Chương 36: Huynh bức đệ phản (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yến Nguyệt, Tiểu Mạc, Ngọc Tường ba người quỳ gối trước mặt Tiểu Khanh, trên ba gương mặt anh tuấn đều có chút sưng đỏ.

    Yến Nguyệt nặng nhất, bên môi đã dập nát, chảy ra máu tươi. Hắn khẽ mím môi một cái, trên mặt nóng rát đau đớn, trong lòng lại thắc mắc, vì sao mỗi lần lão đại tát người đều dùng lực lớn như vậy, tay hắn không đau sao.

    Đại sảnh bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, trong lòng không khỏi có chút cảm thán quy củ Phó gia quả là sâm nghiêm. Tiểu Khanh chỉ đứng dậy, nhìn lướt qua ba người bọn hắn một cái, ba người đã không hẹn mà cùng quỳ đến trước mặt hắn.

    Tiểu Khanh mang theo nụ cười nhàn nhạt, cho mỗi người một cái bạt tai vang dội thanh thuý. Ba người đừng nói động, chính là bị đánh xong rồi ngay cả sờ cũng không dám sờ. Nhất là Yến Nguyệt, một cao thủ trẻ tuổi cuồng vọng như vậy, ở trước mặt Tiểu Khanh thậm chí một câu cũng không dám cãi lại.

    Trong mắt Âu Dương Bội Hiển càng không nhịn được lộ ra thần sắc đang xem kịch hay, thầm cầu Tiểu Khanh có thể tát Yến Nguyệt thêm mấy cái nữa.

    Tiểu Khanh ngừng tay, lạnh nhạt nói: "Lúc này tốt rồi? Cứ ép ta phải giáo huấn các ngươi ở trước mặt nhiều người như vậy sao?"

    Ba người vội vàng cùng nhau cúi đầu nói: "Tạ lão đại giáo huấn."

    "Tiểu Mạc." Tiểu Khanh lạnh lùng nói: "Ngươi càng lớn trí nhớ càng kém, hôm qua vừa ăn đòn, hôm nay còn dám bất kính với Âu Dương tiền bối, xem ra đã đánh quá nhẹ."

    Tiểu Mạc bị lão đại dạy dỗ đến đỏ bừng cả mặt, lại không dám cãi lại, chỉ có thể vâng dạ đáp: "Tiểu Mạc nguyện lĩnh sư huynh trọng trách."

    Mộ Dung Vân khẽ nhíu mày, nàng không ngờ Tiểu Khanh lại ở trước mặt nhiều người như vậy trách cứ Tiểu Mạc, một chút thể diện cũng không để lại.

    Yến Nguyệt đương nhiên biết Tiểu Mạc quẫn bách, khom người nói: "Đều là Yến Nguyệt sai, lão đại muốn mắng thì mắng ta đi."

    "Ngươi cũng biết sai sao?" Tiểu Khanh đem ánh mắt đặt ở trên người Yến Nguyệt.

    Yến Nguyệt cúi đầu không nói nữa. Lão đại hôm nay giống như ăn phải thuốc nổ. Mặc dù lão đại luôn nghiêm khắc, nhưng vẫn bận tâm đến thể diện của các sư đệ, ở trước mặt mọi người không mặt không mũi trách cứ bọn hắn như thế, thật đúng là lần đầu tiên.

    "Ngươi vì bất bình cho Tiểu Mạc, lấy mạnh hiếp yếu, hại Đường Nhất Hạc chết thảm, có biết là thất đức không?"

    Yến Nguyệt cung kính đáp: "Tiểu đệ quả thật bất bình cho Tiểu Mạc, bất quá hai tên khốn kiếp Đường Nhất Hạc cùng Âu Dương Bội Hiển này đều là chết chưa hết tội. Tiểu đệ cũng không cảm thấy mình làm gì sai."

    Đường Đình nhịn không được giận dữ quát: "Nhất Hạc đã chết, ngươi còn oan uổng hắn. Đường mỗ..."

    Yến Nguyệt lạnh lùng liếc hắn một cái, ánh mắt lạnh lẽo làm cho Đường Đình bất giác nuốt những lời phía sau trở về.

