Chương 47: Vô Liên thật giả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Viện tử không lớn nhưng sạch sẽ và gọn gàng.

Trong phòng đèn đuốc sáng tỏ.

"Yến thiếu hiệp." Âu Dương Uyển Nhi cùng La Lan khom người hành lễ. Phía sau các nàng là hai mươi nam tử áo đen cầm kiếm mà đứng.

"Người phải giết là nàng sao?" Yến Nguyệt hỏi Tạ Bách Minh.

"Đương nhiên là không." Tạ Bách Minh cười bồi nói: "Là người trong phòng."

Yến Nguyệt trực tiếp đi tới, đẩy cửa phòng ra.

"Là kẻ nào dám vô lễ như vậy?" Một tiểu cô nương mặc bạch y khẽ quát.

Nhìn thấy là Yến Nguyệt, không khỏi đỏ mặt lên, lại có vài phần kinh hỉ: "Là Yến công tử."

Yến Nguyệt nhìn tiểu cô nương, cười hỏi: "Diệu Ngữ?" Như vậy người trong phòng chính là Mộ Dung Liên, mẫu thân của Tiểu Hòa, chính thê của Vũ Văn Kính, người mà lão đại tôn kính như mẫu thân, Vô Liên sư thái.

Nụ cười của Yến Nguyệt trong nháy mắt này chắc hẳn tương đối mê người, bởi vì mặt Diệu Ngữ lập tức đỏ lên.

"Vãn bối tham kiến Vô Liên sư thái." Yến Nguyệt khom người hành lễ.

Vô Liên vẫn mặc y phục của người xuất gia: "Yến công tử."

"Thì ra hai vị là người quen cũ." Tạ Bách Minh cũng đi vào.

Đồng tiền của Yến Nguyệt đã bay về phía cổ họng của Tạ Bách Minh, Tạ Bách Minh vội vàng lùi lại, ra tay chụp lấy đồng tiền. Một dòng máu tươi thuận theo cổ tay của hắn chảy xuống.

"Yến thiếu hiệp đây là có ý gì?" Trong lòng Tạ Bách Minh có chút đắc ý: "Yến Nguyệt quả nhiên bị thương rất nặng, nếu không, mình tuyệt đối không tiếp nổi đồng tiền của hắn."

Yến Nguyệt tựa hồ cũng không nghĩ tới đồng tiền của mình lại dễ dàng bị Tạ Bách Minh tiếp được. Hắn vẫy tay, đồng tiền trong lòng bàn tay Tạ Bách Minh lại bay trở về.

Tạ Bách Minh nhịn không được ở trong lòng hừ lạnh, đúng là tiểu hài tử, một đồng tiền cũng phải thu hồi lại.

Âu Dương Uyển Nhi đã mang theo người tràn vào phòng.

"Yến công tử." Diệu Ngữ có chút khẩn trương tới gần Yến Nguyệt.

Vô Liên sư thái thở dài một tiếng: "Yến công tử, ngươi bị thương nặng trong người, không cần lo cho ta, mang Diệu Ngữ chạy đi."

"Sư phụ." Vành mắt Diệu Ngữ đỏ lên.

"Vết thương của vãn bối không đáng ngại." Yến Nguyệt cười cười, ánh mắt đảo qua Âu Dương Uyển Nhi. Cường địch duy nhất trong phòng hẳn là nha đầu này.

"Yến công tử xin hãy suy nghĩ kỹ một chút." Tạ Bách Minh ló người ra từ phía sau Âu Dương Uyển Nhi nói: "Chỉ cần ngươi giết Vô Liên sư thái, liền có thể một bước lên mây, không cần tiếp tục ở nông trường Võ gia làm gia đinh gì nữa, hoặc là lại bị Phó Tiểu Khanh sai khiến. Hơn nữa, nếu ngươi gia nhập vào Tỷ Muội Cung, đừng nói một đồng tiền ngàn đồng tiền, cho dù là muốn núi vàng núi bạc cũng không thành

vấn đề."

Yến Nguyệt nhìn Vô Liên một cái.

"Vãn bối tuy rất muốn giúp tiền bối thoát thân." Yến Nguyệt cười khổ: "Chỉ là tiền bối cũng biết, hôm nay vãn bối e rằng không có năng lực này."

