Phần 1 (B): Chén cháo hạt tiêu nhỏ tại cô nhi viện mùa đông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

PETRICHOR – Phần 1 – Chén cháo hạt tiêu nhỏ tại cô nhi viện mùa đông (B)


Sự thật chứng minh, không có gì trên thế giới là dễ dàng và diễn ra theo đúng mong đợi. Tuy anh vẫn rất trông ngóng cái vị khó tính kia sẽ để mắt đến mình, thậm chí có thể chỉ xem qua bảng điểm không quá nổi bật của anh một chút nhưng cuối cùng bác sĩ không mặc áo blouse đi tìm con nuôi kia vẫn lướt qua anh, ngay cả một cái liếc mắt cũng chưa từng nhìn tới.

Vị bác sĩ nọ híp mắt nhìn vào một đứa trẻ thấp người, hai mắt mở to dõi về phía trước. Ánh mắt anh lúc đó tới lui giữa hai người, bất chợt cảm thấy bản thân như đang thở dài một hơi nặng nề. Người được chọn mãi mãi vẫn luôn không phải là anh.

Và rồi chính anh – đứa trẻ lúc đó, dưới những bông tuyết nhỏ bé, từng siết chặt nắm tay của mình, mấp máy môi nói ra từng lời như đang thuật lại một bản tuyên ngôn mở ra thế giới mới.

Lời thề này được viết vào năm 1964 bởi Louis Lasagna, Hiệu trưởng của Trường Y khoa tại Đại học Tufts.

"...Tôi sẽ tôn trọng những thành quả khoa học của các thầy thuốc đi trước."

Ngón tay nhỏ gầy gò hiện lên mạch máu mờ nhạt, bấu lấy lớp vải quần bên hông chân mình.

"...và sẵn sàng chia sẻ kiến thức của mình cho những người tiếp nối."

Anh ngẩng cao đầu nhìn về phía vị bác sĩ đang không mặc áo blouse, dáng vẻ dọa người, không thể dùng mấy chữ "lương y như từ mẫu" để mà hình dung.

Người nọ mặc một chiếc áo khoác dài, đen kịt. Đôi giày da dưới gót chân chuyển động, hướng về phía anh. Ánh mắt ấy lần đầu nhìn về phía thân thể thấp bé của anh. Đôi môi anh mím chặt, những lời tiếp theo dưới sắc thái tĩnh lặng của đôi mắt nọ bỗng chốc như dịch chuyển đi đâu mất khỏi tâm trí.

"Louis Lasagna?"

Người đó nghiêng đầu, đánh về phía anh một ánh nhìn lạnh nhạt. Thản nhiên như không bỏ tay vào túi áo, cười như không cười.

Ý của anh là gì, vị bác sĩ bóng đêm này có thể không hiểu sao? Nhưng rất tiếc, chuyện không đơn giản như vậy.

"Hippocrates từng nhắc đến ba đối tượng để người bác sĩ như ta phải có trách nhiệm truyền dạy lại tri thức y học cho họ."

Đầu ngón tay của vị bác sĩ ấy giơ lên theo từng tiếng đếm.

"Thứ nhất, con của ta."

"Thứ hai, con của thầy dạy ta."

"Và cuối cùng là các môn đệ của ta."

Nụ cười nhợt nhạt ấy chợt trở nên nghiêm khắc hướng về phía anh, không chừa lại chút đường sống nào cho cậu nhóc nhỏ tuổi, chỉ vì nguyện vọng của mình mà tìm đủ mọi cách gây ra sự chú ý cho người khác.

Bảng điểm trong tay anh bị siết chặt lại phía sau lưng. Giữa những ngày đông lạnh giá, đến cả giọt mồ hôi nóng hổi rơi xuống từ vầng thái dương cũng giống như sắp đóng băng lại, trượt không nổi xuống tới gò má trắng nhợt.

Răng anh niết vào nhau, cắn chặt lý trí, duy trì sự kiên cường, quả cảm của mình trước câu nói nhạo báng của vị bác sĩ học thức uyên bác nọ.

"Không phải cứ học thuộc lòng là xong đâu."

"Lời thề y đức hiện đại sao? Rất tiếc, trường của ta không dạy điều này. Ta chỉ thề một lời thề duy nhất khi hành nghề, đó là lời thề Hippocrates."

Anh không thuộc về bất kỳ đối tượng nào cần truyền dạy tri thức trong lời thề người nọ được học, đó là lý do anh chọn một lời thề khác được viết lại vào năm 1964. Thật không may, người anh nói chuyện hiện tại lại là một vị bác sĩ hà khắc và lạnh lùng.

Trước khi người đó quay lưng, anh từng chăm chăm nhìn vào điếu thuốc trên tay người nọ. Đầu lọc thuốc xám đỏ, thân thuốc dài quá một ngón tay. Một loại thuốc lá ngoại nhập đắt đỏ. Từng vòng khói mờ ảo quấn quanh thân người vị bác sĩ vẫn còn khá... trẻ tuổi. Mùi hương mê hoặc của thuốc lá cũng không cách nào khiến lũ trẻ trong cô nhi viện thích thú được. Vài đứa nhỏ được gọi tới đã sợ sệt né xa rồi chạy về phòng.

Anh chớp mắt, duy trì lại dáng vẻ bình tĩnh của mình. Giọng nói của anh như va vào không khí loãng của ngày lạnh, tạo thành một phản ứng hóa học lạ lùng với chất xúc tác là vị đắng ngọt của thuốc lá vào người kia.

"Không phải ngài đến đây để tìm học trò nối nghiệp sao?"