    "Bốp" một tiếng giòn vang, cái tát của Tiểu Khanh lại hung hăng giáng mạnh xuống mặt Yến Nguyệt, đánh cho cả người Yến Nguyệt run lên một cái, bên môi lập tức chảy máu.

    "Không phục?" Tiểu Khanh lạnh lùng hỏi.

    "Yến Nguyệt không dám." Yến Nguyệt vô cùng ủy khuất, lại cũng không dám nói nữa.

    "Nói? Ngươi có gì không phục?" Tiểu Khanh lại căn bản chưa tha cho hắn, lại tát vào mặt Yến Nguyệt một cái.

    "Đường Nhất Hạc và Âu Dương Bội Hiển dùng Toái Kim Hàn, có ý đồ bất chính với Tôn Kiếm Lan và Thanh Dực." Yến Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tiểu Khanh, "Chuyện này đêm qua tiểu đệ đã bẩm báo lão đại, nếu lão đại không tin, tiểu đệ cũng không còn lời nào để nói."

    Lời nói của Yến Nguyệt khiến mọi người trong phòng nghẹn họng, Đường Đình cùng Âu Dương Quyền đều biết bản tính của nhi tử nhà mình, tuyệt đối có thể làm ra chuyện này, nhưng tuyệt đối không thể nhận.

    Nguyễn Đinh Đinh cùng Tôn nhị phu nhân liếc nhau một cái, Tôn nhị phu nhân không khỏi xấu hổ, trong mắt Nguyễn Đinh Đinh liền hiện lên lửa giận.

    "Ngươi, ngươi..." Âu Dương Bội Hiển muốn chống chế, nhưng nhìn sắc mặt của mẫu thân cùng Tôn nhị phu nhân, lại nói không ra.

    Buổi sáng Tôn nhị phu nhân nghe nói Âu Dương Bội Hiển xảy ra chuyện, vội vàng chạy tới, cho rằng Tôn Kiếm Lan chỉ là tham ngủ, vẫn chưa để ở trong lòng.

    "Khó trách không thấy Tôn cô nương cùng Thanh cô nương." Tạ Bách Minh hơi trầm ngâm nói: "Nghe nói Toái Kim Hàn của Đường gia khác với mê dược bình thường, lúc đầu không màu không mùi, qua thời gian dài thì có mùi rượu nhàn nhạt, người trúng mê dược này, mặt như giấy vàng, gặp giấm mới tỉnh." Nói xong, ánh mắt rơi xuống trên mặt Đường Đình, lại nhìn về phía Âu Dương Bội Hiển.

    Mọi người đi đến phòng của Tôn Kiếm Lan cùng Thanh Dực, mặt của hai nha đầu này quả thật như giấy vàng, vẫn ngủ say như trước, kêu cũng không tỉnh. Trong phòng có mùi rượu nhàn nhạt. Trên cửa sổ giấy bị đâm một lỗ nhỏ.

    Đợi cầm giấm xối lên mặt hai cô nương, các nàng mới tỉnh lại, thấy trong phòng có một đống người, đều vô cùng ngạc nhiên, không biết đã phát sinh chuyện gì.

    "Súc sinh! Súc sinh!" Âu Dương Quyền phẫn nộ mắng chửi. Nguyễn Đinh Đinh sắc mặt trắng bệch, nhìn Tôn Kiếm Lan mặc dù lông tóc không tổn hao, nhưng khuôn mặt càng ngày càng gầy yếu, trong lòng đau đến run rẩy. "Hai nha đầu này quả thật đã trúng Toái Kim Hàn." sắc mặt nàng tái nhợt nói: "Có lẽ, là có người lấy mê dược từ chỗ Đường Nhất Hạc rồi cắn ngược một miếng cũng không chừng."

    Âu Dương Quyền nhìn phu nhân, chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, đây thật sự là đáng thương cho lòng phụ mẫu trong thiên hạ, đã đến lúc này, nàng ta vẫn bao che cho Âu Dương Bội Hiển.

