Oneshot 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐÌNH DUY VŨ x HÀN TỬ LÂM

Gaomen


• Đoạn chữ in nghiêng :

1. Đoạn đối thoại của hai người khác.
2. Đoạn đối thoại giữa nhân vật và người khác.
3. Suy nghĩ của nhân vật.
...

Giá như một lần được quay trở lại quá khứ, anh ước mình sẽ mãi bên nhau.

Tính đến thời điểm này, hình như đã qua hơn thập kỷ, vỏn vẹn là mười ba năm. Đời người có mấy lần mười ba năm, làm gì có ai yêu một người lâu như vậy đâu, nếu có thì hẳn người ấy cùng người kia đã yêu sâu đậm.

Bạn có biết, đau lòng nhất là gì không?

Không phải là chia tay.

Không phải là cãi vã.

Mà là " âm dương cách biệt ".

Có những chuyện không phải nói ra là được, cũng có những chuyện im lặng mãi sẽ gây hiểu lầm không thể hoá giải, giống sở thích vậy. Bạn thích gì, đôi khi im lặng tự bản thân thưởng bản thân sẽ tốt hơn việc bạn nói với người khác. Nhưng cũng có một số sở thích của bản thân nếu bạn không nói ra sẽ chẳng ai biết bạn thích gì, muốn gì mà chiều theo ý bạn. Cuộc sống, đôi khi nó không như bạn nghĩ, sống vì mình, đừng vì người khác sẽ tốt hơn việc bạn nghe người khác nói để làm theo.

...

Giây phút em cảm nhận sợi dây đang từ từ siết chặt lấy cổ em, nó vẫn cho em cơ hội cuối cùng, chỉ cần em đặt chân lên ghế mọi thứ sẽ không sao cả, nhưng em không làm vậy, em đạp ghế xuống đất, cứ vậy từ từ cảm nhận cơn đau, cảm nhận mọi thứ mờ dần, mờ dần, tự mình cảm thấy xung quanh là những thước phim tua chậm, những khoảnh khắc vui, buồn có đủ.

Chỉ trong vài giây, em mãi mãi nhắm mắt ra đi, còn lại thời gian phía sau, đến khi người ta phát hiện xác em đang treo giữa phòng ngủ cũng là lúc mọi thứ quá muộn, mà em cũng chẳng biết người tìm ra mình tự tử là ai, cũng chẳng biết, mọi người đưa mình xuống ra sao, bàn tán về mình thế nào. Chỉ biết, những lời nói ấy, khá nhiều người nói không tốt về em. Đó lại là lý do, em thấy mình tệ nhất, vì lời nói người khác mà đau lòng.

...

Hàn Tử Lâm mắt nhắm, mắt mở cứ vậy một bộ dạng mệt mỏi lê thân về nhà, quyển nhật kí vẫn còn trên bàn, vẫn mở ra trang mới, đêm nào cũng vậy, sau khi đi làm về việc đầu tiên em ngồi lại là viết vào nó, những dòng chữ tiêu cực từng dòng, từng dòng in trên trang sách. Cứ vậy những tiêu cực ấy đã theo em hơn mười hai năm.

Kể từ ngày em bỏ miền quê lên thành phố sống, chỉ mong mọi thứ sẽ bình yên, năm em rời đi là khi em tròn mười sáu tuổi, đến bây giờ em đã hai mươi rồi. Bốn năm trên này, tuy không ai biết quá khứ em ra sao, nhưng em vẫn sợ, đơn giản não em không thể bỏ ra khỏi đầu những thứ ấy.

Ám ảnh cả một đời chỉ vì vài người đàn ông lạ, cứ mỗi đêm em chẳng ngủ đủ giấc, nhắm mắt lại nghe những âm thanh kia, lại nhớ ra những hình ảnh ấy khiến em như chết đi sống lại bao nhiêu lần.

Năm em bị cưỡng hiếp là khi em tám tuổi.

