Chương 18: Lễ Hội (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Flash Back (cont)

Đại mỹ nữ aka Tổng Tài Tỷ Tỷ vừa chợp mắt tĩnh dưỡng được mười lăm phút. Tên đệ đệ đầu gỗ đã hào hứng chuẩn bị cây mộc trượng cẩm tím màu khoai môn bóng loáng...

"Đệ đệ? Cậu định đánh chết tôi sao?"

Băng Băng giang rộng hai chân, ghé nửa người lên bàn, tay nắm chặt cạnh bàn, mông tròn căng ra để đảm bảo da thịt cô cảm nhận thấm thía cơn đau từ mộc trượng truyền tới.

Đại mỹ nữ không dám tin, cậu có thể dùng luật đánh mộc trượng nghiêm khắc như vậy với cô!

"VỤT BỐP!" "Á! TÊ!!!!"

Băng Băng đau đến hai chân co quoắp lạ, nhưng cậu lạnh lùng nhìn cô một lần, cô liền đưa hai chân trở về vị trí.

"Tỷ tỷ, quy tắc đánh mộc trượng tôi vừa dạy chị. Hình như chị quên rồi?"

"VỤT BỐP! OWIEEE!!"
"VỤT BỐP! OW! OW! OW!"

"Đệ đệ, A Hạo. Tôi làm sao dám!"

"Ừ, vậy trước khi chính thức đánh hai mươi mộc trượng..."

"VỤT BỐP! Á UI DA! UI DA ĐAU!"
"VỤT BỐP! AI ÔI! UI DA!"

"Cậu nhẹ tay thôi chứ. Huhu. Nát đít hết cả rồi. Huhu."

Vào ngày trăng rằm và khoảng hai ba ngày sau đó của tháng mười hai, Omega phát dục và chịu đòn tốt hơn ngày thường. Nếu vừa đánh đòn vừa kích thích bộ phận nhạy cảm, Alpha sẽ rất dễ thuần hoá Omega. Còn về phần Alpha, dĩ nhiên sẽ thèm đánh mông và hành hạ Omega, nhu cầu cao hơn mọi khi.

"Tỷ tỷ, chị đọc qua quy tắc đánh trượng một lần tôi nghe đi."

"VỤT BỐP!""OW! Đau chết tôi!"
"VỤT BỐP!" "OH! OHH! OHH!"

Dù mông cô có sức chịu đựng cao so với những ngày còn lại trong năm, nhưng ban nãy cậu đã thuận tay "thưởng" cho cô mười trượng đau quéo mông trong lúc dạy cô quy củ đánh mộc trượng...

Hơn nữa, lúc bắt đầu đánh, Cẩm Băng Băng cái mông vốn đã bầm đen rồi.

"Tỷ tỷ, không đọc sao?"

"VỤT PHÁCH!!!!!!!!!" "OWWW!!"
"VỤT PHÁCH! AWWWWW!"

"Á! Cha mẹ ơi đau quá! Huhu! Tôi.. tôi nói... Huhu!"

Hai mộc trượng đánh vào cùng một chỗ, dồn lực đạo xuống mảng da thịt non mềm ở mông dưới và đùi. Băng Băng nức nở kêu cha gọi mẹ.

"Ân, tỷ tỷ. Vậy tôi vừa quất mộc trượng vừa nghe chị đọc."

"VỤT BỐP! Á! HUHU!"

"VỤT BỐP! HUHU! UI DA ĐAU QUÁ!"

"Trong lúc đánh trượng không được rụt mông lại...."

"BÁCH! BỐP! AI UI! OWW! OW!"

"Phạm quy phạt mười mộc trượng!"

"BỐP! BỐP! BỐP! UI DA!"

Băng Băng vốn quen được cậu chiều như caca chiều chuộng tiểu công chúa. Khi đánh đòn đôi lúc sẽ xoa xoa mông đau cho cô nha. Hiện tại cậu làm đệ đệ lại thế này nghiêm khắc.