    Làm cho mọi người không ngờ được chính là, người ra mặt nói chuyện cho Yến Nguyệt lại là Vũ Văn Tiêu Tiêu. Vũ Văn Tiêu Tiêu đem chuyện đêm qua cùng Yến Nguyệt uống rượu tâm tình nói ra.

    "Lúc tiễn Yến Nguyệt huynh đi, ta tận mắt nhìn thấy Đường Nhất Hạc cùng Âu Dương Bội Hiển một thân hắc y đang mang Tôn Kiếm Lan cùng Thanh Dực từ trong phòng đi ra, Yến Nguyệt đại ca mới giáo huấn bọn họ!"

    Hóa ra hắn không say. Ánh mắt Yến Nguyệt hàm chứa ý cười nhìn về phía Vũ Văn Tiêu Tiêu, dưới ánh nhìn của Yến Nguyệt, tim Vũ Văn Tiêu Tiêu không khỏi lại có chút đập nhanh.

    Mộ Dung Vân biến sắc: "Tiêu nhi. Phụ thân ngươi không phải đã phân phó qua, không được nhúng tay vào chuyện nhà người khác sao."

    "Yến đại ca chỉ ném bọn họ vào chuồng heo, cái chết của Đường Nhất Hạc chỉ là trừng phạt đúng tội." Vũ Văn Tiêu Tiêu nói tiếp, căn bản không thèm để ý mẫu thân mình ngăn cản.

    Vạn ác dâm vi thủ*. Lợi dụng thuốc mê làm chuyện gian ác, chính là tội chết.

*Bách thiện hiếu vi tiên, vạn ác dâm vi thủ: trong trăm cái thiện thì hiếu là chuyện tốt đẹp nhất, trong vạn cái ác thì tà dâm là chuyện đồi bại nhất.

    Tôn nhị phu nhân liền trước tát Âu Dương Bội Hiển lảo đảo một cái: "Súc sinh nhà ngươi, vì sao lại đối xử với Kiếm Lan như thế?"

    Âu Dương Bội Hiển dứt khoát bất chấp tất cả: "Tôn Kiếm Lan nàng ta từng cùng Tiểu Mạc bỏ trốn, Bội Hiển thà chết cũng không muốn lấy một nữ nhân hồng hạnh xuất tường."

    "Ngươi." Tôn nhị phu nhân tát thêm một cái, Âu Dương Bội Hiển lại dùng tay ngăn cản: "Vì sao Lam di cứ luôn trách ta, có thời gian thì nên quản giáo nha đầu không biết xấu hổ kia mới đúng."

    "Bốp" một tiếng, Âu Dương Bội Hiển bị một cái tát nặng đánh ngã xuống đất, người đánh hắn chính là Nguyễn Đinh Đinh: "Ngươi phạm vào sai lầm lớn như vậy còn dám tranh luận." Quát người trói Âu Dương Bội Hiển lại, áp giải đến từ đường xử lý.

    Âu Dương Bội Hiển muốn phản kháng, nhìn tình thế trước mắt, cũng đành mặc cho hạ nhân trói hắn lại. Trước khi đi, ánh mắt nhìn Yến Nguyệt cùng Tiểu Mạc, quả thật muốn phun lửa.

    Tiểu Khanh ôm quyền với Đường Đình trên mặt đang không biết là màu sắc gì: "Đường đại hiệp. Lệnh lang chết, tại hạ tuy rằng vô cùng tiếc nuối, nhưng nghĩ đến cũng là ý trời. Nếu Đường gia vẫn muốn tìm Yến Nguyệt báo thù, chúng tại hạ tùy thời xin đợi."

    Mọi người giải tán, Tạ Bách Minh lại đi tới trước mặt Tiểu Khanh, cười nói: "Vừa rồi ngôn từ có chỗ mạo phạm, kính xin thứ tội, thứ tội."

    Tiểu Khanh cũng cùng hắn khách khí vài câu. Tạ Bách Minh thấy trên mặt Yến Nguyệt vẫn sưng đỏ lợi hại như cũ, không khỏi cười nói: "Hoả khí của Phó thiếu hiệp cũng hơi lớn a, sớm nên cho Yến thiếu hiệp cơ hội nói chuyện mới phải, lần này thật đúng là đã khiến Yến thiếu hiệp bị oan ức rồi, gánh chịu cái trận tai bay vạ gió này."