Mãi đến khi mọi thứ dường như không thể chịu đựng được nữa, mọi thứ đã bế tắc, không một ai bên cạnh. Đi làm tuy nhiều anh chị lo lắng cho em nhưng em vẫn tạo khoảng cách với họ, bốn năm làm chung trừ khi cần còn lại em luôn im lặng không nói gì.

Hôm nay, ngày cuối cùng em sống trên đời, Hàn Tử Lâm vô tình đi ngang qua con hẻm, tiếng rên rỉ, tiếng xin xỏ, tiếng sợ hãi của một bé gái nào đấy đang hoảng sợ. Tuy bản thân em là con trai nhưng ám ảnh tâm lí, cộng thêm việc em bị trầm cảm nặng khiến em phân vân đến dường nào.

Em cứ im lặng coi như không thấy, sau lưng là những hình ảnh em muốn quên. Về đến nhà, chỉ ghi dòng chữ " tạm biệt " rồi em treo cổ tự vẫn.

Kết thúc cuộc đời tuổi hai mươi.

Người ta hay nói, tự tử là dấu hiệu cuối cùng của trầm cảm.

Người treo cổ sau khi mất đi, chẳng biết đi về đâu, cổ họ sau ghi mất đi thành linh hồn liệu ra sao, sau bốn mươi chín ngày họ sẽ sống ở thế giới khác hay vẫn còn vương vấn nơi hồng trần. Chẳng ai biết trừ họ.

Hàn Tử Lâm cũng vậy, em vừa treo cổ, khi tất cả đã chìm trong im lặng, không còn tiếng cựa quậy, tiếng ghế rơi, những trang giấy không còn bị gió lật qua lại. Tất cả chỉ còn lại bầu không khí im lặng, phía dưới sàn, đôi chân đang đung đưa qua lại, khung cảnh khiến người khác rùng mình.

Chỉ trong vài phút hồn cậu xuất ra khỏi người, cũng không biết vài phút, vài giây hay vài tiếng. Chỉ biết khi nhận thức được vấn đề, cậu thấy mọi người đang chạy vào phòng cậu, có người còn cầm nhật ký cậu lên. Đứng góc phòng nhìn xung quanh, cậu chỉ biết nhíu mày, khó chịu, bởi lẽ, nó là thứ cậu không muốn ai đụng vào.

Người chị làm cùng với cậu tên Nhiên, chị ấy quỳ rạp xuống sàn bật khóc, bên cạnh có một chàng trai, dường như người chị yêu, chị ấy từng kể về anh ta. Người ấy ôm chị vào lòng, mắt ôn nhu, đau xót nhìn chị, ghen tị thật đấy.

Rồi cảnh sát tới, đưa thi thể ai đó ra khỏi phòng em. Hàn Tử Lâm như hét lên " Đừng đụng vào nhật ký, đừng vào phòng tôi, đừng làm gì tôi cả ", nhưng mọi thứ vẫn diễn ra như khi nãy, hầu như không ai nghe tiếng em hét, em kêu, em đau lòng.

Bỗng em thấy anh, Đình Duy Vũ người em đã thương, đã yêu, anh ấy đứng lặng người, nhìn phía trên nơi có cộng dây nằm đấy, lại nhìn về phía giường em từng nằm. Anh ấy cứ đứng, rồi xin giữ lại cuốn nhật ký của em.

Hàn Tử Lâm tuy trầm cảm nhưng cũng biết yêu, chỉ là, em sợ mình không thể có được thứ tình cảm ấy, cũng sợ mình không thể mang lại hạnh phúc cho người kia, cứ vậy em im lặng. Đi tới ôm chầm lấy anh, nhưng đôi tay em lại xuyên qua người anh.

Lúc này, em nhận ra người kia là mình. Hàn Tử Lâm thật sự đã treo cổ tự vẫn, không vương vấn, ra đi trong đau đớn của thể xác nhưng thanh thản trong suy nghĩ, trong tâm hồn.

Quỳ xuống sàn, em mỉm cười, đến khi mất em nhận ra Đình Duy Vũ cũng thương em, nhưng cả hai sẽ chẳng đến được với nhau, tất cả cũng do duyên, do phận.