Cẩm Băng Băng rớt nước mắt cong mông lãnh trượng, miệng vẫn không dám quên nhắc lại quy củ, trong lòng cầu khấn xem có thánh nhân nào cứu được cái bàn toạ của cô không a!

"Rời khỏi vị trí, phạt mười trượng."

"BỐP! Á! BỐP! Á Ah!! Đau quá ahh! Nhẹ... nhẹ tay thôi!"

"Đưa tay xoa đít, mười lăm trượng."

"VỤT BỐP! VỤT BỐP!!! OWWWW!"

"Chị đọc không sai quy tắc nào nhỉ? Xem ra mộc trượng này... tôi cần phải dùng nó đánh mông chị nhiều hơn."

"Đệ đệ, tôi sẽ ngoan mà. Huhu! Cậu không cần... không cần.. Huhu...!"

"PHÁCH! BỐP BA BA! OWIE!"

"Tỷ tỷ, tiếp tọc đọc!"

"Huhu! Chân... chân và đùi phải duỗi thẳng, nếu không thì phạt mười lăm trượng."

"VỤT BỐP VỤT BỐP!" "AWW"

"Nửa người trên nhổm dậy, hai mươi trượng."

"BỐP! Á huhu! BỐP! Á Huhu!!!"

"Nửa thân dưới phát tiết, hai mươi trượng. Huhu!"

"BỐP! BỐP! BỐP! AW! AW! AWW!"

"Thái độ bướng bỉnh chống đối, đánh lại từ đầu cộng thêm hai mươi mộc trượng!!"

"Tốt lắm, Băng Băng tiểu thư.."

"VỤT CHÁT! Ố OH! OH!"

"BỐP BỐP BỐP! OWWWWW!"

"Còn cần phải học lại quy tắc? Đệ đệ rất sẵn lòng bồi chị học."

"BỐP BỐP BỐP BỐP BA BA BA!!!"

"OW! OH! OH! AU! Ai Ui! Tê~!!"

"Đệ đệ, tôi... tôi đã nhớ quy củ đánh trượng của cậu. Huhu!!"

Tên lưu manh này miệng nói chỉ đánh mông cô hai mươi mộc trượng. Ai mà biết được cậu còn có một đống quy tắc trước khi đánh! Trái đào bị vụt cho không dưới bốn mươi mộc trượng, bầm dập đến thảm thương.

"Tỷ tỷ, vừa rồi chị mới làm gì?

"BỐP BA BỐP!! NGAO Ù!"

"Tôi lỡ co chân lại.. là do đít đau quá. Huhu! Đệ đệ, tôi biết sai lầm rồi."

"Chị giỏi lắm. Chưa đánh đã phạm quy rồi. Mười lăm trượng này hy vọng có thể giúp chị ôn tập lại quy củ. Vểnh mông lên mau."

"Huhu! Tôi biết lỗi rồi. Cậu vụt mộc trượng nương tay một chút. Huhu!"

Cẩm Băng Băng ăn đòn nhiều đến mông đùi đều run lẩy bẩy, cô hạ thấp eo thon, chân thẳng tắp dang rộng, mông tròn trịa sưng bầm xấu hổ liên tiếp co rút, lắc lư triền miên trước mặt nam nhân siêu cấp biến thái kia.

"Đồ ngốc, làm sai phải chịu phạt."

"BỐP BỐP CHÁT CHÁT! UI DA! UI! UI! UI DA!"

"BỐP BỐP BỐP! UI DA! UI! UI!"

"BA BA BẠCH BẠCH!"

"UI DA! UI DA! Đau tưởng chết!"

Cái mông nở hoa đau điếng rát bỏng, vặn vẹo nhục nhã lắc lư trước mặt đệ đệ. Mười trượng đau bể đít này cậu đánh vừa nhanh lại vừa mạnh. Băng Băng suýt chút nữa bật dậy ôm mông xoa xoa!

"HUHU! Đệ đệ, cậu điểm nhẹ. Buổi tối tôi còn phải vạch đít để cậu đánh đòn nha. Huhu...!"

"BỐP! Á! UI DA! UI DAAAAA!!"

"Nghi thức buổi tối thì liên quan gì đến buổi sáng?"