    Tiểu Khanh cười nhạt: "Tạ cốc chủ không cần nói thay hắn, là chính hắn xử trí không thoả đáng, quá mức cuồng vọng, bị giáo huấn cũng là đáng đời, chỉ là không biết hắn có thể nhớ đến khi nào." Lại quay đầu nhìn Yến Nguyệt dường như vẫn có chút không phục, nghiêm mặt quát hỏi: "Thế nào, nói oan ngươi sao?"

    Yến Nguyệt liền khom người đáp: "Sư huynh dạy phải, tiểu đệ không dám không phục."

    Sắc mặt Tiểu Khanh càng trầm xuống: "Không dám không phục, chính là còn không phục." Dứt lời, lại giơ tay lên, Tạ Bách Minh vội vàng giữ chặt Tiểu Khanh, mời Tiểu Khanh đi uống rượu cùng mình.

    "Ba người các ngươi đều trở về viện quỳ, ta không cho phép, không được đứng lên." Tiểu Khanh không từ chối được Tạ Bách Minh, liền theo hắn đi, trước khi đi, vẫn lạnh lùng phạt ba sư đệ.

    Yến Nguyệt, Tiểu Mạc và Ngọc Tường cũng không dám cãi lại, khom người nhận phạt rồi rời đi.

    "Phó thiếu hiệp thật uy phong." Mộ Dung Vân cùng Vũ Văn Uyển Nhiên đứng dưới tàng cây cách đó không xa. Thấy hai người đến gần, Mộ Dung Vân lạnh lùng mở miệng.

    Tạ Bách Minh vội vàng biết điều tránh đi.

    "Vũ Văn phu nhân." Tiểu Khanh mỉm cười nói: "Tại hạ quản giáo sư đệ, khiến phu nhân chê cười rồi."

    Mộ Dung Vân hừ lạnh một tiếng: "Ngươi quản giáo đệ tử thế nào đều là quy củ của nhà ngươi, chỉ là thiếp thân muốn nhắc nhở Phó thiếu hiệp một câu, người có mặt cây có da, huynh hữu mới có đệ cung, ngươi không để ý đến mặt mũi của bọn hắn như thế, không sợ đến mức huynh bức đệ phản sao?"

    Tiểu Khanh nhìn Mộ Dung Vân một cái, không thèm để ý cười nói: "Đa tạ Vũ Văn phu nhân nhắc nhở, chỉ là phu nhân quá lo rồi, ta thế nào cũng không nhìn ra bọn họ có lá gan lớn như vậy."

    Mộ Dung Vân hừ một tiếng: "Chuyện nhà của ngươi người ngoài cũng không tiện nhiều lời. Ta ngăn Phó thiếu hiệp lại là bởi vì phụng mệnh đến truyền cái tin tức: Canh ba tối nay, mời Phó thiếu hiệp đúng giờ đến Lan Nhược khách điếm."

    Tiểu Khanh cười cười: "Đa tạ phu nhân đưa tin. Không biết phu nhân là thay mặt người nào đưa tin? Đến Lan Nhược khách điếm để làm gì?"

    "Ngươi đi rồi tự nhiên sẽ biết." Mộ Dung Vân xoay người muốn đi, lại dừng bước: "Canh ba tối nay, thiếp thân xin đợi."

    Tiểu Khanh cười nói: "Chỉ sợ Phu nhân không biết tại hạ có một thói quen, chính là chưa từng nhận lời mời không minh bạch."

    "Phải không? Theo ta thấy, lần này Phó thiếu hiệp nhất định sẽ đi. "Mộ Dung Vân cười nói: "Về phần nguyên nhân là gì, tin tưởng lệnh sư đệ sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng." Trước khi xoay người, lại cười nói: "Phó thiếu hiệp ngàn vạn lần đừng lỡ hẹn, nếu không lệnh sư đệ sẽ không bao giờ gặp lại món đồ kia nữa."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net