...

Hôm sau, báo đưa hai tin nóng hổi.

- Một bé gái bị cưỡng hiếp đến chết tại con hẻm gần đường...

- Một chàng trai tự vẫn do căn bệnh trầm cảm gây nên, để lại duy nhất một cuốn nhật ký đang viết dang dở.

...

Ngày hay tin em tự vẫn, Đình Duy Vũ nhanh chân chạy đến nhà em. Anh và em cùng làm chung một chỗ, khác là anh làm sớm hơn em, trước em hẳn một năm trời, ấy vậy, em nào để ý anh.

Mười ba năm em rời khỏi thế gian đầy mệt mỏi, anh âm thầm hàng ngày thăm mộ em.

Mười ba năm em rời khỏi thế gian đầy mệt mỏi, anh giờ đây đã tròn ba mươi tư.

Mười ba năm em rời khỏi thế gian đầy mệt mỏi, anh rơi lệ rồi rời theo em.

Ai bảo anh lụy, ngu ngốc vì mối tình không phải của mình. Anh không tỏ tình em, chỉ đứng phía sau giúp em qua nỗi sợ, giúp em mạnh mẽ hơn, cuối cùng sau ba năm anh đã làm được. Đến năm cuối cùng em ở thành phố này, ở trên thế giới này, khi ấy em đã trở lại là em, một đứa nhỏ đầy sợ hãi, ấy vậy anh vô tình không nhận ra. Vỏ bọc em tạo ra quá lớn, anh không thể biết, không thể hay.

Đến năm thứ mười bốn, anh chờ đợi em, mong điều đã xảy ra từ lâu chỉ là giả, cũng mong người đó là người khác, giống em nhưng không phải là em.

Hàn Tử Lâm chỉ đang trốn tránh Đình Duy Vũ.

Hàn Tử Lâm chỉ đang trốn tránh nơi nào đấy để quên đi kí ức đen tối khi xưa.

Hàn Tử Lâm đã chết rồi.

Em ấy đã thật sự rời xa anh. Đình Duy Vũ chẳng hiểu vì sao lại chờ em tận mười ba năm, đến khi anh ba mươi tư tuổi anh bỗng mệt mỏi khi chờ em. Năm thứ mười bốn, anh không thể chịu được cảnh xa em, xa chàng trai mỗi khi thấy người lạ đều có phần sợ hãi, xa chàng trai làm cùng anh bốn năm không nói chuyện với một ai. Anh tự vẫn theo em, Đình Duy Vũ muốn cạnh em, chăm sóc em, ở nơi xa anh vẫn muốn mình và em được bên nhau.

- Có người nhảy lầu, gọi cảnh sát, gọi cứu thương nhanh.

Ngay khi anh rơi xuống, tay anh ôm chặt lấy đầu mình. Với mọi người việc ấy đơn thuần là phản xạ tự nhiên, nhưng với anh lúc này, ôm đầu để khi rơi xuống anh không phải mất đi trí nhớ, mất đi khoảnh khắc đau lòng khi về bên ấy gặp lại em.

Kết thúc cuộc đời tuổi ba mươi tư.

Hồn lìa khỏi xác nhanh đến độ, anh vừa chạm đất đã thấy mọi người bao quanh anh, người hét, người sợ đến ngất, người chẳng ngại ngùng quay đăng lên những trang mạng xã hội. Đình Duy Vũ biết bản thân đã mất vì tự vẫn, đó là lựa chọn của anh, là quyết định của anh từ rất lâu rồi.

Hai người, một người mất vào năm hai mươi tuổi. Người kia theo sau, vào năm ba mươi tư tuổi. Họ ra đi không ngần ngại bởi xung quanh họ không còn ai, ba mẹ đều mất, cả hai đều là con một. Chỉ la một người vì trầm cảm, còn người kia vì yêu.

...