"Yến công tử, ta có thể hiểu được sự khó xử của ngươi. Khanh nhi đem ngươi đánh cho bị thương thành tình trạng này, khó trách ngươi ngay cả ta cũng khí hận."

Yến Nguyệt cười nói: "Đa tạ tiền bối thông cảm. Không bằng tiền bối lại thành toàn vãn bối một lần."

Vô Liên biến sắc: "Thế nào, ngươi thật muốn giết ta?"

"Yến công tử, không thể." Diệu Ngữ chắn trước người sư phụ.

"Nếu ta không giết sư thái, chỉ sợ những người này cũng sẽ không bỏ qua cho sư thái." Yến Nguyệt nhìn đám người Âu Dương Uyển Nhi nghiêm túc đề phòng.

"Yến thiếu hiệp quả thật rất thức thời." Tạ Bách Minh khen ngợi, "Nếu Yến thiếu hiệp không giết Vô Liên, chỉ sợ hôm nay Vô Liên sư thái sẽ không phải là người duy nhất chết trong phòng này."

"Ngươi... Ngươi lại tham sống sợ chết, ngay cả sư phụ cũng muốn giết sao?" Diệu Ngữ khó có thể tin nhìn Yến Nguyệt: "Ngươi không sợ Tiểu Khanh thiếu gia biết sẽ giết ngươi?"

"Đừng trách hắn." Vô Liên thở dài: "Đối với một thiếu niên anh hùng mà nói, chức tôn sứ của Tỷ Muội Cung đích thật là một hấp dẫn không nhỏ. Quyền lực, tài phú, thanh danh, chỉ cần giết ta, trong khoảnh khắc liền sẽ có được." Lời nói của Vô Liên cũng phảng phất như đang khuyên Yến Nguyệt giết chết mình.

"Nếu sư thái đã nhìn thoáng được như thế, Yến Nguyệt liền đa tạ sư thái." Yến Nguyệt nâng tay đánh ra một chưởng, hướng đầu của Vô Liên sư thái vỗ xuống.

Một chưởng này cực nhanh cực mạnh, tựa hồ muốn dùng một chưởng lấy mạng Vô Liên.

Diệu Ngữ kinh hô một tiếng, cơ hồ không dám nhìn nữa.

Âu Dương Uyển Nhi biến sắc, suýt thì nhịn không được ra tay ngăn cản.

Mắt thấy một chưởng của Yến Nguyệt sắp thành công, Vô Liên bỗng nhiên nhanh chóng lùi lại, nâng chưởng nghênh đón, "Ầm" một tiếng, Yến Nguyệt lùi lại bảy bước, gần như ngã ra ngoài cửa, Vô Liên sư thái lui một bước, liền đã đứng vững.

Không ngờ võ công của Vô Liên sư thái cao lại như vậy. Mọi người trong phòng đều biến sắc. Diệu Ngữ cũng khó nén được biểu tình vừa sợ vừa mừng: "Sư phụ.. Người ... Võ công của người..."

Yến Nguyệt nhẹ nhàng lau đi vết máu trên khóe miệng: "Ngươi không phải Mộ Dung Liên."

Vô Liên sư thái cười cười: "Nội lực của Yến thiếu hiệp thật thâm hậu." Xoay người sang chỗ khác, lại quay người trở về, đã biến thành một nữ tử trung niên đoan trang.

"Phu nhân." Âu Dương Uyển Nhi, La Lan, Tạ Bách Minh cùng nhau quỳ rạp xuống đất hành lễ.

"Hưu phu nhân?" Yến Nguyệt cười một tiếng: "Võ công quả thật không kém."

"Trong Tỷ Muội Cung vừa nghiên cứu ra một loại dược vật cực kỳ thần kỳ, chẳng những không có hại cho thân thể, ngược lại còn có thể gia tốc cùng nâng cao võ công, võ công càng cao hiệu quả càng rõ ràng." Hưu phu nhân cười nói: "Nếu Yến thiếu hiệp trở thành người của mình, tin tưởng trong thiên hạ chỉ sợ sẽ  không còn ai có thể là địch thủ của Yến thiếu hiệp."

Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, trở thành cao thủ thiên hạ vô song là giấc mộng của mỗi một người tập võ. Lời nói của Hưu phu nhân tự nhiên rất có sức hấp dẫn.