"UI DA! AI DU! Thật đau quá đi! Có .. dĩ nhiên có chứ.. HUHU!"

"Được, chị nói."

"BỐP BỐP BÁCH BÁCH.!"

"OWIE!! Chính là... đều là đánh mông tôi. Cậu để nó nghỉ ngơi đi!"

"Chịu đòn là cái mông chị. Tôi còn phải lo sao? Hửm?"

Trần Viễn Hạo vui sướng nhìn người gặp hoạ, đưa tay sờ nắn bóp mông Băng Băng.

"Đệ đệ... Cậu không nói lí ah! Huhu! Cứ tiếp tục thế này sao buổi tối tôi chịu nổi roi vào mông nữa?!

"Tỷ tỷ, mông chị đàn hồi còn tốt lắm."

Cậu cười cười chơi đùa bóp bóp trái đào nóng như hai cái chảo dầu sôi. Vóc dáng Băng Băng vốn dĩ rất đẹp còn được cậu rèn luyện thường xuyên. Cặp mông ăn mộc trượng lõm xuống trồi lên đều đều, cũng không có chỗ nào bị rách da ướt máu!

"À, nãy chị có hơi rút mông lại."

Băng Băng trợn tròn mắt ngạc nhiên, cô chỉ khẽ rụt cánh mông phải, tên nhóc kia biết được sao?

"Tôi... tôi không có."

"BỐP BỐP BỐP BỐP BỐP!!!"

"Á! ĐAU! ĐAU! ĐAU LẮM AH!"

"Tỷ tỷ chính miệng nói, chị có rụt mông vào khi tôi đánh không?"

"Tôi... Huhu... tôi có.. Huhu..."

"Ừ, mông bên nào của chị rụt lại?"

"VỤT BỐP BÁCH BA BỐP!!!!"

"AU! AU! AI UI! AU! OHH~~!"

Bị vụt liên tiếp mười trượng gỗ, đít cô đã đen bầm còn nóng như lò than hồng. Cô xấu hổ thừa nhận mông phải cô rụt lại một lần vì muốn né đòn.

"Làm sai còn nói dối, phạt mấy trượng?"

Trần Viễn Hạo mỗi ngày đều nhìn tới cặp mông trần căng tròn của Cẩm Băng Băng. Dĩ nhiên biết được khi một bên mông của cô rụt vào né tránh đòn roi. Mỹ nữ tỷ tỷ khóc nghẹn tự mình đề xuất phạt mười mộc trượng do phạm luật, thêm mười trượng tội không thành thật.

"Hai mươi trượng thôi hả?"

"BỐP BA BA BA BA! BA BA BA BA! BA! BA!!"

"OW!!!! OW! Cậu.. cậu đánh chậm chút đi. Ow~~~~!!!"

Nam nhân tỏ vẻ buồn bực, vụt mộc trượng xuống hạ thân cô liên tiếp mười hạ. Hai cánh mông tựa cánh đồng nở hoa còn bị lửa thiêu đốt...

"Hức, vậy... ba mươi trượng đi."

"Chị chắc chứ? Cũng còn hơi ít đó."

Tên sói giảo hoạt này giỏi nhất là thương lượng giá cả trên thương trường. Băng Băng thống khổ thừa nhận, về phương diện này cậu ta hoàn toàn ở một đẳng cấp khác.

"Huhu, bốn.. bốn mươi mộc trượng."

"Tỷ tỷ, bốn mươi hạ thôi á?"

"Bao nhiêu đó bản tử vào mông tôi là đủ rồi. Tôi sai rồi mà. Huhu..."

"Ừ, đánh trước bốn mươi trượng. Sau đó tôi sẽ xem xét."

Cô thật muốn làm một độc phụ sát phu nha. Omega và nô lệ nhà người ta đều có thể thoải mái nói cho Alpha-chủ nhân về giới hạn của mình, còn nam nhân kia có khi nào để cô quyết định số roi chứ?

"Ân, Đệ Đệ, cậu ... hướng bản gỗ về phía mông trái đi! Huhu! OW!!"

