói đã nói. Nữ nhân thể diện mặt mũi đều mất sạch. Huhu."

"Cho nên...?"

*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*
*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*

Cẩm Băng Băng căm giận nghiến răng. Tên hồ ly xảo quyệt này cái gì cũng không nhớ không biết. Chỉ nhớ mỗi việc đánh nát mông bà đây!

"Cậu.. cậu ngừng tay được chưa?"

"Chị khẳng định bản thân ăn đòn đủ?"

*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*
*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*

Nam nhân thương yêu nhìn cô gái khẽ xuýt xoa rồi lại rên rỉ mỗi lần cậu vụt lược gỗ xuống cánh mông chồng chất vết thương. Da mông bầm đen một lần nữa nhiễm đỏ, từ đỏ tươi chuyển thành đỏ bầm, cơn đau nóng bỏng rát lan toả từ đỉnh mông đến khắp hai cánh mông tròn, không có chỗ nào là không nóng.

"Lần sau tôi muốn nói chuyện, chị sẽ thành thật trả lời chứ?"

*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*
*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*

"Ân...OW! OWW! OW! Ô Ô! Dừng tay, dừng tay. Cậu không cần như vậy trọng đánh tôi a."

Nửa thân dưới trăm hoa đua nở, hạ thể uốn éo nhấp nhổm sau mỗi lược gỗ nóng phỏng đít còn nhức buốt da buốt thịt. Băng Băng mái tóc rối bời, đầu cuối xuống sàn huhu khóc.

*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*
*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*

"Ân, tỷ tỷ đây là nói gì? Đệ chưa kịp nghe."

*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*
*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*

"Đệ Đệ, về sau tôi có tâm sự đều nói với cậu. Ngao ù! Nóng... nóng quá... Ngao ù."

Rõ ràng ban đầu là hai người yêu nhau nói chuyện, về sau lại thành cảnh phụ thân hà khắc giáo dưỡng tiểu nữ nhi. Nam nhân đơn giản dùng tay trái đè Băng Băng eo lưng, đều đều lực đánh lần lượt khẽ mông phải mười lần, tiếp đến là mông trái chịu chung số phận, sau đó lại đổi bên hướng lược gỗ qua bên phải.

Mà vị phụ thân này, trông có vẻ thật ôn nhu nuông chiều tiểu hài tử, thỉnh thoảng sẽ đưa tay nhu nhu nữ nhi luồng thịt giúp cô bớt đau, nhưng cánh tay hắn nhanh nhẹn dứt khoát vung lên hạ xuống chiếc lược gỗ cứng chắc, vẫn chưa có ý định ngưng việc trọng đánh nữ nhi kiều đồn huỷ dung!

*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*
*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*

"Chị nói thật chứ?"

"NGAO Ù! Huhu! Thật, tôi nói đều là thật. Huhu! Mau dừng tay... Huhu."

Tiểu nữ nhân loã mông khóc thực thương tâm, phiến mông đầy đặn hiện rõ thêm hai viên thịt sưng đỏ chót, mọc chồng lên vết sưng bầm đen. Nam nhân nhìn chính mình nữ nhi mông ăn đánh phát đau đớn run rẩy, mông đít quoắn quéo co rút giật giật, cũng không chút thương xót. Hắn nhất định dạy dỗ tiểu nữ tử này đến nơi đến chốn.

*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*
*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*

"Chị nếu sớm nói thật với tôi...

*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*
*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*

"...thì sao phải như tiểu hài tử bị khẽ lược gỗ đến nở hoa da thịt?"

*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*
*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*

"Đệ đệ, tôi sai rồi. Tôi biết sai rồi. Tê~!!!!!!! AI~!!!! Huhu...!!! Đừng.. đừng đánh tôi nữa."

Băng Băng xấu hổ rên rỉ khóc làm nũng, giống tiểu nữ nhân ăn đòn đau luôn miệng cầu xin phụ thân rộng lượng tha thứ. Tay hắn đều đều nhịp nhàng khẽ mạnh phần đầu bản gỗ hình bầu dục xuống tiểu nữ nhân cái mông trong lúc nghiêm khắc giáo dục:

"Ừ, lần này chẳng qua trách phạt chị một trận nhẹ nhàng..."