Yến Nguyệt cười nói: "Những chuyện này để sau rồi bàn. Tại hạ chỉ muốn nghe phu nhân nói một  chút về thân thế của ta."

Hưu phu nhân cười nói: "Cái này không gấp. Chỉ cần Yến thiếu hiệp đi giết Vô Liên, sau yến tiệc mừng thiếp thân tự nhiên sẽ phụng cáo."

"Yến Nguyệt, tên tiểu nhân hèn hạ nhà ngươi." Diệu Ngữ còn muốn mắng nữa, đã bị Yến Nguyệt điểm huyệt đạo.

"Thiếp thân chờ tin tốt của Yến thiếu hiệp." Hưu phu nhân gật đầu với Tạ Bách Minh.

Âu Dương Uyển Nhi dùng ánh mắt nhìn Hưu phu nhân.

Hưu phu nhân cười nói: "Uyển Nhi, nơi này không cần ngươi lo nữa. Lấy võ công của Yến thiếu hiệp, cho dù là mười Vô Liên cũng giết được, không bằng chúng ta sang chỗ nghĩa phụ ngươi bên kia xem một chút."

    Hương thuỷ hàng* Lan Nhược.

*Hương thuỷ hàng: Nhà tắm công cộng ở Đại Tống kinh doanh rất phát đạt, được gọi là hương thuỷ hàng. Lấy ý từ "mộc dục hương thang" (tắm nước nóng thơm).

Thì ra Vô Liên bị nhốt ở chỗ này, chỉ cách gian phòng mà Yến Nguyệt ở ba gian.

"Yến Nguyệt? Sao ngươi lại tới đây? Tiểu Khanh đâu?" Thấy Yến Nguyệt tiến vào, Vô Liên nhíu nhíu mày, lại nhìn thấy Diệu Ngữ trong tay Yến Nguyệt: "Còn không buông Diệu Ngữ ra."

"Vâng." Yến Nguyệt khom người thi, giải khai huyệt đạo cho Diệu Ngữ.

Tạ Bách Minh cười nói: "Yến thiếu hiệp cần gì phải phiền toái như vậy, hai người đều giết, phu nhân còn chờ câu trả lời."

Vô Liên hừ lạnh một tiếng: "Yến Nguyệt, ngươi dám giết ta?"

"Yến Nguyệt không dám." Yến Nguyệt cuống quít khom người.

Tạ Bách Minh nhìn thần sắc Yến Nguyệt không giống như đang đùa giỡn, đột nhiên cảm thấy phần lưng dường như trở nên lạnh buốt.

"Ngươi?" Tạ Bách Minh hừ lạnh một tiếng: "Xem ra lão phu mắc bẫy của ngươi rồi."

Yến Nguyệt cười: "Ngươi thật khiến cho người ta chán ghét." Đột nhiên vung tay lên, một đồng tiền bay ra.

Tạ Bách Minh ở trong lòng cười đắc ý: "Lão phu liền tiếp ngươi thêm một lần." Hắn khẽ vươn tay, sau đó, hắn trông thấy bàn tay mình vươn ra biến thành hai đoạn, bốn ngón tay liên tiếp từ trên bàn tay rớt xuống, hắn muốn hét lên "Tay của ta." nhưng không phát ra  được âm thanh, bỗng nhiên cảm giác trên cổ tựa hồ có khe hở, liền lấy tay che lại một chút, máu phun ra bị đè lại, sau đó từ trong miệng hắn phun ra ngoài, "ầm" một tiếng, ngã trên mặt đất.

Diệu Ngữ kinh hô một tiếng. Vô Liên nhíu nhíu mày: "Ngươi giết ai? Tại sao lại giết người?"

Yến Nguyệt cười nói: "Vô Liên sư thái, những chuyện này, thứ cho vãn bối tìm người khác đến giải thích được không?"

"Ngươi chính là Long Trì?" Vô Liên nhìn chằm chằm thiếu niên đang quỳ gối trước mặt nàng. Quả thật tướng mạo rất tốt.

"Mẫu thân ta đang nói chuyện với ngươi." Tiểu Hòa vẫn mặc nam trang, thân mật khoác tay Vô Liên.