"Haha. Làm sao vậy? Mông bên nào rụt lại thì bên đó phải chịu đau nhiều hơn chứ?"

"Cậu cứ nhắm đầu ngọn roi tới mông và đùi phải. Tôi chịu không nổi nữa... Huhu..."

"Chị nhắc tôi mới nhớ. Đít phải của chị sưng cao thật cao rồi nha."

Băng Băng mếu máo, quay xuống nhìn chỗ da thịt mông đùi sưng thũng bầm đen doạ người đang được cậu xoa. Cô bắt gặp đôi mắt phượng rơi trên mông mình, cậu khẽ mỉm cười. Tên này biết cánh mông phải của cô sớm đã "trăm hoa đua nở", cứ cố ý dồn lực đạo và đầu bản gỗ vào một chỗ để cô cầu xin tha thứ.

"Chị muốn tôi đổi bên, dồn lực vào mông trái sao?"

Cậu bỗng mở lời. Băng Băng nghi ngờ, cậu ta tốt bụng đột xuất nha.

"Thật ư? Cậu chịu đổi?"

"Ân, tăng bốn mươi trượng thành sáu mươi trượng, vừa vặn đánh đít trái chị sưng bằng với bên kia."

Lời nói vừa xong, Trần Viễn Hạo gõ nhẹ đầu mộc trượng xuống Băng Băng luồng thịt trái bầm tím. Số phận của nó cũng sẽ thảm thương không kém phần mông còn lại...

"BÀNH BẠCH BÀNH BẠCH!!"

"OW! OW! Đệ đệ, tôi đau quá."

Đã giao trước chỉ đánh hai mươi mộc trượng, nhưng số roi cô phải chịu tổng cộng chắc hơn trăm trượng rồi.

"BÀNH BẠCH BÀNH BẠCH!!"

"Tỷ Tỷ, trong lúc lĩnh phạt chị có thể tự kiểm điểm bản thân."

"BÀNH BẠCH BÀNH BẠCH!!"

"Ui da! Ui da! Ui da đau! ĐAU! Đệ đệ, tôi sai rồi. Từ nay về sau mỗi lần đánh đòn đều không dám tự mình rụt mông lại...Huhu!"

Hơn hai mươi mấy mộc trượng trọng đánh vỗ bành bạch phanh phách Cẩm Băng Băng hai phiến mông. Đầu ngọn roi đem cánh mông trái cô thiêu đốt, nơi đó dần dần sưng cao.

"BÀNH BẠCH BÀNH BẠCH!!"
"BÀNH BẠCH BÀNH BẠCH!!"

"Hừ, mỗi lần tôi dạy dỗ chị, chị đều thề thốt hứa hẹn nhận sai..."

"Ow! UI DA! UI DA! UI DA! Huhu! Đít tôi nát nhừ ra rồi. Cậu... cậu còn mạnh tay. UI! UI DA!!!!!"

"BÀNH BẠCH BÀNH BẠCH!!"
"BÀNH BẠCH BÀNH BẠCH!!"

Âm thanh mộc trượng đánh vào mông cô gái nghe thật chói tai. Băng Băng gục mặt xuống bàn nức nở khóc. Tiếng nữ nhân rên rỉ kèm theo tiếng khóc nũng nịu vô tình kích thích sắc lang biến thái. Mỗi hạ đánh sau lại ra tay nặng hơn hạ trước.

"Biết sai chưa? Chị biết tôi muốn tốt cho chị nên mới bồi chị rèn luyện."

"Ô Ô HUHU! AU! AU! OW!!! Ân!"

Trần Gia luôn yêu cầu các nàng dâu phải tuân thủ phép tắc tuyệt đối. Trong gia quy còn chỉ điểm thật chi tiết các vị phu nhân, tiểu thư khi bị phạt đòn vào mông phải ngoan ngoãn, đoan trang giữ vững tư thế.

Tất cả các biểu hiện xấu như dùng tay che nơi đang bị phạt, né đòn, trốn tránh, được xem là tội nặng. Đây là lý do cậu luôn nghiêm khắc dạy dỗ cô về việc phải giữ tư thế tiêu chuẩn mỗi lần cậu đánh mông cô.