- Danh sách lại tăng thêm nữa rồi, trên kia vừa báo có người tự vẫn, người này ba mươi tư rồi.

- Dại khờ vậy sao ạ?

- Ừa, dại khờ giống em đấy Hàn Tử Lâm.

- Em đâu có, em có lý do mà. Vậy người kia tên gì ạ, để em ghi vào sổ.

- Đình Duy Vũ, ba mươi tư tuổi, chết vì tự vẫn, ghi thêm vào là nhảy lầu nhe.

- Đình Duy Vũ sao, tên này nghe quen quá.

...

Đình Duy Vũ đứng xếp hàng chờ vào cổng, anh vẫn đang mong chờ em sẽ có mặt ở phía bên kia, chỉ cần nhìn thấy em, dù ma hay quỷ, dù em có khác, có thay đổi hình dạng cũng được. Chỉ cần anh nhận ra em, nhìn em xong họ bảo anh đi đến đâu, anh đều chấp nhận. Anh cũng không biết liệu em đầu thai chưa hay vẫn còn dưới này, đôi khi anh thắc mắc khi người mất xuống đây làm gì. Anh giờ cũng thấy thú vị với nó.

Bước qua cánh cửa, anh cứ nhìn về phía thân hình nhỏ bé kia, là em, điều anh mong muốn được gặp em sau mười ba năm đã thành công, giờ đây thấy em vẫn như vậy, cười nhiều hơn, còn được những người dưới này quan tâm tốt đến vậy, anh cũng yên lòng.

- Ngươi tên Đình Duy Vũ đúng chứ?

- Vâng.

- Chết vì tự vẫn, để xem, lý do sao ngươi lại tự vẫn.

- Vì nhớ người tôi thương, tôi yêu. Người ấy cũng tự vẫn, mười ba năm tôi chờ người ấy đã đủ rồi.

Đình Duy Vũ vừa nói, mắt cứ nhìn về phía em. Người kia hỏi cũng để ý, hắn dưới này từ rất lâu, chuyện thế gian trên kia nhìn mãi cũng chán rồi, hắn biết rõ người đàn ông đang đứng trước mặt mình yêu cậu nhóc ngồi kế bên. Cả hai chẳng ai chịu thổ lộ tình cảm cho ai, xuống đây đã gặp nhau, nhưng người nhớ, người kia đã quên từ lâu. Nếu nhớ không lầm chỉ sau một năm dưới này, Hàn Tử Lâm đã được ngồi kế bên phụ hắn sổ sách, cũng từ đấy em cũng quên đi những chuyện trên nhân gian, trừ việc em tự vẫn, lý do sao lại làm điều ấy. Còn lại, em đã không còn nhớ.

- Ngươi ba mươi tư rồi, vì yêu mà chết thật dại. Được rồi, nhóc kế ta tên Hàn Tử Lâm, ngươi trên đấy sống tốt đấy, cứ ở đây vài hôm sẽ có người sắp xếp cho ngươi lên đầu thai. Hàn Tử Lâm sẽ là người thay ta dẫn ngươi đi tham quan nơi này. Nên nhớ ngươi chỉ ở đây ' vài hôm ', làm những điều ngươi muốn đi. Dẫu sao.

Hắn im lặng, ra hiệu cho em đi chỗ khác. Ghé lại bên tai anh, hắn cười nhẹ, hơi thở cứ vậy xuyên qua tai anh, lạnh lùng nói ba chữ " hắn quên rồi ".

Đình Duy Vũ nghe vậy, cũng hiểu phần nào người kia đang nói gì, chạy lại bên em, cùng em tiến vào sâu bên trong, cánh cửa lớn, xung quanh trừ những ánh đèn len lói còn có bỉ ngạn hoa đỏ khắp nơi đây. Đi đến đâu cũng thấy.