"Vâng, phu nhân." Long Trì có chút lúng túng.

"Nương, người mau cho hắn đứng lên đi. Vết thương hắn bị sư huynh đánh còn chưa lành." Tiểu Hòa nhìn Long Trì, khó có được có chút đỏ mặt.

"Lão đại mời ngài tạm thời ở Thanh Thiên Lâu một thời gian." Yến Nguyệt cùng Ngọc Tường đưa Vô Liên sư thái lên xe ngựa. Diệu Ngữ và Tiểu Hòa cũng vào trong xe.

"Tống Bắc, cẩn thận một chút." Long Trì phân phó. Trên người hắn có vết thương, không thích hợp đánh xe, cố ý tìm xa phu Tống Bắc này đến. Xe ngựa hắn ngồi thì do Kình Dương điều khiển, hai chiếc xe ngựa cùng thừa dịp ánh trăng rời khỏi Lan Nhược.

"Là Sư huynh điểm huyệt đạo của ta?" Ngọc Tường tựa vào bên cạnh Yến Nguyệt.

Yến Nguyệt "ừ" một tiếng: "Cũng không có chuyện gì, để ngươi nghỉ ngơi một lát." Vươn tay sờ sờ trán Ngọc Tường: "Sao còn chưa hết sốt?"

"Làm sao sư huynh biết Vô Liên sư thái đầu tiên là giả mạo?" Ngọc Tường rất tò mò, vừa rồi Diệu Ngữ đã nói chuyện này với mọi người.

"Hưu phu nhân giả trang thành Vô Liên sư thái nhìn thấy ta chẳng những không chút kinh ngạc, còn nhắc tới chuyện ta bị lão đại trách phạt, hơn nữa còn nói chuyện tôn sứ gì đó, cho nên ta liền hoài nghi nàng có thể là giả." Yến Nguyệt cười nói: "Nhất là nàng thế mà còn gọi Tiểu Khanh lão đại là 'Khanh nhi'. Ngay cả sư phụ cũng không gọi như vậy."

Ngọc Tường cười nói: "Sư huynh nói đúng. Khi chúng ta bái kiến Vô Liên sư thái ở ni viện, nàng cũng gọi lão đại là 'Tiểu Khanh'."

Yến Nguyệt cười gật đầu. Kỳ thật ngoại trừ những thứ này, còn có một nguyên nhân Yến Nguyệt không dám nói. Tính tình Vô Liên sư thái hắn đã thấy qua, lần đầu tiên gặp mặt liền phạt mình Tiểu Mạc cùng Ngọc Tường lau sàn nhà, cũng là một nữ nhân lợi hại, sao có thể ôn nhu như Hưu phu nhân giả trang.

Trên bầu trời bỗng nhiên sáng lên, nở ra một chùm pháo hoa giống như lưới đánh cá.

"Lão đại đang triệu hoán chúng ta." Yến Nguyệt cười một tiếng, Vô Liên sư thái rốt cuộc đã được an toàn cứu ra, chính mình cuối cùng cũng có thể lấy công chuộc tội.

Lấy công chuộc tội là một chuyện, nhưng vì sao vừa gặp lão đại trước tiên liền bị thưởng một cái tát này?

Yến Nguyệt khẽ dùng đầu lưỡi liếm liếm môi, dường như mình lại có chỗ nào chọc đến lão đại nữa rồi. Chẳng lẽ là bởi vì bộ trà cụ phỉ thúy kia? Yến Nguyệt ở trong lòng thở dài, bộ trà cụ kia đúng là có chút vô tội, nhưng cũng không đáng để ngài đánh tiểu đệ một bạt tai mạnh như vậy nha.

Hưu phu nhân nhìn Mộ Dung Vân một cái, cười nói: "Vân nhi, bọn hắn đã nguyện ý chết cùng một chỗ, chúng ta liền thành toàn bọn hắn đi."

Tiểu Khanh nhìn những người đối diện một chút, lại có chút do dự. Âu Dương Quyền, Vũ Văn Kính, Tôn Vô Kích cùng Vương Vũ Xung này tuy rằng đã mất trí nhưng đều là võ lâm tiền bối nổi danh, hơn nữa thanh danh cũng không kém, lại ít nhiều có chút quan hệ cùng Phó gia, tự nhiên không tiện hạ sát thủ.