"Cầu tôi phạt chị. Mau nói!"

"Ô Ô... Huhu... Đệ Đệ, tôi sai lầm rồi... Huhu! Tôi không dám rụt cái mông đít nào vào... không dám né đòn nữa. Cậu phạt trượng đi... Ô Ô..."

"BÀNH BẠCH BÀNH BẠCH!!"

"Á, Ui da! Ui da! Ui da! Đệ đệ, cậu hãy tét đít tôi đau thật đau đi. Huhu! Ô Ô!"

"Ừ, chị muốn ăn trượng gỗ vào mông trần thật đau, tôi sao có thể từ chối?"

"BÀNH BẠCH BÀNH BẠCH!!"
"BÀNH BẠCH BÀNH BẠCH!!"

"AI UI! Ui da! Ui da! Cái đít của tôi... Ui da! OWWWIEEE! OWW!!

Cẩm Băng Băng bị vụt mộc trượng vào mông trần đau ê ẩm đến quoắn quoéo, hai mông hiện tại đã sưng bằng nhau, không bên nào kém bên nào. Nhục hơn nữa, là cô còn phải cong mông cầu xin cậu đánh đòn cô thật đau.

...

"Huhu... Đệ đệ... mời... mời cậu xem qua mông tôi ăn đòn đủ chưa."

Đánh đủ sáu mươi trượng, Trần Viễn Hạo bảo cô đi mặc y phục. Cẩm Băng Băng thút thít, vừa đi hai hàng vừa nghiến răng, chịu đựng lò lửa thiêu đốt chà qua chà lại dưới phảng mông. Cô đứng trước mặt cậu, xoay người, đem quần ngủ và quần lót tơ lụa đều cởi đến ngang đầu gối, trưng bày một đôi mông đít tím đen huỷ dung, da thịt ẩn ẩn đau run bần bật, đôi bàn tay mảnh khảnh chống xuống gối, vừa vặn khiến cặp mông căng tròn vểnh vểnh lên.

Phương pháp phạt đứng lượng mông còn phải hỏi người vừa đánh đòn mình xem cái mông mình ăn đòn đủ chưa này cũng quá ác độc đi. Hơn nữa cô thân là "Tỷ Tỷ" còn phải tự mình cởi quần để bại lộ mông trần trước "Đệ Đệ".

"Tỷ tỷ, chị đây là làm sao!"

Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên. Móng vuốt sói tham lam vuốt ve da thịt sưng cao nóng rát.

"Tôi dám né đòn khi cậu phạt trượng. Cậu xem mông này phạt vậy đã đủ chưa?"

"Ừ, chị thật hư. Nhưng nay tôi sẽ bỏ qua tội này của chị. Khi nào rời Học Viện, chị cùng tôi học Trần Gia Gia Quy ba buổi."

"Ân, A Hạo? Ba.. ba lần học sao?"

"Ân, ba.lần.học.lại.Gia.Quy".

Cậu chăm chú thoa dược vào hai chiếc bánh màn thầu, vô cảm thông báo. Băng Băng muốn ngất xỉu bay màu ngay tại chỗ, vô cùng hối hận. Học Trần Gia Gia Quy, chính là cô tự đem mình quần ngủ quần trong sạch sẽ cởi ngang đùi, loã lồ cái mông đít trắng như bông bưởi, dem sách tới phòng học nằm chổng mông, miệng đọc Gia Quy, hạ thể ăn hèo tre lằn tím đít.

"Đệ đệ, có thể giảm nhẹ giáo dưỡng? Tôi đã bị đánh sáu mươi trượng gỗ rồi. Huhu."

"Chị chê ít? Tôi tăng lên thành năm buổi học Gia Quy nhé?"

"Đừng, không cần. Tôi học! Tôi học ba buổi là được. Huhu."

"Biết sợ là tốt. Hihi."