Em vậy lại không sợ hãi người lạ, thật khác em lúc trước. Ngày trước anh lại gần nói chuyện với em, vậy mà em né tránh anh, sợ hãi lùi về phía sau. Cứ vậy mãi khi em làm được một, rồi hai tuần, nhìn em gặp khách lại sợ tụi anh đành để em làm bên bộ phận pha chế, công việc ấy tuy mệt nhưng may ra em cũng không gặp quá nhiều người lạ. Anh chị cố thân với em, mãi đến lúc em làm được một năm tụi anh mới tiếp cận, nói chuyện vui vẻ được với em.

Lúc ấy, anh cảm thấy bản thân muốn bên cạnh che chở con người bé nhỏ này.

Đi phía sau em, anh mỉm cười nhớ lại khi ấy. Cả hai thời trẻ thật vui, hai người xa lạ, làm cùng một nơi lại vô tình thích nhau. À, chỉ mình anh thích em, còn em, hẳn không thích anh. Đình Duy Vũ già rồi, vậy mà Hàn Tử Lâm vẫn mãi đẹp như tuổi hai mươi. Em giới thiệu khắp nơi cho anh xem, còn vui vẻ chỉ cho anh những chỗ ăn uống dưới này. Kể ra, dưới này cũng đông vui, làm ăn, du lịch được lắm chứ.

- Em tên Hàn Tử Lâm sao?

Hàn Tử Lâm nghe người kia hỏi, ngừng lại một chút, em thở dài gật đầu. Có phải liệu người kia điếc hay giả ngu, rõ ràng hắn đã giới thiệu em cho người này, nhưng lại hỏi tiếp, cuối cùng người trên ấy mới xuống đều vậy sao?

- Anh không biết em còn nhớ tới anh hay không, nhưng anh nghĩ anh cũng nên nói với em. Khi còn trên nhân gian, anh và em biết nhau, anh rất yêu em nhưng không dám nói. Mãi đến khi em tự vẫn, anh ôm ân hận, anh đau lòng chờ em mười ba năm.

Đình Duy Vũ im lặng, nhẹ rơi lệ, anh biết nơi này có một tấm gương, chỉ cần nhìn vào mọi thứ diễn ra trước khi bản thân mất đi hiện lên tất cả, người đang đứng coi từng dòng kí ức ấy lại là em. Anh phải nói, đơn thuần vì anh đã quá yêu em, còn lí do nữa, anh muốn em nhớ lại anh, cho anh một câu trả lời.

- Năm thứ mười bốn, anh ba mươi tư tuổi, không thể chờ em được nữa, anh phải xuống cùng em, nào ngờ lại gặp em ở đây,,thật tuyệt. Anh yêu em Hàn Tử Lâm, anh biết em đang xem gì, anh biết em đang dần nhớ lại, dẫu hai ta là gì, liệu em có thể cho anh cơ hội bên em đến khi anh có quyết định luân hồi, được không?

Em ngồi hẳn luôn đất, tay ôm đầu, những đoạn kí ức chạy nhanh như cơn gió, ngày tháng vui buồn cứ vậy xuất hiện. Điều em sợ nhất, điều em đã nhắm mắt bỏ đi cứ xuất hiện. Rồi em dần hối hận, cô gái hôm ấy trong con hẻm liệu đã ra sao? Cô ấy có mất đi hay vẫn đang ám ảnh tâm lí như em khi xưa. Em không biết tên cô ấy, không thể xem được cô ấy còn sống hay không?

Lỗi của em, tất cả chỉ do nỗi sợ mà em vô tâm với người khác, một người đang bị cưỡng hiếp đến điên dại.

- Cho anh được bên em những phút này được chứ? Em không sai, mọi thứ chỉ do quá khứ em làm nên, em tự vẫn là do em mệt mỏi, đừng lo, anh sẽ bên em.

Hàn Tử Lâm gật đầu nhẹ, em không nghĩ anh sẽ thương em, sẽ yêu em. Nếu biết điều ấy, em chấp nhận bị hành hạ tâm lí để được bên anh, mãi mãi không bao giờ tự vẫn để giờ đây em ước rằng mình còn sống, được trở về quá khứ để cùng anh chống chọi với căn bệnh trầm cảm này.