Nhìn Nguyễn Đinh Đinh cùng Mộ Dung Vân, hình như lấy mạng của các nàng cũng không tốt.

Hưu phu nhân cùng Kinh Kha đương nhiên là không thể buông tha. Về phần những người khác, sư phụ đã không cho phép tạo nhiều sát nghiệt, vậy cũng có thể bỏ qua.

Hưu phu nhân thấy Tiểu Khanh trầm ngâm không nói gì, lại lầm tưởng Tiểu Khanh đã tự nhận mình không địch lại, nhưng vẫn không dám xem nhẹ. Vỗ tay một cái, nói: "Vẫn nên để cho 'Tứ đại kim cương' đánh trước trận đầu đi."

Một tiếng chuông trong trẻo vang lên. Bốn người Âu Dương Quyền bỗng nhiên đồng loạt quát một tiếng, cầm kiếm giơ đao nhào đến.

Yến Nguyệt nhẹ nhàng giơ tay lên, bốn đồng tiền vàng theo tay mà ra, tiếng "ầm ầm ầm ầm" vang lên, bốn người này gần như đồng thời ngã xuống đất.

Không chỉ có Hưu phu nhân, ngay cả Kinh Kha vẫn luôn tươi cười cũng thay đổi sắc mặt.

"Công phu tốt." Kinh Kha cười bước lên trước một bước: "Quả thật là anh hùng xuất thiếu niên." Quay đầu lại nhìn Vũ Văn Tiêu Tiêu: "Yến đại ca ngươi nói chính là hắn?"

Vũ Văn Tiêu Tiêu gật đầu.

"Nếu ta giết hắn, ngươi liền đổi giọng gọi ta là phụ thân chứ." Kinh Kha cười hỏi Vũ Văn Tiêu Tiêu.

Vũ Văn Tiêu Do dự một chút, lại nhìn Yến Nguyệt: "Chỉ cần sư phụ có thể thắng Yến đại ca là được." Thì ra sư phụ của Vũ Văn Tiêu Tiêu chính là Kinh Kha. Chỉ là vừa rồi, mẫu thân hắn mới nói cho hắn biết, sư phụ của hắn cũng chính là  thân phụ của hắn.

"Nhưng Yến đại ca hiện tại đang bị thương." Vũ Văn Tiêu Tiêu nói tiếp. Hắn vẫn luôn khâm phục võ công của sư phụ, tuy rằng võ công của Yến đại ca cũng rất cao cường, nhưng nếu thật sự chết dưới tay sư phụ, vậy nên làm thế nào cho phải?

Vũ Văn Tiêu Tiêu có chút hối hận, kỳ thật gọi phụ thân hay gọi sư phụ cũng giống nhau. Vừa rồi hắn không nên tức giận như vậy.

"Vũ Văn Tiêu Tiêu chẳng lẽ là nhi tử của người này?" Yến Nguyệt nhìn Kinh Kha một cái. Một nam nhân rất tuấn dật, chỉ là nhìn tựa hồ có chút tà ác.

"Kinh Kha biết ngươi bị thương." Kinh Kha cười nói: "Nhưng, đây chính là cơ hội tốt để giết ngươi, ta tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình."

Yến Nguyệt cười cười, trong lòng lại dâng lên một tia hảo cảm với Kinh Kha. Kinh Kha này cũng coi như là hán tử quang minh lỗi lạc, chí ít sẽ không đầy miệng dối trá, giả nhân giả nghĩa. Thật muốn cùng hắn đánh một trận.

Yến Nguyệt nhìn về phía lão đại.

Tiểu Khanh gật gật đầu, đồng thời phân phó: "Tiểu Mạc, ngươi đi bắt Âu Dương Uyển Nhi." Nếu Âu Dương Uyển Nhi đã nói thân thế Tiểu Mạc có điểm khả nghi, tối nay quyết không thể thả đi.

"Phó công tử, loại chuyện này không bằng để cho chúng tiểu nhân đi làm đi." Âu Tứ, Âu Ngũ cùng nhau khom người nói.

Hưu phu nhân nhìn Âu Tứ, Âu Ngũ, bỗng nhiên trong lòng giật mình, bắt đầu sinh ra thoái ý.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net