*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*
*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*

Mông Băng Băng được Trần Viễn Hạo đè xuống "trách phạt nhẹ nhàng" gần hai trăm hạ bằng lược gỗ, cả hai cặp đùi trắng thon dài đều giang rộng ra, không cách nào khép lại được...

"Chị nghĩ muốn tái phạm..."

*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*
*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*

"Này cái mông tôi nhất định quất chổi lông gà tét da tét thịt..."

*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*
*BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH*

Đại mỹ nữ càng lúc càng giãy dụa, mông đít loã lồ lắc sang trái lại lắc sang phải trước mặt Trần Viễn Hạo, hy vọng có thể giảm chút đau đớn nóng bỏng trên thịt da. Người kia cố tình nói ra lời giáo huấn thật ung dung chậm rãi, dụng ý muốn cấp cô mông đít đánh đòn lâu thêm chút nữa.

"NGAO!!! AWWWWWW!!! OH! OH!"

"Ân, Đệ Đệ. Tôi sẽ ghi nhớ này giáo dưỡng. OW! OW! Đệ Đệ, cậu không cần tiếp tục đánh a. Huhu!"

Cẩm Băng Băng không thèm kìm nén tiếng rên rỉ xuýt xoa. Cậu nghe mỹ nhân cầu xin, lần này quả thực ngưng đánh bằng lược gỗ, một bàn tay to tự nhiên hướng tới trái đào sưng húp nhẹ nhàng xoa xoa. Trông thấy gò má ai kia đỏ như đít khỉ, cậu buồn cười cười châm chọc:

"Mỗi ngày đều bị tôi đánh cái mông. Chị ngại cái gì?"

*BỐP BỐP BỐP BỐP BỐP*
*BỐP BỐP BỐP BỐP BỐP*

"OWWWWW!!!! Đồ ngốc, tét mông nhẹ tay thôi chứ. Huhu. Cậu thử bị người ta đặt trên đùi dùng phương pháp đánh đòn như đánh hài tử xem.."

"Huhu..."

"Tỷ tỷ, chị lúc nhỏ chưa bao giờ trải qua như vậy phạt đòn? Hửm?"

"Hừ, cậu biết rồi còn hỏi. UI DA! TÊ!"

Thấy đại mỹ nữ uỷ khuất, Trần Viễn Hạo lại cười lớn tiếng một trận. Cậu dĩ nhiên biết chuyện cô thế nào trưởng thành. Cẩm Băng Băng được cậu đỡ lên úp sấp nghiêng người trên giường nệm, miệng cong cớn vẫn khẽ xuýt xoa.

"Cẩn thận, tôi liền bồi chị thoa thuốc mỡ."

"AI! Tê~~~~!!!! Đệ đệ... tôi đau..."

Tay cậu thật chấm thuốc mỡ mát lạnh, xoa xoa an ủi da thịt mềm mại non nớt bị tàn phá nặng nề. Lược gỗ đánh không đau bằng mộc trượng, vẫn khiến mông cô nở thêm mấy chục đoá hoa mẫu đơn đỏ đỏ bầm bầm, còn nóng rát khắp hai phảng mông.

"Về sau có chuyện gì chị đều phải nói bằng hết, miễn cho cái mông lại trải qua một trận đau đớn đi."

Cậu nhìn cặp mông bầm đen nổi một tầng da đỏ chót sưng thũng, cơ mông vẫn còn co rút, khẽ nhăn mặt. Tay nam nhân lại bồi cô thoa thêm một lược thuốc mỡ tiêu sưng giảm đau nóng.

"Ui! UI! UI DAAA! UI DA!! Đều tại cậu, Ui da! Đánh gì mà đánh dữ vậy nè. Huhu, nát hết cả đít rồi."