Ngồi tâm sự một lúc lâu, em giải tỏa hết những điều em muốn nói, anh vậy lại lắng nghe. Em kể hết những ngày tháng dưới này, còn kể mọi người cho em vé đầu thai nhưng em không muốn, bao năm trôi đi, họ liền cho em làm thư kí, vậy em đã đồng ý ở mãi đây.

Đình Duy Vũ mỉm cười, xoa đầu em, cắn nhẹ lên tai em.

- Em có thấy bản thân mình đáng đánh không? Chúng ta tìm khách sạn rồi tính nhé.

Đình Duy Vũ xoa đầu em, cười nhẹ. Vậy mà em lại đồng ý, dắt anh đến khách sạn mình biết, cứ vậy anh và em nắm tay nhau đi, trên đường em còn thấy anh lượm gì đấy, nhưng chẳng biết đó là gì.

Khách sạn quen thuộc hiện ra trước mắt, nó cứ mờ mờ, ảo ảo, một màu đen hiện lên trước mặt, nếu người khác nhìn vào chỉ có sợ đến ngất đi, nhưng anh và em giờ chẳng phải là người nên chí ít cũng không sợ nữa.

Vào khách sạn nơi cả hai đã nói, anh lấy phòng nắm tay em dắt lên. Vừa vào phòng cũng chẳng cần biết nó ra sao, anh liền lấy cây roi vừa lượm được khi đi đến đây, bắt em đứng im một chỗ rồi đánh xuống. Từng tiếng đánh vang lên khắp phòng, còn lại không nghe gì nữa.

Chát! Chát!

Hàn Tử Lâm theo từng cái đánh mà run người, em cứ ngỡ khi còn sống mới phải đau, phải khóc, nào ngờ em đã mất vỏn vẹn mười mấy năm dài, niềm vui dưới đây với em mãi mãi là tuyệt nhất, đến khi anh xuống, anh bắt em đứng phạt như một đứa trẻ, lấy roi đánh em, từng cái một khiến em đau đến bật khóc.

Nhưng, ma đánh cũng đau đến vậy sao? Không phải người đánh mới đau sao? Hay là do ma với ma, cũng giống người với người.

Đình Duy Vũ cứ vậy đánh đều lên hai cánh mông em, nơi ấy đã đỏ lên, một vài vết bắt đầu tím lại, cứ vậy tăng thêm chứ không giảm. Đánh em, anh không vui gì, nhưng nếu không đánh anh sẽ không thể tha thứ cho em. Sự dại dột, sự im lặng, những điều tiêu cực khi ấy hành hạ em, nhưng em không chia sẻ cứ ôm vào lòng.

Anh đánh em, vì em thấy cô bé kia bị cưỡng hiếp nhưng không chạy lại cứu, vì ám ảnh quá khứ của bản thân lại khiến một sinh linh rời đi.

Anh đánh em, vì em rời bỏ anh, rời bỏ thế gian đầy màu sắc. Vì em không hiểu giá trị bản thân ra sao, cũng phần vì em đã treo cổ. Bao nhiêu cách tại sao dùng cách ấy hành hạ bản thân.

Nhưng Đình Duy Vũ cũng dùng cách nhảy lầu tự vẫn, vậy có khác gì em. Mỗi người một cách, đều là mất bằng cách đau đớn nhất, cái cách mà hầu như mọi người đều dùng nó. Dại khờ, hai từ này nói đúng về cả hai.

Chát!

- Anh! Đừng đánh nữa, em, em đau.

Nghe Hàn Tử dang cố kiềm cơn đau để nói hết trọn vẹn câu, tiếng khóc của em vậy vang lên, có điều có kêu cũng không ai nghe, em cứ nức lên, nước mắt cứ rơi, tuyệt nhiên vẫn đứng yên chỗ cũ không rời bước. Đình Duy Vũ tiến lại, xoa hai bên mông đang run lên vì đau kia, anh mỉm cười ôm em vào lòng, khen em giỏi, khen em ngoan, khen em đủ thứ.