Cậu chậm rãi nhu nhu xoa nắn cái mông đã trải qua trượng hình đến huỷ dung, hai bên mông toàn màu máu bầm đen, cả phảng mông đít cùng đùi sưng cao lên to gấp ba, da mông ẩn ẩn đau còn nóng như bị bàn ủi chà lên, cơ mông co giật mãi không ngừng.

Cô rầu rĩ, học Gia Quy đâu chỉ đơn giản là tự cởi quần ngủ lộ mông trần để cậu đánh hèo tre. Hình phạt kèm thêm còn có đứng góc tường lượng mông, ngồi ghế gỗ hoặc ghế lót nệm thảm gai chép Gia Quy, thoa dược liệu đặc chế để cái mông đít đau của cô cảm nhận cơn đau lâu nhất có thể. Đừng nói đến dụng cụ tra tấn mông để cô ghi nhớ Gia Quy, Cẩm Băng Băng nhìn qua dây trói, hình đắng, ghế gỗ, nệm cỏ gai, nệm gai mít liền thấy đau mông rồi a.

"Ô Ô, đệ đệ, trở về liền nhẹ tay với tôi một chút. Hảo? Lần trước ôn tập Gia Quy, cậu vụt tôi cả trăm hèo tre còn thưởng thêm chổi lông gà."

Mỗi lần bước ra từ căn phòng học đó, Cẩm Băng Băng không nát bét đít thì cũng nức nở khóc ôm mông chằn chịt lằn roi. Nhục hơn nữa là phải cởi quần đi vào căn phòng đó, ngồi chép quy tắc bằng chính mình mông nở hoa, sau đó lại để quần ngủ và quần lót ở khoảng ngang đùi trở về phòng ngủ hoặc phòng khách đứng lượng mông.

"Tôi dạy Gia Quy cho chị, để sau này chị làm tốt Trần Gia chủ mẫu. Đừng mong trốn."

"Khi về nhà dưỡng mông hảo, tự chị thoát quần đến tìm tôi cầu học tập Gia Quy, hảo?"

Giọng cậu hớn hở, ngắm nhìn ai kia mặt đỏ bừng khẽ gật đầu.

"Chuyện này đến đây thôi."

Biết ý cậu muốn bắt đầu chính thức đánh hai mươi mộc trượng còn lại. Băng Băng thoát hẳn hai lớp quần ra, xếp gọn ghẽ vào một góc.

Nam nhân vẫn chăm chú dõi theo cô gái vừa bị mình tàn nhẫn phạt trượng đến huỷ dung mông, nhìn cô ngượng ngùng thoát y phục, cánh mông cô đau buốt co rút liên hồi, cậu có chút mềm lòng.

"Không cần đứng ghé người lên bàn. Chị lên giường nằm đi."

Dù được nằm trên tấm nệm dày êm ái, cơ thể trần trụi nõn nà đắp chăn bông, Cẩm Băng Băng vẫn rơm rớm nước mắt ôm gối. Trần Viễn Hạo cuộn tấm chăn ấm áp đến ngang eo lưng, tay dài cùng bàn tay lớn bôi dược mân mê nắn bóp trái đào dập nát. Cô thấy da mông và đùi nóng rực. Cậu chưa kịp đánh đã có người mếu máo:

"Đệ đệ, tôi sẽ đau chết mất. Huhu."

"Ngoan, chị có thể ra hiệu cho tôi đánh chậm. Nhưng đừng cử động hay lén lút rụt mông lại nữa."

"BỘPPPPPPPPP!!OHHHH!!!!"

Dược liệu khiến trượng gỗ đánh tới cái mông "thấm" hơn. Tiếng nữ nhân rên rỉ hét lớn, đít vú sưng thũng xấu hổ lắc lư sau hạ đánh này.

"BỘPPPPPPPPPP!BỘPPPPPPP!"
"ÁHHHHHHH!!!!"

"Ai Ui.. đau quá. Đừng đánh tôi nữa mà. Huhu."

Mới có ba trượng mà đã đau thế này. Băng Băng nước mắt thấm ướt gối thỉnh cầu cậu buông tha. Cậu làm như chẳng nghe thấy gì.