Người nọ chẳng hề để tâm đến việc mục đích của mình bị bại lộ, bình thản ngồi xuống ghế đá cũ kĩ gần đó, gác chân, chiếu ánh nhìn không mấy tốt đẹp vào anh.

"Thì sao?"

Đôi mắt chăm chú, trong suốt như những viên đá lấp lánh ngọt ngào dưới dòng suối khiết tinh của anh trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết hướng về phía người nọ.

Giọng nói non nớt, cùng những kiến thức bập bẹ và chắp vá của một đứa trẻ cứ thế hình thành nên một lý lẽ riêng, bảo vệ cho ước mơ của mình.

"Lúc nhỏ giỏi chưa chắc sau này lớn lên đã giỏi. Thiên tài chưa chắc đã là thần đồng. Mà thần đồng cuối cùng đại đa số đều bị vòng quay thời gian giáng xuống làm người thường không chút triển vọng. Ngài là muốn tìm một thần đồng về để sau này nuôi một đứa ngốc làm người nối nghiệp sao?"

Người nọ vốn chẳng thèm động mắt nhìn anh, mà lời này của anh càng nói càng làm gân máu trên tay người nọ nổi lên cồm cộm. Cuối cùng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, khi hai từ "đứa ngốc" này vang lên, điếu thuốc trong tay bác sĩ bóng đêm chính thức bị bóp nát đến thảm hại.

"Ngươi muốn nói gì?"

Người đó đứng phắt dậy, xồng xộc bước tới. Lời này nói là trù ẻo cũng không quá sai biệt, mà khiêu khích lại càng không hề sai. Đều khiến người ta muốn chửi thề, một bước tiến lên liền muốn bóp nát vụn đứa trẻ trước mắt trong tay mình.

Anh lùi lại một bước, né xa cái người đang có xu hướng bạo phát kia. Tuy nhiên, lại không có chút nào sợ sệt, ngược lại vẻ mặt càng lúc lại càng thêm mấy phần chính đáng, chống lại cái xấu.

"Lý luận cùn!"

Anh hơi cười, khuôn mặt phút chốc đanh lại, cực kỳ nghiêm nghị, không chút sợ hãi nhìn về phía ánh mắt hung tợn của người nọ, không hề có ý định kiên dè, trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.

"Đổi cách nói khác. Sự liên kết các tế bào thần kinh sẽ quyết định trí thông minh ở con người. Khi con người tăng cường nhận thức, các tế bào thần kinh sẽ tăng cường liên kết với nhau. Nhưng sự liên kết này vẫn có thể bị suy giảm, các tế bào thần kinh vẫn có thể mất đi do sự tác động của gốc tự do."

"Chỉ số IQ hiện tại chỉ quyết định trí khôn của con người trong hiện tại."

"Nói một cách dễ hiểu hơn chính là, tiêu chuẩn chọn người của ngài ngay từ lúc ban đầu đã đi sai hướng rồi, ngài bác sĩ."

Nét mặt anh dưới ánh dương quang hiếm hoi của trời đông giống như phủ thêm một tầng ân ẩn nắng hồng, ấm áp, lại quật cường, kiên định.

Anh vốn chẳng có gì để mất cả.

Cũng không ai có thể đảm bảo cho cuộc sống sau này của anh khi rời khỏi nơi đây sẽ tốt hơn hay thậm tệ.

Chỉ là, con người luôn cần những bước tiến và thay đổi. Sự thay đổi không gian và thách thức bản thân sẽ khiến chúng ta từng bước học được cách trưởng thành, từng bước tìm được cách tiến tới nơi tốt hơn trong cuộc sống.

Anh chưa từng ước mơ mình sẽ được một cặp vợ chồng hiền lành, tốt tính, yêu thương con cái trong tương lai của họ nhận về nuôi. Cũng chưa từng nghĩ tới việc may mắn sẽ ở trên trời rơi xuống cho anh cuộc sống bình thường, vô lo vô nghĩ. Tất nhiên sẽ không nghĩ tới tương lai nhất định phải làm nhà khoa học, phi hành gia, giám đốc công ty hay giáo viên gì đó. Cuộc sống ở đây chỉ gói gọn xung quanh bốn bức tường rào rộng lớn của cô nhi viện, ngày hai bữa chính và một bữa sáng lưng chừng. Có ăn đã là may, có nơi ngủ đã là tốt. Tương lai, quá khứ, thực tại đều là những mảng màu sắc mơ màng, không chút thuyết phục, cũng không cần nghĩ tới.

Anh chỉ muốn thay đổi, để có cơ hội được thay đổi.

Chỉ đơn giản là một cơ hội.

Tranh đoạt nhau ư? Dù bất cứ giá nào, cũng phải tranh đoạt.

"Ngươi có hiểu bản thân đang nói cái gì không?"

Anh thấy người đó cười khẩy, châm thêm một điếu thuốc lạnh.

Bông tuyết trắng rơi trên vai áo, tan biến như hư không.

"Nghĩa vụ của học trò là quan tâm đến thầy trước cả việc học tập kiến thức, đạo lý nghe hiểu không?"

Anh im lặng nhìn người nọ, không nói không rằng.

Tàn thuốc xám nhạt rơi xuống nền tuyết trắng trên sân. Không biết từ lúc nào, nơi đây chỉ còn lại hai người đứng dưới làn gió lạnh của đông giá.

Bóng lưng bác sĩ bóng đêm chuyển động vào chiếc xe bóng loáng, mới keng. Cửa sổ ghế lái đen ngòm hạ xuống, ánh mắt người nọ chiếu thẳng vào thân hình anh, lạnh lùng quát lên một tiếng tựa như ra lệnh.

"Lên xe."

—-

02/09/2020

Chỉnh sửa bổ sung: 13/10/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net