Rồi anh ẵm em lên, lại tiến về phía giường, để em nằm lên đùi mình, xoa một lát, anh đánh thật mạnh xuống, bất ngờ chưa kịp phòng hờ, em liền hét lên vì đau. Hàn Tử Lâm cứ tưởng anh đã tha cho mình, tha cho sự dại dột của đứa trẻ khi ấy. Nếu còn sống, giờ em đã được ba mươi hai, ba mươi ba rồi.

Ba! Ba!

- Hàn Tử Lâm!

Em im lặng, nắm lấy ống quần anh, môi cắn chặt cố kìm tiếng khóc lẫn tiếng hét, dưới này em cũng có vai, có vế, để mấy người kia nghe được, em chỉ có luân hồi mới thoát nhục. Người mới xuống đánh mông người xuống đã lâu, phải chăng nó lạ đến dường nào.

Ba!

- Anh! Đừng đánh, hức, em sai rồi.

Đình Duy Vũ chỉ cần nghe đến thế liền im lặng, lấy cốc nước bên cạnh đổ lên mông em, xoa vài cái rồi lại tiếp tục đánh xuống. Ướt mông trước khi đánh lần nữa, khiến em đau như chết đi sống lại. Ai bảo dưới này không đầy đủ tiện nghi, dưới này gì cũng có, cả khách sạn anh và em đang ở cũng có, nước cũng vậy, chỉ là đồ ăn thì khác trên trần gian thôi.

Ba!

- Em mất tập trung, anh sẽ đánh lại nhé.

Hàn Tử Lâm lắc đầu, cố kiềm nén những giọt nước mắt lại muốn rơi ra, em phải mạnh mẽ, lỗi do em, anh đánh vì em sai, anh muốn cho em biết bản thân em đã dại đến mức nào. Em đau, nhưng em không muốn khóc, nước mắt này chỉ khóc khi em trở lại dòng thời gian như xưa.

Em bỗng muốn đầu thai, dù ở đâu, nhà ai cũng được, em muốn nhìn lại thế giới ấy bằng con mắt của người khác, cũng là của em nhưng hồn đã bị thay đổi rất nhiều. Dẫu sao, sau hôm nay, em sẽ xin được lên lại trần gian.

Đình Duy Vũ đánh thêm vài cái như phủi bụi, sau lại ôm em vào lòng, cứ vậy để em khóc, anh dựa cằm lên vai em, bao nhiêu năm đơn phương, mười mấy năm nhớ nhung, cuối cùng giờ em đã thuộc về anh.

Anh biết, chỉ dăm ba ngày nữa có thể cả hai sẽ được trở lại trần gian, trí nhớ sẽ mất đi, sẽ chẳng gặp được nhau. Nhưng, dù có thế nào, có ra sao kiếp này anh đã nói lời yêu với em vậy là đủ

Hàn Tử Lâm ôm cổ anh, môi cắn chặt, em khóc vậy là đủ rồi. Em có chuyện cần nói với anh, em muốn anh mãi bên cạnh mình. Em muốn anh dưới này cùng em, nhưng em ơi, liệu có ai chấp nhận hay không, mình em là đủ, thêm một người dưới này lại phải chia công việc, sẽ chẳng ai muốn làm những việc mình không giỏi đâu em.

- Anh Vũ! Em sẽ đầu thai, nếu có duyên mong anh và em sẽ gặp lại, em không muốn xa anh đâu, nhưng dưới này chấp nhận em phụ, em sợ xin cho anh không được.

Hôn lên trán em, anh rơi lệ, ai bảo đàn ông không được khóc, họ chỉ khóc vì người họ thương. Em là ngoại lệ của anh, chỉ của riêng Đình Duy Vũ này.

...

Tuyết rơi phủ đầy khắp nơi, hôm nay, trời bỗng lạnh hơn thường ngày. Người người chạy vội về nhà, một vài người cùng nhau đi chơi giáng sinh.

Anh đang đi dạo xung quanh, đã lâu rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net