Mộc trượng vô tình cứ thế lần lượt đáp xuống toàn bộ chỗ da thịt bỏng rát tê rần rần ngay mông đùi. Da mông cô căng cứng như muốn nứt toạc ra. Đường cong hấp dẫn từ đỉnh mông đến mông dưới càng thêm no tròn, cả hai cánh mông cô chắc hẳn đã sưng cao lên một vòng...

"Hảo, còn mười mộc trượng nữa. Tôi cho chị nghỉ ngơi chút."

"Ưm... Hức... Oh~!!! OH~~!!! Oh!!"

Lòng bàn tay mát lạnh vuốt ve an ủi Băng Băng trọng thương mông, cô thoải mái phát ra vài tiếng mèo kêu, nhưng đít cô vẫn còn thấy đau quoắn quéo tê tái, thành ra lại than thở vài tiếng!

"Tỷ tỷ thật nhát đòn nha. Tôi có đang đánh mông chị nữa đâu? Sao chật vật thế này?"

Cậu đắc ý châm chọc, đôi mắt xếch rũ xuống, cặp chân mày bén nhọn tựa hai thanh đao chăm chú quan sát trái đào nở hoa thay phiên nhau mỗi bên co rút, mỗi giây lại co giật một lần.

"Huhu! Tại cậu chứ tại ai. Hại mông đít tôi ra nông nỗi này. UI DA! UI DA!"

"UI! UI! UI DA! OW! OWIEE!"

Mỹ nữ căm hận mắng chửi, lại rên lớn, cơn đau nóng lan toả từ đỉnh mông đến toàn bộ hai cánh mông, như là đang bị cậu phạt thêm mười mộc trượng nữa...

"Chị nằm yên đó, chổng mông lên."

Dược liệu cậu thoa cho cô lúc nãy là loại kem đặc màu trắng đục, bôi vào làm mềm da còn khiến mông đít cô nóng bừng như bị lửa thiêu đốt. Trần Viễn Hạo còn "chu đáo" bôi tận ba lần trước khi đánh mộc trượng.

"Huhu! Huhu! Huhu!"

Tiếng khóc nức nở càng lúc càng lớn. Nam nhân khoanh tay trầm ngâm đứng nhìn tiểu bảo bối la khóc ầm ĩ. Da mông cô nóng rát trướng sưng.

"Tỷ tỷ, đừng xoa, chân chị phải
giữ vững tư thế tách rộng ra."

"UI DA! UI! UI DA! PHI~~~!! Huhu!!"

"Xin cậu, giảm nhẹ chút đau đớn cho tôi được không?"

Thuốc phát huy tác dụng tối đa, cô tưởng chừng hai khoả thịt tròn xinh xinh của mình vẫn còn đang bị đánh mộc trượng.

Cậu phạt rất ác. Vụt mông cô gần trăm trượng rồi còn xoa dược để da thịt cô thấm đòn và sưng lâu hơn, "phần thưởng" tặng kèm còn là nỗi xấu hổ khi phải nằm chổng mông đít trần trụi trước mặt cậu. Không thể xoa xoa khó chịu da thịt, càng không thể cử động lung tung.

"Chị cứ nằm mơ đi. Thuốc tôi dùng có tác dụng từ mười hai đến mười lăm tiếng."

"Cậu đúng là đồ vô tâm vô phế. Huhu! UI DA! UI DA! UI UI!! OWIE!!"

Mất mặt nhất vẫn là phải phơi bày cái mông đau đến vặn vẹo uốn éo, hai bên đít vú (lại) co rút liên hồi. Cậu thương yêu nhìn mông người nào đó chộn rộn nở một rừng hoa, vẫn dặn lòng nhất định phải lập chút quy củ.

*BỐP BỐP BỐP BỐP*

"UI DA! AU! AU! ĐAU QUÁ ĐI..."

*BỐP BỐP BỐP BỐP*

"Dừng! Dừng lại mau... Đừng... tạm thời đừng đánh mông tôi nữa. Huhu!"

"Tỷ Tỷ, trận giáo huấn thực sự giờ mới bắt đầu nha."

*BỐP

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net