Băng Băng quay mặt ra phía sau, muốn nhìn tới cái mông mình đã thành ra dạng gì, trông thấy da mông chỗ nào cũng có tụ máu bầm đen dưới da, hai cánh mông thì phồng to căng tròn muốn nứt ra, đít vú vẫn giật giật quoắn quéo, đau nóng khó nhịn. Cô khóc thật thương tâm, chỉ có thể tách chân nằm vểnh mông để cậu đưa tay sờ sờ nắn nắn thoa thuốc.

"Ân, tỷ tỷ ngoan, tôi nhu nhu mông rất nhanh liền dễ chịu."

Trần Viễn Hạo thực xem cô là tiểu hài tử dưỡng dục. Sau khi đặt trên đùi đánh lại ôn nhu ôm đến giường trị thương.

"Cậu... lần sau dạy dỗ tôi có thể từ từ nói chuyện. Ai du! Tê!"

"Tỷ tỷ, tôi nói suông sao chị nhớ? Nhưng mà... việc chị được chiều đến hư từ nhỏ, chưa có bao giờ trải qua phụ mẫu giáo dưỡng đánh đòn... vốn không phải chuyện tốt."

Nam nhân chăm chú nhìn mông Băng Băng, lại vỗ lên đó mấy cái. Cô chết tâm úp mặt vào gối nằm:

"Hừ, hiện tại ngày nào cậu cũng đánh mông tôi. Còn muốn thế nào nữa?"

"Không vội, ngày tháng còn dài. Tôi từ từ dạy dỗ là được."

Đang định mở miệng mắng người, cơ thể mềm mại bị ai đó đè lên. Dưới mông có vật thể lại khô nóng cứng rắn. Băng Băng giật mình nhổm người.

"Cậu.. không được. Tôi đang bị thương như này."

"Tỷ tỷ, tiểu Viễn Hạo nhớ chị."

"Hừ, tên đại sắc lang này. Lão nương muốn nằm nghỉ."

Mấy ngày nay cậu đều bận rộn cùng các Alpha và giáo viên chuẩn bị cho Lễ Hội. Hai người đã không gần gũi liên tiếp ba bốn ngày. Trần Viễn Hạo dùng chiếc gối nhỏ lót dưới hông Cẩm Băng Băng, đẩy cái mông sưng mũm mĩm của mỹ nhân chổng lên cao, một đường tiến thẳng vào trong huyệt đạo thít chặt. Cô hét lớn, miệng ngân nga rên rỉ.

"Tỷ Tỷ, chị không nhớ tiểu Viễn sao?"

Sắc lang mặt dày giọng khàn khàn trêu trọc thiên hạ da non thịt mềm dưới thân.

"HUHU!! Đau, đau quá. Cậu ra ngoài! Ra ngoài! HUHU."

"Tỷ tỷ, thả lỏng. Cứ căng cứng như vậy, tiểu huyệt của chị lại quá nhỏ. Chị càng đau hơn đó."

"Không cần, không cần. Huhu. Ow! Là do cậu quá lớn. Đều là lỗi của cậu. Huhu!"

"Ân, tỷ tỷ đừng tức giận."

Nam nhân máu lạnh lại có điểm ôn nhu, kiên nhẫn vuốt vuốt Băng Băng mông đùi run rẩy, bàn tay phải luồn ra phía trước xoa nắn cặp tuyết lê trắng mịn tròn xoe, lại còn vun đầy cao ngất rất ngạo kiều. Ngón tay vân vê vo tròn nhũ hoa đỏ đỏ hồng rực, quen thuộc cạ cạ vùng da ở giữa nhũ hoa, cũng là chỗ vô cùng nhạy cảm.

Kỹ thuật của Trần Viễn Hạo thật xinh xảo, Cẩm Băng Băng rên như tiểu miêu, hạ thể ẩm ướt trơn mượt, cảm giác đau đớn nóng rát như bị xé rách dưới tiểu huyệt giảm đi không ít.

"Ưm... Ahhhh..! Cậu có thể dừng xoa. Tôi... tôi được rồi."

Trần Viễn Hạo quỳ thẳng trên nệm, định dùng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net